Chương 49.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau hôm trao giải thưởng Kim Khúc, đúng lúc là ngày ghi hình tập năm "Để Tôi Hát". Tiêu Chiến đến nơi ghi hình, lần lượt chào hỏi nhân viên làm việc tương đối quen biết, đúng lúc gặp được Diệc Phi đang đi vào trong.

Cô mặc quần short bốt cao, một đầu tóc quăn, cặp chân thon dài thẳng tắp. Cô thấy Tiêu Chiến bèn thở dài, "Ai nha, có vài người không chỉ bên ngoài gọn gàng đẹp mã, về nhà còn có bánh gato để ăn!"

Trợ lý Diệc Phi ở bên cạnh nhỏ giọng bổ sung, "Chị Phi đã một tháng không được chạm vào đồ ngọt."

Tiêu Chiến biết cô ám chỉ bức hình mình đăng weibo tối qua, cười nói, "Ừ, bánh gato ăn ngon lắm, em vẫn còn thấy ngọt nè."

Diệc Phi trợn mắt, "Tức chết đi được, tối nay tôi muốn ăn hai phần ——" cô ngừng nói, giọng cũng nhỏ hơn, "Rau cải và xà lách."

Tiêu Chiến không khách khí bật cười. Sau khi gặp đám Mộng Trạch, mỗi người ngồi vào trước gương makeup, mọi người đều thân thiết với nhau, không tránh khỏi tám chuyện rôm rả.

Vệ Lộ cười nói, "Hôm qua Tiêu Chiến tham gia lễ trao giải thì hôm nay tất cả đầu đề nếu không phải là Tiêu Chiến hốt được sáu giải thưởng thì cũng là đoán Tiêu Chiến đang hẹn hò. Nhưng mà nói thật, Tiêu Chiến cầm sáu giải thưởng, tôi phục sát đất!"

Nhắc tới chuyện này, Diệc Phi vô cùng hưng phấn, "Đúng vậy, truyền thông đều mù quáng phối hợp, phân tích hết các nữ minh tinh từng có giao tiếp với Tiêu Chiến, chỉ trừ Thanh Thanh! Ngay cả tôi cũng không thể may mắn thoát khỏi!"

Mọi người cười to, Tiêu Chiến tò mò, "Sau đó thì sao?"

Diệc Phi : "Sau đó phát hiện, cậu giữ mình quá tốt, căn bản không tìm ra chút mờ ám nào! Vậy nên rốt cuộc cậu có đang hẹn hò không, đối tượng là ai, vẫn còn là bí ẩn!" Cô tò mò, "Nhắc tới đây, cậu gây chuyện lớn như vậy trong lễ trao giải mà quản lý của cậu không bùng nổ ngay lúc đó à?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Mạnh ca hiểu quyết định của tôi."

Diệc Phi "Ồ" một tiếng, ngón tay xinh đẹp gõ nhẹ mặt bàn, "Cũng đúng, cậu cũng không phải là thần tượng đi theo con đường lưu lượng, hẹn hò mà thôi, cũng không phải là phóng hỏa giết người, làm chuyện phạm pháp." Cô nhớ ra, "Nhắc mới nhớ, Lâm Dư Hàn mới thật sự thảm!"

Nghe thấy cái tên này, Tiêu Chiến nhớ lại hai lần nhận được ảnh, sắc mặt không đổi, "Cậu ta sao rồi?"

Cẩn thận quan sát mọi người trong phòng, chắc chắn không người ngoài, lúc này cô mới thì thầm, "Ban đầu là Lâm Dư Hàn bị lộ tin một chân nhiều thuyền không kể trai gái ăn hết không chừa, mà con đường cậu ta đi lại là con đường thần tượng lưu lượng, thà cậu ta hẹn hò nghiêm chỉnh còn được, nhưng không, cậu ta một chân đạp nhiều thuyền. Lần này cậu ta thảm rồi, fans bạn gái không còn mống nào, còn quay lại mắng cậu ta. Nhưng đây vẫn chưa phải là kết cục thảm nhất, chuyện năm đó cậu ta được phú bà bao nuôi cũng bị lộ."

Mộng Trạch cũng hứng thú, "Sau đó thì sao?"

"Phú bà này tên gì thì không biết, nhưng chuyện phú bà nuôi tiểu minh tinh, nhà chồng biết. Bây giờ con trai độc nhất của phú bà đích đang tranh quyền thừa kế với con trai của tiểu tam nuôi bên ngoài, con trai độc nhất ghét cay ghét đắng chuyện mẹ mình từng nuôi tiểu minh tinh, đâm cậu ta ba nhát, khiến cậu ta không còn mặt mũi, sau đó chỉ mong Lâm Dư Hàn im hơi lặng tiếng đừng có mù quáng lắc lư trước mặt nữa."

Mộng Trạch bừng tỉnh, "Chả trách tại sao khoảng thời gian này không thấy Lâm Dư Hàn." Đều là người lăn lộn trong giới này, hắn thổn thức, "Fans rất mau quên, không có tác phẩm không có thực lực, không lộ mặt nhiều thì chỉ một thời gian sau cũng chẳng còn bao nhiêu người nhớ. Thà đóng băng một lần còn hơn từ từ ngã khỏi đỉnh cao, việc này còn đáng sợ hơn cái chết."

Lúc này, Vệ Lộ nói chen vào, "Mọi người, kịch bản lần này có sao năm cánh."

Tiêu Chiến thắc mắc, "Là có đối tượng cần phải đặc biệt chiếu cố sao?"

"Đúng, một thí sinh tên là Quách Trình, phải vào được vòng bán kết."

Mộng Trạch sờ cằm, "Ý là, trong bốn người chúng ta phải có ba người cho điểm cao, để cậu ta có thể đứng trước hạng ba, đúng không?"

Vệ Lộ: "Đúng, là người của giải trí Phong Hòa, người mới được bồi dưỡng chính năm nay, chuẩn bị bỏ vốn lớn để đào tạo." Hắn lật thông tin thí sinh, cười, "Còn viết ngọn nguồn thông tin gia đình, kêu chúng ta nhất định phải hỏi vài câu liên quan. Ông nội và ba đều là họa sĩ vẽ tranh Trung Quốc, mẹ là cô giáo dạy piano, đây là định thiết lập tính cách dòng dõi thư hương à?"

Mọi người cũng hiểu phương thức này, rồi thương lượng, "Bốn người chúng ta làm thế nào đây? Nhắc nhở chúng ta nhất định phải thông qua, đã nói lên có vấn đề. Nhưng nhất định bốn người chúng ta không thể cho điểm cao hết được, nếu không thì quá giả tạo."

Diệc Phi suy nghĩ một chút, "Không thì như vậy, trong bốn người chúng ta, hai người khen cậu ta, cho thẳng điểm cao luôn. Một người do dự, cuối cùng cho điểm trung bình. Một người nữa cũng do dự, cuối cùng cho điểm hơi thấp. Theo như phân chia này, điểm chắc sẽ được hạng ba, vào vòng bán kết, như thế nào?"

Sau khi bốn người nghĩ xong, gật đầu.

Đến lúc chính thức ghi hình, Quách Trình là thí sinh thứ sáu, nhưng mà lúc cậu ta đứng trên sân khấu, Diệc Phi khẽ cau mày, kín đáo liếc Tiêu Chiến.

Mà Tiêu Chiến lại rất bình tĩnh, cẩn thận quan sát màn trình diễn của đối phương. Khi đến khúc hát cao, Quách Trình gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh.

Đến phần phê bình, Vệ Lộ nói, "Lúc tôi đọc thông tin thí sinh, phát hiện ông nội và ba cậu đều là họa sĩ vẽ tranh Trung Quốc, mẹ là cô giáo dạy piano, hoàn cảnh gia đình như vậy thì tại sao cậu lại muốn tiến vào giới giải trí?"

Hai tay Quách Trình cầm micro, giọng điệu rất thành khẩn, "Việc này hơi xấu hổ, bởi vì tôi nghe được ca khúc của Tiêu lão sư nên mới quyết định tiến vào giới giải trí. Bởi vì tôi hy vọng sẽ có một ngày mình cũng có thể viết ra ca khúc xuất sắc như vậy."

Diệc Phi cúi đầu, ở nơi ống kính không quay tới nhếch môi cười nhạt.

Vệ Lộ hỏi xong, cô đánh giá, rào trước đón sau, "Điều kiện ngoại hình cũng khá, kỹ thuật hát cũng có chỗ để tiến bộ. Đặc biệt là khi hát nốt cao và chuyển âm hư hư thực thực, ngày thường cần luyện tập nhiều. Với cả, âm bắt đầu có vấn đề, cần phải chú ý."

Đến lúc chấm điểm, Vệ Lộ và Mộng Trạch chấm 9.4, Diệc Phi do dự hồi lâu, chấm 8.6, Tiêu Chiến viết thẳng trên bảng con 8. Cuối cùng, Quách Trình được 34,6 điểm xếp hạng ba tập năm, thành công lọt vào vòng bán kết.

Sau khi ghi hình xong đi vào sau sân khấu, sắc mặt Diệc Phi liền trầm xuống, "Quách Trình đó bị gì vậy? Cố ý bắt chước cậu à? Vẽ nốt ruồi dưới khóe môi, cậu dùng lụa mỏng che mắt mình nhảy trong "Thiên Long " thì cậu ta dùng mặt nạ che mắt mình. Đến lúc được hỏi tại sao lại vào giới giải trí, còn chỉ đích danh, nói bởi vì cậu!"

Mộng Trạch là người hiền lành, giảng hòa, "Không chừng người ta thật sự khâm phục tài năng của Tiêu Chiến ấy chứ?"

Cô tức giận, "Hừm, tôi không tin! Chúng ta cùng chờ xem!"

Quả nhiên, sau khi tập mới nhất của "Để Tôi Hát" phát sóng ngày chín, mấy tài khoản doanh tiêu cũng phối hợp đăng ảnh gif lúc Tiêu Chiến tháo lụa mỏng và Quách Trình cởi mặt nạ, hỏi, Tiêu Chiến và Quách Trình, ai đẹp trai hơn?

Thông cảo được tung ra với những dòng tít sáng ngời trang mạng, "Quách Trình được hai người chấm điểm cao nhưng cũng không lọt nổi vào mắt xanh của Tiêu Chiến", "Quách Trình thẳng thắn nói, hy vọng mình sẽ nỗ lực hơn, để Tiêu Chiến chấm chín điểm" hoặc là "Quách Trình vì Tiêu Chiến nên mới tiến vào giới giải trí?!".

Lúc Mạnh Dao nhìn thấy, sầm mặt, "Đệt mợ, muốn ké fame cũng không nhìn xem bản thân có bao nhiêu phân lượng!"

Tiểu Tinh đưa điện thoại qua, "Mạnh ca, chưa hết, gia thế bối cảnh của Quách Trình bị 'lộ' ra, chắc là kết quả của đoàn đội, định thiết lập tính cách quý công tử dòng dõi thư hương." Cô ậm ờ, "Nhưng mà bình luận có chút, ừm —— "

Mạnh Dao cầm lấy điện thoại, lướt xem bình luận, vừa nhìn đã thấy mấy bình luận đứng top.

"—— ủa chọc vào chỗ đau của fans Tiêu Chiến hay sao mà mấy người cứ nhảy nhót lung tung vậy? Quách Trình xuất thân dòng dõi thư hương đứng đắn, sẽ không vì thiết lập tính cách mà bỏ hai mươi lăm ngàn mua hàng pha kè làm trò cười cho thiên hạ, còn có mặt mũi mua hot search!"

"—— a a a Quách Trình thiệt là lợi hại! Trong show "Để Tôi Hát" người mình thích nhất là cậu ấy đó! Đầy một bụng tinh hoa kiến thức nhân loại, nhưng mà Tiêu Chiến sao dị, sợ Quách Trình của tụi tui uy hiếp địa vị cậu à, vậy nên mới cho 8 điểm? Bố thí?"

"—— cảm ơn Tiêu Chiến lão sư đã chỉ bảo, Quách Trình của chúng ta nhất định sẽ càng cố gắng, ra sức khiến lão sư cam tâm tình nguyện cho 9 điểm [ mỉm cười ] "

Đọc xong, sắc mặt Mạnh Dao càng đen hơn, "Bình luận khôn thế? Cứ thế mà dắt mũi dư luận à? Mấy người đó thật sự cho là Tiêu Chiến thành công, thì mấy tên nhãi nhép đi sau cũng có thể ăn theo con đường này? Thành công được à?"

Tiểu Tinh cũng giận dữ, "Mục đích đoàn đội đằng sau cậu ta rất rõ ràng, dùng Tiêu Chiến làm đá mở đường, nói trước là vì Tiêu Chiến nên mới vào giới giải trí, còn nói mục tiêu là khiến Tiêu Chiến cho cậu ta 9 điểm, chỗ này Tiêu Chiến chỗ kia Tiêu Chiến !"

Thấy Tiêu Chiến ngồi sau cúp điện thoại, Mạnh Dao miễn cưỡng kiềm chế lại cơn giận, "Tiêu Chiến, vừa nãy cậu bàn chuyện ly đá họa tiết hình con gà?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Đúng vậy, tôi vừa hỏi thăm một người bạn của ông ngoại lúc còn sống, đối phương cũng xác định đồ tôi mua đúng là hàng thật. Vừa nãy Nhất Bác nói cho tôi, gần đây phòng đấu giá Wiener trực thuộc Vương thị sẽ tổ chức một buổi đấu giá riêng cho đồ sứ cổ."

Mạnh Dao chú ý, "Phòng đấu giá Wiener trong top 10 thế giới, là của Vương thị?"

"Đúng, nhiều năm trước cha Nhất Bác bỏ bảy chục triệu bảng Anh mua, cũng thuộc Vương thị."

Mạnh Dạo yên lặng mấy giây, "Người có tiền quả nhiên giàu đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi!" Hắn cầm điện thoại gõ vào lòng bàn tay, cũng hiểu được, "Ly đá họa tiết hình con gà sẽ được bán trong buổi đấu giá đó?"

"Ừ, là đồ áp trục."

Tối ngày mười bốn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng đi vào phòng riêng tầng trên cùng của phòng đấu giá Wiener. Hôm nay cậu mặc bộ quần áo trong tủ đồ Nhất Bác đặt may cho cậu, áo sơ mi tơ tằm màu đỏ rượu được đặt may, lộ ra đoạn nhỏ xương quai xanh và da thịt trắng nõn mềm mịn, khiến cậu có vẻ biếng nhác hơn ngày thường, ngay cả nốt ruồi cũng trở nên quyến rũ hơn.

Tiêu Chiến vừa kết thúc lịch trình, mới ngồi xuống ghế salon đã lập tức không nhịn được dụi mắt.

Cậu thản nhiên dựa vào vai Vương Nhất Bác, như có như không đùa nghịch ngón tay hắn, "Mạnh ca một hơi nhận cho em bốn cuộc phỏng vấn, ba trang bìa, nói em rất được chào đón."

Vương Nhất Bác cúi đầu ngửi một cái, nghiêm túc nói, "Ừ, Chiến Chiến rất thơm."

Tiêu Chiến dùng giọng mũi trầm thấp "Ừ" một tiếng, quả thực không còn sức lực gì, trong chốc lát mí mắt sụp xuống, mơ màng bắt đầu ngủ gật. Vương Nhất Bác nhận thấy hô hấp của Tiêu Chiến đều đều chậm rãi, duy trì tư thế ngồi không cử động.

Không biết qua bao lâu, bỗng Tiêu Chiến cảm giác môi hơi ngứa. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi thẳng người, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn thấp giọng nói, " Chiến, ly đá họa tiết hình con gà lên sàn."

Tiêu Chiến thè lưỡi liếm môi mình, từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn màn hình. Quả nhiên, màn hình lớn bên trong hội trường đã xuất hiện hình ảnh và thông tin của ly đá họa tiết hình con gà.

Giống như Tiêu Chiến dự đoán, giá khởi điểm của ly đá họa tiết hình con gà đã là 170 triệu. Bởi vì giá khởi điểm cực cao nên cũng chỉ có mấy nhà giàu lắm tiền thay phiên nhau đấu giá.

Đầu ngón tay Tiêu Chiến vẽ vời trên lòng bàn tay Vương Nhất Bác, vô cùng kiên nhẫn lắng nghe âm thanh đấu giá trong hội trường, không có nửa phần vội vã.

"180 triệu!"

"190 triệu!"

...

"220 triệu!"

Trải qua tám lần đấu giá gay gắt, cuối cùng búa gõ xuống ở mức 260 triệu, cộng thêm tiền hoa hồng, giá cuối cùng gần ba trăm triệu! Mà người mua ly đá họa tiết hình con gà, là đại gia Nghiêm Chí của Việt thành.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng hắng giọng.

Không bao lâu sau khi buổi đấu giá kết thúc, tin "Đại gia Nghiêm Chí của Việt thành vung ba trăm triệu mua ly đá họa tiết hình con gà, dùng để uống trà " lập tức lên trang nhất.

Hôm sau, mọi người rối rít than thở, "Mị không có hiểu thế giới của người giàu", "Ly trà này mắc bỏ mẹ đúng không cả nhà?", diễn đàn có lưu lượng lớn có một thiệp nhanh chóng leo top.

"Bảo vật chân chính, tinh hoa, hiếm thấy mấy trăm năm trước được truyền ra từ cung đình giống như ly đá họa tiết hình con gà, truyền lại không đủ tám món. Bốn món ở viện bảo tàng, bốn món được lưu truyền trong thành phố. Vì vậy cũng chẳng có gì lạ khi kỷ lục đấu giá có thể bị phá vỡ nhiều lần.

Nhưng loại bảo vật này, từ trước đến giờ luôn được truyền lại có ghi chép, vì vậy tui đã tra sương sương chủ nhân trước của nó.

[ ảnh ]

Đúng vậy cả nhà, tin vào mắt mình đi, cả nhà không nhìn lầm đâu, chủ nhân trước của nó chính là người bị chủ tiệm nói ai mua là 250, bị spam lên hot search, bị vô số dân mạng chửi hội đồng không kiến thức không thường thức, thiếu thông minh nhưng không thiếu tiền, quá lậm thiết lập tính cách, vung hai mươi lăm ngàn mua cái bát mẻ, Tiêu Chiến ..."

Các bình luận dưới thiệp, nội dung chỉ có đúng hai chữ.

"—— vờ lờ!"

"—— vờ lờ!"

"—— vờ lờ!"

Sau khi mọi người vượt qua cú sốc tâm lý rồi, dần dần xuất hiện các bình luận khác nhau.

"—— vờ lờ, mắt tui đúng là để trưng mà, tui phải xin lỗi với Tiêu Chiến vì câu nói hồi trước tui phun ra đây! Đệt, hai mươi lăm ngàn đảo mắt thành hai trăm sáu mươi triệu, vậy mà còn bị gọi là 250? Phim truyền hình dài tập trên ti vi cũng không có cua gắt như vậy!"

"—— truyền thuyết nhặt đại đồ ven đường là thành đại gia, đây căn bản cũng không phải là thành đại gia, mà là đột ngột thành đại gia! Tui đã được mở rộng tầm mắt! Tiện thể cho tui hỏi, những người chửi hội đồng Tiêu Chiến dùng hai mươi lăm ngàn mua chén mẻ nên đóng thuế IQ mấy hôm trước ấy, vào giờ phút này tâm trạng như thế nào? Có phải vô cùng phức tạp không? Ồ, thì ra đó không phải chén, mà là ly rượu hoàng đế từng dùng qua..."

"—— a a a a vờ lờ đồ nhặt ven đường! Con mẹ nó mắt nhìn ở đẳng cấp thần thánh rồi! Chẳng phải anh đi quay quảng cáo từ thiện sao? Chẳng phải anh chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn đống đồng nát đó sao? Chẳng phải anh là người thiếu thông minh nhưng không thiếu tiền mua đại cái bát mẻ sao? Tui quỳ!"

"—— từ nay về sau em sẽ không nói anh bị lậm thiết lập tính cách nữa, bởi vì thiết lập tính cách đó chính là bản thân anh! Anh hai, xin anh đưa em đi nhặt đồ đi!"

Mà trên weibo, tag #Tiêu_Chiến_bị_lừa nhanh chóng leo lên top 1 lần hai, dưới đề tài, không cần biết là fans hay là người đi đường đều nhao nhao bày tỏ, mặt bị đánh sưng rồi, đau quá!

Còn có một fans lớn của Tiêu Chiến đăng weibo, "Ôi chao, thiệt xin lỗi, Tiêu Chiến chúng ta bị lậm thiết lập tính cách, vung hai mươi lăm ngàn mua hàng pha kè làm trò cười cho thiên hạ, còn bị lên top 1 bảng hot search lần hai, đúng là kém hơn dòng dõi thư hương trong sạch như ngọc của mấy người rồi [ mặt chó ]. À tiện thể thì mười hai giờ trưa mai, chính là ngày mười sáu í, ca khúc mới của anh nhà tui sẽ phát hành nhé, rốt cuộc có phải hết thời không, nghe đi rồi biết!"

Phần lớn fans của Quách Trình đều spam cùng một kiểu bình luận, nghi ngờ cậu chỉ đang lăng xê, nói chẳng qua Tiêu Chiến gặp may thôi, mới chỉ nhặt đồ ven đường hốt được món hời mà đã nhảy nhót khoe khoang khắp làng khắp xóm?

Nhưng mà sau đó bọn họ nhanh chóng bị một tài khoản đại V sùng bái đồ cổ phản dame lại.

"Chuyện nhặt đại đồ ven đường cũng hốt được món hời này cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu không thì ai đi dạo phố cổ một vòng xong cũng thành đại gia hết rồi. Bây giờ thị trường có không ít đồ cổ, nhưng hàng pha kè còn nhiều hơn, việc giám định thật giả này là một thử thách tính cách, nhãn lực và học thức của một người. Nếu không phải người có học vấn uyên thâm, kinh nghiệm phong phú thì không thể thành công! Ngang với nhặt đại đồ ven đường là 'liếc mắt' ấy, một lần 'liếc mắt', tán gia bại sản. Vậy nên thị trường đồ cổ, cao thủ như mây, thâm sâu khó dò, chưa tới level như Tiêu Chiến thì đừng có tùy tiện ra tay!"

Ngay sau đó, hắn lại đăng, "Nhãn lực của Tiêu Chiến, thật tuyệt."

Mạnh Dao vẫn luôn chú ý chuyện này, gác chéo chân cười, "Kinh ngạc chết bọn họ" hắn lại nói, "Quả nhiên, cảm giác không chỉ có mỗi mình kinh ngạc thật dễ chịu!"

Lại lướt thêm vài lần, Mạnh Dao cau mày, "Fandom Quách Trình là sao vậy?"

Biết hắn hỏi việc gì, Tiểu Tinh bèn giải thích, "Chẳng phải mẹ Quách Trình là cô giáo dạy đàn sao, vậy nên từ nhỏ Quách Trình đã luyện dương cầm. Khoảng hai năm trước Quách Trình bắt đầu đăng mấy video đánh đàn. Đàn bao lần như một, nhưng không giấu được mặt tốt, nổi lên được một chút, vô cùng được tâng bốc trong giới nhỏ, còn được gọi là hoàng tử dương cầm, cũng coi là có nền móng fandom. Sau khi cậu ta ký hợp đồng với giải trí Phong Hòa, đoàn đội bắt đầu quản lý fans, vậy nên fandom hơi lớn hơn những người mới khác."

"Cô học bài không tệ!" Mạnh Dao khen một câu, không để ý người này nữa, hỏi Tiêu Chiến, "Ngày mai bài hát đơn phát hành rồi, có lo lắng không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không, tôi có lòng tin với tác phẩm của mình."

Mạnh Dao rất thích tính cách này của Tiêu Chiến, lúc nên khiêm tốn thì khiêm tốn, lúc nên dũng cảm cũng có thể ngạo mạn. Hắn nhanh chóng tính, "Đúng lúc cậu tàn sát giải thưởng Kim Khúc, nhặt đại đồ hốt được món hời, phát hành ca khúc mới sẽ tự có buff tuyên truyền, tiết kiệm được một khoản phí tuyên truyền lớn!"

Đến mười hai giờ trưa hôm sau, ca khúc mới của Tiêu Chiến, "Trần Tình ", đúng giờ phát hành, ba nền tảng âm nhạc lớn dồn dập làm quảng cáo xuất sắc nhất cho bài hát này. Ngày thứ năm lên bảng đã thu được mấy chục triệu lượt nghe. Truyền thông còn nói tháng bảy chính là "tháng của Tiêu Chiến ", tin tức đầu đề cũng chỉ có hai loại, không phải là Tiêu Chiến và là Tiêu Chiến.

Giống như Tiêu Chiến nghĩ, nhạc cụ truyền thống sắp thất tuyền, Phượng tiêu, cũng mượn nhiệt độ "Trần Tình "được rất nhiều người biết.

"—— PR "Trần Tình "! Mấy người nói Tiêu Chiến hết thời mau chóng nghe đi, nghe xong sẽ hiểu cái gì gọi là thiên tài âm nhạc đỉnh cao! Với cả, tui muốn học phượng tiêu! Hồi trước tui không biết có loại nhạc cụ này, khi tui vừa nghe bài hát lập tức bị âm thanh nhạc cụ này hấp dẫn, âm sắc thật tuyệt vời!"

"—— tui học phượng tiêu nè mấy bồ, ban đầu thầy chỉ có mỗi một học sinh là tui thôi, không ngờ đột nhiên có rất nhiều người kéo tới xin học, tui và thầy kiểu WTF! Sau đó mới biết, thì ra là ca khúc mới của Tiêu Chiến có phượng tiêu! Thầy tui nói, không cần biết phong trào này có thể kéo dài bao lâu, nhưng cũng cảm ơn cậu."

"—— lúc Tiêu Chiến phỏng vấn có nói người thổi tiêu là bạn tốt của ông ngoại nên tui mới đi xem thử người thổi tiêu là ai, đó là Ngô Dương, đại sư quốc học, nhà phiên dịch nổi tiếng đồng thời cũng là nhà thư pháp, vờ lờ, nhân vật lớn vậy!?"

Đúng lúc Mộng Trạch nhìn thấy bình luận này, cảm thán, "Không ngờ là thầy Ngô Dương ! Có đoạn thời gian tôi si mê thư pháp, xin tranh chữ của thầy nhưng vẫn là giấc mộng dang dở, đến bây giờ vẫn còn tiếc nuối! Nếu như tôi sớm quen Tiêu Chiến thì tốt rồi, không chừng tỷ lệ thành công sẽ cao hơn!"

Tiêu Chiến cười nói, "Cổ tay ông Ngô có vết thương cũ, bây giờ cũng đã lớn tuổi rồi, vết thương cũ tái phát, viết chữ không được như ý nên dứt khoát không động bút nữa."

Hai người đang đứng sau sân khấu ghi hình "Để Tôi Hát" tập bảy, Diệc Phi đi giày cao gót, "Cộp cộp cộp" đến gần, giọng điệu vô cùng nóng nảy, "Tập trước kêu cho cậu ta vào vòng bán kết, Ok, tư chất cũng không quá kém, vẫn vào được bán kết. Tập trước kêu bảy người chọn từ mười lăm người phải có cậu ta, cũng được, chọn tới chọn lui, cậu ta cũng có thể suýt soát qua ải. Kết quả tập này, còn bắt phải cho cậu ta điểm cao để vào tứ cường, buồn cười nhỉ?"

Nụ cười trên mặt Mộng Trạch tắt lịm, nói thật, "Quách Trình ? Trình độ của cậu ta miễn cưỡng lắm mới vào được bát cường, vào tứ cường, đừng mơ."

Cô khoanh tay, "Tổ chương trình mơ đẹp quá, muốn tôi thật sự cho điểm cao đưa người vào vòng sau, tôi càng muốn hất bàn không làm! Tiền này tôi không cần!"

Đôi mắt xinh đẹp của cô ngùn ngụt lửa giận, "Với cả tập trước hỏi cậu ta có gì muốn nói không, người khác thì nói cảm nghĩ nói kinh nghiệm nói bài học, Quách Trình cậu ta, " Diệc Phi ép giọng mình sao cho giống với giọng Quách Trình, "Gần đây fans của tôi có hơi quá khích, quấy rối Tiêu lão sư, mong Tiêu lão sư có thể bỏ qua. Sau đó Tiêu Chiến còn chưa kịp lên tiếng, cậu ta đã cúi người một góc chín mươi độ, sao vậy, định dùng đạo đức uy hiếp cậu à? Lúc đó bầu không khí hiện trường sắp đóng băng luôn rồi."

Cô đổi lại thành giọng của mình, đập bàn cái rầm, "Tiêu Chiến trả lời 'Lần sau nhớ để ý hơn', vừa dời mắt đã bị fans Quách Trình nói đùa giỡn đại bài, ma mới bắt nạt ma cũ. Đúng, Tiêu Chiến để Quách thiếu gia của bọn họ cúi người tám giây đấy! Đăng một đống thông cảo, dính chặt vào kéo không ra luôn? Cút con mẹ mày đi!"

Mộng Trạch vội vàng nói, "Cẩn thận cẩn thận, đừng có đập gãy móng tay mới làm!"

Một giây tắt lửa giận, cô thu tay về, căm hận, " Đúng, không đáng giá!"

Tiêu Chiến không nói nhiều, "Phải quan sát biểu hiện của cậu ta trong trận này rồi mới quyết định được."

Đúng lúc này Vệ Lộ đẩy cửa đi vào, nghe được mấy câu cuối cùng, tiếp lời, "Trận này, cậu ta hát "Phong Cảnh Đẹp Nhất " của Tiêu Chiến."

Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh xuống, còn Diệc phi hừ lạnh lên tiếng luôn, "Không kéo Tiêu Chiến lăng xê thì chết à? Hát "Phong Cảnh Đẹp Nhất" e là cậu ta có hiểu lầm với kỹ thuật hát của mình rồi!"

Đến lúc ghi hình chính thức, mấy người Tiêu Chiến vẫn có tố chất chuyên nghiệp, không cần biết là phê bình thẳng thắn hay không thẳng thắn, cũng vô cùng thích hợp. Ngoài ra, biểu hiện thí sinh cũng có nhiều người ở trình độ cao, mới có sáu người ra sân mà bọn họ đã cho ba người điểm cao.

Quách Trình là thí sinh thứ bảy, khúc nhạc dạo "Phong Cảnh Đẹp Nhất " vừa vang lên, ống kính bèn chuyển hướng quay cận cảnh mặt Tiêu Chiến. Tiêu Chiến khống chế biểu tình thật tốt, mặt không đổi sắc, nghe rất cẩn thận. Ngược lại lúc Quách Trình vừa mới hát khúc mở đầu, Diệc Phi đã nhíu mi.

Đến đoạn cao trào phải lên âm, Quách Trình lên không nổi, còn bị vỡ âm, Mộng Trạch cũng không tránh ống kính, nhíu chặt lông mày.

Nhạc đệm kết thúc, Quách Trình nhìn ban giám khảo, nhưng không có chút dáng vẻ lo lắng sợ bị loại, thay vào đó là vô cùng bình thản, giống như chắc chắn mình nhất định có thể được điểm cao.

MC hỏi, "Tại sao Cậu lại chọn bài hát này?"

Quách Trình khoa tay múa chân, "Bởi vì Tiêu lão sư đã từng nói đây là tác phẩm thầy ấy hài lòng nhất từ trước đến nay, đồng thời cũng công nhận đây là ca khúc vô cùng khó hát, vậy nên tôi muốn khiêu chiến một chút." Trong lời nói tràn đầy tự tin.

Diệc Phi ngồi ở chỗ giám khảo, thấy rõ —— người này 80% là ỷ vào tiết mục ghi hình rồi mới chiếu, có thể chỉnh âm trong phần hậu kỳ, giấu đi những chỗ âm vỡ và những chỗ lên không nổi âm cao, vậy nên mới chắc chắn như vậy.

Nhưng cô liếc sang thấy Tiêu Chiến không biểu tình, cảm thấy, người này sắp tàn rồi.

Quả nhiên, Tiêu Chiến cầm lấy micro, thẳng thừng phê bình, "Mở đầu định âm thấp, cả bài hát chuyển âm có sáu chỗ thất bại, không lên nổi nốt cao, còn vỡ âm ba lần, bốn lần không kịp tiết tấu, dưới tình huống có đồ nhắc tuồng nhưng vẫn hát sai lời."

Vẻ mặt Quách Trình đứng trên sân khấu bỗng cứng đờ.

Tiêu Chiến không nói thêm nữa, cúi đầu ngay ngắn viết xuống con số "5" trên bảng chấm điểm.

Diệc Phi cũng không chút khách khí, "Đã là tập thứ bảy, so với tập đầu tiên, không cần biết là kỹ thuật hát hay là biểu hiện trên sân khấu của cậu, đều không tiến bộ chút nào. Có lẽ cậu nên về suy nghĩ lại, rốt cuộc ca sĩ là gì." Nói xong, cô ấy cũng cho 5 điểm.

Mà Mộng Trạch và Vệ Lộ cũng đưa ra điểm số giống vậy. Không chút nghi ngờ, Quách Trình điểm thấp nhất toàn trận, vô duyên với vòng trong.

Sau khi ghi hình kết thúc, bốn người Tiêu Chiến còn chưa tới phía sau sân khấu đã bị đạo diễn và tổng kế hoạch của tổ chương trình ngăn lại, đối phương giận dữ nhanh chóng nói, "Chẳng phải đã nói cho người vào vòng trong sao? Sao các cô cậu lại cho điểm thấp vậy? Hậu kỳ có thể chỉnh âm mà, chắc chắn sẽ không có vấn đề!"

Tiêu Chiến đứng đầu, vẻ nhã nhặn trên mặt đã biến mất, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, "Đạo diễn, điểm cũng phải tương xứng với thực lực, không phải sao?"

Đạo diễn vỗ cuộn giấy vào lòng bàn tay mấy tiếng "bộp bộp", bộ dáng 'tôi cạn lời với cậu', nhanh chóng nói, "Bây giờ trong mấy lưu lượng đang hot, có mấy ai có thực lực tương xứng với danh tiếng? Chẳng phải vẫn kiếm tiền bằng nhau đấy ư! Mấy người cũng không phải là không hiểu quy tắc trong giới —— "

Tiêu Chiến hiếm khi vô lễ cắt lời người khác, hơi nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo, "Nếu đạo diễn muốn nói quy tắc trong giới với tôi, vậy xin ông nhớ lại thử xem vì sao tổ chương trình có được khoản đầu tư gấp đôi?"

Thấy rõ vẻ mặt của Tiêu Chiến, đạo diễn giật mình một cái, giống như bị một thùng băng đập cho tỉnh người. Đầu óc thông suốt, lời đến bên khóe miệng cũng nuốt trở vào, "Là tôi chưa suy nghĩ chu toàn." Nói xong, giống như gặp chuyện gì khẩn cấp, vội vã đưa tổng kế hoạch rời đi.

Rời trường quay, đến khi Mạnh Dao biết được thì đã nắm rõ sự việc.

"Lần này đi hát "Phong Cảnh Đẹp Nhất ", Quách Trình đúng là quyết tâm muốn bám chặt cậu không buông! Muốn kéo cậu để nổi lên nhưng cậu ta thật sự cho là cậu là trái hồng mềm, thích bóp thì bóp?"

Tiêu Chiến nhắn tin cho Vương Nhất Bác nói mình đã ghi hình xong. Nghe Mạnh Dao nói, không có trả lời.

Bị một kẻ lòng dạ độc ác như vậy tính kế thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Mạnh Dao an ủi, "Không sao, sau này Quách Trình sẽ không thể lắc lư trước mặt cậu được nữa rồi." Trong lòng hắn lại thoải mái, "Biểu tình kinh ngạc của Quách Trình sau khi thấy cậu cho năm điểm thật sự khiến Mạnh ca của cậu sảng khoái!"

Tiêu Chiến vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay, cười nói, "Nhất Bác đầu tư gấp đôi chỉ vì không muốn tôi phải chịu thiệt. Vậy nên, tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro