Chương 47.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Nhất Bác đang đứng ngoài cửa.

Hắn vẫn mặc âu phục sẫm màu giống hồi trước, cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu chỉnh tề, không có cài nút trên cùng, lộ ra hầu kết khêu gợi. Sống lưng thẳng tắp như thanh thép, dưới mắt có quầng thâm nhạt.

Ánh mắt Nhất Bác tham lam miêu tả lại đường nét khuôn mặt Tiêu Chiến hồi lâu sau mới khàn giọng gọi, "Tiêu Chiến."

Lồng ngực Tiêu Chiến khó chịu, chua xót. Cậu nhớ lại, trước kia Nhất Bác cũng thường làm như vậy, dùng cùng một cách là hắc cậu trên weibo, sau đó lấy lý do này bảo Hà Sơn đưa nhiều loại thức ăn hoặc là quà nhỏ tới dỗ cậu.

Thậm chí còn lặng lẽ đổi hộp giữ nhiệt đựng canh thành một hộp khác giống như đúc rồi mới đưa trả lại cho cậu.

Người cậu thích, thật sự rất ngốc.

Ngón tay hơi co lại, Tiêu Chiến yên lặng đứng sang bên cạnh, nhường đường.

Vương Nhất Bác bước vào.

Tiêu Chiến mặc áo phông trắng bằng vải cotton mềm mại, mái tóc rủ xuống, cậu nhìn hai cái bóng chồng lên nhau của hai người dưới mặt đất, chờ Nhất Bác nói chuyện.

Nhưng mà ngoài dự đoán của cậu, Nhất Bác đột ngột đưa tay ra ôm cậu vào lòng. Sau đó, cậu chưa kịp phản ứng lại đã không tự chủ được thuận theo lực đạo của đối phương, lùi ra sau hai bước, lưng đụng vào mặt tường cứng rắn.

Tay Vương Nhất Bác ôm chặt eo Tiêu Chiến, đột nhiên cúi người hôn sâu.

Trong nháy mắt hơi thở hai người quấn vào nhau, mãi đến giữa nụ hôn, nhận ra hơi rượu nhàn nhạt, Tiêu Chiến mới phản ứng được —— Nhất Bác uống rượu? Nhưng đầu lưỡi đối phương hung hăng xâm lược, mút lấy răng cậu, nhanh chóng khiến cậu khó có thể tập trung suy nghĩ. Lồng ngực nóng bừng, tiếng tim đập mạnh, hô hấp dồn dập, bất cứ động tĩnh gì cũng đều bị phóng đại vô cùng rõ ràng, tựa như tất cả các dây thần kinh đều bị nụ hôn sâu nóng bỏng này đánh thức.

Mùi rượu lan tỏa, dường như cậu cũng đắm chìm trong men say cùng đối phương.

Môi bị mút đau, mũi Tiêu Chiến phát ra tiếng hừ nhẹ, âm cuối mềm mại kéo dài. Vương Nhất Bác thay đổi lực đạo, một đường hôn xuống chạm tới hầu kết của Tiêu Chiến sau đó nhe răng, không nhẹ không nặng cắn vào.

Đau nhói đi kèm với ngứa ngáy khiến mạch máu giống như được hấp thu hormone nam tính, trái tim chợt nhảy lên. Nhiệt ý đi lên dọc theo sống lưng, Tiêu Chiến vô thức nắm chặt cánh tay Nhất Bác, cũng không đẩy người ra. Bởi vì Nhất Bác cắn hầu kết nên cậu không thể không nâng cằm lên, lộ ra cần cổ mảnh khảnh. Đôi mắt khép hờ, lông mi dày rậm nhẹ nhàng rung rung giống như cánh hoa trong gió.

Bàn tay hắn nâng lưng Tiêu Chiến lên rồi dùng lực ép người dán sát vào ngực mình, sau đó hắn nhả hầu kết của cậu ra, men theo cổ đi lên, ngậm dái tai trắng nõn vào, đầu lưỡi lướt qua lưu lại vết ướt, cuối cùng hôn lên tai cậu.

"Chiến Chiến ..."

Giọng nói của Vương Nhất Bác càng khản đặc hơn, giống như đang gãi nhẹ màng nhĩ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vịn vào Nhất Bác, hàm hồ đáp, "Ừ?" Dấu chấm hỏi cuối cùng giống như được bọc đường.

Hai chân Nhất Bác kẹp lại đôi chân Tiêu Chiến, để cậu dán sát vào người mình hơn, bàn tay vuốt ve sống lưng cậu.

Giọng nói của hắn không hề có nỗi sợ sệt phập phồng, khẳng định, "Anh yêu em."

Môi hôn nhẹ vào làn da nhẵn mịn gần lỗ tai Tiêu Chiến, giọng nói của Vương Nhất Bác giống như rượu mạnh, vừa nghe liền say, "Anh nhớ em, nhớ tới mức buốt xương."

Hô hấp của Tiêu Chiến hơi chậm lại, cậu để mặc Nhất Bác hôn mình, "Uống rượu?"

"Ừ." Trong câu trả lời của Nhất Bác rõ ràng mang theo tủi thân.

"Khó chịu không?"

Trán chạm trán Tiêu Chiến, cọ nhẹ vài cái, Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến qua, đặt lên vị trí ngực trái của mình, "Chỗ này khó chịu, Chiến Chiến, vô cùng khó chịu."

Tiêu Chiến không rút tay về, nhưng cũng không lên tiếng dỗ dành, hỏi ngược lại, "Vì sao anh biết em yêu anh?"

Trong phòng yên tĩnh vài giây, mới vang lên giọng nói khàn đặc của Nhất Bác.

"Em giận anh, bỏ đi, không gặp được, nhưng em vẫn mở cửa cho anh, vẫn hôn môi anh." Nhất Bác ngừng vài giây, "Anh còn cho là, em thật sự không cần anh nữa."

Tiêu Chiến còn chưa lên tiếng, bỗng nhiên bị Nhất Bác dùng sức bế lên. Phòng khách không mở đèn nhưng Vương Nhất Bác ngựa quen đường cũ, đi vào phòng khách đặt Tiêu Chiến xuống ghế salon.

Hắn chống tay xuống bên người Tiêu Chiến, cúi người giam cậu lại dưới thân mình —— là tư thế tràn đầy ý tứ chiếm hữu.

Nhất Bác hôn xuống khóe môi Tiêu Chiến, "Nhưng mà anh không cần biết là em giận anh, hay đau khổ vì anh, hay thất vọng với anh, em vẫn còn yêu anh." Ngừng vài giây, hắn tiếp tục, "Tiêu Chiến, anh ỷ vào việc em yêu anh đấy."

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào, hai người vẫn có thể thấy được đại khái đường nét của đối phương trong bóng tối. Tiêu Chiến nghiêng đầu, chủ động hôn vào cổ tay Nhất Bác, "Đúng." Giọng nói của cậu từ từ dịu dàng lại, "Nhất Bác, anh có thể ỷ vào việc em yêu anh, em không thể, không thể rời bỏ anh."

Tiếng hít thở của Vương Nhất Bác bỗng ngừng lại, hắn nhìn Tiêu Chiến hồi lâu trong đêm đen, sau đó cánh tay hắn chậm rãi cử động, cuối cùng giơ tay ôm chặt Tiêu Chiến, vùi đầu vào cổ đối phương.

Hương tuyết tùng nhàn nhạt xâm lấn không khí xung quanh, Tiêu Chiến để mặc Nhất Bác ôm, luồng nhiệt ào ào chảy trong mạch máu dần lắng xuống.

Thanh âm của cậu rất nhẹ, nói rõ từng câu từng chữ, "Anh có thể ỷ vào việc em yêu anh, than phiền với em, nổi giận với em. Có lẽ em sẽ chán một khoảng thời gian ngắn, nhưng em vẫn yêu anh. Mọi bất an, sợ hãi, ghen tuông, dục vọng chiếm hữu, anh đều có thể giải tỏa hết với em, em sẽ ở bên anh, trấn an anh, cố sức hiểu anh.

Anh muốn tìm em lúc nào cũng được, muốn nói nhảm với em bao nhiêu lần cũng được, muốn đưa cái gì cho em cũng được, em sẽ không thấy phiền đâu, em sẽ rất thích, cũng sẽ rất vui vẻ."

Vừa nói, Tiêu Chiến cong môi, trong thanh âm chứa ý cười nhẹ, "Anh có thể thử tin vào em hơn, tin vào sức hấp dẫn vô cùng lớn của anh với em, tin vào tình yêu em dành cho anh sẽ không vì những thứ này mà phai mờ. Anh phải thử tin rằng, cho dù em nhìn thấy tất cả các mặt của anh, nhìn thấy con người thật của anh, nhìn thấy một anh không hoàn hảo, nhưng em vẫn sẽ yêu anh, thậm chí còn yêu anh hơn."

"Được không, Nhất Bác ?"

Hô hấp Nhất Bác cũng nhẹ hơn, hồi lâu sau mới run rẩy trả lời, "Ừ."

Sau khi bật đèn phòng khách, Tiêu Chiến hỏi, "Anh ăn tối chưa?"

Nhất Bác lắc đầu, "Chưa." Hắn lại nói thêm một câu, "Tiêu Chiến anh đói."

Tiêu Chiến quay người vào bếp, thấy Nhất Bác muốn đi theo, cậu hất cằm, "Làm phiền ngài gửi hết các tin nhắn viết xong lại không gửi cho em, được không?"

Trong nháy mắt lỗ tai Vương Nhất Bác đỏ rần, hắn mím môi, trả lời, "... Ừ."

Trong chốc lát, điện thoại Tiêu Chiến để bên cạnh, bắt đầu một chuỗi "Tinh tinh" reo vang. Hâm nóng thức ăn cố ý làm dư ra, Tiêu Chiến cầm chén đũa đưa cho Nhất Bác, còn mình ngồi xuống đối diện hắn, vừa bồi Nhất Bác ăn, vừa lướt xem các tin nhắn được gửi vào điện thoại.

"Tiêu Chiến, cà phê hôm nay uống rất ngon."

"Tiêu Chiến, hội nghị này lâu quá, báo cáo của mấy người này thật vô ích, không có trọng điểm gì hết, lãng phí thời gian. Anh đói."

"Tiêu Chiến, trời lại mưa rồi, em có dù chưa?"

"Tiêu Chiến, tài liệu hôm nay nhiều quá, anh thấy hơi mệt."

"Tiêu Chiến, anh rất nhớ em, em đang ghi hình ư?"

...

Tiêu Chiến đọc rất nghiêm túc, mỗi lần đọc xong còn trả lời lại. Sau khi cậu đọc xong toàn bộ tin nhắn, Nhất Bác cũng đã ăn xong bữa khuya, tự giác vào bếp rửa bát.

Bỏ điện thoại xuống, Tiêu Chiến hỏi rất tự nhiên, "Anh tắm trước hay em tắm trước?"

Thấy Nhất Bác không nói lời nào, Tiêu Chiến giơ tay gối cằm lên, nằm bò trên ghế, "Hôm nay không về nhé?"

Vương Nhất Bác rời mắt, "Em... em tắm trước."

Sáng hôm sau, lúc Tiêu Chiến tỉnh lại theo đồng hồ sinh học thì nhận ra mình đang được Nhất Bác ôm chặt vào lòng, da thịt dán sát vào nhau, giống như cho dù hắn đang ngủ cũng sợ cậu sẽ biến mất không thấy đâu vậy.

Tiêu Chiến vừa có động tĩnh, Nhất Bác cũng lập tức tỉnh lại. Hắn vô thức hôn vào trán người trong ngực, chất giọng khàn đục đặc trưng của sáng sớm, "Chiến Chiến ?"

Tiêu Chiến rũ lông mi, đưa tay lên môi "Suỵt".

Chăn mỏng đắp trên người, nghiêm chỉnh ngay ngắn, hô hấp Nhất Bác có biến hóa, cuối cùng Tiêu Chiến xích lại gần, hôn lên khóe môi Nhất Bác một cái, nhe răng cười, "Chào buổi sáng!"

Lúc Tiêu Chiến gặp Mạnh Dao, hắn ngẩng đầu lên, nhướng mày cười nói, "Ồ, Tiêu Chiến của chúng ta hồi sinh full máu rồi hả?"

Tiêu Chiến không kiêng kỵ gì, gật đầu, "Đúng vậy!"

Mạnh Dao cũng không định hỏi, nhìn dáng vẻ vui tươi yêu đời của Tiêu Chiến nhất định là vấn đề lớn nhỏ đã được giải quyết xong. Hắn cũng không nói nhảm nữa, "Nào nào, tối nay phải làm việc tới khuya đấy, mười hai giờ có buổi công chiếu "Cổ Đạo", dẫu sao đó cũng là bộ phim cậu viết nhạc hát ca, còn diễn nhân vật phụ nữa!"

Tiêu Chiến nhận lấy tờ lịch trình, đọc lướt qua, tâm trạng rất tốt, "Không thành vấn đề! Đúng lúc tôi cũng chưa gặp chị tôi một khoảng thời gian rồi."

Mạnh Dao đưa tờ thứ hai qua, "Ngày năm sẽ diễn ra giải thưởng Kim Khúc, cậu đọc xem bản thân lọt vào bao nhiêu hạng mục đi."

Tiêu Chiến đọc kỹ, kinh ngạc, "Nam ca sĩ xuất sắc nhất, ca khúc xuất sắc nhất năm, album xuất sắc nhất, biên khúc xuất sắc nhất, nhà soạn nhạc xuất sắc nhất, người viết lời xuất sắc nhất, người mới xuất sắc nhất, nam ca sĩ được hoan nghênh nhất, sao nhiều vậy? Tôi lọt vào hết à?"

"Lúc tôi nhìn thấy cũng sợ hết hồn, nhưng mà nghĩ một chút cũng đúng, đã lâu rồi mà ca khúc của cậu vẫn còn làm bá chủ top 3 bảng danh sách của ba nền tảng âm nhạc lớn, lượng tiêu thụ đĩa album vẫn là no.1 trên bảng xếp hạng, nếu như cậu không được bầu chọn thì tôi còn phải xem xem có phải giải thưởng Kim Khúc có gì mờ ám không nữa."

Mạnh Dao cảm thấy từ lúc hắn mang Tiêu Chiến, bản thân càng ngày càng bình tĩnh hơn, "Hạng mục được đề cử vẫn chưa nhiều, chưa được hai chữ số!"

Tiêu Chiến bật cười.

Nói xong hai mục, Mạnh Dao nhìn đồng hồ, "Tôi mới chỉ nói vài câu thôi mà sao đã đến giờ rồi, chúng ta phải vội vã lên đường thôi, lịch trình hôm nay của cậu bắt đầu từ mười rưỡi đấy."

Hai người đi ra ngoài, Tiêu Chiến hỏi, "Là quay quảng cáo từ thiện cho tháng tuyên truyền văn hóa hả?"

" Đúng vậy, quay quảng cáo đó, nghệ sĩ tham gia rất nhiều, một người chỉ được vài giây thôi, chắc chụp cũng không phiền phức lắm đâu, sẽ kết thúc sớm thôi."

Mặc dù trên đường bị vướng đèn đỏ nhưng không bị kẹt xe, lúc xe đến phố cổ Ninh thành còn sớm hơn giờ hẹn mười phút.

Mạnh Dao đi sau Tiêu Chiến, nhìn xung quanh, "Tôi nhớ hồi chụp quảng cáo của Florence, chính là ở gần đây đúng không, đường này là Thanh Giang còn đường kia là Thanh Khê?"

Chỗ Tiêu Chiến đứng phóng mắt ra xa là có thể nhìn thấy nóc biệt thự Di Lăng lấp ló đằng sau các tòa nhà thấp. Cậu thu mắt lại, "Đúng vậy, lần chụp quảng cáo đó, là ở bên cạnh biệt thự Di Lăng."

Mạnh Dao chợt phát hiện, "Biệt thự Di Lăng, nhưng ngày xưa nó là Tư Ninh... Ồ, nghệ danh của cậu, cũng là Tư Ninh."

Tiêu Chiến gật đầu, "Ừ, đúng vậy."

Trùng tên cũng không phải là chuyện hiếm, huống chi giá hai chữ này cũng phổ biến, Mạnh Dao không nghĩ sâu. Lúc này, đạo diễn quay quảng cáo cũng đi tới, sau khi hai bên hòa thuận chào hỏi, đạo diễn nói, "Lần này quay rất đơn giản, Tiêu Chiến, cậu đi từ đầu bên kia phố cổ tới đầu bên đây là được. Cũng không cần gì nhiều đâu, chỉ cần cậu bước đi như dạo phố là được. Chậm rãi dạo bước phố cổ, quan sát xem các gian hàng bán gì" ông vừa nói vừa khoa tay múa chân, rồi hỏi Tiêu Chiến "Hiểu chưa?"

Tiêu Chiến trả lời, "Cảm ơn đạo diễn, tôi hiểu rồi."

Sau khi thay quần áo xong, đeo balo, vị trí máy quay, ánh sáng đã chuẩn bị xong, đạo diễn đứng sau máy, cầm loa hét một câu, "Bắt đầu!"

Cảm giác ống kính của Tiêu Chiến rất tốt, mặc dù bên cạnh có không ít nhân viên làm việc đi theo nhưng biểu tình của cậu vô cùng tự nhiên. Hoàn toàn dựa theo yêu cầu của đạo diễn, giả vờ mình là một du khách bình thường.

Ninh thành có lịch sử lâu đời, phố cổ cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, mà chỉ dựa vào một chữ "cổ", có không ít gian hàng nhỏ nếu không phải bán tranh chữ đồ sứ thì cũng bán "đồ cổ".

Tiêu Chiến phối hợp với ánh sáng và máy quay, bước trên đường đá xanh bằng phẳng, đi dọc theo phố cổ tiến về phía trước. Tầm mắt quét qua các món đồ được bày trong gian hàng, trong đầu cậu không thể ngừng liệt kê các tên,

"Bình sứ thanh hoa họa tiết hoa điểu pha kè, bình cẩm thạch tráng men họa tiết non nước pha kè, ống đựng bút họa tiết non nước pha kè, bình rượu hoa văn hình nai hai tay cầm pha kè, cái bát họa tiết hình con gà —— "

Không đúng.

Hô hấp dừng lại, ánh mắt Tiêu Chiến dán vào vật đó, bước chân cũng chậm dần.

Đúng lúc đó đạo diễn cũng hô tạm dừng, ngoắc tay kêu người điều chỉnh ánh sáng lại. Tiêu Chiến bước thẳng tới, nhìn kỹ ly sứ dính bùn khô được đặt bừa trong gian hàng.

Chủ tiệm thấy Tiêu Chiến giống như có hứng thú, vội vàng mở miệng giới thiệu, "Ly sứ này là được nhờ bán, một bà lão đầu tóc trắng phau đưa tôi, nhờ tôi bán giúp bà ấy, nói là bà ấy đào được ở sân sau nhà mình. Tôi có lòng tốt nên đồng ý bán giùm."

Tiêu Chiến không rời mắt, hỏi, "Sân sau nhà mình? Người nhờ bán là người bản xứ hả?"

Sờ hai sợi râu, chủ tiệm cẩn thận nhớ lại, "Ừm... hình như là người bản xứ đấy, hình như bà ấy còn nói... Đúng rồi, nói là chồng bà ấy họ Tống ."

Tiêu Chiến hỏi lại: "Xin hỏi là Tống gì?"

"Tống Kế ." Ông chủ cười nói, "Cậu quay quảng cáo, tuyên truyền văn hóa Ninh thành của chúng ta, tôi cũng không có gạt cậu. Vật này tôi cảm thấy giá trị cũng chẳng đáng bao nhiêu, hình như bùn còn được bôi lên, hai trăm rưỡi đã đắt rồi. Thế nhưng bà lão ấy nói rằng mình đào được ở sân sau nhà, bùn đất dính trên đó là thật, nhất định rất đáng tiền, giá khởi điểm là hai mươi lăm ngàn, kiên quyết không hạ, muốn lừa đảo những du khách nhiều tiền nhưng không nhiều kiến thức, thật độc ác."

Ông chủ đưa năm ngón tay, vẫy vài cái, lại nói, "Nhưng mà bây giờ mọi người cũng không dễ bị lừa, dù sao đồ vật này để ở chỗ tôi cũng sắp hơn ba tháng rồi mà vẫn không bán nổi, còn chẳng có ai thèm nhìn nó chứ nói gì tới mua."

Ông chủ cười ha hả, "Tôi nói thật chứ, hai mươi lăm ngàn, ai mua thì người đó là 250*!"

Tiêu Chiến cong môi, "Tôi mua."

Chủ tiệm ngạc nhiên, nghĩ đây là người thiếu đầu óc nhưng không thiếu tiền bạc, khuyên ngăn cách mấy cũng hạ quyết tâm muốn mua?

Ông nhấn mạnh, "Lời tôi đã nói xong, tôi đây chỉ là bán giùm, tiền vào tay tôi sẽ được đưa cho bà lão đó, nếu như cậu đổi ý, cho dù có đặt đồ trước mặt tôi thì cũng không thể lấy lại tiền!"

Tiêu Chiến lễ phép nói, "Cám ơn ông chủ, nhưng mà tôi quả thật rất muốn mua cái ly này."

Sờ hai cọng râu, chủ tiệm cũng không khuyên nữa, dẫu sao dê béo đưa tới trước cửa ngu gì không thịt, "Ok, tôi bán cho cậu. Cậu xem tiệm của tôi một chút đi, cậu còn muốn mua gì không, tôi giảm giá cho cậu! Cậu nhìn đồ cẩm thạch tráng men này..."

Tiêu Chiến kiên nhẫn nghe vài câu, đúng lúc chen vào, "Không cần, tôi chỉ mua thứ này, những thứ khác tôi không muốn mua."

"Ừ, để tôi gói lại cho cậu!" Chủ tiệm còn hỏi một câu, "Cậu có muốn tôi rửa lớp bùn trên ly cho cậu không?"

"Cảm ơn ông chủ, bọc lại là được, không cần phiền vậy đâu."

Đạo diễn vẫn còn đang khoa tay múa chân thương lượng với chuyên viên ánh sáng, Tiêu Chiến cầm ly sứ vừa mua đi tìm Mạnh Dao, "Mạnh ca, anh có thể giữ nó giúp tôi một lúc được không?"

Mạnh Dao thấy Tiêu Chiến nghiêm túc, tò mò, "Vừa nãy nhân viên làm việc có nói cậu vung hai mươi lăm ngàn mua một cái bát sứ mẻ, chính là cái bát này hả? Nó có lai lịch gì không?"

"Không phải bát sứ, là ly sứ. Nhưng mà cụ thể tôi cũng không chắc chắn lắm, phải về nghiên cứu một chút."

Nghe được câu này, Mạnh Dao cũng biết vật này nhất định có chút lai lịch, đồng ý, "Được, cậu cứ an tâm chụp quảng cáo, tôi giữ giúp cậu, nhất định không sứt mẻ thêm miếng nào."

Nhưng mà bên Tiêu Chiến còn chưa quay xong quảng cáo, trên mạng tin Tiêu Chiến vung hai mươi lăm ngàn mua cái bát mẻ ở tiệm đồ cổ trong phố cổ Ninh thành nhanh chóng được các tài khoản doanh tiêu lớn share lại.

Một tài khoản tên là "Tin hot mỗi ngày" đăng weibo đầu tiên, "Có tin lúc Tiêu Chiến quay phim quảng cáo không nghe lời khuyên, bỏ hai mươi lăm ngàn mua cái bát mẻ ở tiệm đồ cổ trong phố cổ Ninh thành, mọi người thấy thế nào?"

"—— nhiều tiền quá không có chỗ xài hả? Đồ phố cổ cũng dám tin? Còn bỏ hai mươi lăm ngàn mua một cái chén sứt, hai mươi lăm tui đã thấy đắt rồi! Tiền mua não à!"

"—— cái này là bị lừa rồi còn đâu, nhất định ông chủ đã ba hoa nói đây là đồ cổ một ngàn tám trăm năm về trước, còn được hoàng đế dùng qua! Vô cùng đáng tiền! Không chỉ huề vốn mà còn tăng giá trị! Lời như vậy, tui có thể bịa ra một trăm phiên bản, thường thức và IQ của minh tinh giới giải trí đúng là thấp không thể chịu nổi!"

"—— Tiêu Chiến đang chăm chỉ xây dựng hình tượng của cậu ta à? Mới ra mắt thì thiết lập tính cách quý công tử, sau đó bị lộ chuyện không mua nổi đồ ăn ngoài nhưng vẫn cần cù xây dựng. Không hiểu sao sau đó lại để lộ không ít tin tức, chắc là đoàn đội không muốn bỏ cái tính cách quý công tử đó, bắt đầu đi hướng cậu ta đi con đường phung phí tiền của vào đồ cổ. Nhưng mà vung hai mươi lăm ngàn mua đồ vỉa hè ở phố cổ, thiết lập tính cách này cũng thái quá rồi!"

Cũng không lâu sau thì có người tới phố cổ phỏng vấn ông chủ tiệm đồ cổ, hỏi tình huống cặn kẽ. Chủ tiệm không giấu giếm, tỉ mỉ lặp lại y đúc đoạn đối thoại. Sau khi đoạn phim phỏng vấn được tung ra, #Tiêu_Chiến_bị_lừa nhanh chóng leo lên hot search.

"—— #Tiêu_Chiến_bị_lừa a a a Tiêu Chiến ! Chúng ta có tiền nhưng không phải xài theo cách đó! Ông chủ đã nói ai mua thì người đó là 250 rồi, vì sao cậu lại ngốc như vậy!"

"—— #Tiêu_Chiến_bị_lừa xong rồi, ông chủ nói đã đưa tiền cho bà lão đó rồi, không tìm lại được nữa rồi, thương Tiêu Chiến ! Mua về rửa sạch chắc cũng cầm uống nước được, nhưng mà trước khi rót nước vào nhớ khủ trùng nha ba! Trời mới biết bà lão lòng dạ đen tối đó rốt cuộc tìm được cái chén mẻ này từ chỗ nào!"

"—— #Tiêu_Chiến_bị_lừa cái này cũng có thể lên hot search? Tôi nói này, người này quá mức tự tin đi? Chủ tiệm tận tình khuyên bảo đừng có mua, bị lừa đó, Tiêu Chiến vẫn khăng khăng muốn mua. Được rồi, ai bảo người ta có tiền, chắc là muốn khoe khoang ánh mắt của mình rất lợi hại, có thể đào được kim cương trong cát!"

Mạnh Dao lướt bình luận, tổng kết, "Fans cậu tiếc tiền cho cậu, lo cậu bị lừa gạt, bảo cậu ngây thơ cố chấp, người ta đã ngăn cái tay lấy tiền ra của cậu rồi nhưng cậu vẫn không chịu. Còn người châm chọc, căn bản là người đi đường và antifan cũng chỉ có mấy câu đó thôi."

Nói xong, thấy Tiêu Chiến đang cẩn thận cầm ly sứ nhìn, Mạnh Dao tò mò, "Tiêu Chiến, vật này chỉ đáng hai mươi lăm ngàn thôi hả?"

Hắn đầu tư vào việc sưu tầm đồ cổ, bị thua lỗ rất nhiều tiền, tự biết nhãn lực của mình không tốt. Nhưng mà hắn tin Tiêu Chiến —— một người mua quần áo cả lố thì không thể nào xài tiền bậy bạ được.

Tầm mắt Tiêu Chiến cố định trên ly sứ, vẻ mặt bình tĩnh. Nghe Mạnh Dao hỏi, cậu lắc đầu, "Hơn."

Mắt Mạnh Dao sáng lên, "Hơn? Vậy là hai trăm năm chục ngàn hả? Cậu mua được món hời đó!"

Tiêu Chiến vẫn lắc đầu, "Hơn."

Hô hấp Mạnh Dao cứng lại, dè dặt thăm dò, "Hai triệu năm trăm?"

Dời mắt, đuôi mắt Tiêu Chiến cong lên, nốt ruồi dưới Môi lộ ý cười. Cậu cười nói, "Mạnh ca, anh nên đoán nhiều hơn."

Mạnh Dao run rẩy, đầu ngón tay run run chỉ cái ly sứ bẩn thỉu trong tay Tiêu Chiến "Hai... Hai mươi lăm triệu?"

Lắc đầu, Tiêu Chiến mở miệng, nói ra một con số, "Hai trăm năm chục triệu."

Đôi mắt Mạnh Dao dại ra, một lúc lâu cũng không tìm được giọng nói của mình, "Bao... bao nhiêu? Cậu nói bao nhiêu?"

Tiêu Chiến kiên nhẫn lặp lại, "Hai trăm năm chục triệu. Đây là ly đá họa tiết hình con gà, nếu như cầm đi đấu giá, giá khởi điểm chắc cũng khoảng một trăm tám mươi triệu. Vậy nên tôi định giá cho nó là hai trăm năm chục triệu, giá sau cùng có thể cao hơn, nhưng sẽ không vượt qua ba trăm triệu."

Một lúc lâu sau, Mạnh Dao ngẩn ngơ nói, "Tôi luôn cảm thấy sau khi tôi hợp tác với cậu, ngưỡng tiền kích thích tôi càng ngày càng cao!"

Hắn cảm thấy sau này cho dù mình có đối mặt với núi vàng núi bạc, chắc cũng sẽ cảm thấy, thường thôi. Dẫu sao hắn cũng từng cầm cái ly sứt trị giá hai cá trăm triệu, mà còn cầm nửa ngày trời!

Nghe xong lời của Mạnh Dao, Tiêu Chiến bật cười, "Nhưng mà tôi cũng chưa xác định được đây là đồ thật hay giả, phải trở về nghiên cứu một chút."

Mạnh Dao tiếp lời, "Đánh cuộc một lần?"

"Cũng không hẳn là đánh cuộc, cho dù cái này chỉ là hàng bắt chước, nhưng bắt chước rất khá, cũng hoàn toàn đáng giá hai mươi lăm ngàn, thậm chí còn hơn hai mươi lăm ngàn."

Tiêu Chiến nhăn mày, cảm thấy kỳ lạ, "Nhưng mà lời giải thích của chủ tiệm cứ khiến tôi cảm thấy sai sai. Nếu như người nhờ bán giùm là chủ nhân của chiếc ly đá họa tiết hình con gà, thì bà ấy không có khả năng không biết giá trị chân chính của chiếc ly này, càng không thể tùy tiện nhờ một sạp nhỏ ven đường ở phố cổ bán giùm được. Hơn nữa, xét lời giải thích của chủ sạp thì chủ nhân chiếc ly này cho ông ta một ấn tượng vô cùng tệ."

Mạnh Dao không nghĩ nhiều như vậy, "Nếu đây đúng là hàng thật thì cũng may là đã được cậu mua về, nếu không bảo vật cứ mãi thất lạc trong nhân gian, thậm chí sơ sẩy một chút sẽ bị đánh vỡ, thật đáng tiếc!"

Vẫn còn nhiều thời gian mới tới buổi công chiếu, Tiêu Chiến dứt khoát gọi điện thoại, hẹn Kha Nhạc ăn cơm tại nhà hàng tư nhân đó.

Trong phòng riêng, Kha Nhạc chưa tới, Ôn Hàn đi lên từ bếp sau gặp Tiêu Chiến, trên mặt tràn đầy vui mừng, "Tiểu thiếu gia đã lâu chưa tới!"

Tiêu Chiến nhã nhặn mỉm cười, "Xin lỗi bác Ôn, đúng là đã lâu rồi con chưa tới, khoảng thời gian trước bận quá, làm việc không ngừng."

"Là bộ phim diễn cùng tiểu thư Thanh Thanh hả? Bác đọc tin có thấy tạo hình cổ trang của tiểu thiếu gia rất đẹp, tiểu thư Thanh Thanh diễn nữ tướng quân, cũng là diễn bản thân cô ấy."

Tiêu Chiến ăn bánh ngọt Ôn Hàn đặc biệt làm cho cậu, cười lên, "Đúng vậy, khi chị còn bé vẫn luôn muốn làm nữ tướng quân, nữ hiệp, dù sao cũng đều là loại cầm đao kiếm đánh người!"

Hai người nhắc tới chuyện cũ ở biệt thự Tư Ninh, cười vang.

Kha Nhạc tới rất nhanh, vừa vào cửa đã luôn miệng nói, "Tiêu Chiến, cháu nhặt được bảo bối gì vậy? Chú đọc tin thấy nói là cháu mua được ở sạp hàng đồ cổ ven đường trong phố cổ?"

Tiêu Chiến mời Kha Nhạc ngồi xuống, nói thẳng, "Là một chiếc ly đá họa tiết hình con gà."

Kha Nhạc hít khí lạnh, một lúc lâu sau mới thở bình thường lại, "Thật... thật hay giả vậy?"

Tiêu Chiến đặt chiếc ly lên vải lụa, chắc chắn, "Có 80%, cháu không nhìn sai."

"Cái gì mà 80% chứ, ánh mắt cháu rất lợi hại, vừa liếc qua vật gì cũng biết là đồ thật hay giả! Còn nữa, từ nhỏ cháu đã luôn đi theo ông ngoại cháu, không cần biết là đồ mới được đào lên hay là triển lãm trong viện bảo tàng, ít nhất cháu đã từng nhìn thấy, chạm vào rồi đúng không? Cháu nói có 80%, vậy nhất định đó là hàng thật!"

Nhìn ly sứ dính bùn trước mặt Tiêu Chiến, Kha Nhạc nhẹ nhàng hô hấp, "Chú chỉ mới nghe qua vật này, còn chưa từng thấy nó."

Tiêu Chiến : "Đúng vậy, "Ghi chép cuộc sống thường ngày" đã từng ghi, 'Vua Cao Tông có một đôi ly đá họa tiết hình con gà, đáng giá một trăm ngàn'. Vật này, vốn là ly rượu vua dùng, từ trước cho tới bây giờ chưa từng rời khỏi cung lưu lạc dân gian, gần như không có truyền lại. Lúc cháu nhìn thấy ở bên đường cũng rất kinh ngạc."

"Vẫn là ánh mắt của Tiêu Chiến lợi hại, nếu đổi thành chú chắc soi xét từng chi tiết một cũng không nhận ra." Kha Nhạc lại khen ngợi, "Chỉ cần bản lĩnh thâm sâu, nhặt đại đồ ven đường cũng hốt được món hời!"

Thấy Kha Nhạc đang chăm chú quan sát ly đá họa tiết hình con gà, Tiêu Chiến nghiên cứu một hồi, hỏi, "Chú, chú biết bao nhiêu về Tống gia Ninh thành?"

"Tống gia?" Kha Nhạc suy nghĩ, "Chú không biết nhiều về Tống gia nhưng có nghe qua. Tứ đại gia tộc của Ninh thành, Thanh Sơn Tiêu thị của cháu định cư ở Ninh thành đã lâu, là một nhà. Lệnh gia có quan hệ thông gia với nhà cháu là một nhà, còn lại Liễu gia và Tống gia, mỗi một đời lại dần suy vong, Liễu gia cũng đã sớm không còn người, ngôi nhà gia truyền cũng sắp thành chỗ tham quan rồi."

Hắn cẩn thận nhớ lại, "Còn về Tống gia, chú có nghe người khác nhắc qua, Tống gia còn dư lại một người con cháu, tên là Tống Kế Bân, chắc đã năm sáu chục tuổi, thân thể không tốt, không biết bây giờ còn sống không."

Tiêu Chiến trầm tư, "Chủ tiệm nói, người nhờ bán là một bà lão tóc hoa râm, nói chồng mình họ Tống ."

"Không thể nào." Kha Nhạc lắc đầu, kết luận, "Phu nhân đời trước của Tống gia ba mươi mấy tuổi đã qua đời. Còn vị Tống Kế Bân này, căn bản không có lấy vợ!" Hắn hỏi Tiêu Chiến, "Cháu cảm thấy cái ly này được truyền ra từ Tống gia sao?"

"Vâng, Tống gia coi như sa sút, không có con cháu, chắc cũng còn một hai món giấu trong nhà."

Kha Nhạc suy nghĩ một chút, "Chú có người quen, để chú hỏi thăm cho cháu."

Lúc này, điện thoại của Tiêu Chiến reo lên. Cậu nhìn thấy tên trên màn hình liền mỉm cười, trong mắt giống như ẩn chứa ánh sao và đom đóm chói lòa rực rỡ.

Nghe Tiêu Chiến dịu dàng nói chuyện, Kha Nhạc trố mắt.

"Em ở nhà hàng đó, ừ, chính là nhà hàng có hoa tường vi nở rất đẹp." Khuôn mặt Tiêu Chiến thả lỏng, lắng nghe giọng nói của Nhất Bác .

"Công chiếu tối nay?"

"Ừ, vậy nên tối nay chắc em sẽ làm việc tới tối, sau khi xem buổi công chiếu xong còn phải trả lời phỏng vấn nữa, anh đừng chờ em, đi ngủ trước đi."

Vài giây sau bên Nhất Bác mới truyền tới thanh âm nhẹ nhàng, "Tiêu Chiến, anh rất nhớ em."

Lông mi Tiêu Chiến run run.

Cậu biết, cuộc điện thoại này, có nghĩa là Nhất Bác đang thử tin tưởng cậu, tin vào tình cảm giữa bọn họ.

Nơi đầu trái tim giống như được ngâm trong nước nóng, Tiêu Chiến không nhịn được càng cười sâu hơn, "Em cũng rất nhớ anh. Lúc đến buổi công chiếu rồi thì em chỉ là vai phụ thôi, không có nhiều đất diễn, đến lúc đó có thể nhắn tin tám chuyện với anh rồi."

Nói thêm vài câu, Tiêu Chiến cúp điện thoại rồi nghe Kha Nhạc trêu ghẹo hắng giọng một cái. Tiêu Chiến cũng bắt chước hắng giọng một cái, tiếp nối chủ đề vừa nãy, "Chú, sau khi cháu giám định cái ly này xong sẽ đem đi đấu giá."

Kha Nhạc rất kinh ngạc, "Cháu không giữ lại?"

Tiêu Chiến lắc đầu, thản nhiên nói, "Cháu thiếu tiền. Huống chi cháu cũng không có chấp niệm với cái ly này, mà cháu cũng không tin phong thủy, không tin ly rượu đã được hoàng đế dùng qua sẽ có long khí."

Mặc dù Kha Nhạc ủng hộ, nhưng tim vẫn rỉ máu, đấm ngực, "Tim của chú, vỡ thành tám mảnh rồi!"

Ăn cơm tối tại nhà hàng xong rồi vào bếp tạm biệt Ôn Hàn, Tiêu Chiến ngồi xe tới buổi công chiếu. Đi vào phòng nghỉ đơn, cậu vừa mới ngồi xuống trước gương makeup, cửa bị gõ.

Tiểu Tinh mở cửa, hưng phấn gọi "Thanh tỷ".

Tiêu Chiến quay đầu, "Chị, sớm vậy?"

Thanh Thanh đã makeup xong, khoác một cái áo khoác mỏng ngoài đầm dạ hội, nhìn thấy Tiêu Chiến cô không khách khí ngồi xuống ghế salon bên cạnh, "Xảy ra chuyện gì vậy? Khắp nơi đều nói em chị là người coi tiền như rác, không chỉ bị hại thảm mà còn vui vẻ như kẻ ngu vậy."

Tiêu Chiến chớp mắt, "Không bị lừa, là đồ tốt."

Thanh Thanh không am hiểu những đồ cổ văn vật này lắm, nhưng cô rất tin Tiêu Chiến , nghe được lời này bèn kích động, thấp giọng xích lại gần hỏi, "Ngay cả tiểu thiếu gia Tiêu gia cũng nói là đồ tốt, vậy đồ này trị giá bao nhiêu?"

Tiêu Chiến giơ hai ngón tay.

Ngớ người một giây, Thanh Thanh nhướng mày, hiểu, cười to lên, "Còn có người nói em đã ngu mà còn cố thiết lập tính cách tay chơi đồ cổ như cục cứt, bỏ hai mươi lăm ngàn mua cái chén mẻ cũng phải xài tiền mua hot search PR! Thiết lập tính cách cục cứt hả, quần què!"

Mạnh Dao đang xử lý công việc, nghe vậy bỏ ra chút thời gian tiếp lời, "Hot search thật sự không phải là tụi tôi mua, fans Tiêu Chiến spam lên đó."

Thanh Thanh vui vẻ, tiếp lời, "Đúng vậy, dẫu sao Tiêu Chiến của chúng ta cũng là lưu lượng!"

Mạnh Dao cố ra vẻ xúc động, "Đúng vậy, coi như là lưu lượng, không hot search thì sao gánh team được."

Tới mười hai giờ đêm, chương trình bắt đầu, Tiêu Chiến ngồi vào vị trí. Thanh Thanh ngồi ngay bên cạnh cậu, nhân lúc phim chưa chiếu, nhỏ giọng nói, "Dương Tri thật sự không tới, cái này không phải Từ đạo nói, là quản lý của Dương Tri nói, Dương Tri rút khỏi lịch trình, không tới đây."

Tiêu Chiến đang nhắn tin nói chuyện phiếm với Nhất Bác, nghe vậy gật đầu, "Ừ" một tiếng.

Không tiếp tục đề tài này nữa, Thanh Thanh vô cùng phấn khởi, "Nói thật, chị còn chưa xem trọn vẹn bộ phim nữa, thật mong đợi!"

Tiêu Chiến, "Em cũng vậy!"

Ngay sau đó, ánh đèn hiện trường tối lại. Trên màn hình lớn xuất hiện hoang mạc mênh mông vô bờ, khắp nơi đều là cát vàng, tiếng vó ngựa hòa lẫn tiếng chim kêu vang vọng từ xa tới gần. Thanh Thanh diễn nữ tướng quân Diệp Thanh, mặc áo giáp, ánh mắt sắc bén, tay cầm một thanh đao lớn cán dài, cưỡi trên lưng ngựa, hiên ngang lẫm liệt.

Đột nhiên cô ra hiệu với quân lính đằng sau, chân kẹp chặt bụng ngựa. Ngay lúc này, kẻ thù tấn công, vô số mũi tên bắn ra từ chỗ mai phục của hai bên, ngay sau đó mấy chục quân địch nhào tới, mục tiêu tấn công là Diệp Thanh!

Diệp Thanh ghìm ngựa, khuôn mặt sắc bén như đao, chợt giơ tay mạnh mẽ phóng trường đao ra xa, vang lên tiếng "Xoẹt", trường đao xé gió, xuyên qua cổ họng kẻ thù, mang theo vết máu đỏ tươi đâm sâu vào cát vàng.

Giọt máu lăn dọc theo lưỡi đao chảy xuống cát vàng, ống kính quay đặc tả cảnh đó, hình ảnh và thanh âm bỗng nhiên biến mất, hai chữ "Cổ Đạo" mạnh mẽ cứng cáp, xuất hiện trên màn hình.

Vai diễn của Tiêu Chiến là công tử nhánh chính của một gia tộc trâm anh thế gia ở Đông đô, thuở nhỏ đã tài năng hơn người, từng được chính miệng kim thượng tán dương, Huyền Ninh Cố gia, chi lan ngọc thụ, thiên chất tự nhiên, ngay thẳng như tùng trên đá, nụ cười tựa trăng sáng trong lòng.

Khi biết trong triều có gian thần cấu kết với dị tộc, mưu tính tấn công cửa sông Kinh thì y đi suốt đêm từ Đông đô tới cửa ải biên cương, báo tin cho tướng quân Diệp Thanh.

Sau đó lúc nguy cấp thì quạt giấy gấp nhẹ, bước lên cổng thành, tự mình dẫn quân thủ thành chống địch. Bảo vệ dân chúng bình an, nhưng lại không thể sống sót trở về.

Sau khi buổi công chiếu nửa đêm kết thúc không lâu, "Cổ Đạo" đã dẫn tới nhiệt độ thảo luận cực lớn, đề tài liên quan tới "Cổ Đạo" chiếm hết bốn hot search trong top 5.

"—— #Ca_khúc_cuối_phim_Cổ_Đạo nghe bài hát này tui khóc không thở nổi trong rạp chiếu phim, trôi hết makeup rồi! Điên cuồng PR phim! Bài hát trong phim hay lắm! Khó nghe thì tui chém đầu! Người sáng tác là Tiêu Chiến, hát là Thanh Thanh, đều là thần tiên hạ phàm!"

"—— #Đông_đô_Cố_Ninh hu hu hu biên kịch đi ra! Đừng có để y chết có được không! Thành chấp niệm rồi! Thấy Cố Ninh trúng tên ngã xuống cổng thành, chết ở cửa ải biên cương cát vàng khắp trời, trong nháy mắt nước mắt đầm đìa! Hu hu hu Ninh chi lan ngọc thụ của Cố gia!"

"—— #Đông_đô_Cố_Ninh một ca sĩ ôm mộng tưởng dấn thân vào điện ảnh thì kỹ năng diễn có thể tốt đến mức nào, nhiệt độ cao như vậy nhất định cũng chỉ do marketing lợi hại! Nhưng tui không ngờ diễn xuất chạm tới lòng người! Thật, Tiêu Chiến diễn nhân vật Cố Ninh này vô cùng sống động! Chờ tui spam xong hai, ba lần nữa sẽ đi xem lại Ninh của Cố gia QAQ!"

Ngày thứ tư sau khi "Cổ Đạo" ra rạp, phòng vé đột phá ngưỡng mười lăm trăm triệu, xét đề tài phim cổ trang chính kịch, đã là thành tích vô cùng chói mắt. Chấm điểm của các hệ thống vô cùng cao, điện ảnh và ca khúc chủ đề cùng tên cũng nhảy dù xuống các bảng xếp hạng lớn, mà tag #Đông_đô_Cố_Ninh này giống như rễ cây vậy, vẫn luôn bám chặt trên top 3, độ hot vẫn đang tăng lên không ngừng.

Mạnh Dao đối mặt với nhiệt độ này, ngẩn người, nói đùa, "Tiêu Chiến, hay chúng ta nhận thêm bộ phim nữa nhé?"

Tiêu Chiến hiểu rõ, "Mạnh ca, thật ra thì tôi không có thiên phú đặc biệt trong diễn xuất đâu, chỉ là do đạo diễn tốt, đoàn phim tốt, thiết lập tính cách của nhân vật 'Cố Ninh' vô cùng tốt nên độ thảo luận mới cao như vậy thôi. Nhưng nếu như đổi một đoàn phim khác đổi một thiết lập tính cách khác, chắc cũng phải giảm 50%."

Mạnh Dao nhìn ảnh gif Cố Ninh tràn ngập trang đầu weibo, vô cùng luyến tiếc, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, cũng hiểu lời Tiêu Chiến nói, gật đầu, "Nghe cậu." Nhìn thời gian một chút, hắn lại nói, "Cũng sắp đến lúc rồi, phải lên đường tới lễ trao giải Kim Khúc thôi."

"Ok, " Tiêu Chiến đứng dậy, cùng lúc đó điện thoại vang lên, cậu nhấn nhận, "Chú Kha ?"

"Chuyện Tống gia cháu nhờ chú tra, chú đã tra xét gần như rõ ràng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro