Chương 52.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cẩn thận cất nghiên mực và sách cổ, Tiêu Chiến khóa két bảo hiểm, ngẩng đầu nói với Nhất Bác, "Em cũng có quà muốn tặng cho anh!"

Lấy một hộp quà lớn hình vuông có gắn nơ bướm bên trên từ tủ quần áo trong phòng ngủ ra, Tiêu Chiến đưa cho hắn, chờ mong, "Anh mở ra nhìn thử đi?"

Vương Nhất Bác tháo nơ bướm xanh nhạt ra, mở nắp hộp, nhìn thấy bên trong là hai cái... sweatshirt liền mũ màu trắng giống nhau?

Chớp chớp mắt, Vương Nhất Bác không xác định được, "Đây là... đồ đôi hả?"

Tiêu Chiến cong mắt, "Đúng vậy đúng vậy, đây chính là đồ đôi! Em cố ý chọn đó, anh một cái em một cái." Cậu lấy đồ ra, đưa quần áo lớn hơn một cỡ, kể cả quần jeans, cho Nhất Bác, "Chúng ta cùng mặc đi!"

Vương Nhất Bác lặng lẽ đỏ tai, "Ừ."

Năm phút sau, hai người thay quần áo xong, cùng đứng trước gương với nhau. Đã lâu Vương Nhất Bác không có mặc bộ đồ nào khác ngoại trừ âu phục, dường như hắn có thể nhớ lại mình lúc mười chín tuổi, cài nút âu phục, thắt cà vạt, khiến bản thân có thể tỉnh táo tập trung hơn, từ bỏ tất cả vọng tưởng hão huyền.

Nhìn bản thân trong gương mặc áo sweatshirt liền mũ trắng, quần jean và giày thể thao, trên mặt là vẻ mặt thoải mái chính hắn cũng không nhận ra, hắn ngẩn người nửa giây.

Tiêu Chiến cũng đang quan sát Vương Nhất Bác trong mắt tràn đầy ý cười —— người bên cạnh cậu, thật ra cũng chỉ mới có hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn mình vài tuổi mà thôi. Rõ ràng không giỏi ăn nói, thậm chí có lúc còn vô cùng dễ xấu hổ, nhưng lại ép buộc bản thân đeo lên một lớp mặt nạ, khiến người xung quanh nghĩ hắn tâm cơ thâm trầm, lạnh lùng cao ngạo không thể đến gần.

Giơ tay chỉnh lại dây mũ sweatshirt cho Vương Nhất Bác, rồi kéo logo áo của mình, Tiêu Chiến hỏi, "Đẹp không? Ánh mắt của em rất tốt đúng không?"

"Ừ, đẹp lắm, ánh mắt của em rất tốt."

Tiêu Chiến vòng tay qua cổ Nhất Bác, hôn lên gò má đối phương, đề nghị, "Vậy chúng ta chụp chung một tấm nhé!"

Vương Nhất Bác vô thức giơ tay vòng qua Tiêu Chiến, không nỡ cự tuyệt ánh mắt đầy mong đợi của cậu, "Ừ."

Buông tay, Tiêu Chiến đi tới vài bước cầm điện thoại bị ném lên giường, mở camera ra, hướng ống kính về phía gương, chỉ huy, "Nhất Bác anh khoác tay lên vai em đi.... Đúng rồi, chính là như vậy, em chụp nhé, ba —— hai —— một!"

"Tách" một tiếng, chụp xong. Trong hình, hai người mặc bộ đồ giống nhau, chiều cao không khác nhau mấy, đều là dáng cao chân dài. Nụ cười Tiêu Chiến rạng rỡ, tay phải cầm điện thoại, tay trái giơ kiểu chữ V truyền thống. Mái tóc Vương Nhất Bác lòa xòa trước trán che mất đầu lông mày sắc bén, hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn người trong ngực mình, nhẹ nhàng mỉm cười.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, hỏi Nhất Bác "Chúng ta in ra làm hình kỷ niệm chín chín ngày bên nhau nhé?"

Vương Nhất Bác trước sau như một không có ý kiến, "Được." Tầm mắt hắn rơi xuống màn hình điện thoại, ngừng một chút, "Chiến Chiến, anh cũng muốn hình."

"Ok" Tiêu Chiến đưa hai cái điện thoại cho Vương Nhất Bác, sau đó thì cậu thấy hắn lặng lẽ đặt ảnh làm hình nền điện thoại, dường như sợ bị cậu phát hiện, giả bộ không có chuyện gì lập tức tắt màn hình, bỏ điện thoại vào túi quần.

Chiều hôm sau, Tiêu Chiến đúng giờ tới trường quay "Để Tôi Hát". Bởi vì là trận cuối cùng nên sân khấu phải dựng lại, khắp nơi đều chất đống nguyên liệu. Tiêu Chiến cẩn thận đi vòng qua, vào sau sân khấu.

Mộng Trạch và Vệ Lộ đang cầm một mâm trái cây ngồi ăn, thấy Tiêu Chiến, chào hỏi, "Tiêu Chiến mau tới đây, tụi tôi để lại vài miếng xoài cho cậu này, xoài này ngọt lắm!"

Tiêu Chiến bước tới, nói cảm ơn, cầm nĩa nhỏ giải quyết hai miếng xoài lớn, thấy Diệc Phi yên lặng đứng một bên, thắc mắc, "Chị, chị không ăn hả?"

Mộng Trạch nuốt miếng táo, giơ tay, "Tôi biết tôi biết, cô ấy tham dự hoạt động, mặc dạ phục, ảnh chưa photoshop lọt ra ngoài, bị người ta chê mập!"

Diệc Phi trừng Mộng Trạch một cái, giận, lại gần ăn vài miếng hoa quả, "Tôi mập chỗ nào? Không mập!"

Tiêu Chiến cười nói, "Đúng vậy, chị rất đẹp!"

Trong chốc lát mọi người đã giải quyết sạch sẽ đĩa trái cây, trường quay bắt đầu thử hiệu quả âm thanh và ánh đèn, Mộng Trạch đứng dậy đóng cửa lại, ngồi xuống hỏi, "Đêm chung kết này tổ chương trình có sắp xếp hạng nhất nhì ba không?"

Vệ Lộ lắc đầu, "Chắc do hồi trước bị Tiêu Chiến nói lại nên bọn họ đã thu liễm hơn, không cho đi cửa sau nữa. Ba thí sinh đêm nay đều đã ký hợp đồng với công ty, sau khi chương trình lên sóng, nhân lúc đang hot sẽ ra bài hát đơn."

"Đúng vậy, nói thật thì show tìm kiếm tài năng không có ý nghĩa gì lắm, con đường phát triển sau này cũng không có đúng chuẩn."Diệc Phi vỗ ngực, móng tay phản chiếu lại ánh đèn chói mắt, "Nhưng mà cũng may trận chung kết không có ai đi cửa sau, lương tâm còn sót lại của tôi sẽ không âm ỉ đau nữa!"

Bốn người bật cười.

Mỗi người đọc kịch bản chương trình, cô chợt nhớ tới cái gì đó, ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, thì thầm, "Đúng rồi, tôi vẫn luôn nghĩ có nên nói cho cậu biết không, Thanh Thanh là chị cậu đúng không?"

Tiêu Chiến đóng tập tài liệu trong tay lại, gật đầu, "Đúng vậy."

"Tôi đã từng gặp cô ấy vài lần nhưng không thân lắm, vậy nên cũng không tiện tìm cô ấy nói chuyện. Chuyện là như này, hai ngày trước một người bạn thân của tôi từng nói với tôi, nói có một người phụ nữ suốt ngày nói xấu sau lưng Thanh Thanh, lời nói vô cùng ác độc, giống như biết không ít chuyện của Thanh Thanh. Bộ dạng coi trời bằng vung, cũng không biết là có ai chống lưng nữa."

Diệc Phi nhớ bài hát Tiêu Chiến viết cho mình giúp mình hot lại chỉ sau một đêm, qua mấy đợt ghi hình, cảm thấy nhân cách đối phương cũng không tệ, vậy nên cũng không kiêng dè gì hết, tiếp tục nói, "Tôi luôn cảm thấy không đúng lắm, trong giới ai cũng cẩn thận giữ thuyền được vạn năm, cậu xem có nên nhắc nhở chị cậu vài câu không?"

Tiêu Chiến nhớ ra Thanh Thanh từng nói với cậu bác Lệnh lại đổi bồ, trong lòng nắm chắc 50%, cậu cảm ơn Diệc Phi, "Cảm ơn chị, nhất định em sẽ nhắc chị em một câu."

Sau khi lần diễn thử có hoá trang đầu tiên kết thúc, Tiêu Chiến lập tức gọi điện thoại cho Thanh Thanh, kể lại đầu đuôi câu chuyện nghe được từ Diệc Phi cho cô.

Thanh Thanh vừa nghe xong liền bùng nổ, "Nghĩ bà đây dễ ăn à? Nửa bước còn chẳng bước được vào Lệnh gia mà đã bắt đầu nghĩ đứa con gái độc nhất là chị cản đường con trai tương lai của ả?"

Từ nhỏ Tiêu Chiến đã chơi với Thanh Thanh, ít nhiều gì cũng biết một ít chuyện trong nhà Lệnh gia. Lệnh gia cơ ngơi lớn, chỉ có một người con gái độc nhất là Thanh Thanh, sau này cô nhất định phải về thừa kế sản nghiệp gia đình. Còn về ca hát đóng phim, chỉ là sở thích. Không muốn người ngoài đội cho mình cái danh "Lệnh gia", cũng không muốn dính dáng gì đến Lệnh gia nên từ khi ra mắt cô vẫn luôn giấu thân phận thật của mình. Nhưng mà bình thường cô cũng không khiêm tốn mấy, có không ít người trong giới đang ngấm ngầm suy đoán bối cảnh của Thanh Thanh.

Bởi vì thế hệ này của Lệnh gia chỉ có một đứa con gái là Thanh Thanh, hồi trước có không ít tình nhân của bác Lệnh động tâm tư sinh con trai kế thừa sản nghiệp Lệnh gia, muốn nhờ cậy đứa con để được gả vào nhà quyền quý.

"Tuổi không lớn nhưng tâm tư rất sâu, luôn thổi vào tai ba chị cái gì mà 'con gái cuối cùng cũng phải gả ra ngoài, cháu ngoại sinh ra sẽ không mang họ Lệnh '. Còn nói chị giao du bừa bãi với người trong giới giải trí, bị người ngoài đánh giá vô cùng tệ, sau này nhất định sẽ bôi đen Lệnh gia, ả ta nói mấy thứ này cũng chỉ mong ba chị tống chị khỏi nhà!"

Tiêu Chiến vội vàng trấn an, "Chị, đừng tức giận, giận nhiều sẽ có nếp nhăn."

Hít thở sâu, Thanh Thanh bớt giận một chút, lạnh lùng nói, "Chị cũng không phải mấy thứ yêu quái đội lốt người kia, chủ yếu là giận ba thôi, chỉ vì mẹ chị qua đời mà biến thành bộ dáng sống dở chết dở lay lắt qua ngày, chị hiểu, nhưng chị xem thường ông ta."

Giọng điệu bình thường lại, Thanh Thanh nói, "Cảm ơn Diệc Phi giúp chị, nói là chị sẽ để ý, châu chấu không nhảy cao được đâu."

"Ok, nhất định em sẽ chuyển lời."

Thanh Thanh quan tâm hỏi han, " "Để Tôi Hát" sắp kết thúc rồi, sau đó em định làm gì?"

"Có rất nhiều show tạp kỹ mời em, nhưng Mạnh ca không thèm nhìn đã nói show không hot còn không bằng không tham gia, vậy nên vẫn còn đang chọn. Nếu như không chọn được show nào thì em sẽ có thời gian rảnh tập trung viết ca ra album. Sau khi album ra mắt, cũng có thể mở concert, em rất thích được hát live."

"Ồ, nghĩ xa thật." Thanh Thanh cười nói, " Được, nếu em mở concert, chị làm khách mời biểu diễn miễn phí!"

Tiêu Chiến cười lên, "Chị, em sẽ nhớ những lời này."

"Ghi âm lại làm chứng cứ cũng không sao, tuyệt đối không quỵt!"

Cuối cùng tối ngày ba cũng thuận lợi ghi xong tập cuối "Để Tôi Hát". Cuối tiết mục, Tiêu Chiến ngồi ở ghế giám khảo, MC đứng trên sân khấu hỏi, "Xin hỏi bốn vị giám khảo có lời gì muốn nói với ba thí sinh của chúng ta không?"

Tiêu Chiến là người cuối cùng lên tiếng, cậu cầm micro, có chút rầu rĩ, "Ba người trước đã nói xong hết lời tôi muốn nói rồi."

Khán đài truyền tới tiếng cười.

Tiêu Chiến lại xoắn xuýt, "Tôi chỉ có một câu đơn giản." Cậu cười nói, "Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, chúc ba người tiền đồ rạng rỡ!"

Lúc rời trường quay, trời đã tối. Thời gian diễn thử có hoá trang và ghi hình chính thức đều rất dài, Tiêu Chiến cũng có chút mệt mỏi, ngồi một mình trong phòng nghỉ ngẩn người một lúc.

Tiểu Tinh đang dọn dẹp mấy đồ lặt vặt, nghe có người gõ cửa, cô bước vài bước qua mở cửa, lúc nhìn thấy người tới, cô chớp mắt, nói với Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, là Vi Vi."

Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, đứng lên nói, "Để cô ấy vào đi."

"Được!" Tiểu Tinh nhường ra một lối vào, Vi Vi đi vào, Tiểu Tinh có chút để ý, khép hờ cửa, không đóng chặt, thuận tay mở ghi âm của điện thoại.

Nhưng mà ngoài dự định là, Vi Vi mặc một cái đầm ren dài màu đen, trang điểm kiểu đánh khói, dừng lại trước Tiêu Chiến hai ba bước, cúi người. Vén lọn tóc rủ ra sau tai, cô cười nói, Tiêu lão sư, tôi được hạng ba."

Tiêu Chiến có chút khó hiểu, nhưng vẫn lễ độ cười nói, "Trận này cô phát huy khá lắm, thanh nhạc luôn có đặc sắc của riêng mình. Dùng lời của chị Diệc Phi nói chính là, giới âm nhạc bây giờ rất thiếu nữ ca sĩ như cô, xét khoảng thời gian này, nhất định cô sẽ trở thành người lợi hại của phái thực lực."

"Cảm ơn thầy đã khen." Ngón tay đang nắm lại với nhau của Vi Vi hơi giật, cắn môi, cô do dự nói, "Thật ra thì lần này tôi tới, là muốn cảm ơn thầy. Còn muốn nói cho thầy, tôi ký với Thanh Ngọc, người quản lý rất tốt, tôi nhìn con đường phát triển sau này bọn họ lập ra cho tôi, cũng xem như bọn họ có lương tâm."

Ngừng vài giây, Vi Vi nói thật nhanh, "Với cả, lúc đó tôi bị quỷ ám, nên tôi muốn xin lỗi thầy!"

Vừa dứt lời liền vội vàng chạy đi, không thấy bóng dáng.

Tiểu Tinh nhìn chỗ cửa trống rỗng, không phản ứng kịp, "Đi rồi?"

Tiêu Chiến cười nói, "Bởi vì lời muốn nói cũng đã nói xong, cũng không cần câu trả lời của em."

Sau khi lịch trình trong ngày kết thúc, tám giờ ngày bốn Tiêu Chiến thu dọn hành lý, từ sân bay đi lên khoang hạng thương gia của máy bay. Cất cánh không lâu, Vương Nhất Bác đeo tai nghe bluetooth, mở cuộc họp online.

Tiêu Chiến ngáp một cái, sau khi rửa mặt bèn nằm trên giường ngủ một giấc. Lịch trình mấy ngày nay tương đối kín, mỗi ngày cậu chỉ ngủ khoảng năm giờ, ánh sáng mờ ảo trong khoang máy bay, tạp âm ít ỏi cùng với giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác khiến cậu hoàn toàn thư giãn, trong chốc lát đã ngủ.

Mấy giây sau lại tỉnh lại, lầm bầm, "Xương phương tôn, có thể thuận lợi mua về không?"

Vương Nhất Bác trả lời cậu, "Yên tâm, nhất định có thể."

Lúc này Tiêu Chiến mới an tâm đi ngủ. Nhưng mà cậu ngủ không sâu, không biết đã bao lâu, cậu tỉnh dậy khỏi cơn mơ rối ren.

"Gặp ác mộng?"

Trên trán có một bàn tay ấm nóng phủ lên, Tiêu Chiến vẫn còn chưa tỉnh táo, cậu giơ tay lên, áp lòng bàn tay mình vào mu bàn tay Nhất Bác giọng có chút khàn, "Họp xong rồi?"

"Ừ, xong rồi. Em chỉ mới ngủ được ba tiếng, sao vậy?"

Tiêu Chiến nhích vào trong, Nhất Bác hiểu ý cậu, nằm lên giường.

Nhích vào trong ngực Nhất Bác, chân cũng đè lên người hắn, Tiêu Chiến trả lời, "Không có gì, em chỉ ngủ không sâu, luôn nằm mơ. Nhất Bác, anh mệt không?"

"Không mệt, Chiến Chiến mơ thấy gì?"

Bên ngoài cửa sổ máy bay là biển mây bao la và đêm đen, trong ánh sáng mờ ảo của khoang máy bay, giọng nói của Nhất Bác giống như rượu được ủ lâu năm, dịu dàng và trầm thấp. Hai người nằm chung một chỗ, Tiêu Chiến có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cùng với cơ bắp rắn chắc dưới lớp quần áo của đối phương, cậu thả lỏng người được Nhất Bác ôm vào trong ngực, dựa vào vai hắn, miễn cưỡng tỏ vẻ không sao.

"Em vừa mới mơ thấy ông ngoại, ông đang ngồi trong sân nhà cũ, cầm kính lúp đọc sách cổ. Hình như em vẫn còn rất nhỏ, lượm một cành cây, đứng bên cạnh, thấm nước viết chữ lên sàn gạch xanh ở sân. Nhân lúc ông ngoại không phát hiện, em còn lặng lẽ vẽ một con chim nhỏ." Tiêu Chiến trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói, "Em hơi nhớ bọn họ."

Vòng tay ôm cổ Nhất Bác, khoảng cách vô cùng thân mật, "Thời điểm đào được lên Xương phương tôn, toàn bộ giới khảo cổ học chấn động, giá trị phương tôn vô cùng lớn, ông ngoại không ngủ không nghỉ nghiên cứu rất lâu." Trong lời nói Tiêu Chiến mang theo ý cười, "Lúc về nhà, bà ngoại không cho phòng bếp nấu cơm, nói một ngày không gặp chính là ba năm, vậy bà đã không gặp ông mấy chục năm rồi, đã sớm quên mình có một người chồng.

Ông ngoại cười cười xin lỗi, nói ông không nên vừa đi đã đi nhiều ngày, còn không để lại lời nhắn, khiến bà ngoại lo lắng, cuối cùng còn viết một bài sám hối, đứng trong sân lớn tiếng đọc to, lúc này bà ngoại mới nói phòng bếp làm một tô mì."

Vương Nhất Bác hôn xuống mái tóc Tiêu Chiến, "Ông bà ngoại em rất hòa thuận."

"Ừ, từng có một người học cờ vây nói, sau khi thầy hắn qua đời, hắn nói, thầy không có rời hắn, thầy vẫn ở trong từng bước cờ hắn hạ xuống. Em cũng thường xuyên nói vậy với mình, ông bà ngoại không có rời bỏ em. Nhưng có lúc sẽ cảm thấy, có chút... cô đơn."

Nhích vào gần Nhất Bác hơn, Tiêu Chiến không đầu không đuôi nói, "Bà ngoại mà thấy anh thì nhất định bà sẽ rất thích anh. Ông ngoại luôn luôn chọc bà ngoại, nói bà thích người khuôn mặt tuấn tú, năm đó gả cho mình, cũng chỉ vì mình đẹp trai."

Vương Nhất Bác hôn xuống chóp mũi cậu nói, "Chiến Chiến cũng rất đẹp trai."

"Không nói về em nữa, "Tiêu Chiến chống khuỷu tay xuống giường, nhìn khuôn mặt của Nhất Bác tò mò, "Anh thì sao, anh có thứ gì luyến tiếc không bỏ được không?" Lúc hỏi câu này, tim cậu đập nhanh hơn vài nhịp.

"Em."

Tiêu Chiến cúi đầu dựa vào vai Nhất Bác, vui vẻ một hồi, lại hắng giọng, "Không phải, trừ em ra?"

Lần này, hắn trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói, "Dương cầm đi."

"Anh cho là anh sẽ đánh đàn dương cầm cả đời, nhưng không nghĩ rằng, chưa tới hai mươi tuổi anh đã ngừng."

Vương Nhất Bác đưa tay ra, ôm Tiêu Chiến vào trong lòng lần nữa, "Chiến Chiến, chờ sau này..."

"Ừ?"

"Chờ sau này anh đánh đàn cho em nghe nhé."

Hốc mắt Tiêu Chiến cay cay, dựa vào ngực Nhất Bác, nhẹ nhàng cọ hắn một cái, "Được."

Máy bay hạ cánh vào giữa đêm, một giờ sau, xe dừng trước cánh cửa lớn chạm trổ số bảy đường Diên Vĩ. Quản gia mặc áo đuôi tôm chào hỏi hai người, chỉ huy tài xế và người giúp việc khuân hành lý đâu vào đấy.

Thấy Tiêu Chiến mượn ánh đèn đường quan sát đài phun nước cẩm thạch trước cửa, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh giới thiệu, "Ông nội và ba anh đều có thói quen giống nhau, thích mua bất động sản trong thành phố chính của các nước. Chỗ này là ông nội anh mua lại từ tay một quý tộc già phá sản, cùng chuyển nhượng, bên trong còn có tranh vẽ trên tường, tượng điêu khắc, đồ dùng trong nhà, chắc em sẽ thích."

Hai người bước lên thềm đá, đi vào cửa, bên trong rộng rãi, trang trí cầu kỳ, trên trần cao là một bức tranh vẽ tinh xảo, ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, trên tường còn treo bức tranh khổ lớn, vô cùng xa hoa.

Bước trên thảm, hắn dắt Tiêu Chiến lên lầu, "Lúc anh học ở học viện âm nhạc Leto đã từng tới đây ở hai ba lần với Cơ Trạm, cậu ấy còn nói khi tới đây cậu ấy luôn cảm thấy bản thân giống như vampire đã sống hai trăm."

Tiêu Chiến phát hiện, Nhất Bác hiếm khi nhắc tới học viện âm nhạc Leto. Cậu không né tránh, cũng không truy hỏi, chỉ thản nhiên hỏi, "Leto cách chỗ này xa không?"

"Không xa, thời gian di chuyển rất ngắn, phong cảnh dọc đường cũng rất đẹp, nhưng mà mấy ngày có tuyết đường sẽ trơn." Hai người đứng trước cửa phòng ngủ, Nhất Bác nói, "Em vào xem thử có thích không, nếu như không thích thì chúng ta đổi phòng khác."

Tiêu Chiến không kén chọn chỗ ở, cậu vào trong nhìn một chút, thấy bên trong trang trí vô cùng thuận mắt, bèn gật đầu, đùa giỡn, "Rất đẹp, nhưng mà giường cao quá, lỡ ngủ té xuống đất thì sao?"

"Không sao, " Vương Nhất Bác im lặng vài giây, nhỏ giọng, "... anh ôm em ngủ."

Ngủ một giấc thật ngon, thời tiết hôm sau rất tốt, ăn sáng xong, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác mặc áo sweatshirt đôi, đội mũ lưỡi trai, mang theo hai vệ sĩ cùng đi dạo triển lãm nghệ thuật.

Ra khỏi phòng triển, giữa trưa mặt trời tỏa nắng chói chang, đài phun nước bên đường vang lên tiếng nước chảy rào rào, từng bầy chim bồ câu bay ngang qua. Ven đường có nghệ sĩ đường phố đánh đàn mandolin, hát dân ca truyền thống của địa phương.

Tiêu Chiến cầm một chai nước suối, ung dung đứng dưới bóng cây, lắng tai nghe một lúc. Bỗng nghĩ ra gì đó, cậu kêu Vương Nhất Bác chờ mình một chút, sau đó bèn chạy tới trước mặt bà lão bán hoa bên lề đường, ngồi xổm xuống, mua một đóa tường vi hồng nhạt.

Tiêu Chiến quay về cẩn thận cài đóa tường vi lên cổ áo Nhất Bác sau đó hát theo người ca sĩ đường phố, "Người em yêu ơi, ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng, hoa tươi cũng không đẹp bằng anh, khi đêm tới mặt trời sẽ không còn sáng nữa, anh tựa như mặt trời rực rỡ huy hoàng..."

Hát xong, còn vui vẻ đắc ý cười.

Vương Nhất Bác nuông chiều nhìn cậu, không nhịn được, cúi đầu hôn xuống đuôi mắt của cậu.

Tiêu Chiến giơ tay chạm vào đuôi mắt phải của mình, ra vẻ mất mát, "Ai, thật đáng thương, bên này không được quan tâm rồi." Nói xong, còn thở dài não nề.

Vương Nhất Bác lại vội vàng hôn xuống bên mắt phải.

Ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng Tiêu Chiến mừng rỡ, cậu chỉ mi tâm, "Chỗ này cũng cần tình yêu của bạn trai."

Sau khi giữa chân mày được hôn, Tiêu Chiến mới hài lòng, "Được rồi."

Trái lại trong mắt Vương Nhất Bác lộ vẻ tiếc nuối, "Không cần nữa hả?"

Cuối cùng Tiêu Chiến không nhịn được bật cười, chủ động hôn lên môi hắn, rồi kéo người đi tới bên đài phun nước cho chim bồ câu ăn. Cứ lang thang bên ngoài như vậy cả ngày, ăn tối xong còn đi tản bộ dọc bờ sông. Đến chập tối hôm sau, hai người mới thay quần áo nghiêm túc, ngồi vào trong xe.

Tiêu Chiến nhạy cảm nhận ra, lần này Nhất Bác mang theo rất nhiều người —— trong hai chiếc xe đi sau, đều là vệ sĩ.

Thu mắt, Tiêu Chiến hỏi Nhất Bác "Buổi gặp mặt này có gì không ổn hả?"

"Buổi gặp mặt không có gì không ổn, là nhà Monti không yên ổn." Nhất Bác nghĩ mấy giây, nói, "Người tổ chức buổi gặp mặt này là Giovanni Calo de Monti, con trai thứ của nhà Monti. Nghe đồn mẹ hắn bị ba hắn nhốt mấy năm, không chịu nổi bèn tự sát. Cả nhà bọn họ thành tâm theo đạo Thiên chúa, nhưng anh cả của hắn bị hắn âm mưu hại chết, hắn còn cướp vợ anh trai mình, coi như tình nhân của mình."

Tiêu Chiến kinh ngạc, "Ừm... drama vậy?"

"Ừ, tình huống nhà bọn họ cũng không phải là bí mật trong giới thượng lưu. Con trai trưởng mua chuộc nhân tình của ba, mưu sát ba, thừa kế gia sản. Nhưng mà chưa tới một tháng thì bị em trai ruột giết, gia sản rơi vào tay em trai."

Tiêu Chiến tò mò, "Anh cả Giovanni có con không?"

"Có, một đứa con trai, sắp trưởng thành."

Tiêu Chiến hiểu được, "Vậy nên —— "

" Ừ, cẩn thận không thừa."

Nói là buổi gặp mặt nhỏ, nhưng người đến lại có gần sáu mươi người. Trong phòng dạ tiệc, mùi hoa tươi hòa lẫn mùi rượu phác họa nên không khí lãng mạn xung quanh, ban nhạc biểu diễn vũ khúc cổ điển, quần áo lụa là dáng hình yểu điệu, khung cảnh xa hoa phung phí.

Tiêu Chiến mắt nhìn thẳng đi theo Vương Nhất Bác sau khi chào hỏi ngắn gọn với chủ nhân bữa tiệc thì hai người ngồi xuống ghế sa lon trong khu nghỉ. Có nhân viên tạp vụ đi tới đưa đồ uống và khay xì gà, đặt trên cái bàn tròn, sau đó yên lặng đứng chờ bên cạnh.

Xung quanh đều là nhóm người tụ năm tụ ba, mỗi người đều thấp giọng trò chuyện. Cũng có người đang nhảy múa theo điệu nhạc ở giữa sảnh. Mãi đến đúng tám giờ, Giovanni mới cầm ly rượu vang đỏ ngồi xuống ghế salon trước mặt mọi người.

Khác với buổi đấu giá, không có quá nhiều đồ đấu giá được giới thiệu, chương trình càng đơn giản hơn, người chủ trì đấu giá cũng không phải dân chuyên nghiệp, mà là một người khách đảm nhiệm.

Đồ đấu giá phần lớn là bảo vật sưu tầm có giá trị liên thành, tác phẩm của danh họa, hoặc là một lượng lớn vũ khí đạn dược, ngựa con thuần chủng, thậm chí còn có một quặng mỏ.

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, thấp giọng nói, "Phần lớn người ở đây chỉ có hứng thú với kim cương châu báu, chắc sẽ ít người tranh giành cái dụng cụ đồng thau đó."

Tiêu Chiến gật đầu. Cậu không có cảm giác mất mát gì, dẫu sao giá trị của di vật văn hóa cũng bao gồm tính dân tộc. Hoặc là nói, ít người đấu giá, ngược lại càng có lợi với cậu.

Sau khi một viên kim cương thô màu hồng được bán ra với giá cao, Xương phương tôn lên sàn. Giống như Vương Nhất Bác đoán vậy, chỉ có một nhà sưu tầm đảo quốc, một phu nhân tay cầm quạt lông chim tham dự đấu giá.

Sau khi giá leo lên mười tám triệu đô la, một phe từ bỏ. Mà sau khi giá tăng lên hai chục triệu đô la, mặt nhà sưu tầm đảo quốc lộ vẻ không cam lòng, ngừng giơ bài.

Thấy đối phương nhìn sang, Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Giờ phút này, hình như mùi nước hoa nơi đầu mũi trở nên thật nồng nặc. Cậu nhỏ giọng lặng lẽ nói với Nhất Bác, "Em còn định nếu như giá cao quá thì đi mượn tiền anh."

Vương Nhất Bác nhớ lại tình tiết liên quan mình từng đọc qua trong fanfic CP, nhất thời có chút mong đợi.

Tiêu Chiến : "Không ngờ lần này đi đấu giá vẫn còn dư tiền."

Nhớ lại lần đầu tiên gặp Tiêu Chiến trong thang máy ở giải trí Thịnh Diệu, Nhất Bác hỏi, "Không mua nổi đồ ăn ngoài?"

Tiêu Chiến hiền lành gật đầu, nhớ lại, trái lại cũng không cảm thấy vất vả, cong môi cười nói, "Đúng vậy, khi đó em thật sự sắp không mua nổi đồ ăn rồi, em còn nhớ có liên tục mấy buổi sáng em ăn sáng bằng bánh ngọt anh đưa em."

Buổi đấu giá mới chỉ diễn ra phân nửa, vẫn còn đang tiếp tục, biết trong lòng Tiêu Chiến nhớ mong đồ đã mua được, Nhất Bác không định ở lâu, sau khi từ chối lời mời ở lại của chủ nhân bữa tiệc, hắn đưa Tiêu Chiến rời khỏi phòng dạ tiệc. Mà Xương phương tôn mua được và cả hộp đựng, đã được vệ sĩ ôm trong tay.

Xe khởi động, vừa mới lái ra khỏi biệt thự Monti, bỗng vang lên tiếng "Oành" thật lớn, làn khói dày đặc và ánh lửa bốc lên từ tòa nhà sang trọng. Mà trong nháy mắt tiếng nổ vang lên, Vương Nhất Bác lập tức nhanh chóng bịt kín tai Tiêu Chiến.

Tài xế quay đầu xe bốn mươi độ để ghế sau có thể thấy rõ tình huống qua cửa kính xe. Vương Nhất Bác quan sát mấy giây, xác định, "Nơi xảy ra vụ nổ không phải phòng dạ tiệc, nhưng mà cũng không xa phòng dạ tiệc lắm, chắc là ở sân bên cạnh."

Tiêu Chiến vẫn còn sợ hãi, "Là nội đấu của gia tộc?" Cậu nhớ lại hồi trước Vương Nhất Bác từng nói qua con trai độc nhất của người anh cả đã qua đời sắp trưởng thành, người chú hại chết ba mình lại nắm trong tay tài sản và quyền hành gia tộc, nhất định song phương sẽ xảy ra chiến tranh.

"Có lẽ vậy" Hắn thu mắt, cầm tay Tiêu Chiến, bảo tài xế tiếp tục lái xe. Ngày hôm sau báo đăng tin, tối hôm trước biệt thự Monti phát sinh một vụ nổ kinh hoàng, là do khí đốt thiên nhiên bị rò rỉ nên phát nổ.

Nhưng có tin tức chính xác truyền tới, tối hôm qua Giovanni Monti chết trong phòng dạ tiệc, gia tộc Monti đã có chủ nhân mới. Mà do lúc ấy xảy ra giao chiến, mặc dù các khách tham dự buổi gặp mặt không ai bị thương, nhưng các món đồ đấu giá cũng bị tổn hại nặng nhẹ không đều.

Tiêu Chiến nhìn Xương phương tôn vẫn còn nguyên vẹn, thở phào nhẹ nhõm.

Không có ở lại nước Ý lâu, xế chiều hôm đó, đoàn người trực tiếp lên đường về nước. Máy bay vừa mới hạ cánh, Tiêu Chiến đang buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài thì nhận được điện thoại của Mạnh Dao.

"Tiêu Chiến cậu lại lên đầu đề!"

Tiêu Chiến dụi đôi mắt lim dim, thắc mắc, "Chẳng phải mấy ngày nay tôi không có lịch trình sao?"

"Lần này là bị động lên tin tức!" Mạnh Dao nói rõ chuyện trong vài câu, "Chủ một viện bảo tàng tư nhân ở đảo quốc tên Đằng Điền, mấy ngày nay vừa mới quay trở về từ một buổi đấu gia bí mật ở nước Ý.

Người này trước khi đi đã lập cho mình một lời thề, nói tuyệt đối sẽ mua được một dụng cụ đồng thau vô cùng quý giá về làm bảo vật trấn viện, đáng tiếc không thể thành công mua được, lúc nhận phỏng vấn, hắn nói dụng cụ đồng thau này cuối cùng bị cậu mua được."

Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh lùng, "Hắn muốn mua về làm bảo vật trấn viện? Đúng lúc tôi cũng muốn mua về làm bảo vật trấn trạch."

"Ha ha ha, sao tôi lại nghe được trong mấy lời này có mùi ngang tàng nhỉ?" Mạnh Dao bật cười, lại nói, "Nhưng mà có một giáo sư họ Quách, phê bình cậu mua đồ cổ tranh chữ cũng chỉ vì tiền mà thôi, là đồ mua danh cầu lợi, mực thơm cũng không che được mùi tiền thối trên người, sỉ nhục người có học thức."

Tiêu Chiến nắm được trọng điểm, "Họ Quách ?"

Mạnh Dao đáp: "Tôi cũng biết có thể cậu sẽ nhận ra, không sai, tôi đã cố ý điều tra rồi, giáo sư này chính là ba Quách Trình, cái này có tính là cả già cả trẻ hùa vô ăn hiếp không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro