Chương 45.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hai người cùng thổi tắt nến, mở đèn, bốn mắt nhìn nhau, ăn ý không hỏi điều ước sinh nhật của đối phương là gì.

Tiêu Chiến cầm chặt hộp quà sinh nhật lần đầu tiên nhận được trong suốt hai mươi hai năm qua, luyến tiếc không nỡ mở. Ngón tay vuốt ve hoa văn hộp quà, cậu quay người sang chỗ khác, vài giây sau mới quay đầu lại dặn Nhất Bác, "Em muốn tự mình mở quà."

Nhân lúc Tiêu Chiến quay người, Vương Nhất Bác yên lặng cầm muỗng dính chút tương quả lên ăn, không ngờ bị cậu bắt gặp.

Tiêu Chiến nhịn cười, giả bộ không thấy gì hết, quay đầu tiếp tục mở quà.

Nhưng sau khi cậu thấy rõ món đồ trong hộp quà, giật mình, quay người bước tới trước mặt Nhất Bác, bắt hắn ngồi lên ghế.

Vương Nhất Bác nghe lời ngồi lên, sau đó, Tiêu Chiến xắn ống quần hắn lên, đầu gối lộ ra —— quả nhiên, đầu gối hắn xanh tím một mảng lớn.

Ngón tay vô thức nắm chặt lớp vải quần, đốt ngón tay dùng sức nên trắng bệch, miệng Tiêu Chiến chua chát, "Sao anh ngốc vậy?" Âm cuối run rẩy.

Viên ngọc bình an do trụ trì chùa Huyền Thanh đích thân làm, cực kỳ khó cầu. Cần phải đúng bảy giờ mỗi sáng, từ bậc đá đầu tiên, lên một bước dập đầu một lần, thành tâm thành ý dập đầu liên tục bốn mươi chín lần, ba ngày liên tiếp mới có thể cầu được một viên ngọc bình an.

Cậu từng đọc một bài báo, có người nói đế giày Vương Nhất Bác vĩnh viễn không dính bùn lầy, bởi nơi hắn bước tất nhiên không nhiễm bụi trần. Nhưng chính người này, lại vì cầu một viên ngọc bình an cho cậu mà quỳ bầm tím cả đầu gối.

Thấy khóe mắt Tiêu Chiến đỏ lên, Vương Nhất Bác có chút luống cuống, "Tiêu Chiến" hắn cầm tay Tiêu Chiến, dịu dàng vỗ về, "Anh nghe nói viên ngọc bình an vô cùng linh nghiệm, nhất định có thể phù hộ cho Tiêu Chiến của anh được bình an."

Thấy Tiêu Chiến chăm chú nhìn mình, Nhất Bác giơ tay lau đi giọt lệ bên khóe mắt cậu, chậm rãi lên tiếng, "Thật ra thì... trước kia anh hoàn toàn không tin vào những thứ này, nhưng không cần biết là lần đụng xe kia hay là lần tai nạn máy bay này, anh đều rất sợ."

"Anh rất sợ anh sẽ mất em, vậy nên dù anh biết rõ có lẽ nó vô dụng, nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng, anh cũng muốn thử một lần."

Thấy Tiêu Chiến đỏ mắt không nói lời nào, Nhất Bác lấy ra một tờ giấy viết thư từ trong túi áo, đưa tới trước mặt cậu, "Em xem này, anh cũng có bùa bình an đấy, còn là Tiêu Chiến tự tay viết cho anh nữa."

Trên giấy là bốn chữ viết tay của Tiêu Chiến, "Mong anh bình an", có lẽ do thường xuyên mở ra nhìn nên mặt giấy hằn rõ nếp gấp, mép giấy cũng bị quăn lại.

Nhìn ra nét mặt căng thẳng được Nhất Bác che giấu, Tiêu Chiến hít mũi, nắm chặt viên ngọc bình an trong tay, "Em sẽ luôn mang nó theo bên mình, nhất định."

Lúc này Vương Nhất Bác mới chậm rãi thở ra, đưa tay ôm Tiêu Chiến vào trong lòng, hôn lên mái tóc cậu.

Trên người Tiêu Chiến nhiều thêm một món trang sức, Tiểu Tinh và Mạnh Dao vừa nhìn đã nhận ra. Nhìn ngón giữa tay trái của Tiêu Chiến đeo nhẫn, Mạnh Dao ôm quai hàm, "Sáng sớm đã show ân ái, ôi răng của mị!"

Tiểu Tinh không nhịn được bật cười, "Mạnh ca, kỹ năng diễn xuất của anh quá tệ!" Cô tò mò hỏi Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến chiếc nhẫn này là một cặp hả?"

"Ừ" Tiêu Chiến gật đầu, ánh mắt vô cùng dịu dàng, "Có một thợ cả làm đồ trang sức là chỗ quen cũ với nhà em, em nhờ ông ấy dạy em làm nhẫn. Em làm hỏng không ít nguyên liệu mới có thể làm được chiếc nhẫn này."

Tiểu Tinh nhỏ giọng hỏi, "Em và Vương tổng?"

Tiêu Chiến bật cười, "Còn ai vào đây nữa?"

Cô vỗ ngực, giọng điệu nhẹ tênh, "Chị cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi Vương tổng bình thường luôn lạnh lùng nghiêm túc cũng sẽ có một ngày mang trang sức tình nhân!"

Mạnh Dao cười cô ấy, "Cô nên nói là, không ngờ Vương tổng lại hẹn hò."

Cô gật đầu liên tục, "Đúng đúng đúng, không ngờ Vương tổng lại hẹn hò! Thật không dám giấu, tôi thật lòng lo lắng lỡ như lúc Tiêu Chiến hẹn hò với Vương tổng mà dựa vào ngài ấy quá gần thì sẽ bị khí lạnh của ngài ấy đóng băng thành Tiêu Băng!"

Tiêu Chiến bị chọc cười, đính chính lại, "Không đâu! Anh ấy tốt với em lắm, vô cùng tốt."

Sau khi cười xong, Mạnh Dao đưa máy tính bảng cho Tiêu Chiến "Ca khúc quảng bá tháng văn hóa quốc gia này mời không ít nghệ sĩ và nhà nghệ thuật lâu năm. Dựa theo lời được phân, mỗi người hát một câu, cuối cùng là đồng ca. Sau khi xử lý hậu kỳ xong sẽ được phát hành lên các nền tảng lớn." Hắn ngừng một chút, "Trọng điểm là, lần này Lâm Dư Hàn cũng ở trong danh sách được mời."

Trong đầu hiện lên các tấm ảnh nhận được hôm qua, Tiêu Chiến gật đầu, "Ừ, tôi hiểu rồi."

Tiểu Tinh chống cằm, "Dựa theo việc hồi trước, lần này ca khúc tuyên truyền khúc vừa được phát, nhất định bên đoàn đội Lâm Dư Hàn sẽ lại tự thân tạo tiết tấu gây war, cãi một trận xem trong bài hát này em và Lâm Dư Hàn ai hát tốt hơn."

Đến nơi ghi âm, Tiêu Chiến đi thay áo phông trắng đã được thống nhất từ trước. Lúc cậu trở lại phòng nghỉ thì thấy Lâm Dư Hàn cũng mới quay trở lại từ một gian phòng thay quần áo khác, ánh mắt hai người lần lượt chạm nhau.

Tiêu Chiến định lờ cậu ta, lại không nghĩ rằng, Lâm Dư Hàn nhấc chân đi tới.

Đầu tiên Lâm Dư Hàn mở miệng than phiền, "Vải quần áo này cọ sát đau da quá, nhưng mà cậu quen rồi mà đúng không? Dẫu sao cậu có không ít đồ rẻ rách mà."

Tiêu Chiến dù bận nhưng vẫn rảnh, muốn nghe xem rốt cuộc mục đích của đối phương là gì.

Quả nhiên, nói xong câu này, nụ cười trên mặt Lâm Dư Hàn trở nên xấu xa, cậu ta xích lại gần, nhếch miệng, ung dung nói, "Mùi hương vị kia nhà cậu, ngửi thơm đấy."

Con ngươi Tiêu Chiến đột nhiên lạnh xuống.

Trong nháy mắt lúc Lâm Dư Hàn đang đứng thẳng, đột nhiên bên tai vang lên tiếng gió rít, đồng thời một cỗ lực lượng vô cùng hung ác tấn công cậu ta, bụng quặn đau!

Bị Tiêu Chiến tàn ác đạp ngã lăn xuống đất, Lâm Dư Hàn đau đớn xây xẩm mặt mày, mấy giây sau mới trở lại bình thường.

Cuộn tròn cơ thể, chật vật dùng tay ôm bụng, Lâm Dư Hàn giận dữ, "Tiêu Chiến, mày dám!"

Cậu ta căn bản không nghĩ rằng, Tiêu Chiến dám động thủ ở đây.

Trong phòng nghỉ có năm người, ba người còn lại không ai phản ứng kịp, trong nhất thời, toàn bộ phòng nghỉ yên lặng, ngoại trừ tiếng thở dốc nặng nề của Lâm Dư Hàn, còn lại không có âm thanh nào.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn Lâm Dư Hàn quằn quại đau đớn, hỏi ngược lại, "Tại sao tôi lại không dám?" Vẻ mặt ôn hòa từ trước tới nay của cậu đã biết mất, lạnh giọng cảnh cáo, "Đừng bao giờ nghĩ đến việc lại gần anh ấy, hiểu chưa?"

Tiêu Chiến đứng lên, nhìn xuống Lâm Dư Hàn từ trên cao, "Cậu có sao không? Cơ thể có khó chịu chỗ nào không, cần tôi gọi 120 giúp cậu không?"

(120: số cấp cứu bên Trung)

Thấy Tiêu Chiến và Lâm Dư Hàn có xích mích, người sáng suốt cũng nhìn ra là Lâm Dư Hàn chủ động khiêu khích. Trong chốc lát, cậu ta được quản lý và trợ lý của cậu ta đỡ ra ngoài. Suy nghĩ trong lòng mọi người bất đồng, nhưng sợ chọc phải rắc rối nên mỗi người đổi chủ đề, cũng giả vờ như chưa có gì phát sinh.

Mạnh Dao cũng bị biến cố này làm kinh động.

Hắn hợp tác cùng Tiêu Chiến lâu như vậy, mặc dù hiểu rõ cậu không phải là quả hồng mềm ai thích thì bóp, trái lại vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối nhân xử thế co được giãn được, làm việc hay nói chuyện vô cùng có chừng mực.

Không nghĩ rằng lần này cậu không kiêng dè gì, trực tiếp ra tay với Lâm Dư Hàn ngay trước mặt mọi người.

Nhớ lại cảnh Tiêu Chiến hung ác đạp cậu ta, trong lòng hắn yên lặng sửa lại —— phải là động chân mới đúng.

Đến gần Tiêu Chiến, Mạnh Dao hạ giọng, bình tĩnh hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lãnh ý trong mắt Tiêu Chiến chưa tiêu tán, "Cậu ta động tâm tư với người không nên động."

Mạnh Dao bị giọng điệu lạnh lẽo này dọa sợ, lần đầu tiên nhận ra khí thế của Tiêu Chiến vào giờ phút này có vài phần tương tự với Vương tổng. Trong lòng mơ hồ dâng lên một nghi ngờ —— rốt cuộc Tiêu Chiến lớn lên trong gia đình kiểu gì vậy? Khí tràng này, vô cùng áp bức.

Nhưng mà chớp mắt một cái, biểu tình của Tiêu Chiến đã quay trở về giống như ngày thường, cậu nói với Mạnh Dao, "Tôi phải đi thu âm đây, tí nữa kết thúc rồi nói sau."

Lâm Dư Hàn không biết có phải được quản lý dặn dò không mà lúc vào phòng thu âm cậu ta coi Tiêu Chiến như người vô hình vậy, không tới gây hấn nữa. Sau khi thu xong liền vội vã rời đi.

Tiêu Chiến đưa Tiểu Tinh trở về xe bảo mẫu, đóng cửa xe lại, Mạnh Dao lập tức vội vàng hỏi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiêu Chiến không gạt, nói thẳng, "Lâm Dư Hàn cố ý tiếp cận Nhất Bác."

Nghe được câu này, Mạnh Dao đã hiểu tại sao Tiêu Chiến lại phản ứng gay gắt như vậy. Hồi trước hắn quan sát từ bên ngoài, còn cảm thấy tình cảm Tiêu Chiến đối với Vương tổng cũng không sâu đậm lắm. Bây giờ nhìn lại, không phải tình cảm không sâu đậm, mà do thói quen nên tình cảm được giấu sâu trong lòng.

Chẳng phải Lâm Dư Hàn vừa mới đâm nhẹ một cái lập tức ăn một đạp sao.

Mạnh Dao nghĩ, "Sao hắn lại muốn tiếp cận Vương tổng?"

Tiểu Tinh bên cạnh dè dặt mở miệng, "Ừm, có phải Lâm Dư Hàn cảm thấy Tiêu Chiến có thể lọt vào mắt phu nhân Platinum, là nhờ có Vương tổng?"

"Chuyện đại ngôn của Platinum?" Mạnh Dao nghĩ ngợi, "Cũng có khả năng này. Tiêu Chiến ra mắt chưa tới một năm, thành tích tài nguyên và nhiệt độ hoàn toàn một đường thẳng tiến. Đầu tiên là vụ đầu tư "Để Tôi Hát", sau đó tình cờ bị chụp lại cảnh cùng nhau rời hội sở "Kim Thành ", còn có vụ máy bay riêng lần này, người trong giới chỉ cần không bị ngu thì chắc cũng nhìn ra quan hệ giữa Tiêu Chiến và Vương tổng khá sâu đậm."

Tiểu Tinh tiếp lời, "Hơn nữa, người trong giới đều biết, từ trước đến giờ Lâm Dư Hàn rất tự cao, chắc chắn cậu ta sẽ không thừa nhận mình kém hơn Tiêu Chiến. Vậy nên cậu ta sẽ tìm đủ loại lý do thuyết phục mình, Tiêu Chiến không hề giỏi giang gì hết, chỉ vì em ấy đi đường tắt nên mới vượt qua cậu ta được thôi."

"Đúng vậy." Mạnh Dao nhìn Tiêu Chiến, "Chuyện đạp người lần này, tôi sẽ giải quyết, không để lọt bất cứ tin tức nào. Nhưng mà sau này chúng ta phải quan sát tình hình nhé?"

Tiêu Chiến mỉm cười đồng ý, "Được, làm phiền Mạnh ca rồi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

Mạnh Dao rời mắt, "Đừng, cậu đừng cười kiểu đó, nhìn cậu cười mà tôi lạnh cả sống lưng." Hắn tò mò, "Vừa nãy tôi thấy Lâm Dư Hàn bị cậu đạp một cước mà trong chốc lát không đứng lên nổi, là diễn hay là thật vậy?"

Nụ cười của Tiêu Chiến càng đậm hơn, "Đau không đứng dậy nổi là thật. Khi tôi còn bé gia đình chị tôi sợ chị ấy bị bắt cóc, mà chị ấy cũng thấy hứng thú, nên lập tức đưa chị ấy đi học Taekwando các loại. Thỉnh thoảng chị ấy cũng sẽ kéo tôi đi học. Tôi học nghệ không tinh, không lợi hại bằng chị."

"Ồ, cậu khiêm tốn quá, " Mạnh Dao nhìn biểu tình của Tiêu Chiến, biết cậu động thủ cũng có chừng mực, thả lỏng vài phần, "Cậu nhìn đi, Lâm Dư Hàn vừa thu âm xong lập tức được quản lý đưa đi bệnh viện."

Biết Mạnh Dao ám chỉ cái gì, Tiêu Chiến giảo hoạt nói, "Không sợ khám ra chấn thương đâu, tôi có chú ý rồi, một đạp kia đúng là đau thật. Nhưng đi bệnh viện khám xét thì nhiều nhất cũng chỉ bị thương ngoài da chút đỉnh thôi. Cho dù chụp ảnh chỗ đau cũng chẳng nhìn rõ dấu bầm."

Mạnh Dao hoàn toàn yên tâm, hỏi Tiêu Chiến, "Lịch trình hôm nay xong rồi, bây giờ cậu định đi đâu?"

Tiêu Chiến sờ vào chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái, cười nói, "Đi đón bạn trai tôi tan làm."

Cùng lúc đó, trợ lý Tần gõ cửa đi vào phòng làm việc, nói cho Vương Nhất Bác tin buổi chiều Tiêu Chiến đánh người.

"Lâm Dư Hàn ?" Vương Nhất Bác có ấn tượng với cái tên này —— tối hôm qua lúc hắn vừa bước vào cửa, Tiêu Chiến lập tức hỏi hắn có biết không. Rời mắt khỏi hồ sơ họp, hắn nói một câu ngắn gọn, "Điều tra người này."

Trợ lý Tần vâng dạ.

Đột nhiên Vương Nhất Bác nhớ lại hồi trước lúc Tiêu Chiến vẫn còn học vũ đạo và thanh nhạc ở Thịnh Diệu, cũng đã lạnh lùng phản dame các thực tập sinh tới gây hấn với cậu. Lần này, hắn muốn trao đổi với cậu, hỏi cậu có muốn để Hà Sơn tiếp tục theo mình không, bằng không Tiêu Chiến tự mình động thủ đánh người, đau tay.

Không lâu sau, toàn bộ thông tin về Lâm Dư Hàn được đặt trước mặt Vương Nhất Bác. Trợ lý Tần đứng bên cạnh báo cáo, "Có hai chuyện đáng chú ý."

Vương Nhất Bác gật đầu, "Nói."

"Chuyện thứ nhất là, tối hôm qua, sau khi ngài lái xe ra ngoài không lâu thì xảy ra va quẹt với một chiếc xe khác. Chủ xe xuống nói chuyện với ngài chính là Lâm Dư Hàn."

Khuôn mặt Vương Nhất Bác hơi trầm xuống, "Bất ngờ hay cố ý?"

"80% là cố ý."

Vương Nhất Bác lạnh lùng nói, "Tiếp tục."

"Chuyện thứ hai là, nửa năm gần đây, Lâm Dư Hàn vẫn luôn qua lại với Platinum, mục đích là muốn trở thành phát ngôn viên mới của Platinum. Lúc Tiêu thiếu chụp hình quảng cáo cho Hersey, phu nhân Platinum từng chủ động tiếp xúc với Tiêu thiếu."

Vương Nhất Bác nghe xong, đáy mắt nổi lên ý lạnh. Ngay lúc này, điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn mới, Vương Nhất Bác nhìn một cái, nét mặt liền dịu dàng lại. Trợ lý Tần đoán hẳn tin nhắn có liên quan tới Tiêu Chiến.

Quả nhiên, Vương Nhất Bác nói, "Tiêu Chiến tới." Vừa nói, hắn vừa đứng lên ra ngoài, vội vã bước đi.

Mạnh Dao nói hắn sẽ xử lý thì sẽ xử lý kỹ càng không chút kẽ hở, mấy ngày vừa qua, chuyện Tiêu Chiến xảy ra xung đột với Lâm Dư Hàn trong phòng nghỉ nửa lời cũng không bị lọt ra ngoài.

Ghi hình xong tập hai "Để Tôi Hát", bốn giám khảo ở lại, ghi hình phỏng vấn đơn và các tin ngoài lề.

Vệ Lộ đưa lưng về phía tấm biển logo tiết mục lớn, ngồi trên ghế, trả lời câu hỏi "Thí sinh nào bị loại khiến anh cảm thấy tiếc nuối nhất", ba người Tiêu Chiến đã ghi hình xong, ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.

Lấy một miếng trái cây được nhân viên làm việc chuẩn bị bỏ vào miệng, Mộng Trạch không ngần ngại, hỏi thẳng, "Nghe nói cậu xảy ra xung đột với Lâm Dư Hàn ?"

Tiêu Chiến cười nói, "Tin tức lan nhanh vậy?"

Diệc Phi đang cúi đầu chăm chú giũa móng tay nhích lại gần, "Còn không phải sao! Thật ra thì cái giới này cũng chỉ lớn như vậy thôi, cậu và Lâm Dư Hàn lại đang hot, chuyện giống như gió thổi, truyền rất nhanh. Tôi còn biết là Lâm Dư Hàn gây hấn với cậu trước, cậu bị chọc giận nên một cước đạp cậu ta ngã lăn quay." Cô chớp mắt, "Nhưng mà các chị em của tôi đều cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Lâm Dư Hàn không đạt cho lắm, giả bộ đau không chịu nổi, nằm ì trên đất thật lâu cũng không thèm đứng dậy."

Tiêu Chiến chỉ cười.

Mộng Trạch tiếp lời, "Tôi còn biết sau đó Lâm Dư Hàn được quản lý của cậu ta đưa đến bệnh viện, nghe nói giận đến mức đập nát cái ghế trong văn phòng của bác sĩ, quát người ta là lang băm, mắt mù bởi vì bác sĩ nói cậu ta căn bản không bị thương."

Diệc Phi "Chậc, chậc" vài tiếng, bổ sung một cụm từ miêu tả, "Thở phì phò." Cô bỏ cái dũa móng tay xuống, "Còn nữa, hôm đó Lâm Dư Hàn hùng hổ đưa quản lý và trợ lý chạy tới năm cái bệnh viện, kết quả là cả năm bệnh viện đều nói cậu ta không bị thương, nghe nói mặt Lâm Dư Hàn đen như đít nồi

Mộng Trạch vỗ đùi, cười lớn, "Diệc Phi chẳng phải cô rất lạnh lùng không màng thế sự sao, vì sao âm thầm sân si hóng hớt vậy?"

Cô cong đôi môi đỏ mọng, "Tôi không được hóng chuyện hả? Nếu tôi không vào giới giải trí thì tôi đã sớm làm phóng viên rồi! Cái thiết lập tính cách của tôi như cứt ấy, tôi là một con người đam mê nói chuyện, nhưng quản lý của tôi dứt khoát bắt tôi giả bộ lạnh lùng, nói ít sai ít." Cô nhìn Tiêu Chiến, "Cậu đừng lo, mặc dù tụi tôi biết hết, nhưng tin tức cũng chỉ loanh quanh trong giới thôi, không truyền bị truyền ra đâu."

Mộng Trạch cũng nói, "Không khám được vết thương cũng không có chứng cứ, mà người gây gổ trước lại là Lâm Dư Hàn, bên bọn họ đuối lý, bây giờ cũng chỉ có thể im lặng nuốt giận!"

Tập hai và tập ba của "Để Tôi Hát" lần lượt phát sóng, lần nào cũng leo lên được top 10 bảng hot search. Bốn vị giám khảo vừa thẳng thắn lại có tài dự đoán, có thực lực lại có nhân khí, biểu hiện của các thí sinh khiến người xem trầm trồ, được rất nhiều người bàn tán. Hơn nữa tuyên truyền của tổ chương trình phối hợp chặt chẽ, show "Để Tôi Hát" đã được xác định sẽ là show ca hát cực hot của năm, thậm chí bên tổ chương trình đã bắt đầu lên kế hoạch làm mùa hai.

"Cổ Đạo" sắp chiếu, Tiêu Chiến được coi là một nhân vật phụ quan trọng nên cậu cũng theo đoàn phim tham gia show tạp kỹ để tuyên truyền. Hơn nữa bài hát đơn mới cũng sắp bước vào giai đoạn tuyên truyền, nhất thời cậu bước vào tình trạng làm việc không ngừng nghỉ.

Trong xe bảo mẫu, Tiểu Tinh đưa nước ép trái cây cho Tiêu Chiến, thấy cậu bơ phờ, lo lắng nói, "Tiêu Chiến, mấy ngày nay tối nào em cũng gắng gượng đến một, hai giờ sáng mà bảy giờ sáng em đã dậy, căn bản cũng không ngủ nhiều, hay em chợp mắt một lúc trên xe đi?"

Tiêu Chiến xoa mi tâm, "Em không sao, mà bây giờ em cũng đang căng thẳng không ngủ được." Cậu uống một ngụm nước trái cây, tỉnh táo lại, "Bây giờ em chưa về nhà vội, chị đưa em tới chỗ của Nhất Bác đi, mấy ngày gần đây em bận quá không có thời gian gặp anh ấy."

Xe bảo mẫu đổi đường, gần nửa đêm thì tới nơi.

Tiêu Chiến cầm mũ lưỡi trai và khẩu trang, đang định đeo lên thì nhận ra biểu tình của Tiểu Tinh hơi đình trệ, cô nhanh chóng dời mắt, vội vã nói, "Tiêu Chiến, bây giờ em đừng xuống xe vội, hãy —— "

Ý thức được chắc là Tiểu Tinh thấy cái gì đó, Tiêu Chiến quay đầu, nhìn ra ngoài cửa xe.

Ánh đèn trong bãi đậu xe là một sắc trắng lạnh lẽo, bởi vì đã muộn nên xe và người hiếm hoi, trống vắng. Tiêu Chiến vừa nhìn đã thấy, "Người đó, có phải Lâm Dư Hàn không?"

Tiểu Tinh gượng cười, "Chắc không phải đâu, trễ thế này sao Lâm Dư Hàn có thể xuất hiện ở đây được? Chắc là người giống người thôi."

Vừa nói, cô vừa nhìn nửa mặt Tiêu Chiến không có biểu tình gì, trong lòng sốt ruột cả lên —— chỗ này là nơi của Vương tổng, sao Lâm Dư Hàn lại ở đây? Mà còn tới lúc nửa đêm!

Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa xe, gật khẽ, "Không, chính là Lâm Dư Hàn, mặc dù đeo kính râm, nhưng em sẽ không nhìn lầm."

Tiểu Tinh không dám nói tiếp nữa. Trong chốc lát, Lâm Dư Hàn lái xe đi, thấy Tiêu Chiến ngẩn người, Cô hỏi dò, "Vậy... Tiêu Chiến, em muốn về nhà hay đi gặp Vương tổng?"

Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, đeo khẩu trang lên, đôi mắt cong cong, "Đương nhiên là đi gặp anh ấy, em đã đến dưới công ty rồi, còn đúng lúc anh ấy tan làm."

Cô thở phào nhẹ nhõm, "Ừ, cũng được. Nhưng mà chị và tài xế về trước, hay là chờ em ở đây?"

Tiêu Chiến xuống xe, nói vọng vào xe với Cô "Mấy ngày nay chị cũng vất vả rồi, không cần chờ em đâu, về nghỉ ngơi cho khỏe, mai gặp." Cậu lại dặn dò, "Bây giờ đã trễ lắm rồi, chị nhớ chú ý an toàn."

Bước vào thang máy, quét vân tay, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm số lầu không ngừng biến hóa, hơi ngẩn người. Sau khi thang máy lên tới nơi, Tiêu Chiến đi tới cửa văn phòng của Nhất Bác thì dừng lại, nhìn người ngồi đằng sau bàn làm việc, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, cười nói, "Tới đón anh tan làm."

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến bỗng tới đây, trong mắt không giấu được kinh hỉ, "Chẳng phải hôm nay em kín lịch sao?"

"Nhớ anh, nên em kêu tài xế đổi đường tới gặp anh." Tiêu Chiến bình tĩnh lại, giọng điệu trở nên uể oải, cậu tới gần bàn làm việc của Nhất Bác, nói thẳng, "Vừa nãy hình như em nhìn thấy Lâm Dư Hàn ở bãi đậu xe, cũng không biết có phải nhìn lầm hay không."

Sau đó cậu nghe Nhất Bác trả lời, "Lâm Dư Hàn ? Là người lần trước có xích mích với em hả?"

Tiêu Chiến : "Ừ, khoảng thời gian này em ghi hình "Để Tôi Hát" chạy tuyên truyền bên "Cổ Đạo" nên vẫn không gặp cậu ta. Vậy nên vừa nãy lúc nhìn thấy cậu ta ở bãi đậu xe, em ngạc nhiên lắm."

"Ừ, " Vương Nhất Bác không trả lời mà nhìn đồng hồ, "Gần mười một giờ rồi, chúng ta đi thôi.

Tiêu Chiến không nói được rốt cuộc cảm giác trong lòng là dạng gì, giống như ăn một quả xanh chưa chín, gốc lưỡi, khoang miệng và cổ họng đều tràn ngập vị chát, trong lòng có chút trống rỗng, giống như bị gió lạnh thổi vào.

Hôm sau, Mạnh Dao nói chuyện với Tiêu Chiến "Ngày một sẽ phát hành tạp chí "V+", đến lúc đó cậu nhớ để ý lượng tiêu thụ. Kế hoạch tuyên truyền của bài hát đơn đã hoàn thành, sau khi cậu ghi hình "Để Tôi Hát" xong thì nhớ nói một câu. Với cả giải thưởng Kim Khúc ấy, quần áo Hersey đã đưa đến rồi, giày lần này cậu đi sẽ là của Platinum" chú ý tới trạng thái của Tiêu Chiến, Mạnh Dao cau mày, "Tiêu Chiến ?"

Tiêu Chiến tỉnh hồn, "Cái gì?"

"Cậu có nghe không?"

"Có, Mạnh ca nói tạp chí sắp lên kệ và chuyện tuyên truyền của bài hát đơn, còn có lễ phục đi thảm đỏ." Tiêu Chiến ngừng lại, áy náy cười nói, "Xin lỗi."

"Không cần phải xin lỗi, ai cũng có lúc trạng thái không được tốt. Huống chi nửa tháng gần đây cậu đúng là rất bận, không tập trung cũng bình thường." Mạnh Dao đóng máy tính bảng lại, "Hay tôi sửa lại lịch trình của cậu nhé, để trống nửa ngày hoặc là một ngày, ngủ một giấc thật ngon?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không cần, bận rộn một chút mới tốt, nếu không tôi sẽ dễ dàng suy nghĩ bậy bạ."

Nghe được lời này, Mạnh Dao há miệng rồi lại ngừng. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không yên tâm, dứt khoát hỏi thẳng, "Có phải chuyện liên quan tới Vương tổng không?"

Tiêu Chiến yên lặng mấy giây mới gật nhẹ.

Liên quan đến chuyện tình cảm, Mạnh Dao hỏi rất cẩn thận, "Cậu nghi ngờ... ngài ấy thay lòng đổi dạ?"

"Sẽ không." Tiêu Chiến trả lời rất chắc chắn, "Anh ấy sẽ không thay lòng đổi dạ, tôi có thể cảm giác được tình cảm anh ấy dành cho tôi vẫn không thay đổi. Tôi chỉ không biết, tại sao anh ấy không nói cho tôi."

Tảng đá lớn trong lòng Mạnh Dao hạ xuống một chút, hỏi tiếp, "Cậu cảm thấy ngài ấy có chuyện không nói cho cậu?"

"Đúng vậy, rất nhiều chuyện anh ấy không nói cho tôi, nhưng mà cũng không sao, tôi có thể đoán được, đoán cũng khá chuẩn."

Giống như lúc hai người còn chưa hẹn hò, cậu cũng đoán được có lẽ Nhất Bác đang gặp nguy hiểm, đoán được ý đồ của Nhất Bác đoán được tình cảm của Nhất Bác dành cho cậu.

Nếu cậu không muốn đoán? Hoặc là không đoán được thì sao?

Dẹp suy nghĩ này qua một bên, nụ cười thường ngày vẫn luôn treo bên khóe môi của Tiêu Chiến nhạt đi, "Tôi biết Lâm Dư Hàn cố ý đến gần Nhất Bác, cũng biết Nhất Bác sẽ không có quan hệ mập mờ gì đó với Lâm Dư Hàn. Nhưng tôi không biết tại sao chuyện liên quan đến Lâm Dư Hàn, Nhất Bác không nói với tôi."

Mạnh Dao sờ một cái cằm, "Chuyện liên quan tới Lâm Dư Hàn, cậu hỏi Vương tổng chưa?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Hỏi rồi, nhưng anh ấy lảng sang chuyện khác."

Tình huống này, Mạnh Dao cũng rầu rĩ, thở dài một câu, "Đây chính là lý do tại sao tôi thích làm việc thích kiếm tiền, không hẹn hò, mấy chuyện phiền lòng cũng không có!"

Tiêu Chiến bị chọc cười, " Ừ, Mạnh ca nói đúng" trong mắt cậu giống như lấp lánh ánh sao, "Hẹn hò rất phiền phức, nhưng mà, tôi vẫn muốn hẹn hò với anh ấy."

Mạnh Dao liếc mắt, "Mau cút! Cả ngày show ân ái, cậu không mệt hả?"

"Không mệt." Tiêu Chiến im lặng vài giây, lại nói, "Tôi biết là có thể xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó, nhưng không biết phải giải quyết ra sao."

Suy nghĩ một lúc, Mạnh Dao đột nhiên nghĩ ra, "Tôi không có lời khuyên gì cho cậu, nhưng mà có một người chắc sẽ giúp được cậu."

Tiêu Chiến thắc mắc, "Ai?"

"Cơ tổng! Chẳng phải Cơ tổng đã nói ngài ấy và Vương tổng có tình nghĩa anh em uống chung một bình sữa mà lớn sao?" Mạnh Dao nhớ lại, hỏi Tiểu Tinh, "Tiểu Tinh, còn có miêu tả gì nữa nhỉ?"

Cô bổ sung, "Mặc chung một cái quần!"

"Đúng đúng đúng" Mạnh Dao hỏi Tiêu Chiến, "Cậu có muốn thử không? Vương tổng im im như cái hũ nút không thích nói chuyện nhưng Cơ tổng lại giống như cái bình rộng miệng, căn bản là nói không ngừng."

Lúc này, điện thoại Tiêu Chiến rung lên, cậu mở giao diện tin nhắn, nhận ra tin nhắn được gửi tới từ một dãy số xa lạ giống như lần trước.

Nội dung là một tấm hình, ánh sáng lờ mờ không rõ, hình ảnh tương đối mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra hai người trong hình dính sát vào nhau, nhìn lướt qua thì thấy giống như đang hôn vậy.

Mạnh Dao lơ đãng nhìn một cái, trong nháy mắt hít khí lạnh, "Đây là, đây là Vương tổng và... Lâm Dư Hàn ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro