Chương 51.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiêu Chiến cũng biết fanfic CP Vương Tiêu, Tiểu Tinh từng phổ cập sơ qua cho cậu, cậu còn nhớ khẩu hiệu là, "Fans của fan CP Vương Tiêu". Nhưng cậu không ngờ sẽ nghe được từ này từ Vương Nhất Bác, mà fanfic CP còn là tài liệu tham khảo!

Tiêu Chiến nhịn cười, cố ổn định giọng hỏi Nhất Bác, "Em cũng muốn đọc, được không?"

"Không được!" Vương Nhất Bác trả lời rất nhanh, ý thức được hình như bản thân phản ứng thái quá, hắn lại vội vã giải thích, "Trong mấy cái fanfic đó đều có, đều có rất nhiều chi tiết tình sắc, Chiến Chiến đừng có đọc." Nói xong, lỗ tai Nhất Bác đỏ ửng.

Tiêu Chiến xấu xa thè lưỡi, khẽ liếm môi, nói, "Đều có rất nhiều các chi tiết tình sắc hửm? Ví dụ?"

Vương Nhất Bác rủ mắt, nhìn chằm chằm đôi môi bóng nước của Tiêu Chiến một hồi, ánh mắt càng sâu hơn, bất ngờ hôn lên. Răng môi hòa quyện vào nhau, tay hắn luồn vào vạt áo của Tiêu Chiến, xoa nắn phần da bên hông cậu. Vốn dĩ Tiêu Chiến rất mẫn cảm, bị hắn đụng chạm như vậy, hô hấp thoáng chốc trở nên dồn dập.

Ngừng hôn, mặt mày Nhất Bác sâu xa, khàn giọng, "Chính là chi tiết như này."

Tay Tiêu Chiến siết chặt quần áo Nhất Bác, "Còn nữa không?"

Ánh mắt Nhất Bác lướt qua khóe môi dính nước của Tiêu Chiến, giống như mới phản ứng được mình vừa mới làm gì, mất tự nhiên dời mắt, "Tạm thời... Không có."

Tạm thời không có? Nghĩa là sau đó vẫn còn? Tiêu Chiến dựa vào vai Nhất Bác, lặng lẽ cười.

Rời khỏi Kim Thành, Tiêu Chiến tranh thủ thời gian đuổi kịp lịch trình buổi tối. Mạnh Dao thấy người tới, thở phào nhẹ nhõm, "Sao rồi sao rồi, thuận lợi không?"

Tiêu Chiến vừa thay quần áo vừa trả lời, "Thuận lợi, mẹ anh ấy gần như không phản đối việc tôi và anh ấy ở bên nhau."

"Thật hay giả?" Mạnh Dao trợn to mắt cả kinh —— trong khoảng thời gian Tiêu Chiến không ở đây, hắn tưởng tượng rất nhiều trường hợp, ngay cả an ủi Tiêu Chiến như thế nào cũng nghĩ xong.

Không phản đối đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Dao luôn cảm thấy không thực, "Tiêu Chiến cậu vẫn nên quan sát thêm đi, không chừng có biến số gì thì sao, vẫn phải đảm bảo chút mới tốt."

Tiêu Chiến đáp ứng, "Cảm ơn Mạnh ca."

"Cám ơn cái gì, " Mạnh Dao lại nhắc nhở, "Đúng rồi, tí nữa cậu phải quay video chúc mừng kỷ niệm 20 năm của truyền hình vệ tinh Triều Dương, cậu cứ nói theo kịch bản là được, ngày mốt sẽ luân phiên chiếu cùng với những nghệ sĩ khác."

" Được" Tiêu Chiến nhớ tới, " "Để Tôi Hát" cũng phát sóng vào ngày mốt, đúng không?"

Biết Tiêu chiến muốn ám chỉ cái gì, Mạnh Dao nói "Yên tâm", giọng điệu không tốt lắm, "Nếu Quách Trình còn muốn ké fame cậu, tôi mà không đập cậu ta thì tôi không mang họ Mạnh!"

Tối ngày hai mươi ba, "Để Tôi Hát" đúng giờ lên sóng, vừa kết thúc, trên mạng đã có một cuộc "đại chiến".

Người đầu tiên lên tiếng là một đại fans của Quách Trình, nghi ngờ tính chuyên nghiệp của Tiêu Chiến, yêu cầu Tiêu Chiến công khai xin lỗi vì đã chấm điểm bất công. Cũng bày tỏ nếu như Quách Trình bị loại thì tất cả fans sẽ không xem "Để Tôi Hát" nữa.

Bài đăng này nhanh chóng được fans Quách Trình share lại rất nhiều, ngôn từ vô cùng quyết liệt.

Mà fans Tiêu Chiến cũng không phải dạng vừa.

"—— Tao cười ỉa! Vờ lờ đây là fans NC* à? Thứ nhất, tính chuyên nghiệp Tiêu Chiến không cần nghi ngờ, muốn nghi ngờ, vậy trước đó Quách Trình nhà tụi mày lấy được sáu giải thưởng Kim Khúc đi rồi hẵng nghi ngờ nhé! (NC: không não:)))

Thứ hai, Tiêu Chiến chấm điểm rất công bằng, vậy nên cái bài bắt Tiêu Chiến xin lỗi công khai này mặt mày dày thế nhở, đọc thế là đủ rồi! Vỡ âm tuột âm quên từ không theo kịp tiết tấu, giám khảo không nói vậy thì nói gì? Không hát nổi thì đừng có hát "Phong Cảnh Đẹp Nhất ", hát như chó thì chấp nhận bị chấm năm điểm đi!

Thứ ba, tất cả fans không xem thì khỏi xem đi, nói thật, thiếu mợ thì chợ vẫn đông nhá!"

"—— nghe xong "Phong Cảnh Đẹp Nhất " của Quách Trình, chỉ muốn nói, xin thần tượng nhà mấy mẹ đừng có hát nữa, nghe xong tui phải vội vã mở bản gốc lên rửa tai lại nè! Tụi tui không với nổi hoàng tử dương cầm của mấy mẹ đâu, thật!"

"—— nói giống như chỉ có Tiêu Chiến cho năm điểm vậy, ba giám khảo kia cũng không cho năm điểm hả? Kỹ thuật hát của mình không tốt thì bị loại đúng rồi, còn thấy oan hả? Cha nội này mà vào được tứ cường thì khỏi cần thi đấu nữa, đi cửa sau luôn đi!"

"—— nói thẳng, Quách Trình nhà tụi mày đừng có đều đặn một ngày ba lần ké fame Tiêu Chiến được không? Kiêu căng quá mức rồi đấy, không cùng đẳng cấp với Tiêu Chiến đâu! Tao nhìn Quách Trình hot mà tao sợ luôn á! Chỉ bằng cái giọng hát như bò rống đó mà cũng không biết xấu hổ tự xưng là Tiêu Chiến thứ hai?"

Tổ chương trình giữ vững lập trường, show phát sóng không có chỉnh âm nhiều, kỹ năng hát kém hoàn toàn là hàng thật. Cũng không lâu sau, fans Quách Trình không trụ nổi, không gây chiến nữa, thủy quân cũng rút lui.

Mạnh Dao luôn theo dõi tình huống sát sao, tặc lưỡi ngạc nhiên, "Đúng là được mở mang tầm mắt mà, vì sao luôn có người được khen sẽ cho là mình thật sự giỏi như được khen, mắt cao hơn đầu? Vừa hot lên, cũng không thấy rõ rốt cuộc tài năng của mình ở mức nào!"

Tiểu Tinh tiếp lời, "Một!"

Mạnh Dao bật cười trừng cô một cái, "Nhanh thế!"

"Đó là đương nhiên, đi theo Mạnh ca, không nhanh không được." Cô vừa nói, rồi nghĩ đến, "Bên Platinum định cho em ấy làm gì?"

Tiêu Chiến cũng nhìn về phía Mạnh Dao.

"Phát ngôn viên thương hiệu. Platinum có ba vị trí phát ngôn viên, gồm có một siêu mẫu quốc tế, gốc Phi và một nam diễn viên, người da trắng. Còn Tiêu Chiến chính là vị trí ca sĩ, tuyên truyền chắc thiên về khu châu Á." Mạnh Dao nói với Tiêu Chiến, "Hợp đồng hai bên đã được luật sư thông qua, không có vấn đề gì hết, tiền lương và phúc lợi của Platinum rất tốt, đến lúc đó thì ký thẳng luôn."

Tiêu Chiến gật đầu, " Được."

Mạnh Dao cười hắn, "Hợp đồng này tới đúng lúc thật, bổ sung thêm phí đại ngôn, ngân hàng nhỏ của cậu vừa hay có thể bự hơn rồi."

Tiểu Tinh vẫn luôn nghịch điện thoại ở bên cạnh bỗng giơ tay, "Ừm, tôi có tin muốn báo cáo!"

Thấy Tiêu Chiến và Mạnh Dao đều nhìn sang, Cô nói, "Hai người còn nhớ Vi Vi không?"

Tiêu Chiến : "Nhớ, cô gái hát nhạc Jazz, vào tứ cường."

Mạnh Dao bổ sung, "Là cô gái nói rằng cả nhà mình đều thích nhạc của Tiêu Chiến, mong Tiêu Chiến có thể hát vài câu tại trường quay ngay từ vòng đầu, sao vậy?"

"Cô ấy thêm tôi vào WeChat, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Nhưng mấy ngày nay lại nói thường xuyên hơn."

Mạnh Dao nghĩ ngợi, "Có thể nhìn ra mục đích gì không?"

"Nói là phương diện nhạc lý cô ấy gặp chút vấn đề, vẫn không hiểu rõ nên muốn nhờ tôi hỏi giùm Tiêu Chiến một chút." Cô không ngốc, ngược lại, cô rất nhạy cảm với những chuyện này, cô đoán, "Tôi đoán bước kế tiếp chắc là, sau khi hỏi vài câu, nếu thuận lợi, người trung gian là tôi sẽ trực tiếp bắc cầu, để cô ấy trao đổi trực tiếp với Tiêu Chiến."

Cô không nói nửa câu sau, nhưng mọi người cũng hiểu cô định nói gì.

Cô lo lắng, "Tiêu Chiến, em nhất định phải cẩn thận."

Cô lo lắng không thừa, ngày hai mươi bảy ghi hình tập tám "Để Tôi Hát", sau khi diễn thử màn mở đầu có hoá trang, Vi Vi bèn tìm Tiêu Chiến.

Không có lên sân khấu nên Vi Vi ăn mặc mát mẻ thanh lịch, thấy Tiêu Chiến, đầu tiên vui vẻ nói, "Vừa nãy chúng em xem tiết mục mở màn của các lão sư, thật tuyệt vời!"

Tiêu Chiến lơ đãng lui về phía sau nửa bước, lễ độ nói, "Cảm ơn."

Vi Vi mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền, ánh mắt có chút ngượng ngùng, "Em mới là người phải cảm ơn thầy Tiêu Chiến mới đúng, lần đầu tiên em lên sân khấu đã được thầy cổ vũ, tiếp thêm tự tin cho em, để em tin mình hát rất tốt."

Tiêu Chiến vẫn lễ độ, "Cô rất giỏi, có thể đi vào tứ cường cũng không phải là công lao của tôi."

"Nhưng mà" vẻ mặt Vi Vi ảm đạm, ngón tay nắm mép váy, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, "Nhưng mà trong giới có rất nhiều người giỏi, gần đây có hai công ty liên lạc với em, đều là công ty rất nhỏ, em không muốn ký, nhưng lại sợ bỏ lỡ cơ hội, Tiêu Chiến lão sư, thầy có đề nghị gì không? Hoặc là, có đề cử công ty gì cho em không? Em nghe ——" vừa nói, cô cũng hơi nghiêng người về phía trước, nhích lại gần Tiêu Chiến.

Lần này, Tiêu Chiến lui về phía sau một bước lớn, trên mặt cũng không còn vẻ hiền lành, khóe môi lạnh lùng, gò má giống như phủ băng, không lên tiếng.

Vi Vi cắn môi, hiểu ý của Tiêu Chiến đỏ mặt, có chút lúng túng. Cô cúi người, thấp giọng nói thật nhanh "Xin lỗi" rồi vội vã xách váy đi mất.

Người đi rồi, Tiêu Chiến lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà chuyện không kết thúc ở đây, vừa ghi hình xong thì có người cầm bức ảnh mờ nói ca sĩ dự thi "Để Tôi Hát", Vi Vi và giám khảo Tiêu Chiến có mối quan hệ không đơn giản, tại trường quay diễn thử có hoá trang, có người nhìn thấy hai người thân thiết nói chuyện phiếm.

Vốn chỉ là tin đồn ít ai chú ý, lại bị fans Quách Trình thuận buồm xuôi gió thổi lên.

"—— vô cùng ghê tởm một ít người lạm dụng quyền lực, còn đường đường chính chính nói bản thân vô cùng công bằng chính trực, không có nửa phần tư lợi, anh dám nói anh không nhúng tay vào chuyện Vi Vi vào tứ cường?"

"—— yêu cầu lại lần nữa, hủy bỏ tư cách giám khảo của Tiêu Chiến đi, người lợi dụng quyền hành để trục lợi cho bản thân, không có tư cách lại tiếp tục làm giám khảo!"

"—— xin hãy thi đấu một cách công bằng! Từ chối đi cửa sau! Từ chối nội tình đen tối! Để cho người có thực lực lấy lại vinh dự vốn có của mình!"

Diệc Phi đang dọn đồ chuẩn bị về, nhìn thấy đề tài lại quay ngược về, "Quả thật tôi được khai sáng rồi, đây chính là đổi trắng thay đen đúng không? Trình độ của Quách Trình ai cũng thấy rõ, chỉ có mỗi đoàn đội của cậu ta không nhìn thấy à?"

Tiêu Chiến cũng đọc được, lắc đầu, "Tôi đoán chắc là đầu tiên fans nhắm vào điểm này mà công kích, đoàn đội thấy có chút nhiệt độ bèn tận dụng cơ hội. Nếu như tôi và thí sinh dự thi thật sự có gì đó thì không chừng bọn họ sẽ chó ngáp phải ruồi. Nếu như không có, vậy bọn họ có thể đẩy tiếng xấu cho fans, mình không chịu bất kỳ tổn thất nào."

"Điều này cũng đúng." Cô cau mày, "Tôi thật sự ghét Quách Trình và giải trí Phong Hòa, thủ đoạn marketing trước sau như một vô cùng đáng ghét! Gần đây còn càng ngày càng đáng ghét hơn!" Cô ấy lại hỏi, "Cậu định làm gì?"

Tiêu Chiến thoải mái cười, "Cây ngay không sợ chết đứng, nhưng Quách Trình lại là cây cong."

#Hủy_bỏ_tư_cách_giám_khảo_của_Tiêu_Chiến được spam lên cuối bảng hot search, nhưng chỉ sau ba giờ thì có một acc đại V chuyên kể drama đăng bài.

"Vốn dĩ tui không muốn dính vào nhưng nhìn tình hình này, là người trong cuộc tui thấy mình phải nói vài câu. Thứ nhất, Tiêu Chiến không trục lợi, cũng không đi cửa sau, người đi cửa sau, chính là Quách Trình và giải trí Phong Hòa sau lưng cậu ta. Vòng đấu loại đi cửa sau, lúc chọn bảy người từ mười lăm người cũng đi cửa sau, sau đó tổ chương trình còn định cho Quách Trình vào tứ cường. Bằng chứng [ ảnh ]

Vấn đề thứ nhất, chẳng phải nói cậu ta đi cửa sau sao? Tại sao cuối cùng vẫn không được chọn? Bởi vì Tiêu Chiến không nghe theo tổ chương trình, thay vào đó là nghiêm túc công bằng cho điểm thí sinh dựa theo thực lực chân chính, mà Quách Trình chẳng phải chỉ có năm điểm thôi sao [cười mỉa].

Vấn đề thứ hai, Quách Trình thuộc loại hát pha kè, vào tứ cường không sợ bị chửi hội đồng à? Các bạn trẻ, bây giờ có loại kỹ thuật tên là hòa âm hậu kỳ đấy, cho dù giọng hát vịt đực cũng sẽ thành giọng ca trời phú thôi!

Vấn đề thứ ba, Tiêu Chiến nhận tiền làm giám khảo, tại sao còn dám thách thức tổ chương trình? Sau lưng người ta có Thịnh Diệu, bản thân người ta cũng có thực lực, là người vừa mới một hơi hốt hết sáu giải thưởng Kim Khúc, gánh nửa rating và nhiệt độ của show trong giai đoạn đầu, sao lại không dám?"

Bài này vừa được đăng lập tức được share lại rất nhiều. Khoảng mười mấy phút sau, dân mạng tinh mắt ngạc nhiên phát hiện, Vương Nhất Bác dùng acc chính weibo của mình, lặng lẽ nhấn like bài này!

"—— bài này, tui thích! Quách Trình và công ty sau cậu ta hay thiệt, một bên cậy quan hệ đi cửa sau, một bên ké fame Tiêu Chiến vô cùng biết trục lợi. Đang định lợi dụng những việc này để hot lên, lại không ngờ Tiêu Chiến là một con sói, tao giỏi đấy, tao không phối hợp đấy, mày ngon thì nhào dzô!"

"—— hoàng tử đánh đàn quần què, phải là hoàng tử đi cửa sau! Trong ba mươi lăm thí sinh của "Để Tôi Hát" có cả đống người biết đánh đàn kìa, mười ngón tay cũng không đếm đủ! Được fans tâng bốc thành skill đỉnh cấp nhưng xem kìa, bị chửi hội đồng rồi [ cười mỉa ] "

"—— Tiêu Chiến giỏi lắm! Dưới tình huống đi cửa sau này, Tiêu Chiến vẫn có thể kiên trì nguyên tắc của mình, không nghe theo sắp xếp của tổ chương trình, thật lợi hại! Fans Quách Trình có thể tan chợ được rồi đó, idol nhà tụi bay muốn làm Tiêu Chiến thứ hai hả, sự thật chứng minh, giấc mơ chỉ là mơ ước!"

Đọc tin tức trên mạng, Mạnh Dao chú ý, "Vi Vi đó thật sự tới tìm cậu à?"

Tiêu Chiến không giấu, " Ừ, ám chỉ mập mờ với tôi, tôi không đáp, cô ấy bèn nói xin lỗi rồi đi."

"Thật ra thì tư chất Vi Vi tốt, người cũng đẹp, hát hay, vẫn có tiền đồ." Mạnh Dao thấy không ít, nhiều lời đôi câu, "Nhưng mà phần lớn người mới đột nhiên hot, bước một chân vào trong đầm nước tên 'giới giải trí' này sẽ bị hào nhoáng che mắt, hơn phân nửa đều là con nai vàng ngơ ngác. Chắc Vi Vi cũng vậy nên mới động tâm tư không đứng đắn. Nếu cô ấy có thể hiểu được thì tốt rồi."

Hắn nhìn Tiêu Chiến, "Nhưng mà cậu là ngoại lệ, cậu tỉnh táo, biết thứ mình muốn là gì."

Tiêu Chiến cười lên, " Đúng, kiên định theo đuổi mục tiêu, chỉ muốn kiếm tiền!"

Mạnh Dao cũng bật cười, hắn nhớ lại cuộc nói chuyện hồi trước với Tiêu Chiến, cậu nói thẳng mục tiêu của mình là năm năm kiếm hai trăm triệu, lúc ấy hắn còn cảm thấy mục tiêu hơi khó thực hiện. Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là kiến thức của mình quá hạn hẹp, hai trăm triệu đối với Tiêu Chiến, cũng chỉ bằng một tờ giấy! (Cho ai quên thì thiệp "Bất Mị" có giá hai trăm triệu)

Ngừng lại dòng suy nghĩ rối loạn, Mạnh Dao vừa mới há mồm đã bị Tiểu Tinh cắt ngang.

"Vương tổng nhấn like!"

Tiêu Chiến và Mạnh Dao cùng lúc nhìn cô, không phản ứng kịp, "Like gì?"

Cô cầm điện thoại đưa tới trước mặt hai người, "Chính là bài này, Vương tổng nhấn like, dùng acc chính!" Cô còn cẩn thận bổ sung, "Hậu quả chính là, người đi đường vô cùng mờ mịt, fans Vương Tiêu vui mừng như trẩy hội, mà antifans tụ tập dưới weibo Vương tổng quả quyết nói Vương tổng trượt tay."

Mạnh Dao nhất thời không biết phải phản ứng kiểu gì, Tiêu Chiến nghe xong, nghiêng đầu cười lên.

Tầm mắt rơi xuống khóe môi đang giương lên của Tiêu Chiến, Mạnh Dao há hốc mồm, nhụt chí, "Hiểu hiểu hiểu, không đè xuống không kéo lên, cũng không giải thích, cứ để mặc như vậy, đúng không?"

Mắt Tiêu Chiến cong thành hình trăng non, "Ừ, đúng như vậy, Mạnh ca thật hiểu tôi."

Mạnh Dao nhỏ giọng lải nhải, "Đổi thành nghệ sĩ trước kia của tôi thì tôi sẽ hiền như vậy à? Chắc chắn không!"

Tiểu Tinh đứng về phía Tiêu Chiến "Nhưng Mạnh ca này, nghệ sĩ hồi trước anh mang cũng không có ai lợi hại như Tiêu Chiến !"

Bị phản dame, Mạnh Dao trợn mắt, "Cho tôi chút mặt mũi thì cô chết à?"

Tiểu Tinh cười trộm.

Tiêu Chiến nhớ ra, "Đúng rồi, Mạnh ca, chiều ngày một và từ ngày năm đến ngày tám tháng tám, anh có thể để trống lịch cho tôi không?"

Nghe cậu hỏi, Mạnh Dao tính thử, "Ngày một không thành vấn đề, nhưng để trống bốn ngày đến tận ngày tám, cậu định làm gì?"

"Đi Ý mua đồ với Nhất Bác, thời gian di chuyển không ngắn, còn ở lại một đêm, chắc bốn ngày mới đủ. Còn về chiều ngày một, " Tiêu Chiến nháy mắt mỉm cười, giảo hoạt nói, "Bí mật."

"Ồ, còn bí mật hả? Được rồi được rồi, bí mật thì bí mật! Tôi không có hỏi bí mật nhỏ của cậu là gì đâu."

Lúc này, điện thoại để bên cạnh đột nhiên sáng lên, Mạnh Dao thuận tay cầm đưa cho Tiêu Chiến, "Chị cậu."

Tiêu Chiến cầm lấy, điện thoại vừa thông, cậu đã nhạy bén nhận ra giọng điệu Thanh Thanh không đúng, "Chị, ai chọc tức chị vậy?"

"Không ai chọc chị hết!"

Tiêu Chiến bó tay, "Chị, lửa giận trong giọng của chị cũng sắp thiêu rụi năm trăm mét xung quanh rồi, chị còn nói không có ai chọc chị?"

Mấy giây sau, Thanh Thanh mới tức giận nói, "Ba chị lại tìm một tình nhân nhỏ."

Tiêu Chiến ngẩn ra, "Sau đó thì sao?"

"Ả kia còn nhỏ hơn chị, mới chỉ có hai mươi ba hai mươi bốn nhưng dã tâm viết hết lên mặt rồi! Cái này cũng không có gì, ai mà chẳng tâm cơ chẳng có dã tâm chứ, không tính việc ả tâm sự tuổi hồng với paparazzi, lúc mới gặp chị đã hếch mặt lên trời ra vẻ bố đời rồi! Ầm ĩ bắt ba chị đưa ả về nhà, vừa vào cửa đã chỉ vào hình mẹ chị, nói 'Ai nha treo ở đó không hợp phong thủy đâu!' Đệt, tưởng bà ngon ăn lắm à?"

Tiêu Chiến có biết tình hình của Lệnh gia gần đây, sau khi mẹ Thanh Thanh qua đời, bác không có cưới vợ mới nhưng thay bồ như thay áo, mấy tờ báo nhỏ luôn đăng scandals của bác.

Cậu cầm điện thoại, nghĩ vài giây rồi hỏi, "Bác phản ứng như thế nào?"

"Đương nhiên là đen mặt rồi, ngày ngày ông ta toàn đi kiếm chuyện mong mẹ chị hiện hồn về chửi ổng đó! 80% là chột dạ, lập tức đuổi người ra ngoài. Nhưng mà chị không nhịn được, cãi nhau với ổng." Sau khi trút bầu tâm sự, Thanh Thanh nín một hơi coi như dịu xuống, "Kể cho em xong, thoải mái tinh thần hơn rồi!"

"Vui vẻ thì tốt rồi, hơn nữa không chừng ngày mai bác còn tìm chị xin lỗi đấy, còn chuyển một đống tiền tiêu vặt vào thẻ cho chị."

Thanh Thanh hừ một tiếng, nhưng lời nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Cách này xài trăm lần rồi, cũng không biết đổi cách khác mới mẻ hơn!" Cô lại nói, "Ok, chị cúp máy đây, em nhớ nghỉ ngơi nhé. Đúng rồi, album em viết cho chị cũng sắp sản xuất xong rồi, để hôm nào chị cho em nghe thử nhé. Mà album mới của em sao rồi?"

"Vẫn còn đang viết, em định viết nhiều bài rồi lựa."

"Viết nhiều bài rồi lựa?"Thanh Thanh cố tình hít khí lạnh, khoa trương nói, "Vãi, em định sáng tác một album đỉnh cao à!"

Tiêu Chiến chỉ cười, " Ừ, em muốn sáng tác các ca khúc vô cùng vô cùng tốt."

Thanh Thanh không suy nghĩ nhiều, "Được rồi, chị đang vội, cúp đây."

Thấy Tiêu Chiến đã nói chuyện xong với Thanh Thanh, ngón tay Mạnh Dao dừng lại trên tờ lịch trình, vẽ lên đó vài đường, "Tôi đã đọc lướt qua, chiều ngày một có một buổi phỏng vấn nhỏ, mà lịch trình ngày mai kín hết rồi, cậu có muốn dời sang bây giờ không? Nhưng mà phải tăng ca tới khuya đấy."

Tiêu Chiến gật đầu, "Không thành vấn đề."

Hiệu suất Mạnh Dao cực cao, gọi vài cú điện thoại đã quyết định xong thời gian và địa điểm phỏng vấn. Nửa giờ sau, mọi người tới phòng riêng trong cà phê, phóng viên và quay phim cũng đã đến.

Làn da Tiêu Chiến rất đẹp, thợ trang điểm vội vã chạy tới makeup sương sương, lên hình không thành vấn đề. Chắc chắn bề ngoài đã chỉn chu, Tiêu Chiến ngồi xuống ghế salon, nói, "Xin lỗi, làm phiền mọi người phải tăng ca với tôi rồi."

Nghe vậy, nữ phóng viên âm thầm kinh ngạc —— vốn dĩ cô cho là các minh tinh địa vị cao nhân khí hot, cho dù không đùa giỡn đại bài thì tính cách cũng không khá hơn chút nào, đừng nói chi là xin lỗi.

Cô đã sớm nghe được các tiền bối trong ngành nói là tính tình và cách Tiêu Chiến đối nhân xử thế vô cùng tốt, cô còn tưởng bọn họ khách sáo khen ngợi, mãi đến lúc cô ngồi đối diện với Tiêu Chiến mới phát hiện, những lời đồn kia đúng là không phóng đại chút nào!

Cô ấy vội vàng cười nói, "Nghe được những lời này của Tiêu Chiến, kêu tôi tăng ca suốt đêm tôi cũng tình nguyện!"

Tiêu Chiến cũng cười: "Chẳng phải có câu con gái thức khuya sẽ xấu đi sao, tôi vẫn nên phối hợp với mọi người, nhanh chóng phỏng vấn sớm xong sớm!"

Hàn huyên đôi câu, mọi người tiến vào chính đề. Tiêu Chiến cầm micro gắn logo trong tay, nghiêm túc nghe câu hỏi của đối phương.

Nữ phóng viên hỏi, "Trước khi bài hát đơn "Trần Tình " phát hành, không ít người cho rằng bài hát mới sẽ không thể vượt qua bài cũ, đối với cách nói này, tâm trạng của cậu như thế nào?"

Tóc mái lòa xòa trước trán, Tiêu Chiến tự nhiên nghiêng đầu, suy nghĩ vài giây, đáp, "Tôi là một người tương đối coi trọng bản thân, cũng có thể nói là hơi bướng bỉnh. Chỉ cần nội tâm tôi đủ kiên định, rất khó bị ảnh hưởng bởi ngôn ngữ của người ngoài. Cho nên những lời đó đối với tôi mà nói cũng có thể coi là cổ vũ tôi, để tôi biết có rất nhiều người chú ý tới tôi, mong đợi biểu hiện của tôi."

Trả lời xong, Tiêu Chiến còn nhe răng cười với ống kính, "Các bạn khán giả ơi, album chính thức đầu tiên của tôi đang trong giai đoạn chuẩn, à, quảng cáo."

Mọi người bật cười.

Nữ phóng viên lại hỏi, "Liên quan tới câu nói 'Cảm ơn anh đã đến bên em' của cậu trong lễ trao giải Kim Khúc cùng với động tác hôn nhẫn sau đó, xin hỏi cậu có thể tiết lộ một chút được không, có phải cậu đang trong mối quan hệ nào đó không?"

Tiêu Chiến mân mê chiếc nhẫn trên tay, một lúc lâu không lên tiếng. Đang lúc nữ phóng viên định mở miệng nói 'Bọn tôi sẽ cắt khúc này', Tiêu Chiến nâng mắt, trong mắt giống như chứa nắng xuân tháng ba, "Đúng vậy, tôi có thích một người."

Nữ phóng viên sửng sốt, nhận thấy người quản lý của Tiêu Chiến đứng một bên không đến ngăn cản, lúc này nhịp tim mới bình ổn lại, nuốt nước miếng, "Chúc mừng!" Cô biết mình vừa hỏi một câu vô cùng quan trọng, chuyến này hoàn toàn vô cùng đáng giá, không dám tiếp tục hỏi tiếp, đổi sang câu khác.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, mặc dù không nỡ bỏ nhưng nữ phóng viên vẫn cố ý hỏi một câu, "Xin hỏi... đoạn đó có cần phải cắt không?"

Mạnh Dao không lên tiếng, Tiêu Chiến trả lời, "Không cần."

Sau khi phóng viên và người quay phim đã đi, Mạnh Dao đỡ trán, "Ai nha, cái gì nên tới quả nhiên sẽ tới!"

Cùng tâm trạng giống Mạnh Dạo, còn có fans Tiêu Chiến. Sau khi đoạn phỏng vấn trải qua biên tập hậu kỳ thì được đăng lên vào ngày một tháng tám, không lâu sau, trong khoảng thời gian cực ngắn, tag #cái_gì_tới_sẽ_phải_tới nhảy dù xuống top 1 hot search.

"—— #cái_gì_tới_sẽ_phải_tới tâm trạng phức tạp, con trai trưởng thành rồi, có crush rồi, mị cũng không thể làm một bà mẹ chồng ác độc đúng không? Mị đang cố gắng tiếp nhận thực tế...Nhưng mà con yên tâm, hu hu hu mẹ mãi mãi yêu con QAQ "

"—— #cái_gì_tới_sẽ_phải_tới album mới! Tui nhìn thấy gì! Album mới! Tiêu Chiến cố lên, chỉ cần có album mới, cho dù ngay bây giờ anh có đi đăng ký kết hôn thì em cũng ủng hộ anh!"

"—— #cái_gì_tới_sẽ_phải_tới nhìn thấy đề tài này tui đã cảm thấy không ổn! Dẫu sao từ lúc Tiêu Chiến hôn nhẫn thì em cũng biết rồi! Nhất định sẽ có ngày này! Cái gì tới sẽ tới. Mặc dù đau khổ, nhưng em vẫn ủng hộ! Nhưng mà, thì thầm hỏi nhỏ, vậy cuối cùng người Tiêu Chiến thích là ai?"

Cùng lúc đó, Tiêu Chiến đã đến trước cửa nhà. Cậu mở cửa, lúc đổi giày thì thấy ở cửa có giày của Nhất Bác, trong mắt ngập ý cười.

Đóng cửa lại, Tiêu Chiến hơi cất cao giọng, nói, "Em về rồi."

Ngay sau đó, bên trong liền có âm thanh đáp lại, "Chiến Chiến, anh ở trong bếp."

Nụ cười của Tiêu Chiến càng đậm hơn —— loại cảm giác về nhà có người đáp lại mình, thật khiến con người ta thèm khát.

Cậu nhẹ nhàng bước vào trong bếp, đã nhìn thấy cơ thể cao ráo và đôi chân thon dài của Nhất Bác, tỷ lệ cơ thể cực tốt, đang quay lưng với cửa. Hắn mặc một cái áo sơ mi trắng ôm lấy người, quanh eo là tạp dề kẻ caro màu xanh da trời hắn mới mua, tay áo xắn lên khuỷu tay, lộ ra đường nét cánh tay hoàn hảo giống như pho tượng.

Dường như trái tim nhảy "Thịch" một cái, Tiêu Chiến bước tới vài bước, vòng tay ôm eo Nhất Bác từ phía sau rồi chợt phát hiện —— hình như mình vô tình cản trở thành công động tác đậy nắp nồi của Nhất Bác thì phải?

Cậu nhìn qua vai Nhất Bác, chỉ thấy trong nồi có một cục đen thui, còn có mùi khét rõ ràng. Nhịn cười, Tiêu Chiến nhân cơ hội hôn lên lỗ tai Nhất Bác, xấu xa hỏi, "Đây là gì vậy?"

Vương Nhất Bác không có dùng keo vuốt tóc, mái tóc mềm mại, hắn cúi đầu liếc cái cục trong nồi, giống như không dám nhìn thẳng rồi nhanh chóng dời mắt.

Cầm cái nồi trong tay, Nhất Bác do dự, cuối cùng vẫn nói, "... Bò bít tết."

Hắn ngại ngùng quay đầu nhìn Tiêu Chiến, bổ sung, "Hình như, hơi khét."

Rõ ràng đã cháy thành than rồi chứ không phải "hơi khét", nhưng Tiêu Chiến vẫn phối hợp gật đầu, "Đúng vậy!"

Xong rồi lại nói, "Em nấu nhé?"

Ai ngờ Nhất Bác lại kiên quyết từ chối, "Anh nấu, anh phải làm bò bít tết cho em ăn."

Tiêu Chiến vui vẻ, "Vậy em dạy anh!"

Hai người làm đi làm lại gần một tiếng, cuối cùng cũng thành công bày được hai miếng bò bít tết được rán thơm lừng lên bàn. Tiêu Chiến còn lấy ra hai cái ly, rót vào rượu vang đỏ Nhất Bác mang tới.

Sau khi ăn cơm xong hai người cùng thu dọn chén đũa, hắn kéo cổ tay nhỏ nhắn của Tiêu Chiến, "Chiến Chiến ."

Tiêu Chiến cất ly thủy tinh, quay đầu lại, "Ừm?"

Dừờng như Nhất Bác hơi căng thẳng, "Anh có món quà muốn tặng cho em, là quà kỷ niệm chín mươi chín ngày ta bên nhau."

Được Nhất Bác dắt đến phòng làm việc, Tiêu Chiến vừa đi vừa tò mò, "Là cái gì vậy, sao anh cứ thần thần bí bí —— "

Lời đến bên miệng bỗng tan biến, Tiêu Chiến ngây người tại chỗ, nhìn chằm chằm đồ vật được để trên bàn làm việc, không nói nên lời một lúc lâu.

Trong miệng chua chát, Tiêu Chiến cầm tay Nhất Bác, "Sao, sao anh ——" nửa câu sau bỗng cậu không biết nên nói như thế nào để diễn tả tâm trạng của mình.

Đồ vật được đặt ngay ngắn trên bàn, chính là hai cái nghiên mực và năm quyển sách cổ Tiêu Chiến bán đi để mua tranh "Túy Mã Du Xuân".

Tiêu Chiến ngập ngừng bước tới, đứng bên cạnh bàn, giống như đang sợ bản thân sẽ phá vỡ mộng cảnh đẹp đẽ này, một lúc lâu sau mới dè dặt sờ nghiên mực Thanh Khê màu xanh tím.

Cậu phát hiện, hóa ra hơi thở của mình đang run.

Quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đang đứng cạnh mình, Tiêu Chiến cố gắng cong đuôi mắt, "Kế hoạch ban đầu của em là sau khi tìm về được hết đồ, sẽ lập tức mua tụi nó về luôn."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cầm bàn tay Tiêu Chiến.

Đầu ngón tay một tấc lại một tấc đất vuốt ve hoa văn trên nghiên mực, giọng nói Tiêu Chiến cực kỳ nhẹ, "Hai nghiên mực này cổ lắm rồi, ông ngoại nói mẹ em và em giống như nhau, khi còn bé chưa biết cầm đũa nhưng đã biết cầm bút lông. Khi còn bé lúc mẹ em học chữ, là dùng nghiên mực này. Sau đó tới lượt em học chữ, cũng dùng nó để mài mực.

Đôi khi ông ngoại có nói về mẹ, nói khi còn bé mẹ không thích nét chữ nhỏ nhắn, cũng không thích nét chữ mảnh mai, thay vào đó mẹ lại thích nét chữ rắn rỏi mang phong cách cổ xưa và nét chữ cứng cáp như sắt thép.

Lúc ấy bà ngoại còn lo lắng, hỏi phải làm sao bây giờ. Ông ngoại ngồi trên ghế bành trong thư phòng cười to, nói, con gái của Thanh Sơn Tiêu thị tôi đây, thích Tần thư Hán đãi thì sao?"

"Lúc đó em đang cầm bút, chợt cảm thấy, em cách mẹ rất gần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro