Chương 48.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiêu Chiến vừa đi theo Mạnh Dạo đi ra ngoài, vừa cầm điện thoại nghe Kha Nhạc nói chuyện.

"Xuất xứ của ly đá họa tiết hình con gà có phải từ Tống gia hay không, chuyện này không thể biết được, dẫu sao từ trước tới nay vật này chưa từng xuất hiện lại trên thế gian. Mà Tống gia Ninh thành quả thật chỉ còn lại mỗi một Tống Kế Bân, nhưng mà ngài Tống này đã qua đời, cả đời không vợ không con. Vậy nên bà lão gửi bán giùm nhất định không phải là phu nhân Tống gia. Nhưng bà ấy cố ý nói rằng chồng mình họ Tống vậy chắc là có quan hệ sâu xa gì đó ở trong, không chừng là nhánh thứ xa xôi nào đấy."

Tiêu Chiến kinh ngạc, "Tống Kế Bân đã qua đời?"

"Đúng vậy, thế hệ cuối cùng củaTống gia Ninh thành." Than thở đôi câu, Kha Nhạc lại nói, "Tiêu Chiến chú biết cháu đang lo lắng cái gì, nhưng cháu một không trộm hai không cướp, đàng hoàng bỏ tiền mua cái ly này. Chẳng phải vì chuyện này mà cháu bị gán cái danh tiêu tiền như rác và thiếu thông minh nhưng không thiếu tiền sao?"

Vệ sĩ mở cửa xe, Tiêu Chiến đứng tại chỗ chuẩn bị lên xe. Lúc này xa xa có người gọi "Cố Ninh!", cậu nghe được bèn quay đầu lại vẫy tay với hướng phát ra âm thanh.

Biết Tiêu Chiến đang trên đường tới lễ trao giải Kim Khúc, Kha Nhạc cười nói, "Thôi, chú không nói nữa, cháu đi làm việc đi, đến lúc đó chú sẽ xem livestream!"

Tiêu Chiến hơi xấu hổ, "Vâng, cháu nhất định sẽ thể hiện tốt."

Nắng chiều vẽ lên một đường sáng mờ nơi cuối chân trời rồi biến mất, toàn bộ ánh đèn hội trường được bật sáng. Ngồi trong xe có thể loáng thoáng nghe được tiếng hét chói tai của fans tại hiện trường.

Mạnh Dao kiểm tra lần cuối, "Quần áo không có vấn đề, trang sức, đồng hồ đeo tay, cúc tay áo có đủ. Tôi đã cố ý kêu phóng viên chụp hình cậu nên chất lượng hình sẽ được đảm bảo. Còn gì nữa ta, đúng rồi, đây là lần đầu tiên cậu đi thảm đỏ một mình, nhớ đừng có đi quá nhanh, bước chậm chậm lại để phóng viên chụp nhé!"

Đáp lại từng cái một, Tiêu Chiến cúi đầu chỉnh lại ống tay áo không có nếp nhăn, không nhịn được cầm điện thoại bấm số Nhất Bác.

Điện thoại gần như lập tức được nối thông, Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến, "Căng thẳng hả?"

Nghe giọng nói của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vô thức hắng giọng, không giấu giếm gì cả, "Ừ, rất căng thẳng." Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không giống Kim Tùng, hồi trước em không ôm kỳ vọng gì với Kim Tùng hết, rất... bình thản, được giải hay không được giải cũng không có vấn đề. Nhưng giải thưởng Kim Khúc" cậu thẳng thắn nói ra hi vọng của mình, "Em muốn có giải."

Không trả lời vấn đề này, giọng nói của Nhất Bác vừa êm dịu lại từ tính, "Tiêu Chiến, anh đang làm bánh ngọt."

"Bánh ngọt?"Tiêu Chiến kinh ngạc, nhớ lại một trong những "đồ ăn ngoài" Nhất Bác gửi cho cậu là một cái bánh ngọt xiêu xiêu vẹo vẹo, vì vậy cười nói, "Vậy ngài Vương cố lên!"

" Ừ" Vương Nhất Bác nhỏ tiếng oán trách một câu "Làm bánh ngọt khó hơn phê văn kiện nhiều."

Tưởng tượng khuôn mặt khổ não bây giờ của Nhất Bác, Tiêu Chiến cười to.

Sự chú ý bị dời đi, đề tài cũng mở rộng từ bánh ngọt sang những thứ khác, hai người câu có câu không trò chuyện với nhau, mãi đến khi Mạnh Dao ở đằng trước quay đầu lại nhắc nhở, Tiêu Chiến mới nói vào điện thoại, "Em phải đi thảm đỏ rồi."

Chờ Tiêu Chiến cúp máy, Tiểu Tinh nói thật nhanh, "Tiêu Chiến, ảnh gif em quay đầu vẫy tay khi nghe có người gọi 'Cố Ninh' ấy, đã được share lại mấy chục ngàn lần rồi! Hôm nay khó lên bảng hot search thật, nhưng fans 'Cố Ninh' spam em lên thẳng hot search thứ hai mươi luôn!"

Ngay cả Mạnh Dao cũng tặc lưỡi kinh ngạc, "Đúng là chân ái, nhưng mà Tiêu Chiến này, fandom bây giờ của cậu có fans nhan sắc, fans mẹ fans chị, fans ca nhạc, fans nhân vật, vô cùng phong phú!"

Tiểu Tinh nhỏ giọng bổ sung, "Còn có fans CP!"

Nhất thời Tiêu Chiến không phản ứng kịp, "CP?"

"CP Vương Tiêu á!" Tiểu Tinh còn cười híp mắt đọc khẩu hiệu, "Fans của Vương Tiêu, Các người mới là giả chúng tôi là thật tuyệt đối không nhận thua !"

Tiêu Chiến mất tự nhiên hắng giọng, cuối cùng không nhịn được quay đầu bật cười.

Xe limo được cấp từ từ dừng lại, nhân viên làm việc mở cửa xe ra, Tiêu Chiến bước lên thảm đỏ. Hai bên thảm đỏ liên tục vang lên tiếng "tách tách" và ánh đèn chớp nháy cùng với bảng đèn tiếp ứng của vô số fans.

Khi hình ảnh Tiêu Chiến xuất hiện được chiếu lên màn hình lớn, ngay lập tức hội trường vang lên một tràng tiếng thét chói tai cùng với giọng nói của MC, "Tiếp theo, người bước lên thảm đỏ chính là, ca sĩ nổi tiếng, nhạc sĩ nổi tiếng, diễn viên, TIÊU —— CHIẾN !"

Lần này Tiêu Chiến đi thảm đỏ một mình, trên mặt cậu treo một nụ cười tiêu chuẩn, phối hợp với yêu cầu chụp hình của truyền thông, khi nghe thấy fans kêu tên mình sẽ đáp lại. Đi thẳng đến cuối thảm đỏ, viết xuống tên mình trên bảng ký tên, Tiêu Chiến được dẫn tới đứng giữa MC nam và nữ.

MC nữ mặc đầm trắng dài, tay cầm tấm thẻ, cười nói, "Đầu tiên chúc mừng phòng vé bộ phim "Cổ Đạo" Tiêu Chiến tham gia đại bạo, thu được một tỷ rưỡi!"

Nam MC giả bộ thắc mắc, "Chúng ta là giải thưởng Kim Khúc mà, sao lại nói tới điện ảnh?"

MC Nữ: "Cũng đúng! Vậy cho tụi tôi hỏi, tháng bảy Tiêu Chiến sẽ phát hành bài hát đơn, đúng không?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Đúng vậy, ca khúc mới đã chuẩn bị xong, mọi người sẽ được nghe bài hát, sớm thôi!"

Nam MC nhìn về phía ống kính, "Tôi thật sự vô cùng vô cùng mong đợi ca khúc mới! Tôi tin tưởng tâm trạng của rất nhiều người đam mê ca nhạc cũng giống như tôi!"

Tiêu Chiến cong đuôi mắt, "Cảm ơn, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng!"

Đi vào trong hội trường, chỗ ngồi đã đầy một nửa. Vị trí được sắp xếp rất tỉ mỉ, bên trái Tiêu Chiến là Thanh Thanh đã vào trước, bên phải là Mộng Trạch và Vệ Lộ cùng làm giám khảo "Để Tôi Hát", cũng là chỗ quen biết.

Mộng Trạch pha trò, "Tiêu Chiến, cảm nghĩ khi nhận giải chuẩn bị xong chưa?"

Tiêu Chiến không có giả bộ khiêm tốn, "Quản lý của tôi viết một bài rồi bắt tôi học thuộc, nói không biết có thể dùng được không nhưng có chuẩn bị là tốt rồi, lỡ như lúc lên trong đầu trống rỗng không có câu nào sẽ lúng túng."

Mộng Trạch đồng ý, "Đúng vậy, hồi tôi còn trẻ lần đầu tiên cầm giải thưởng lớn, đi lên đứng như trời trồng, chỉ có thể nói một câu, 'Cảm ơn mọi người', trong giây lát đã bị truyền thông đặt biệt danh 'Ngài bốn chữ'."

Thanh Thanh tiếp lời, "Trạch ca, vậy nên lần thứ hai anh đoạt giải lên sân khấu thao thao bất tuyệt, đọc hơn mười phút?"

Mộng Trạch: "Cái này gọi là dùng hành động thực tế, rửa mối nhục xưa!"

Mọi người bật cười.Trò chuyện vài câu,màn hình lớn trên sân khấu xuất hiện hình ảnh mở màn, mọi người trong hội trường ngừng nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh lại.

Giải thưởng Kim Khúc là giải thưởng âm nhạc có quy mô lớn nhất, uy tín nhất và lực ảnh hưởng lớn nhất trong giới âm nhạc, từng được khen là vinh dự tối cao của ca sĩ, đến nay đã tổ chức được ba mươi chín lần. Mà trên nền tảng livestream đã có hơn mười triệu người xem. Tốc độ spam trong khu bình luận không hề chậm dần, từ lúc bắt đầu lễ trao giải đã có vô số tên ca sĩ lướt qua.

Dựa theo chương trình, sau màn biểu diễn mở đầu, giải thưởng lớn đầu tiên được công bố chính là giải album của năm. Hai ca sĩ lâu năm cầm tay nhau đi lên sân khấu, sau khi hàn huyên vài câu theo thường lệ, đọc to, "Giải thưởng Kim Khúc lần thứ ba mươi chín, danh sách ứng cử viên giải thưởng album của năm bao gồm."

Màn hình lớn thay đổi, "Ứng cử viên có, Diệc Phi: "Buông Tay", Nhã Lâm: "Rừng Cổ Tích", Tiêu Chiến: "Tươi Đẹp"......"

Hình ảnh xuất hiện sáu hình ảnh ứng cử viên, người trao giải nâng mắt kính, đọc to, "... Người đoạt giải là, Tiêu Chiến: " Tươi đẹp"."

Trong nháy mắt công bố người đoạt giải, số lượng bình luận lập tức tăng vọt!

"—— quả nhiên là "Tươi Đẹp"! PR "Tươi Đẹp"! Album tui thích nhất không gì sánh bằng!"

"—— a a a Tiêu Chiến khởi đầu thuận lợi! Tiêu Chiến của tui mặc âu phục đặt may đẹp quá!"

Tiêu Chiến lên sân khấu, nhận lấy cúp từ trong tay khác mời trao giải, cậu hơi cúi người, chân thành nói cảm ơn. Đưa mắt nhìn hai ca sĩ lâu năm đi xuống sân khấu, Tiêu Chiến mới đứng trước micro.

"—— fans láng giềng có lời muốn nói, Tiêu Chiến được dạy dỗ rất tuyệt vời, có thể thấy được qua từng chi tiết nhỏ!"

"—— vô thức cúi người, chăm sóc các ca sĩ lớn tuổi, cười nói cảm ơn, chờ tiền bối đi rồi mới nói tiếp, a a a giọng nói dễ nghe quá! Còn đẹp trai nữa! Tui không thể trụ vững rồi, làm fan đây!"

Người đoạt giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất là Lăng Uyển với bài hát "Tuyệt Vời". Tiêu Chiến thừa dịp ống kính không quay chỗ mình, lặng lẽ cầm điện thoại, chụp hình cái cúp hình đĩa nhạc nhanh chóng gửi cho Vương Nhất Bác.

Ngay lúc này, khách mời trao giải tuyên bố, "Giải thưởng Kim Khúc lần thứ ba mươi chín, người đoạt giải nam ca sĩ xuất sắc nhất là Tiêu Chiến !"

Ống kính quét qua, Tiêu Chiến ngẩng đầu, sững sờ vài giây mới phản ứng được —— người đoạt giải là mình?

Khu bình luận livestream là một biển ha ha ha.

"—— ha ha ha nhìn ánh mắt mờ mịt của Tiêu Chiến kìa! Giống hệt như đang lén nghịch điện thoại trong giờ học rồi bị thầy gọi trả lời câu hỏi vậy! Thật đáng yêu!"

"—— a a a có tài ắt có danh! Tiêu Chiến đừng nghịch điện thoại nữa!"

Nhận giải nam ca sĩ xuất sắc nhất, Tiêu Chiến vừa mới trở lại chỗ ngồi, còn chưa ngồi ấm chỗ đã nghe trên sân khấu công bố, "Giải thưởng Kim Khúc lần thứ ba mươi chín, người đoạt giải ca sĩ mới xuất sắc nhất là, Tiêu Chiến!"

Ống kính lia tới, Tiêu Chiến nghiêng đầu hỏi Thanh Thanh, nhìn khẩu hình chắc là hỏi, "Em?" Sau khi Thanh Thanh mỉm cười gật đầu, cậu mới đi lên sân khấu lần ba.

"—— ha ha ha Tiêu Chiến hỏi, chị, lại là em à? Người ta có đọc sai không? Thật sự là em?"

"—— ha ha ha biểu tình của Tiêu Chiến, rất tốt, có tài liệu làm gói meme rồi!"

Ban nhạc xuất sắc nhất, nhóm xuất sắc nhất, MV âm nhạc xuất sắc nhất đều không có liên quan gì tới Tiêu Chiến. Nhưng mà ống kính rất thích Tiêu Chiến, thi thoảng cứ lia tới đây, trong đó có một lần đúng lúc quay được Tiêu Chiến nghiêm túc chụp hình cái cúp, ba giây chụp xong rồi lập tức cất điện thoại, giống như chưa có cái gì xảy ra, im lặng ngồi thẳng người.

Sau khi một nhóm nhạc mới biểu diễn xong, bắt đầu công bố giải thưởng nhạc sĩ xuất sắc nhất. Danh sách ứng cử viên bất ngờ thay lại có Tư Ninh trong đó.

Đến lúc ứng cử viên cuối cùng được công bố, hình ảnh Tiêu Chiến bao gồm cả cái tên "Tư Ninh" như ngừng lại trên màn hình lớn. Mà sau đó công bố nhạc sĩ xuất sắc nhất, màn hình lớn cũng ngừng lại hình ảnh tương tự.

Tiêu Chiến đứng trước micro, lúc cậu phát biểu lời cảm ơn, câu từ trong khu bình luận xẹt qua như tia chớp.

"—— ai cũng không ngăn được Tiêu Chiến ! Đệt mợ đây là giải thưởng thứ mấy rồi? Năm! Tự dưng tui thấy thương quá, chạy lên chạy xuống chạy lên chạy xuống, cảm giác giống như cậu ấy đang thi chạy tiếp sức vậy! Thể lực không tốt cũng phải thở dốc chạy tiếp!"

"—— ha ha ha có ai phát hiện cảm nghĩ khi nhận thưởng của Tiêu Chiến càng ngày càng ngắn không? Có phải năm lần nói cùng một bài không? Đáng yêu quá!"

"—— vờ lờ vờ lờ, thiếu chút nữa không nhận ra Tư Ninh là ai, trâu vãi! Tên thật hốt ba giải, nghệ danh hốt hai giải! Đại lão nhận của em một lạy nhé?"

Đến khi Tiêu Chiến nhận được giải thưởng nam ca sĩ được hoan nghênh nhất năm, khu bình luận đã nhao nhao bày tỏ tụi tui rất bình tĩnh.

"—— xét toàn bộ các năm trao giải hình như chỉ có một mình Lâm Tú một lần hốt sáu giải giống như Tiêu Chiến thôi đúng không? Ca khúc năm đó của Lâm Tú tui vẫn còn nghe nè, nhất định "Tươi Đẹp" cũng sẽ nằm trong list nhạc của tui! Đây chính là sức mạnh của kiệt tác!"

"—— mấy fans quái gở kia đừng có chua xót nữa, người đi đường không thuộc fandom chẳng thấy thấy có nội tình đen tối nào cả, chỉ thấy Tiêu Chiến thật sự có tài! Nói thật, mấy năm gần đây giới âm nhạc trở nên đại trà rất nhiều, có rất ít ca khúc tuyệt vời, người ta còn có tài hoa có kỹ thuật hát có nhan sắc nên tui cũng không ngạc nhiên việc Tiêu Chiến một hơi hốt nhiều giải thưởng như vậy!"

"—— nam ca sĩ được hoan nghênh nhất năm là một phiếu của người ngoài, không ít người đi đường thích nghe nhạc Tiêu Chiến nên mới bầu cho cậu ấy. Tui muốn khóc, Chiến Chiến thật giỏi! Cảm ơn cậu đã sáng tác ca khúc vô cùng tuyệt vời!"

Mà lúc này, Tiêu Chiến mặc lễ phục cao cấp của Hersey đã đứng sau micro trên sân khấu. Cậu nhìn chiếc cúp cầm trong tay, xích lại gần micro, "Thật ra thì, tôi cạn lời rồi."

Tất cả mọi người trong hội trường cười vang.

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, mở miệng nói, "Thực ra trước khi tới đây, cả tôi và quản lý của tôi cũng không nghĩ rằng tôi sẽ giành được sáu giải thưởng, vậy nên tụi tôi chỉ viết một bài phát biểu cảm nghĩ khi trúng thưởng thôi."

Hiện trường vang lên tiếng xì xào và tiếng vỗ tay.

"Rất cảm ơn người đứng ra tổ chức và những fans hâm mộ tôi, tôi sẽ cố gắng gấp bội lần, cho ra nhiều tác phẩm xuất sắc hơn, đền đáp lại mọi người."

Tiêu Chiến nhìn sân khấu, cong môi, "Quảng cáo tý, tháng này tôi ra mắt ca khúc mới, nếu mọi người thấy hứng thú thì có thể đi nghe thử."

Hiện trường lại vang lên một tràng cười.

Dưới ánh đèn sân khấu, ý cười trong mắt Tiêu Chiến giống như sóng nước dập dờn, cậu chờ hiện trường yên tĩnh lại rồi mới tiếp tục nói, "Tôi muốn cảm ơn ông bà ngoại của tôi, bọn họ chính là người đã nuôi dưỡng tôi lớn lên, dạy tôi đạo lý làm người, dạy tôi biết yêu là gì cũng như cho tôi có dũng khí đối mặt với tốt và xấu của thế giới này."

"Cuối cùng, tôi muốn nói, " ánh mắt cậu vô thức trở nên dịu dàng, một góc trong lòng giống như biến thành bánh đường, mềm mại ngọt ngào. Tiêu Chiến giơ tay, thành kính hôn lên chiếc nhẫn trên ngón giữa, hướng về phía ống kính, nói câu cuối cùng, "Cảm ơn anh đã đến bên em."

Tin tức cũng có một khoảng thời gian hot nhất định, vì vậy trong lúc lễ trao giải Kim Khúc chưa kết thúc, khi đang công bố bìa album thiết kế xuất sắc nhất, hai tag #Tiêu_Chiến_hốt_sáu_giải_thưởng và #Tiêu_Chiến_mập_mờ_tỏ_tình đã nhanh chóng hốt top 1 và top 2 bảng hot search.

Ảnh HD Tiêu Chiến hôn nhẫn được share lại vô số lần, phản ứng của fans cũng vô cùng phong phú.

"—— cuối cùng tui cũng hiểu trong mắt có ánh sao rốt cuộc là như thế nào rồi, lúc Tiêu Chiến cúi đầu hôn nhẫn, dường như cả dải ngân hà trên trời cũng rơi vào mắt Tiêu Chiến của tui! Fans nhan sắc quỳ!"

"—— a a a đây là màn tỏ tình đỉnh cao gì vại! Đáng tiếc đối tượng không phải là tui QAQ đau lòng quá!"

"—— vờ lờ tui không tin, hồi trước một mẩu tin cũng không có, tại sao lại đột nhiên hẹn hò vậy??? Không cần biết là thật hay giả, trước khi có công bố chính thức, truyền thông bất lương đừng có um sùm lên nhé! Nhưng mà lúc thấy mấy tài khoản doanh tiêu giải trí mặt cũng kiểu thì tui vui lắm!"

Mạnh Dao đứng chờ sau sân khấu, thấy Tiêu Chiến chạy lên chạy xuống nhận sáu giải thưởng lớn, ban đầu còn ngạc nhiên nhưng về sau thì bình tĩnh dần. Kết quả, nhìn thấy Tiêu Chiến mỉm cười giơ tay hôn chiếc nhẫn kia, tim hắn treo cao, căng thẳng trong một thoáng, có một dự cảm không lành.

Lúc Tiêu Chiến nói ra câu "Cảm ơn anh đã đến bên em" Mạnh Dao lẩm bẩm, "Quả nhiên, điều nên tới cũng phải tới..."

Mạnh Dao có thể leo lên vị trí người quản lý xuất sắc như ngày hôm nay, tất nhiên chưa hề ảo tưởng sức mạnh không chuẩn bị gì mà ra đánh trận. Ngược lại, hắn đã sớm liệt kê ra kế hoạch đối phó một, hai, ba và bốn. Thấy Tiêu Chiến nói xong câu nói như quả bom nguyên tử dội xuống fandom rồi ôm cúp xuống sân khấu, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm —— dù sao cũng phải chừa chút đường sống.

Vừa nghĩ tới, Mạnh Dao chăm chú quan sát người xung quanh đang lơ là, tìm một góc kín gọi điện thoại.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, ngồi vào xe bảo mẫu, Thanh Thanh ôm cái áo khoác mỏng trên vai, cười to nói, "Ha ha ha Tiêu Chiến, trình độ quăng bom của em cao đấy! Em không biết đâu, sau khi em nói xong câu kia, Mộng Trạch há to miệng, xích lại gần hỏi chị, nói chẳng phải chiếc nhẫn trên ngón tay em là đồ trang sức sao, không ngờ đằng sau nó còn có một mối tình!"

Tiêu Chiến xấu hổ, cậu vô thức xoay nhẫn, "Thật ra thì, trước khi lên sân khấu em không muốn nói tới đâu, nhưng, không kìm được."

"Hiểu hiểu, không kìm lòng nổi!" Thanh Thanh cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn, cô quay đầu, xuyên qua cửa kính xe nhìn Mạnh Dao đang gọi điện thoại, cười trên nỗi đau của người khác, "Chỉ là quản lý của em sắp rụng hết tóc rồi!"

"Rầm" một tiếng, cửa xe mở ra, Mạnh Dao và Tiểu Tinh ngồi lên xe bảo mẫu. Chắc chắn cửa kính xe đã được đóng lại kín mít cách âm với bên ngoài, Mạnh Dao mới ném điện thoại, nới lỏng cà vạt, trừng Tiêu Chiến, "Không thể cho tôi chuẩn bị trước hả?"

Tiểu Tinh nhỏ giọng nói, "Đúng vậy, suýt nữa tim chị ngừng đập luôn, còn tưởng Tiêu Chiến muốn công khai!"

Tiêu Chiến còn chưa lên tiếng, Mạnh Dao đã bác bỏ, "Nhưng mà tôi không sợ, Tiêu Chiến không ngốc, nhất định sẽ tuần tự tiến dần từng bước, từ từ nâng cao khả năng tiếp nhận của fans."

Tiêu Chiến cười nói, "Đúng vậy, chỉ Mạnh ca hiểu tôi."

Mạnh Dao liếc mắt, "Đừng có nịnh, tôi không muốn hiểu cậu!"

Tiểu Tinh cũng hiểu rõ, "Vậy nên đầu tiên Tiêu Chiến mập mờ bày tỏ mình có thể có người thích, để cho mọi người đoán coi như làm một bước đệm. Sau đó mới tiết lộ rõ ràng mình quả thật có người yêu, như vậy thì cho dù cuối cùng bị lộ ra người yêu của em là Vương tổng, độ chấp nhận của mọi người cũng sẽ cao hơn một chút, đúng không?"

Cô tò mò, "Nhưng mà, tại sao nhất định phải nói trong Kim Khúc?"

Thanh Thanh mặc dạ phụ lộ lưng, khoác áo khoác mỏng cản hơi lạnh từ điều hòa, tóc dài môi đỏ, dung mạo xinh đẹp lạnh lùng. Cô mở miệng nói: "Bởi vì từ khi Tiêu Chiến vừa mới bắt đầu đã xác định con đường của mình là ca sĩ phái thực lực, không phải thần tượng lưu lượng. Thần tượng lưu lượng mới sợ yêu đương sẽ mất fans, Tiêu Chiến không sợ. Mà buổi trao giải Kim Khúc này chính là bằng chứng tốt nhất để chứng minh thực lực, lễ trao giải này, là cơ hội tốt."

Tiêu Chiến đáp lại, "Đúng, em cũng nghĩ vậy."

Chuông hai cái điện thoại lại vang lên, Mạnh Dao phiền não nhìn tên người gọi tới, cuối cùng dứt khoát tắt cả hai cái điện thoại. Rồi dặn Tiểu Tinh " cô tắt máy luôn đi."

"Ok!"

Sau khi màn hình điện thoại đen thui rồi, Mạnh Dao thở phào, "Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh! Điên thoại của tôi sắp bị truyền thông gọi cháy máy rồi!"

Tiêu Chiến cười nói, "Mạnh ca vất vả rồi."

Mạnh Dao "Hừ" một tiếng, rồi lại sung sướng cười lên, "Vất vả này có thấm vào đâu, lần đầu tiên cậu tham gia giải thưởng Kim Khúc được đề cử tám hạng mục, cầm sáu giải thưởng lớn, thành tích này, tôi có thể đi huênh hoang mười năm!"

Mọi người cười lên.

Thật ra Mạnh Dao cũng hiểu, Tiêu Chiến chưa bao giờ là một người không có chừng mực, cho dù thật sự muốn tỏ tình cũng sẽ đánh tiếng trước với hắn, hơn phân nửa là nói rồi nói, nói đến khúc đó thì không nhịn nổi.

Mà khi cậu quyết định nói câu đó trên sân khấu, cũng không phải là lỗ mãng mà chắc chắn người quản lý là mình đây hoàn toàn có năng lực ngoại giao khẩn cấp, sẽ không để lộ bất kỳ chữ nào.

Phần tin tưởng này, khiến lòng hắn thật thoải mái.

"Không nói cái này nữa, hôm nay chẳng phải là ngày năm sao, thống kê tiêu thụ đợt đầu của tạp chí "V+" đã có." Mạnh Dao đếm đầu ngón tay liệt kê cho Tiêu Chiến nghe, "Bản có trang bìa là cậu, online một giây bán năm chục ngàn bản, mười giây một trăm sáu chục ngàn bản, thành tích này rất tuyệt vời, phá vỡ kỷ lục tiêu thụ!"

Thanh Thanh ngồi bên cạnh quấn tóc, chen vào, "Kỷ lục mà em phá, vừa khéo lại là của chị em."

Tiêu Chiến nháy mắt, ôm quyền nói, "Đa tạ đa tạ."

Thanh Thanh không khách khí trừng cậu một cái, phất tay, "Cút! Nhìn em cứ lởn vởn trước mắt chị, bực cả mình!" nói xong cũng cười theo.

Đầu tiên đưa Thanh Thanh về nhà, sau đó xe tiếp tục đi tới chỗ ở của Tiêu Chiến. Mạnh Dao nhìn một hàng đèn đỏ trước mặt qua kính chắn gió, thở dài, chậm rãi nói, "Tàn sát giải thưởng Kim Khúc, mới chân chính quyết định địa vị trong giới của cậu."

Tiêu Chiến "ừ" một tiếng.

Yên lặng vài giây, Mạnh Dao lại mở miệng nói, "Tôi còn nhớ năm ngoái cậu tham gia "Thiên Long " bị Huyên Huyên gài bẫy, trật khớp chân. Vì hiệu quả sân khấu, cậu bướng bỉnh cắn răng hoàn thành bài nhảy mặc cho chân bị thương, đau đến mức cả người đầy mồ hôi lạnh. Lúc đó tôi nghĩ, cậu liều mạng như vậy, chăm chỉ như vậy, tư chất lại tốt như vậy, ánh sáng của cậu, nhất định sẽ vô cùng huy hoàng."

Hắn cười cười bổ sung, "Tôi đi theo cậu ăn ngon uống đã, bây giờ cũng không còn là giấc mộng!"

Nói xong, hắn đang ngồi ở ghế trước bèn xoay người lại, giơ nắm đấm, hỏi, "Tiếp tục cố gắng?"

Hít nhẹ một cái, trong lòng Tiêu Chiến cũng bừng bừng nhiệt huyết, cậu giơ tay, cụng tay với Mạnh Dao, "Tiếp tục cố gắng!"

Lúc Tiêu Chiến trở về, Vương Nhất Bác đã chờ trong nhà.

Thấy Vương Nhất Bác dây thần kinh căng như dây đàn của Tiêu Chiến mới hoàn toàn thả lỏng. Cậu đưa túi xách đang cầm trong tay cho Nhất Bác, hơi vội vã, "Anh nhìn này!"

Vương Nhất Bác nhận lấy túi, rất nặng, nhìn vào trong —— sáu chiếc cúp vàng rực rỡ nghiêng ngả chồng lên nhau.

Tiêu Chiến vừa đổi giày vừa nói, "Mạnh ca còn cười em, nói lần đầu tiên anh ấy thấy có người dùng cái túi mười đồng chục chiếc, xách cúp Kim Khúc về nhà."

Nhìn Nhất Bác, trong mắt cậu lộ ra kiêu ngạo không giấu nổi, "Nhưng tận sáu cúp đó, cầm kiểu gì cũng bất tiện, quả thật chỉ có thể bỏ vào túi đem về!"

Vương Nhất Bác cúi người, hôn lên mi mắt Tiêu Chiến, "Ừ, Chiến Chiến của chúng ta vất vả rồi."

Đi dép vào, Tiêu Chiến đi sau Nhất Bác, bước chân liền kề đi vào trong với hắn, hỏi, "Bánh gato đâu? Chẳng phải anh nói anh làm bánh gato sao?"

Thả túi cúp xuống ghế salon, Nhất Bác dời mắt, không lên tiếng.

Tiêu Chiến vòng lên trước người Nhất Bác, xích lại gần, hôn cằm hắn, cũng mỉm cười không nói lời nào.

Không kháng nổi bộ dáng đầy mong chờ của Tiêu Chiến, Nhất Bác hơi mất tự nhiên trả lời, "... Có."

Sau khi Nhất Bác bưng bánh gato nhỏ để lên bàn, cuối cùng Tiêu Chiến cũng hiểu tại sao Nhất Bác lại né ánh mắt của mình.

Có thể miễn cưỡng nhìn được vật trên bàn là một cái bánh gato, kem bông trên mặt bánh loạn thành một nùi, chắc là dùng tương hoa quả viết chữ quá khó nên Vương Nhất Bác dứt khoát vẽ một hình trái tim xiêu vẹo lên luôn.

Tiêu Chiến không nhịn nổi bèn bật cười, lấy cúp của mình ra, dọn một khoảng trống quanh bánh gato, móc điện thoại chụp một tấm.

Đến lúc Nhất Bác kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã nhanh chóng đăng lên weibo.

Đông đảo fans lót dép chầu trực trên weibo, cậu đăng bài chưa tới mười lăm giây, bình luận đã hơn mười ngàn.

"—— chống eo cười khẩy! Nghệ sĩ nhà khác khoe cúp cũng chỉ có một, nhiều nhất là hai, Tiêu Chiến nhà tui, cúp có thể xếp quanh bánh gato luôn! Trâu không? Anh tui là nhất!"

"—— a a a a Cố Ninh I'm coming! Tui lại cướp được mười ngàn bình luận đầu tiên rồi! A a a! Fans cuồng PR, cho dù anh có kết hôn em vẫn yêu anh!"

"—— chúc mừng Tiêu Chiến lấy được sáu giải thưởng Kim Khúc! Có tài ắt có danh! Tui muốn nói rằng, tui tôn trọng tất cả quyết định của Tiêu Chiến ! Với cả cái bánh ngọt nhỏ ở giữa ý, chắc không phải là đầu bếp Tiêu Chiến giỏi giang của tui làm đâu ha? Xấu thiệt, nhưng vẫn rất đáng yêu! Ha ha ha ~ "

Tiêu Chiến thuận tay lướt bình luận, nâng mắt vui vẻ nói, "Rất nhiều người đều khen bánh gato nhỏ dễ thương này."

Vương Nhất Bác nắm hờ tay, mấp máy, "Vậy" hắn ngừng vài giây, vẫn thấp thỏm hỏi, "Vậy em cảm thấy thế nào?"

Tiêu Chiến giả vờ trầm tư, chỉ thấy Nhất Bác len lén quan sát vẻ mặt của cậu, khuôn mặt hắn hơi căng thẳng và lo lắng

Mỉm cười, Tiêu Chiến nói: "Là bánh gato đẹp nhất em từng thấy và là bánh gato em thích nhất!"

Lúc này Vương Nhất Bác mới nhẹ nhõm.

Cùng nhau giải quyết xong bánh gato chúc mừng, Tiêu Chiến cắn muỗng gỗ nhỏ, lười biếng dựa vào bàn, nhìn chằm chằm Nhất Bác mãi đến khi lỗ tai hắn đỏ bừng lên mới thôi.

Tay trái cậu chống cằm, "Đột nhiên em nhận ra một điều."

Vương Nhất Bác thắc mắc, "Cái gì?"

Tiêu Chiến đưa tay, dùng ngón trỏ quệt chút bơ bên khóe môi Nhất Bác đưa đến môi mình, cố ý thè lưỡi, chậm rãi liếm sạch. Sau đó, cậu cong mắt người, "Bạn trai em thật —— "

"Đẹp trai" hai chữ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, "Cạch" một tiếng, ghế ngồi ngã xuống sàn, bỗng Nhất Bác đứng dậy xích lại gần, dùng miệng chặn lại lời chưa nói của Tiêu Chiến.

Nụ hôn này vừa vội vừa sâu, hơi thở hai người nhanh chóng dồn dập. Môi Tiêu Chiến bị mút vừa ngứa vừa tê, không khỏi phát ra tiếng "ưm" trầm thấp. Một giây kế tiếp, cậu được Nhất Bác bế lên, đồng thời hai chân bị tách ra, vòng qua hông đối phương. Không đi tới ghế salon, Vương Nhất Bác lập tức đè người lên bức tường gần đó, hôn xuống.

Đang lúc hô hấp nóng bỏng, Nhất Bác thấp giọng gọi, "Chiến Chiến." Hơi thở khi nói xong âm cuối không đều, gợi cảm chết người.

Tiêu Chiến vịn vào Nhất Bác, trong mắt như sóng sánh ánh nước, mấy giây sau mới đáp lại, "Ừm?"

Giờ khắc này, không thể thốt lên bất cứ lời nào. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy khoảnh khắc ôm Tiêu Chiến, giống hệt như khoảnh khắc mười ngón tay lần đầu tiên chạm vào các phím đàn dương cầm đen trắng khi còn bé.

"Không có gì."

Tiêu Chiến tựa cằm lên vai Nhất Bác, khép hờ mi mắt mỉm cười —— em biết, anh là muốn nói, anh yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro