Chương 65.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sắp xếp máy bay riêng, xin tuyến hàng không, điều chỉnh lịch trình trong ngày, bảy giờ sáng hôm sau Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác đến sân bay. Nhiệt độ tháng mười đã hạ xuống một biên độ lớn, bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, làn gió lạnh lẽo thổi qua từng đợt lướt qua mặt hai người.

Tiêu Chiến đeo khẩu trang đen và mũ lưỡi trai, nhìn chằm chằm ánh đèn tín hiệu trên đường băng, xuất thần.

Vương Nhất Bác giơ tay ôm người vào lòng, cản gió lại rồi sờ mặt cậu, "Bảo bối, lạnh không?"

Lắc đầu, Tiêu Chiến nhích vào sát ngực Nhất Bác hơn, "Không lạnh, em mặc hai cái áo len lận." Cậu không hề giấu giếm dáng vẻ yếu đuối của mình, thấp giọng nói, "Nhưng... Em rất sợ, từ lúc đó tới giờ em vẫn không thể khống chế được đầu ngón tay, em vẫn luôn run rẩy."

Cầm bàn tay lạnh như băng của Tiêu Chiến đút vào trong túi áo mình, Nhất Bác nói, "Nếu em sợ thì chúng ta sẽ đích thân tới đó thăm, luôn suy đoán trái lại sẽ càng thêm sợ hãi." Hắn nhìn vào đôi mắt của Tiêu Chiến, dường như trong giọng nói của hắn có khả năng giúp người khác bình tĩnh lại, "Không cần biết vào lúc nào, anh sẽ luôn ở đây."

Dựa vào vai hắn, Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, trong phổi tràn ngập hương tuyết tùng trên người đối phương, cảm giác bản thân dũng cảm hơn một chút.

Máy bay cất cánh, những tòa cao ốc và ánh đèn trở thành những đốm nhỏ không thể thấy rõ, tầng mây cản lại phong cảnh dưới đấy, tất cả chỉ còn một khoảng trời mênh mông. Tối hôm trước Tiêu Chiến không thể ngủ được, thu âm ca khúc đến tận hai giờ sáng. Cậu vừa chợp mắt không lâu đã tỉnh dậy thu thập hành lý —— giống như kiểu gì cũng phải tìm chút chuyện làm thì mới có thể miễn cưỡng đè xuống bất an trong lòng.

Vương Nhất Bác mang theo ba trợ lý, sau khi máy bay ổn định bèn bắt đầu xử lý công việc, Tiêu Chiến gối lên đùi Nhất Bác, nhắm mắt lại nhưng không ngủ say, ngủ một giấc chập chờn. Thời gian bay đường dài luôn khó khăn, quả thực không ngủ được nên Tiêu Chiến xem một bộ nhạc kịch dài ba tiếng nhưng mãi đến lúc kết thúc cậu cũng không biết bộ nhạc kịch đang kể về cái gì.

Cuối cùng cũng cầm cự được đến lúc máy bay hạ cánh, bây giờ ở Thụy Sĩ đang là giữa trưa, ánh mặt trời rạng ngời chói mắt. Ngồi xe đến chỗ ở của Uông Hạm, hai người thấy Dịch Sâm đang đứng chờ ở cửa. Vừa thấy Tiêu Chiến, hắn đưa hai tay ra trước người, cung kính nói, "Tiểu thiếu gia, cậu Vương, chào buổi trưa."

"Chào buổi trưa, bác vất vả rồi."

Đi theo Dịch Sâm vào trong, nơi bọn họ đang đứng là trong trấn nhỏ chỗ ngoại ô thành phố, diện tích rất rộng, ven đường là cỏ cây tươi tốt, vừa nhìn đã có thể thấy rừng cây um tùm đằng kia và mặt hồ xanh biếc cùng với đường cong nhấp nhô của dãy núi thấp thoáng phía xa.

Cuối đường là một tòa nhà hình chữ nhật màu trắng có phong cách vô cùng hiện đại, cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh bầu trời xanh trong vắt cùng vài đám mây trắng. Sau khi hai người bước qua cánh cửa, bên trong nhà chỉ có duy nhất hai màu đen trắng. Mọi người lên tầng hai, một bên tường hành lang treo một bức tranh vẽ toàn thân, Tiêu Chiến dừng bước, ngẩn người, "Đây là —— "

"Đây là tiểu thư Đạp Nguyệt, hồi ngài ấy vẫn còn khỏe đã dành ba tháng vẽ bức tranh này." Dịch Sâm cũng ngẩng đầu nhìn bức tranh cùng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, "Nhưng mà ngài ấy chưa bao giờ vẽ chính diện khuôn mặt của tiểu thư Đạp Nguyệt, ngài ấy luôn nói tài nghệ của mình vẫn còn kém, không lột tả được nét đẹp của tiểu thư nên bức tranh này cũng chỉ là nửa mặt bên. Dĩ nhiên, thứ ngài ấy vẽ nhiều nhất chính là bóng lưng."

Đến khi Tiêu Chiến đi vào phòng của Uông Hạm mới hiểu câu "thứ ngài ấy vẽ nhiều nhất chính là bóng lưng" của Dịch Sâm nghĩa là gì. Trên bức tường đối diện giường bệnh treo vô số bức tranh lớn nhỏ và tất cả các bức tranh ấy chỉ vẽ bóng lưng của một người. Tiêu Chiến cảm thấy dường như tất cả nhớ nhung và yêu thương được gửi gắm trong những bức tranh đó giống hệt như nước vậy, chỉ cần một giây sau sẽ lập tức nhỏ tí tách tí tách từng giọt xuống sàn.

Dịch Sâm đứng cạnh giường, thấp giọng nói, "Thưa ngài, tiểu thiếu gia và cậu Vương đã tới."

Mí mắt run rẩy, Uông Hạm từ từ mở mắt ra, lúc y nhìn thấy Tiêu Chiến, lập tức trong mắt ngập tràn ý cười, yếu ớt hỏi, "Có mệt không?"

Trên đường tới đây Tiêu Chiến đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng, vốn dĩ cậu cho là bản thân có thể đối mặt với mọi trường hợp và tình cảnh nhưng tới lúc này cậu mới nhận ra, tất cả tưởng tượng và chuẩn bị lập tức trở thành hư ảo chỉ trong nháy mắt, sự khó chịu lan ra từ đáy lòng khiến cậu khó mà chống đỡ được.

Uông Hạm không có được câu trả lời, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười, "Lại đây nào bác xem nào, cháu lại khóc à?" Y chậm rãi hít thở, tiếp tục nói, "Đừng tưởng rằng bác không biết, hồi trước sau khi cúp video, chắc chắn cháu đã lén khóc rồi lau nước mắt đúng không?"

Giọng nói Tiêu Chiến khản đặc, cậu tiếp lời, "Sao bác biết?"

Uông Hạm nhìn cậu, dịu dàng nói, "Bởi vì Chiến Chiến của chúng ta, là một đứa trẻ tốt rất dễ mềm lòng."

Thấy Uông Hạm run rẩy nâng tay lên, Tiêu Chiến vội vàng bước qua, cầm tay đối phương.

Giọng nói Uông Hạm không có khí lực, "Ban đầu bác muốn lặng lẽ rời đi, đó cũng là lựa chọn tốt nhất. Bác thực sự không muốn cháu nhìn thấy bộ dáng nằm liệt giường không thể thoát khỏi cái chết này của bác. Cả đời bác ngập chìm trong mưu mô toan tính, đấu đá lẫn nhau, tráng khí bừng bừng, một lòng muốn bành trướng cơ ngơi, đã từng rơi vào tuyệt vọng, cũng từng nếm mùi huy hoàng. Bác từng cho rằng ngoại trừ mẹ cháu thì bản thân không có bất kì tiếc nuối nào. Nhưng bây giờ, tiếc nuối lớn nhất của bác chính là không thể sống thêm vài năm, không thể ở bên cạnh cháu lâu hơn một chút."

Tiêu Chiến lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Không, chỉ cần bác xuất hiện trong cuộc đời của cháu, cháu cũng đã vô cùng thỏa mãn."

Uông Hạm dồn sức lên tay, "Cháu không trách bác... trách bác hai mươi mấy năm trước đã không xuất hiện, không trách bác rời đi vô cùng sớm, để cháu cô đơn chỉ có mỗi một mình?"

Lắc đầu thêm lần nữa, Tiêu Chiến trả lời, "Cháu không có."

"Ồ" một tiếng, Uông Hạm chậm rãi nhắm mắt, lại ngủ li bì.

Cẩn thận bỏ tay đối phương vào trong chăn, Tiêu Chiến theo Dịch Sâm đi ra phòng bệnh.

Bây giờ thời gian tỉnh táo mỗi ngày của Uông Hạm không nhiều, trong phòng bệnh luôn luôn có luật sư hoặc thuộc hạ đi ra đi vào. Tiêu Chiến không để ý những người này, cậu nhận ra việc Uông Hạm thích nhất chính là nghe cậu kể lại chuyện thuở nhỏ của mình. Lúc cậu ngồi cạnh giường chăm sóc Uông Hạm, y sẽ thường xuyên nhắc tới chủ đề này.

"Khi cháu còn bé bà ngoại trồng rất nhiều hoa trong sân, hoa cháu thích nhất là hoa hải đường. Khi học vẽ cùng ông ngoại, thứ đầu tiên cháu vẽ chính là hoa hải đường. Có lần nửa đêm cháu gặp ác mộng sợ đến mức không ngủ nổi, hôm sau cháu chỉ mới vẽ được một tí đã ngủ gật, ông ngoại nhìn thấy cũng không có gọi cháu dậy, đến lúc ăn cơm trưa, mặt cháu dính đầy màu vẽ. Ông ngoại còn cười cháu, nói cháu dùng mặt mình làm giấy vẽ thật sự quá có tinh thần hy sinh vì nghệ thuật rồi."

Uông Hạm bật cười.

Tiêu Chiến khéo léo bóc vỏ quả nho, nhanh chóng nói, "Cháu vẫn luôn sống chung với ông bà ngoại ở biệt thự, đó là sản nghiệp tổ tiên, căn biệt thự vô cùng cổ. Có khoảng thời gian Ninh thành mưa như thác đổ, nóc nhà có chỗ quá cũ, bị dột. Ông ngoại không chỉ không không khó chịu mà còn nói mưa rơi vào nhà chứng tỏ mưa có duyên với căn nhà của chúng ta, nếu không tại sao có hàng triệu hàng tỷ giọt mưa mà chỉ có những giọt mưa này rơi đúng vào nhà chúng ta.

Khi đó cháu còn nhỏ, nửa đêm lặng lẽ tỉnh dậy ngồi nhìn 'giọt mưa hữu duyên', nhìn một lúc lâu buồn ngủ quá không chịu nổi bèn nằm lăn ra đó ngủ luôn, hôm sau cháu bị cảm, còn bị ông ngoại cười vào mặt một thời gian."

Thấy trong mắt Uông Hạm có ý cười, Tiêu Chiến cố tình nói, "Bác cũng cười cháu!"

Uông Hạm nhanh chóng giả bộ nghiêm túc, "Đâu có, bác không cười, Chiến Chiến nhìn lầm rồi."

Chớp mắt vài cái, Tiêu Chiến cười nói, "Ừ, được rồi, là cháu nhìn lầm." Cậu bỏ quả nho đã lột sạch vỏ vào miệng, sau khi nuốt xuống mới nhẹ giọng nói, "Cháu biết bác luôn khăng khăng giữ nguyên suy nghĩ của mình nhưng đối với cháu mà nói, cháu vẫn muốn tới thăm bác vài lần. Ít nhất" cậu nhìn vào đôi mắt của Uông Hạm, "Ít nhất một ngày nào đó trong tương lai mà cháu nhớ tới bác, sẽ không chỉ nhớ lại hình ảnh của bác trong video."

Uông Hạm gật đầu, "Được" trong mắt y chứa nỗi niềm buồn vui lẫn lộn, "Cháu rất giống mẹ, vô cùng bướng bỉnh."

Tiêu Chiến cong mắt, "Vâng, chắc là di truyền rồi."

Sau khi Uông Hạm ngủ, Tiêu Chiến nhẹ nhàng bước trên tấm thảm, yên lặng đi ra ngoài. Thấy Dịch Sâm đứng chờ ở cửa, Tiêu Chiến nhỏ giọng nói, "Đã ngủ."

Trong mắt Dịch Sâm có vui mừng, "Sau khi cậu tới, tâm trạng của ngài ấy đã tốt hơn nhiều. Từ trước tới nay ngài ấy luôn là kiểu người nghe theo lý trí hơn là tình cảm, quyết định đưa ra cũng khiến người khác không thể cãi lại, nhưng đối với chuyện của cậu, ngài ấy thật sự vô cùng vui vẻ."

"Đây là việc tôi phải làm." Tiêu Chiến đứng cách cánh cửa phòng bệnh, giữa chân mày có nỗi ưu sầu, do dự, "Mấy ngày nay... bác ấy càng ngày càng yếu hơn."

"Ừ." Dịch Sâm chỉnh lại ống tay áo phẳng phiu không có nếp nhăn nào, dường như đang điều chỉnh lại tâm trạng của mình, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Bác sĩ nói trong quãng thời gian này ngài ấy cũng nhận ra bản thân sắp tới giới hạn, nên trong đoạn thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, ngài ấy đã tận lực an bài thỏa đáng mọi chuyện."

Thấy Tiêu Chiến không nói lời nào, Dịch Sâm khuyên nhủ, "Ngài ấy bệnh nặng quấn thân nhiều năm, đã sớm coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, có thể bình tĩnh đối mặt với nó. Bởi vì biết được sự tồn tại của tiểu thiếu gia nên ngài ấy mới không cam lòng. Nhưng số phận sẽ không bởi vì con người không cam lòng mà ngừng lại bước chân, không phải sao?"

Tiêu Chiến hít sâu, cố gắng không suy nghĩ vẩn vơ, "Tôi vào sân hái vài đóa hoa cho bác ấy, vừa nãy tôi đã nói với bác ấy tôi sẽ hái hoa tươi đang nở rộ về cho bác ấy nhìn."

Nhưng mà số phận nhanh chân hơn Tiêu Chiến dự đoán. Khi cậu đang dùng bữa tối, đột nhiên Dịch Sâm đột nhiên đến tìm cậu, nói bệnh tình y trở nặng hơn. Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy đi lên lầu, lúc leo lên cầu thang bị mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã.

Vương Nhất Bác đi bên cạnh đưa tay túm lấy cánh tay cậu, lúc này Tiêu Chiến mới nhận ra đôi chân của mình mềm nhũn, không có lấy nửa phần sức lực. Năm ngón tay nắm chặt, cậu hoảng hốt nhìn về phía Nhất Bác, há miệng muốn hỏi nhưng không nói nổi một từ nào.

Nhanh chóng hôn xuống mi tâm Tiêu Chiến, Nhất Bác trấn an, "Bảo bối, đừng sợ."

Bước vào trong phòng ngủ đã được thiết kế lại thành phòng bệnh, nhân viên y tế đang vội vàng ra vào, tiếng bước chân nhốn nháo giống như từng mũi kim thép đâm vào trái tim. Tiêu Chiến đứng cạnh Nhất Bác, nhìn không chớp mắt tình huống trong phòng bệnh.

Không biết đã bao lâu bác sĩ trông coi mới bước ra từ bên trong, dùng tiếng Anh nói, "Cứu được rồi."

Dịch Sâm vô thức quay người, thành tâm khấn vái, trên khuôn mặt tràn đầy vui mừng.

Cũng không lâu sau, Uông Hạm tỉnh lại. Y gầy rộc hẳn một vòng lớn so với hồi trước, rất khó để nhìn ra hình bóng thuở thiếu thời từ đường nét của y. Thấy Tiêu Chiến đỏ mắt, y giơ tay lên muốn an ủi  nhưng không còn sức lực, không thể làm gì ngoài việc từ bỏ.

Hô hấp từ từ ổn định lại, Uông Hạm nói từng chữ một, "Tiêu Chiến, đồng ý với bác, đừng đau buồn quá lâu, được không?"

Sống mũi Tiêu Chiến cay cay, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong con ngươi Uông Hạm có thêm ý cười, chậm rãi nói, "Cả đời này của bác, có thể vào lúc thanh niên trai tráng gặp được mẹ cháu, có thể vào lúc gần đất xa trời tìm được cháu, đã vô cùng tốt đẹp rồi, bác không cầu gì hơn."

"Bác đã từng giận Đạp Nguyệt, sau đó lại giận bản thân trăm lần ngàn lần, sau đó bác lại giận số phận mình quá trớ trêu. Nhưng gần đây bác nhận ra, Đạp Nguyệt sinh ra cháu, số phận cho bác gặp được cháu, những thứ này, đều là món quà trời cao ban tặng."

Tiêu Chiến cầm bàn tay gầy tong teo của Uông Hạm, nặng nề gật đầu, nghẹn ngào, "Có thể gặp được bác, cũng chính là món quà trời cao ban tặng."

Uông Hạm hơi cong ngón tay, cố gắng cầm bàn tay của Tiêu Chiến, "Hy vọng cháu đừng trách bác, bác không dám nhìn cháu là do bác sợ một khi bản thân nhìn thấy cháu, sẽ nổi lòng tham. Sẽ tham sống sợ chết, sẽ không muốn đối mặt với cái chết, sẽ luyến tiếc không nỡ rời khỏi cháu, rời bỏ thế giới này."

Giọng nói của Tiêu Chiến vô cùng dịu dàng, "Cháu hiểu."

Ánh mắt của Uông Hạm dời sang chỗ khác, rơi vào Vương Nhất Bác đang đứng sau lưng Tiêu Chiến, trên mặt là sự yên tâm và vui mừng, "Tốt quá, Chiến Chiến của chúng ta, sau này sẽ không cô đơn lẻ loi rồi."

Gắng gượng duy trì ý thức đang dần hao mòn, Uông Hạm nhắm mắt, "Chiến Chiến, có thể gọi bác một tiếng —— "

"Ba." Tiêu Chiến không đợi y nói xong đã nói ra danh xưng đó. Cậu nhẹ nhàng cong khóe môi với một độ cong rất nhỏ, nói tiếp, "Con tên là Tiêu Chiến, ba con tên là Uông Hạm, ba là một người rất rất rất lợi hại." Nói rõ ràng từng câu từng chữ.

Sau khi cậu nói ra những lời đó, vào giờ phút này dường như vết thương sâu hoắm vẫn luôn tồn tại ở tận đáy lòng từ khi cậu còn bé rốt cuộc đã lành.

Sau khi Uông Hạm lại ngủ mê mệt, Tiêu Chiến giống như đang đứng trên một tảng đá chơi vơi giữa không trung, tâm lý bất ổn. Cậu không về phòng mình mà lại ngồi xuống ghế salon ở buồng trong, dựa vào Nhất Bác, người thì ở đây nhưng tinh thần không biết đã trôi dạt tới phương trời nào.

Nửa đêm, cậu dựa vào Nhất Bác mơ màng ngủ gật, bỗng giống như cảm nhận được gì đó, lập tức mở mắt ra. Ngây người vài giây, Tiêu Chiến không thèm đi giày vào, đi chân trần trên nền gạch lạnh lẽo, bước đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy thẳng tới trước giường Uông Hạm.

Vài giây sau, thiết bị lập tức vang lên âm thanh sắc bén chói tai, sau đó bác sĩ xông vào kèm theo từng tiếng la hét cấp bách. Tiêu Chiến đứng tại chỗ, dường như có một luồng khí lạnh xông lên từ lòng bàn chân, đông cứng dòng máu trong người cậu, nhịp tim không ngừng tăng nhanh, một tiếng lại một tiếng hung hăng đập vào màng tai.

Cậu vô thức nắm chặt bàn tay có ảo giác mỗi giây mỗi phút bị kéo dài vô tận.

Không biết qua bao lâu, đồ thị nhịp tim trên màn hình thiết bị biến thành một đường thẳng, bác sĩ ngưng cấp cứu, rút thiết bị, phòng bệnh lập tức yên ắng, tất cả tiếng động đều ngừng lại.

Dường như trong phế quản có một cục đá lớn chặn ngang khiến việc hô hấp trở nên khó khăn hơn, trái tim gần đó cũng bị liên lụy, đau nhức từng cơn. Tiêu Chiến vô thức lui về sau nửa bước, cánh tay buông thõng bên người bắt đầu run rẩy không kiềm chế được.

Vương Nhất Bác giơ tay, trầm mặc kéo người ôm vào lòng. Không lâu sau từng giọt nước mắt nóng hổi thấm qua áo sơ mi giống như nham thạch nóng chảy, làm bỏng phần da bả vai hắn.

Uông Hạm là một người có tính cách cương quyết, đã quen nắm trong tay số phận của mình, nửa đời sau của hắn gắn liền với giường bệnh, vì vậy hắn đã sớm chuẩn bị cặn kẽ cho tang lễ của mình từ vài năm trước, thậm chí còn dặn dò Dịch Sâm mấy lần, tất cả hoa dùng trong tang lễ phải là hoa thược dược, bởi vì thược dược chính là loài hoa Đạp Nguyệt thích nhất.

Trong tang lễ, Tiêu Chiến thay đồ tang, dùng thân phận đứa con trai độc nhất của Uông Hạm đứng tiếp khách ở linh đường. Sau khi doanh nhân và nhân vật nổi tiếng của các nước biết tin liền lần lượt tới chia buồn. Từ những lời nói của khách, dường như Tiêu Chiến có thể thoáng nhìn thấy được cuộc đời của Uông Hạm, oai hùng lớn mạnh như sóng lớn tràn bờ.

Một ông già đầu tóc bạc phơ bước tới vừa bắt tay với Tiêu Chiến vừa quan sát cậu kĩ càng, cuối cùng khen ngợi, "Ba cậu, Uông Hạm tiên sinh vừa là ông bạn già vừa là đối thủ cũ của chúng tôi, ai cũng gọi cậu ta là vị vua của biển. Mấy năm gần đây cậu ta cứ ru rú trong nhà không thèm lộ mặt, tin tức cũng ít, giống như không màng tới thế giới hay cuộc sống này. Nhưng vài ngày trước cậu ta gọi điện thoại nói với chúng tôi là đã tìm được cậu rồi, cậu đã sống được hai mươi mấy năm, còn khóc."

Chóp mũi Tiêu Chiến chua xót.

Người nọ không nói nhiều nữa, "Mượn lời nói của ba cậu, đời này của cậu ta cũng không uổng phí, nén bi thương."

Tiêu Chiến chân thành cúi người, giọng nói khàn khàn, "Làm phiền ông đã đích thân tới đây."

Tang lễ kéo dài khoảng ba ngày, trong lúc Tiêu Chiến tiếp khách sẽ trò chuyện với người ta một lúc. Rồi cậu dần dần biết được lúc Uông Hạm còn nhỏ, ba mẹ y bị kẻ thù mưu sát, gia sản bị đoạt đi không còn chút nào. Sau khi y lớn lên từng bước lập mưu tính kế, tự tay trả nợ máu vậy nên mới bị thương, còn bị thuốc tổn hại đến thân thể, mới bước vào tuổi trung niên cơ thể đã suy yếu, không thể khôi phục được sức khỏe.

Cũng biết Uông Hạm khá thủ đoạn, rất quyết đoán, đội thuyền của y không ngừng được mở rộng, có khoảng hơn trăm chiếc, phạm vi hoạt động trải rộng khắp đại dương. Còn biết y từng mang chí lớn muốn chinh phục đại dương nhưng vì cơ thể yếu đuối, không thể không rời khỏi giường bệnh.

Đến chiều ngày thứ ba, khách tới viếng đã ít đi rất nhiều. Đôi mắt Dịch Sâm đầy tơ máu, đem bữa trà chiều tới, "Tiểu thiếu gia, ăn một chút đi."

Tiêu Chiến lắc đầu, xin lỗi, "Tôi không muốn ăn."

Buổi tối không ngủ được, ban ngày cũng không có thời gian nghỉ ngơi, Tiêu Chiến gầy hẳn một vòng lớn, quần áo mặc lên người rộng hơn không ít, cằm cũng nhọn hơn nhưng đôi mắt của cậu vẫn sáng ngời, điềm đạm nói, "Bác đừng làm nhiều việc quá, bác cũng nên nghỉ ngơi thêm đi."

Nghe câu này, Dịch Sâm gật đầu, đứng cạnh Tiêu Chiến, không nhịn được bèn nói thêm vài câu, "Hồi tôi còn trẻ có một khoảng thời gian bị sa sút tinh thần, sau đó ngài ấy đã cứu tôi, kéo tôi thoát khỏi vũng bùn lầy, giúp tôi tiếp tục sống sót. Phần ân tình này, tôi ghi nhớ cả đời." Dường như tầm mắt y rơi xuống di ảnh của Uông Hạm, xuất thần trong chốc lát, lại nói, "Tôi ra bên ngoài đón khách."

Ngày thứ năm, dựa theo ước nguyện của Uông Hạm, Tiêu Chiến tự mình cầm hũ tro cốt của Uông Hạm ra biển, đứng ở đầu thuyền đón gió, rắc tro cốt xuống biển cả mênh mông. Dịch Sâm diện một thân âu phục màu đen, lau giọt lệ bên khóe mắt.

Lui xuống cách mũi thuyền vài bước, Tiêu Chiến nhìn từng cơn sóng lớn dập dìu trên mặt biển, chẳng mấy chốc nắm tro cốt đã biến mất, không biết đã trôi theo hải lưu về nơi nao.

Tiếng chim biển vang vọng trong không gian, Tiêu Chiến rũ mắt, nhìn chằm chằm sóng biển một hồi rồi yên lặng xoay người, tựa đầu vào vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác giơ tay, ôm người vào lòng. Mà mấy ngày gần đây, các diễn đàn lớn trong nước đã nổ tung, những thiệp liên quan kéo nhau chiếm trọn trang đầu.

"Mấy đứa kêu tin nước ngoài không có chân thực, hồi trước toàn chửi Tiêu Chiến nghèo, chửi Tiêu Chiến không lên được bàn tiệc, là đứa con riêng không cha không họ, mặt sưng chưa? [ link ]"

"Đề phòng mấy đứa antifans có trở ngại về tư duy không biết mở link cứ nhắm mắt sủa bậy, tui đã đặc biệt chụp ảnh nội dung đường link lại rồi. Đồng ý với tui đừng có sủa bậy nữa, mấy người có thể giữ lại chút xíu IQ để làm người có được không?"

"Vờ lờ a a a Tiêu Chiến thật sự là con trai ruột của thuyền vương! Đệt mợ đây là chân tướng vi diệu gì vậy, mấy đứa hồi trước nói Tiêu Chiến là con riêng của Giang Chúc Sinh mau câm miệng lại đi, vợ và con của Giang Chúc Sinh đếm hoài không hết đâu, lục đục gia đình đấu nhau bể đầu chảy máu, không hề giống với thuyền vương tí nào, xem tin tức công khai thì thấy ông ấy cả đời giữ mình trong sạch, ngay cả một tin đồn yêu đương cũng không có, ông ấy còn từng nói trong một cuộc phỏng vấn rằng đời này ông ấy chỉ yêu một người phụ nữ, bây giờ nhìn lại, người phụ nữ này chính là Tiêu Đạp Nguyệt đi. Đúng là một tình yêu tuyệt đẹp!"

"Đọc tin tức nước ngoài thấy nói thuyền vương Uông Hạm bệnh nặng qua đời, rất nhiều đại gia và nhân vật nổi danh đều đến dự tang lễ, nhất định Tiêu Chiến vô cùng đau khổ, nhìn Tiêu Chiến trong hình gầy quá, vốn dĩ mặt cậu ấy đã nhỏ rồi, bây giờ nhìn càng hốc hác hơn, thương quá QAQ"

"Tiêu Chiến thừa kế di sản khổng lồ của thuyền vương, các trang báo mạng nước ngoài đã liệt kê bề nổi giá trị tài sản, giá trị đống đó nhiều chết đi được và tui cũng muốn chết rồi đó! A a a a antifan ơi, mấy đứa ngừng tay đừng có hắc nữa được không? Lỡ Tiêu Chiến không vui sẽ rời khỏi giới giải trí thì sao? Lo quá!!!"

Tiêu Chiến không ở trong nước nhưng mấy đề tài liên quan liên tục leo lên bảng hot search. Đề tài #Tiêu_Chiến_không_mua_nổi_đồ_ăn_ngoài lại bị gọi hồn lên, dưới đề tài, mọi người sôi nổi để lại lời nhắn, nói làm gì mà không mua nổi đồ ăn ngoài chứ, bây giờ gọi anh là papa rốt cuộc còn kịp không!

Nhưng mà ngay sau đó, một đề tài khác đã chiếm mất ánh sáng của đề tài này.

"#Vương Nhất_Bác_Tiêu_Chiến các chị em mau cầm kính hiển vi của mọi người lên đi, trong bức ảnh của bài báo, cái bức lúc Tiêu Chiến đang tiễn khách ấy, người đứng sau Tiêu Chiến trong góc bên phải í, có phải Vương tổng không? Thế éo nào tui lại cảm giác người đó giống Vương tổng vờ lờ! Lễ tang ba Tiêu Chiến, Vương tổng cũng tới viếng? Hay là... Toàn bộ hành trình Vương tổng đều đi cùng Tiêu Chiến ?"

"#Vương Nhất_Bác_Tiêu_Chiến thì ra là không chỉ có mỗi tui thấy vậy! Nhưng mà chẳng phải Tiêu Chiến và Vương tổng là anh em tốt sao? Vương tổng tới đó ở cạnh Tiêu Chiến, an ủi Tiêu Chiến cũng rất bình thường mà? Mặc dù tới bây giờ tui vẫn không hiểu tại sao Vương tổng bây giờ lại hoàn toàn khác với Vương tổng toàn tâm toàn ý hắc Tiêu Chiến trước đây vậy..."

"#Vương Nhất_Bác_Tiêu_Chiến hu hu hu tốt quá đi mất, vào lúc Tiêu Chiến đau buồn nhất đã có Vương tổng ở bên cạnh Tiêu Chiến ! QAQ tui tin vào tình yêu!"

Sau khi tang lễ kết thúc, xử lý xong hậu sự của Uông Hạm, Tiêu Chiến bỗng nhận ra bây giờ đã là đầu tháng mười một. Lúc trở về Ninh thành, không ít lá cây đã rụng chỉ còn lại cành cây xơ xác, chia bầu trời thành từng mảng nhỏ giống như tấm kính bị vỡ. Cùng với tiết trời đầu đông, cơn mưa kéo dài suốt một tuần mãi tới bây giờ mới có một tia nắng nhưng nhiệt độ cũng không ấm lên, ngày hôm sau lại lạnh hơn ngày hôm trước.

Tiêu Chiến mang khẩu trang đi vào một tiệm cà phê, mua bảy ly cà phê nóng đem về. Thu ngân là một cô gái trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai, trong lúc tìm tiền lẻ thối lại cho Tiêu Chiến, cô ấy thấp giọng nói, "Tôi và đồng nghiệp của tôi, còn có cả các khách của quán cà phê vô cùng thích ca khúc của anh. Lúc tụi tôi xem thời sự thấy anh gặp phải chuyện đau buồn, xin anh nhất định phải chú ý sức khỏe, nén bi thương."

Nói xong, cô ấy đưa vài cục kẹo trái cây và tiền lẻ cho Tiêu Chiến, mỉm cười xán lạn.

Tiêu Chiến cầm tiền giấy và kẹo, nghiêm túc nói, "Cảm ơn cô."

Cầm ly cà phê nóng tới phòng thu âm, Tiêu Chiến đưa cà phê cho nhân viên làm việc, cuối cùng đưa hai ly còn lại cho Mạnh Dao và Tiểu Tinh.

Mạnh Dao nhận lấy cà phê nhưng không uống, quan sát Tiêu Chiến, lo lắng hỏi, "Mới chỉ không gặp nhau vài ngày mà sao cậu gầy như vậy? Cậu thật sự không cần nghỉ thêm vài ngày à? Lúc nhận được điện thoại của cậu, tôi rất ngạc nhiên."

Biết Tiêu Chiến đang chìm trong đau buồn và bận bịu tổ chức tang lễ nên Mạnh Dao không làm phiền cậu với công việc. Vốn dĩ hắn cho là buổi sáng Tiêu Chiến trở lại Ninh thành sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không ngờ buổi chiều cậu đã bắt đầu thu âm.

Tiêu Chiến lắc đầu, bưng ly cà phê, giống như đang sưởi ấm đôi tay, "Ở nhà không ngủ được, còn không bằng đi làm, Mạnh ca phải vui vẻ mới đúng chứ, tôi tự giác như vậy mà."

"Không vui, cậu về nhà soi gương đi, cằm nhọn hoắt rồi kìa." thấy Tiêu Chiến bi thương, nụ cười cũng ảm đạm, Mạnh Dao đau lòng, thở dài, "Không ít truyền thông muốn hẹn cậu phỏng vấn nhưng tôi từ chối hết, mà cậu cũng đừng có chạy lung tung, lỡ bị phóng viên chặn đầu sẽ rất phiền phức."

Tiêu Chiến đồng ý.

Mạnh Dao tiếp tục nói, "Khoảng thời gian cậu làm album cho tốt, từ từ ổn định tâm tình của mình. Gần đây Ninh thành rất lạnh, nhớ mặc thêm đồ." Hắn biết vào thời điểm này người ngoài an ủi không có hiệu quả mấy, chỉ vỗ vai Tiêu Chiến, ngừng nói.

Buổi chiều trạng thái của Tiêu Chiến vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ thu được gần nửa bài hát. Mạnh Dao nhìn thời gian, giục mọi người mau chóng tan làm, nhân viên cũng nhìn ra tinh thần và thân thể Tiêu Chiến không quá tốt, rối rít kiếm cớ đi về trước.

Mạnh Dao nhướng mày, "Nhìn đi, mọi người đã về hết rồi, cậu cũng mau về đi, chỉ có mỗi cậu thì không thu nổi bài hát đâu."

Tiêu Chiến bó tay, "Ok."

"Về bằng cái gì?"

Tiêu Chiến nhìn thời gian, "Nhất Bác tới đón tôi."

Nghe Vương tổng tới đón, Mạnh Dao yên tâm, nhưng mà hắn cũng đưa Tiêu Chiến tới bãi đậu xe, nhìn cậu lên xe rồi mới rời đi.

Chiếc xe hòa vào làn phương tiện dài vô tận không thấy điểm dừng, Tiêu Chiến nhìn đám lá rụng xơ xác ướt nhẹp trên phố, uể oải dựa vào người Nhất Bác, "Buổi chiều anh có bận không?"

Vương Nhất Bác không giấu, "Bận, mở vài cuộc họp, tài liệu tích lại cả một đống nhưng anh có thể xử lý được, em không cần lo." Ngón tay cái của hắn nhẹ nhàng sờ vào hàng lông mi của Tiêu Chiến, "Còn em?"

Biết Nhất Bác muốn hỏi gì, Tiêu Chiến trả lời, "Khá hơn hôm qua rồi." Cậu ngừng vài giây, "Em từng tiễn ông ngoại, sau đó lại tiễn bà ngoại, ban đầu em cho là bản thân đã nhìn quen cái chết, hiểu được sinh mệnh con người có giới hạn, nhưng đến khi nhìn thấy cái chết trước mắt mình em mới nhận ra, vĩnh biệt thực sự vô cùng khó chịu."

Cậu cầm tay Nhất Bác, thấp giọng nói, "Còn sống thì còn hi vọng, chết, tất cả chỉ là vô vọng. Lúc còn sống, cho dù không thấy người nhưng cũng biết đối phương vẫn đang sống yên ổn ở nơi nào đó, nhưng chết..."

Ngừng nói, Tiêu Chiến chợt nhớ tới thơ cổ mình từng đọc được hồi bé, "Hạo hạo âm dương di, niên mệnh như triêu lộ, nhân sinh hốt như ký, thọ vô kim thạch cố." Lại có "Nhân sinh ký nhất thế, yểm hốt nhược tiêu trần."

Bàn tới, mạng người quả thật giống như bụi trần, bị gió thổi lập tức bay tứ tán.

Thấy Tiêu Chiến đang nói lại ngẩn người, Nhất Bác cúi đầu hôn xuống tóc mai Tiêu Chiến, "Em ngủ một lúc đi."

Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Nhất Bác chạm tới màng nhĩ, mệt mỏi và buồn ngủ vẫn luôn được ép xuống ào ào tràn tới giống như thủy triều. Tiêu Chiến thả lỏng, nắm ngón tay Nhất Bác, "Ừ" một tiếng, nhắm mắt, chỉ sau vài giây đã yên tâm ngủ say.

Mãi đến khi xe dừng, Tiêu Chiến cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Biết khoảng thời gian này Tiêu Chiến vô cùng mệt mỏi nên Vương Nhất Bác không đánh thức cậu, cẩn thận ôm Tiêu Chiến vào trong ngực, xuống xe.

Sản xuất album vốn là một việc hao tổn tinh thần và sức lực, mà Tiêu Chiến lại dồn hết sức vào việc này. Sau khi kết thúc quá trình thu âm album, đảo mắt một cái đã tới cuối tháng mười hai, tủ kính bày đầy cây thông giáng sinh, siêu thị cũng đang tổ chức đợt sale mạnh cuối năm.

Tiêu Chiến vừa chụp xong poster mừng năm mới của đồng hồ Âu Mộ, Tiểu Tinh đã vội vàng đưa áo lông cho cậu mặc vào, lải nhải, "Điện thoại Nhật Diệu dẫu sao cũng cho em mặc áo lông chụp hình nhưng Âu Mộ lại bắt nghệ sĩ mặc áo sơ mi phong phanh đứng chụp hình ở bên ngoài dưới thời tiết lạnh lẽo, đúng là không phải người."

Nhận lấy túi chườm nhiệt Tiểu Tinh đưa tới, Tiêu Chiến cười nói, "Không sao, quá trình chụp thuận lợi mà, em cũng không bị dày vò lắm, chị đừng giận."

Thấy cuối cùng nụ cười của Tiêu Chiến đã giống như bình thường, Tiểu Tinh mỉm cười rạng rỡ, "Ừ, chị không giận."

Cô mở lịch trình trong ngày ra để kiểm tra nhưng Tiêu Chiến đã nói trước, "Buổi chiều là thu âm tiếng đàn piano làm nhạc đệm."

Tiểu Tinh vỗ đầu, "Đúng vậy, xem trí nhớ của chị này." rồi vội vàng gọi điện thoại cho tài xế đang chờ.

Tiêu Chiến không về nhà mà qua chỗ ở hồi trước của Nhất Bác. Trước kia Nhất Bác bị bệnh, Tiêu Chiến đã tới qua một lần, vẫn còn một tí ấn tượng.

Được Vương Nhất Bác dắt tay đi lên tầng ba đứng trước một cánh cửa, Nhất Bác để tay lên nắm cửa mạ vàng một lúc rồi mới xoay tay nắm, mở cửa.

Tiếng "Kẹttt" vang lên giống như phá vỡ sự ngưng đọng thời gian của căn phòng, hắn giải thích cho Tiêu Chiến, "Rất lâu rồi không có ai vào căn phòng này."

Vòng qua Vương Nhất Bác, đầu tiên cậu mở cửa sổ ra, xua tan không khí ngột ngạt trong căn phòng rồi quay người mỉm cười, "Trước khi thu âm nhạc đệm có cần luyện tập một chút không?"

Trong mắt Vương Nhất Bác cũng hiện lên ý cười nhạt, khẳng định, "Không cần."

Giống như bị ánh sáng trong mắt đối phương bắt giữ, Tiêu Chiến đến gần, không kìm nổi hôn lên đôi môi Nhất Bác, không ngờ hắn vòng tay qua eo cậu, dùng sức đè cậu xuống nắp đàn piano lạnh lẽo, sau đó là nụ hôn sâu và nhịp thở dốc.

Bởi vì động tác này nên Tiêu Chiến vô thức rên lên, nhưng mà nửa âm thanh còn lại đã bị hắn chặn lại trong miệng. Cánh tay vịn vai Nhất Bác, hạ thân của cậu mềm nhũn, chủ động dán sát vào đôi môi hắn.

Tiêu Chiến hơi đói, Vương Nhất Bác âu phục xộc xệch ngồi trên băng ghế, ôm Tiêu chiến vào lòng, đút từng thìa cháo cho cậu, động tác chậm rãi và kiên nhẫn. Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến không chịu nổi trước, đuôi mắt ửng đỏ, nốt ruồi dưới môi gợi cảm mê người, cậu đói đến mức run giọng, "Có thể nhanh hơn chút xíu được không?"

Nghe câu này, Vương Nhất Bác mới tăng nhanh tốc độ đút đồ ăn.

Đút xong, hắn còn để Tiêu Chiến ngậm thìa thêm một lúc. Nhưng mà trong lúc đút cháo bị rơi một ít, cả người nhớp nhúa, ngón tay Tiêu Chiến không còn sức lực, nhỏ giọng, "Nhất Bác, em muốn đi tắm, tí nữa còn phải thu nhạc đệm."

Hắn hôn xuống đuôi mắt ướt nước của Tiêu Chiến chất giọng khàn đặc gợi cảm, "Tí nữa nhé, thêm một lúc nữa có được không?"

Cơ thể mỏi nhừ không còn sức lực, Tiêu Chiến "Ừ" một tiếng, dựa vào ngực Vương Nhất Bác.

Gần kết truyện rồi mn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro