Chương 66.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau khi đi ra từ phòng tắm, chân Tiêu Chiến mềm như cọng bún. Vương Nhất Bác không chịu để cậu tự đi, ôm người bước thẳng vào phòng đàn, thả cậu ngồi xuống băng ghế, còn cẩn thận lót trên băng một cái đệm mềm mại.

Bàn tay Tiêu Chiến nắm chặt áo hắn không buông, xấu hổ dời mắt, "Tại sao vừa nãy ——"

Vương Nhất Bác khom người, nhích lại gần Tiêu Chiến, thì thầm bên tai cậu, "... Bởi vì, muốn ở trong em lâu hơn."

Hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai Tiêu Chiến, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng được dây thần kinh nhạy cảm truyền đi, hưng phấn và nhiệt độ cơ thể cũng không hạ xuống, mới bị trêu ghẹo một câu đã có dấu hiệu nóng lên. Tiêu Chiến cầm tay Nhất Bác, vội vàng nói, "Thu, thu nhạc đệm!"

Tiêu Chiến vô cùng xem trọng "Vô Ky" cậu vô cùng kiên nhẫn sửa đi sửa lại những phần mình không vừa ý, còn sửa một phần lớn. Vậy nên những âm thanh khác trong album đều được xử lý qua rồi mới bắt đầu thu âm tiếng đàn piano làm nhạc đệm.

Lấy bản nhạc ra, Tiêu Chiến chỉ một đoạn ngắn trong đó, "Vừa nãy em đột nhiên nghĩ ra, hay mình sửa lại khúc này chút xíu nhé?"

Đây là đang hỏi ý kiến của Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn một cái, ngón tay thon dài để trên phím đàn trắng đen, đàn đoạn nhạc này vô cùng lưu loát. Ngừng chơi đàn, hắn nghĩ, "Nếu muốn đổi, âm thứ tư và âm thứ năm sẽ đột ngột, không trôi chảy."

"Đúng là như vậy! Chẳng trách sao em hát thử mấy lần cũng không phát hiện chỗ nào có vấn đề." Tiêu Chiến vươn tay cầm cây bút chì bên cạnh, viết viết một lúc mới hỏi, "Bây giờ thế nào?"

Vương Nhất Bác đàn dựa theo nhịp điệu đã được sửa, "Vẫn phải sửa."

Tiêu Chiến không giận, hoặc là nói, cậu đã dần quen với việc nghiên cứu bản nhạc cùng Nhất Bác, cùng nhau sửa đi sửa lại mấy lần. Xoay cây bút chì trong tay một cách linh hoạt, Tiêu Chiến ngẩn người nhìn tờ giấy chằm chằm, bỗng đôi mắt lóe lên tia sáng, "Hay là thế này?"

Ngòi bút nhanh chóng viết xuống giai điệu, Tiêu Chiến viết xong một đoạn ngắn rồi đưa cho Nhất Bác nhìn, "Anh đàn thử xem."

Vương Nhất Bác nghe lời nhấn phím đàn, đàn xong một lần rồi lại đàn thêm lần nữa, cuối cùng nói, "Vô cùng trôi chảy."

Tiêu Chiến rảnh rỗi ngồi dựa vào vai hắn, cậu hiểu rõ về phương diện âm nhạc, yêu cầu của Nhất Bác rất cao, cậu hiểu một người chơi đàn dương cầm gần hai mươi năm, còn có khả năng cảm thụ âm nhạc thiên bẩm sẽ vô cùng nhạy cảm và nghiêm khắc với giai điệu. Vương Nhất Bác nói vô cùng trôi chảy, vậy nhất định không phải sửa lại nữa, có thể dùng được rồi.

Tâm trạng vui vẻ, Tiêu Chiến ngẩng đầu, sáp lại gần hôn lên má Nhất Bác một cái "chóc".

Vương Nhất Bác được cậu hôn bèn lập tức xấu hổ, thấp giọng nói, "Tiêu Chiến, chúng ta phải kiềm chế lại ——" lời còn chưa nói xong, đối mặt với đôi mắt có ý cười nhẹ của Tiêu Chiến, chỉ trong chớp mắt Nhất Bác đã sửa lại, "Có thể, có thể hôn thêm vài lần."

Tiêu Chiến cười vang, nhích lại gần hôn lên má Vương Nhất Bác thêm vài lần.

Đến lúc chính thức thu âm, Tiêu Chiến ngồi trên ghế salon cạnh cửa sổ nhìn Vương Nhất Bác không chớp mắt. Sau khi Nhất Bác mở thiết bị, hắn lại ngồi xuống trước dương cầm, ngón tay đặt hờ trên phím đàn.

Tư thế ngồi của Vương Nhất Bác vô cùng tiêu chuẩn, lưng thẳng, sườn mặt bị khuất một nửa trong bóng tối, từ đường nét khuôn mặt tuấn mỹ của hắn dường như tỏa ra ánh hào quang. Từ trước tới nay, bình thường Nhất Bác luôn lãnh đạm hời hợt với mọi thứ, môi mỏng mím lại lộ vẻ sắc bén, ánh mắt mang theo lãnh ý khiến người khác sợ hãi.

Nhưng trong nháy mắt tiếng đàn vang lên, đôi mắt của hắn như được ánh sao thắp sáng. Đầu ngón tay hắn linh hoạt chuyển động giống như mang theo sức quyến rũ mãnh liệt, dùng nốt nhạc làm vật liệu, xây lên một thế giới tráng lệ rực rỡ.

Hắn chính là vị vua của thế giới này.

Tiếng đàn ngừng lại, Vương Nhất Bác ngây người vài giây, giống như đang giận bản thân, quay đầu nói với Tiêu Chiến, "Chiến Chiến, anh cần đàn lại." Trong giọng nói còn có mất mát và buồn bã.

Tiêu Chiến không nghe được chỗ nào không đúng, nhưng cậu hiểu rõ Nhất Bác yêu cầu bản thân vô cùng nghiêm khắc, vì vậy cong mắt cười, "Ừ, được." Xong rồi lại bổ sung một câu, "Anh đàn hay lắm."

Được người yêu khen, vẻ mặt Vương Nhất Bác trở nên hòa hoãn hơn, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, chăm chú đọc lại bản nhạc rồi mới bắt đầu đánh đàn lại.

Mãi đến lần thứ ba, Vương Nhất Bác mới hài lòng. Hắn đóng nắp đàn rồi tắt máy, đi tới đứng yên trước mặt Tiêu Chiến, cúi người xuống nhỏ giọng hỏi, "Anh đàn được không?" trong giọng nói còn có sự căng thẳng không dễ nhận ra.

Tiêu Chiến không tiếc lời khen, "Cực kỳ tốt."

Con ngươi Vương Nhất Bác sáng thêm vài phần, hắn chống tay trái lên ghế salon, khàn giọng, "Vậy em sẽ thưởng cho anh chứ?"

Tiêu Chiến mặc áo len trắng rộng thùng thình cổ chữ V, ngả người ngồi trên ghế salon, cong khóe môi, "Anh muốn được thưởng gì? Em có thể cân nhắc."

Một tay dùng sức, Vương Nhất Bác nâng mông Tiêu Chiến lên, ôm người vào lòng. Tiến sát tới bên tai Tiêu Chiến, đầu tiên Nhất Bác nhẹ nhàng cắn dái tai mềm mại của cậu, rồi dùng đầu lưỡi cuốn lấy, thấp giọng nói, "Tối nay vài lần, được không?"

Không ngờ phần thưởng là cái này, Tiêu Chiến bực bội cười ra tiếng, thấy lỗ tai Vương Nhất Bác nổi lên một tầng hồng nhạt mới vòng tay qua cổ đối phương, đưa ra câu trả lời, "Được chứ, nghe anh."

Nghe lại tiếng nhạc đệm, đảm bảo không có vấn đề, cảm giác mỏi nhừ ở eo và chân vẫn còn, Tiêu Chiến lại ngồi xuống ghế salon, cầm điện thoại gọi cho Mạnh Dao .

Vương Nhất Bác không muốn chịu cảnh bị lạnh nhạt, ôm Tiêu chiến vào lòng, cùng nhau làm ổ trên ghế salon.

Điện thoại thông, Tiêu Chiến vào thẳng câu chuyện, "Mạnh ca, bên tôi thu xong nhạc đệm rồi, phiền anh hẹn ngày với phòng thu âm nhé."

Lời còn chưa nói xong, Tiêu Chiến bèn phát hiện môi Nhất Bác dán vào cổ cậu, đặt lên đó từng nụ hôn. Bị hôn có chút nhột, Tiêu Chiến trừng hắn một cái nhưng cậu mỉm cười, nụ hôn này chẳng có tính uy hiếp gì cả.

"Năng suất vậy?" Mạnh Dao đồng ý, "Không thành vấn đề, tôi sẽ nhanh chóng hẹn cho cậu, vẫn là phòng thu âm cậu hay xài hả?"

"Ừ, vẫn là phòng thu âm đó, nếu thuận lợi thì chỉ một ngày đã xong, nhưng để ——" ngừng nói, Tiêu Chiến cảm giác Nhất Bác đã kéo cổ áo rộng rãi của cậu xuống, xương quai xanh và bả vai bị lộ ra, đôi môi và hàm răng của hắn chạm vào cậu, khiến cậu không thể khống chế được hô hấp, hơi run người.

Nhưng cậu biết Vương Nhất Bác muốn chiếm sự chú ý của cậu nên cũng không định ngăn hắn lại, Tiêu Chiến không thể làm gì khác ngoài việc ổn định giọng, tiếp tục nói, "Để đảm bảo, hẹn hai ngày đi."

"Được, đúng rồi, bên nước suối Phù Nạp Thi muốn chụp một bộ ảnh tuyên truyền chủ đề chúc mừng năm mới tết âm lịch, tôi đã gửi lịch trình tới điện thoại cậu rồi đó." Mạnh Dao nói tiếp, "Vừa đúng lúc chụp bộ ảnh tuyên truyền tết âm lịch cho Nhật Diệu, cậu cũng không phải chịu khổ hai lần, bây giờ thời tiết rất lạnh, cậu nhớ tắm nước nóng và mặc nhiều đồ hơn một chút, đừng để bị cảm."

Tiêu Chiến trả lời một câu ngắn, "Ok, cảm ơn Mạnh ca."

Ngay sau khi cuộc gọi kết thúc, điện thoại liền bị Vương Nhất Bác cướp lấy rồi ném ra chỗ khác. Áo Tiêu Chiến đã bị kéo xuống một nửa, trên làn da trắng nõn kéo dài từ bả vai và ngực xuống xương quai xanh đã có vô số dấu hôn màu hồng nhạt. Cảm nhận được nhiệt ý truyền từ người hắn sang, Tiêu Chiến há miệng định nói nhưng lại bị Nhất Bác dùng miệng chặn lại.

Sau nụ hôn sâu, khóe môi cậu vẫn còn đọng nước, vịn vào ngực Nhất Bác, hơi thở dồn dập, "Chẳng phải anh nói buổi tối ——"

Con ngươi Vương Nhất Bác sâu hơn vài phần, mơn trớn xương quai xanh tinh xảo của Tiêu Chiến, giọng nói khàn đục, "Muốn bây giờ."

Lịch trình cũng không kín lắm, sau khi hẹn với phòng thu âm xong, Tiêu Chiến làm ổ trong đó suốt một ngày, đến tối mới thu xong "Vô Ky ".

Cầm ly nước uống hết một nửa, thấy Mạnh Dao im lặng không nói lời nào, Tiêu Chiến tò mò, "Mạnh ca, anh sao vậy?"

Mạnh Dao hoàn hồn, "Tôi đang nghe bài hát Vương tổng đàn."

Nghe câu trả lời, Tiêu Chiến lập tức vui vẻ mỉm cười, "Rất hay, đúng không?"

"Nhạc cổ điển với cả đàn piano, giỏi lắm tôi cũng chỉ được tính là nhập môn, nhưng nói sao đây nhỉ, bài hát được Vương tổng đàn lên, dù sao cũng khác với những bài hát, vô cùng bắt tai, tôi rất mê bài hát này." Mạnh Dao bật cười rồi thở dài, "Thật đáng tiếc, nếu như bây giờ Vương tổng vẫn đang chơi đàn piano không biết sẽ nổi tiếng đến mức nào, chắc mở mấy cái tour lưu diễn toàn thế giới luôn."

Tiêu Chiến để ly nước xuống, nhớ lại lời Nhất Bác nói, ánh mắt dịu dàng, "Ừ, anh ấy vô cùng yêu âm nhạc, yêu dương cầm nhưng cũng sẽ gánh vác trọng trách của mình, tôi vô cùng yêu tính cách đó của anh ấy."

Mạnh Dao đưa tay ôm quai hàm, "Ai nha, tôi lại phải xếp lịch đi gặp nha sĩ rồi, ê hết cả răng!"

Tiêu Chiến bị động tác khoa trương và biểu tình này của hắn chọc cười, đổi đề tài, "Ngày mai chỉ cần thu thêm hòa âm trong nửa buổi nữa là xong, có thể tiết kiệm được nửa ngày."

"Không tệ không tệ, biết tiết kiệm!" Mạnh Dao cẩn thận quan sát cậu, đảm bảo tâm trạng mấy ngày nay của Tiêu Chiến đã khá hơn một chút mới dò hỏi, "Không ít phóng viên muốn hẹn cậu phỏng vấn riêng."

Nụ cười Tiêu Chiến nhạt đi, "Chuyện về ba tôi sao?"

"Đúng vậy, bây giờ ngoại giới vô cùng tò mò, giả thiết gì cũng có, ai cũng muốn có được tin tức trực tiếp. Tôi không tùy tiện nhận bừa đâu, cậu tự quyết định đi."

Yên lặng vài giây, Tiêu Chiến mở miệng, "Bây giờ tôi vẫn chưa sẵn sàng, lúc khác nói đi."

Mạnh Dao vội vàng nói, "Ok ok, tôi sẽ để ý, mấy ngày nay tôi sẽ không đề cập tới chuyện này nữa."

Gật đầu, Tiêu Chiến chân thành, "Cảm ơn Mạnh ca."

Sau khi Tiêu Chiến chụp xong poster của nước suối Phù Nạp Thi, nói cảm ơn với nhân viên làm việc xong thì đi tới bãi đậu xe. Nhưng cậu vừa mới tới bãi đậu xe, bỗng một người nhanh chóng vọt ra từ phía bên cạnh, micro trong tay hắn suýt nữa đã chọc vào mặt Tiêu Chiến, tốc độ nói cực nhanh:

"Xin hỏi sau khi thuyền vương Uông Hạm qua đời có phải cậu được thừa hưởng một khoản di sản khổng lồ không? Ông ấy qua đời cậu có đau buồn không? Chuyện xưa giữa ông ấy và mẹ cậu là gì vậy? Tình cảm giữa hai ba con có tốt không?"

Bãi đậu xe vắng vẻ không người, ban đầu Tiêu Chiến đang nói chuyện cùng Tiểu Tinh, vừa nghe xong một chuỗi câu hỏi của phóng viên, mặt cậu vẫn duy trì nụ cười nhưng ánh mắt đã nguội lạnh.

Phóng viên hạ quyết tâm muốn chặn đường Tiêu Chiến, không lùi nửa bước, lại dí sát micro vào cậu, giọng nói vang vọng trong bãi đậu xe trống trải, vô cùng chói tai, "Cậu không trả lời câu hỏi, chẳng lẽ có ẩn tình và nội tình không thể nói ra sao? Hay là cậu căn bản ——"

Lúc này có mấy vệ sĩ chạy tới hất micro ra rồi đóng máy quay một cách bạo lực, dồn phóng viên và người quay phim sang một bên, mà Tiêu Chiến đã được Vương Nhất Bác ôm vào lòng che chở.

Dịu dàng hôn xuống trán Tiêu Chiến trấn an cậu, Vương Nhất Bác quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo giống như nhũ băng, đứng cách dàn vệ sĩ, thờ ơ nhìn phóng viên chỉ nói một từ duy nhất, "Cút."

Sắc mặt phóng viên trở nên trắng bệch, trong mắt vô thức lộ ra sự sợ hãi, theo bản năng lùi về sau một bước, quay người chạy đi.

Vương Nhất Bác ra lệnh cho vệ sĩ, hai người gật đầu, nhanh chóng đuổi theo.

Xung quanh lại chìm vào yên tĩnh, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Chiến, dỗ dành, "Không sao đâu, bảo bối, không sao..."

Tiêu Chiến dần dần bình ổn lại tâm trạng, đè xuống hình ảnh vừa xông vào đầu, run giọng hỏi Nhất Bác, "Sao anh lại tới đây?"

"Tới đón em về nhà."

Chỉ là một câu nói bình thường nhưng vào giờ phút này lại trở thành tấm giáp cứng rắn, bảo vệ góc yếu ớt nhất trong tim. Tiêu Chiến dựa đầu vào vai hắn, thấp giọng trả lời, "Ừ."

Tiêu Chiến vừa mới về tới nhà, Mạnh Dao đã gọi điện thoại tới, hắn cuống cuồng hỏi, "Tiêu Chiến, cậu bị chặn đường ở bãi đậu xe hả?"

Tiêu Chiến trả lời, "Ừ, chắc tên phóng viên kia đã ngồi chờ ở bãi đậu xe rất lâu, nắm bắt thời gian vô cùng chính xác, lúc ấy không có ai bên cạnh tôi nhưng mà vừa đúng lúc Nhất Bác tới đón."

Nghe được câu trả lời này, Mạnh Dao cười vang, "Ha ha ha hay lắm, chắc tên phóng viên kia bây giờ đang hối hận chết đi được, tự dưng đâm đầu vào họng súng —— không phải không phải, đâm đầu vào họng đại bác mới đúng!"

Tiêu Chiến cong môi, đổi chủ đề, "Đúng rồi Mạnh ca, việc sản xuất album đến đâu rồi?"

"Đang làm, sau khi mấy trang bìa hoàn thành thì cậu chọn ra một cái nhé, công ty không nhúng tay vào đâu, cậu thích kiểu gì thì chọn." Mạnh Dao để tâm, "Master tape được xử lý hậu kỳ đã được gửi đến studio nước ngoài vào ngày hôm qua, chính là studio làm "Tươi Đẹp" ấy, kỹ thuật rất tốt, chất lượng âm thanh cao, vô cùng đáng tin. Sau khi master tape được gửi lại, album hoàn thành, chúng ta có thể nhanh chóng phát hành chính thức rồi."

Nhắc mới nhớ, Mạnh Dao vô cùng mong chờ, "Sau khi tập album này được phát hành, mấy đứa lúc nào cũng kêu cậu hết thời nhất định sẽ bị hù chết!"

Tiêu Chiến bật cười, "Vậy nhờ vào lời nói tốt lành của Mạnh ca."

"Ừm" một tiếng, Mạnh Dao nhớ ra, "Vài ngày trước cậu có nói ngày mai cậu sẽ về nhà một chuyến, căn biệt thự Di Lăng ở đường Thanh Khê ấy, đúng không?"

"Ừ, tôi phải đi lấy đồ."

Từ trước tới nay Mạnh Dao không can thiệp quá nhiều vào công việc cá nhân của Tiêu Chiến, chỉ dặn dò, "Mặc dù đã được một khoảng thời gian dài nhưng cậu ngàn vạn lần đừng có xem thường tính kiên nhẫn của mấy tên paparazzi kia, chắc bên biệt thự vẫn còn vài đứa chầu chực ở đó đấy, nhớ cẩn thận."

"Ừm" Tiêu Chiến mỉm cười, nói, "Không sợ, tôi chỉ sợ bên đó không có phóng viên nằm vùng thôi."

Nghe được câu này, tim Mạnh Dao lại treo lên, "Ai nha tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu nói câu này nghĩa là lại muốn gây chuyện?" Không đợi Tiêu Chiến trả lời, Mạnh Dao tiếp tục nói, "Không đúng, cậu rất có chừng mực" nghĩ như vậy, hắn lại buông tay đầu hàng, "Thôi, tôi không quản cậu đâu, muốn làm gì thì làm!"

"Cảm ơn Mạnh ca."

"Cảm ơn gì chứ, " Mạnh Dao xoắn xuýt vài giây, "Nhắc tới đây, mấy ngày nay tự dưng tôi cảm thấy lo lắng. Hồi trước mấy đứa muốn đạp cậu cũng chỉ có thể nhai đi nhai lại một chuyện, sau khi sự kiện ba cậu là thuyền vương Uông Hạm được xác thực thì toàn bộ antifans tắt đài, câm như hến. Nhưng tôi luôn cảm thấy không chừng sau này còn có chuyện gì đó xảy ra!"

Tiêu Chiến đang vui, an ủi Mạnh Dao, "Mạnh ca, bây giờ anh có lo lắng thì cũng chẳng được tích sự gì đâu, binh tới tướng ngăn nước tới đất chặn, không có chuyện gì xảy ra đâu."

Mưa rơi tí tách suốt đêm qua, mãi tới sáng hôm sau vẫn chưa ngừng. Đường Thanh Khê lát đá tràng thạch gồ ghề, thời gian trôi qua để lại không ít hố ngập đầy nước. Bánh xe lăn trên đường khiến bọt nước bắn tung tóe.

Dừng xe trước cửa biệt thự Di Lăng Tiêu Chiến xuyên qua cửa kính xe nhìn căn biệt thự trong màn mưa, ngẩn người một lúc lâu. Vương Nhất Bác xuống xe trước, mở cửa xe cho Tiêu Chiến, sau khi cậu bước xuống, cây dù đen lớn trong tay hắn tự nhiên dời qua, ngăn lại giọt mưa rơi từ trên trời xuống cho cậu.

Lấy chìa khóa mở cổng, tiếng "Kẽo kẹt" vang lên giống như quấy rầy đến không gian cổ kính bên trong. Trong lúc đang đi trên con đường nhỏ, Tiêu Chiến chỉ vào góc sân, "Chỗ tường phía Nam có một giàn hoa tường vi Pháp do bà ngoại trồng, hoa nở rất đẹp. Phía dưới là bụi hoa thược dược, loài hoa mẹ em thích nhất. Bên này là một cái ao nhỏ trồng hoa súng, trong ao còn có một vài con cá. Còn bên tường phía Bắc trồng hoa mai, còn có hoa hải đường nữa, chẳng phải hồi trước em và anh từng tới đình Ỷ Mai sao, ông ngoại thường xuyên nói cây mai trong nhà không khỏe mạnh bằng cây mai già trên núi."

Từ nhỏ Tiêu Chiến đã ở nơi này, mỗi khóm hoa mỗi cái cây đều chứa vô vàn kỷ niệm, cậu vừa đưa Vương Nhất Bác đi vào trong vừa nói, "Đã lâu em không về đây nhưng buổi tối chú Khương và dì Đào sẽ tới gác đêm, nhân tiện sẽ chăm sóc mấy cái cây trong sân, quét tước bụi bặm trong nhà luôn."

Bởi vì đây là nơi Tiêu Chiến từng sống nên Nhất Bác vô cùng hứng thú, "Chiến Chiến, ổ chim hồi đó em nói chào buổi sáng mỗi ngày với nó ở đâu vậy?"

Tiêu Chiến ngừng bước, không ngờ Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ chuyện đầu tiên cậu làm mỗi sáng khi còn bé chính là chào buổi sáng chim nhỏ. Cậu xấu hổ, "Ở cái cây kia." Chỉ cho Nhất Bác thấy xong, Tiêu Chiến vội vã kéo tay hắn đi vào trong, rất sợ hắn lại hỏi thêm câu nào khác.

Đi đằng trước mở công tắc, đèn sáng lên, các vật dụng trong nhà được chiếu sáng. Phong cách trang trí trong nhà rất tinh tế và cổ kính, các bức tranh chữ và đồ trang trí cực kỳ thanh lịch và các chi tiết vô cùng ấm áp. Tiêu Chiến đun nước, lấy ra một bộ trà cụ và hộp trà chỉ còn một nửa, chu đáo rót một bình trà.

Đưa ly trà nóng cho hắn, Tiêu Chiến cũng bưng ly trà uống một ngụm. Trà có vị hơi chát, cậu rũ mắt, do dự, "Thật ra em đã đắn đo rất lâu mới quyết định quay về vào hôm nay, nhưng vẫn có một chút" cậu tìm từ, "Sợ hãi."

Cầm ly trà, tầm mắt Tiêu Chiến cố định vào làn khói nghi ngút bốc lên, cười khổ, "Mặc dù em cũng không hiểu rốt cuộc bản thân đang sợ cái gì."

Vương Nhất Bác dịu dàng sờ dái tai Tiêu Chiến, "Ừm, em không cần phải hiểu em đang sợ cái gì đâu, việc em muốn làm, anh làm cùng em, rất đơn giản."

Đặt ly trà xuống, Tiêu Chiến không nhịn được gối đầu lên đầu gối của Nhất Bác, giơ tay chạm vào lông mi hắn, suy nghĩ một lúc rồi nói, "Ban đầu em cho rằng thời gian sẽ xoa dịu mọi nỗi đau, bao gồm cả nỗi đau do ông bà ngoại rời đi, nhưng dường như thời gian không xóa nhòa tất cả" cậu ngượng ngùng cười, "Giống như lần này em về, còn kiên quyết kéo anh về cùng."

Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Tiêu Chiến rồi đặt lên đó một nụ hôn, nghiêm túc nghe cậu nói.

"Sau khi ông ngoại đi chưa được mấy năm, bà ngoại em cũng qua đời. Lúc ấy em cảm thấy vô cùng mông lung, có cảm giác trên thế giới nhiều người đến vậy nhưng không ai có mối liên kết chặt chẽ với em, rất cô đơn. Sau đó em nghĩ, em vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong mà đời người không dài, không thể cứ ngây ngô sống qua ngày được, lỡ đâu một ngày nào đó em quay đầu nhìn lại sẽ thấy hối hận, sẽ thấy chán ghét bản thân trong quãng thời gian này. Vậy nên em dứt khoát đặt ra mục tiêu cho mình."

"Tìm lại những món đồ đó?"

"Đúng vậy, trong khoảng thời gian đau khổ nhất đó, dẫu sao em cũng tìm thấy phương hướng cho mình nhờ vào mục tiêu này, có thể vứt bỏ những suy nghĩ lung tung và nỗi buồn ra sau đầu. Dĩ nhiên sau này không còn có thứ gọi là mục tiêu, em đơn giản chỉ muốn làm chuyện này thôi."

Tiêu Chiến mỉm cười, "Mãi tới bây giờ em chưa từng nghĩ rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà bản thân có thể tìm về tất cả những món đồ thất lạc. Em còn tưởng mình sẽ phải tốn hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí cả đời."

Vương Nhất Bác nhạy bén nhận ra bởi vì Tiêu Chiến đang căng thẳng hoặc đang buồn bã nên mới nói những lời này, hắn yên tĩnh lắng nghe, "Sau đó thì sao?"

Trầm ngâm hồi lâu, Tiêu Chiến mới nói, "Sau đó mấy ngày nay em luôn suy nghĩ, rốt cuộc bây giờ mình phải làm gì."

Nói xong, Tiêu Chiến lại ngồi dậy, đưa Nhất Bác đi tới phòng sách của Tiêu Tu Ninh, lấy ra một quyển sách từ ngăn kéo thứ nhất của tủ đồ.

"Đây là danh sách ông ngoại làm, là ghi chú của ba mươi mốt hiện vật."

Quyển sách được đóng buộc chỉ, trang sách hơi ngả vàng, từng chữ từng chữ được viết ngay ngắn rõ ràng, theo thứ tự là khay sơn khắc hình mây, lò thanh ngọc họa tiết chim phượng, đĩa tiễn người, vân vân. Trong đó đằng sau tên của hai mươi mấy hiện vật có ba chữ "Đã tìm về", góc phải bên dưới chữ "về" là dòng ngày tháng tìm về được ghi nhỏ hơn. Sau danh sách là thư tay của Tiêu Tu Ninh, ghi chép quá trình tìm về từ đầu đến đuôi.

Lật ra một trang, kiểu chữ đoan trang tao nhã trở thành kiểu chữ nhỏ thanh tú linh hoạt như chiếc trâm cài tóc. Tiêu Chiến nói, "Đây là sau khi ông ngoại qua đời, bà ngoại tiếp tục đi tìm đồ và ghi chép lại. Chữ bà ngoại viết rất thanh tú, nhưng mà bà rất lợi hại, có thể bắt chước được chữ ông ngoại, khi bà viết chữ ngay cả ông ngoại cũng nhận nhầm, không biết có phải mình đã từng viết cái đó không."

Vương Nhất Bác nói, "Chiến Chiến cũng viết rất đẹp."

Được khen, Tiêu Chiến mỉm cười, trong mắt giống như chứa ánh sáng.

Mở danh sách ra để trên bàn, Tiêu Chiến mài mực, động bút, nắn nót viết xuống ba chữ "Đã tìm về" đằng sau 'Thẻ tre quốc thư', 'Thiệp "Bất Mị"' và 'Xương phương tôn'. Sau đó lật sang một trang trống ghi chép cẩn thận, "Thẻ tre quốc thư, ban đầu được cất trong Địch Tại Minh Nguyệt Lâu của Tôn gia, sau đó..."

Viết xong chữ "Năm", gác bút lông, Tiêu Chiến nhìn vết mực mới tinh dần dần thấm vào giấy, thở ra một hơi.

Cậu nhìn Nhất Bác, con ngươi trong veo giống như đá hắc diệu đắm mình trong suối, "Em đã đưa ra một quyết định, có lẽ là quyết định chính xác, em nghĩ vậy."

Cùng lúc đó, một acc giải trí đại V tên là "Tui đoán" thả ra vài bức hình, ghi rõ là chụp trước biệt thự Di Lăng. Hình hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra trong hình có ai.

"—— Là Vương tổng và Tiêu Chiến ?! A a a, Vương tổng một thân áo khoác đen dài, đẹp trai chết đi được! Hơn nữa đây rốt cuộc là cảnh gì vậy, Vương tổng mở cửa xe cho Tiêu Chiến ! Vương tổng và Tiêu Chiến cùng chung một cái dù! Vương tổng còn cố ý nghiêng dù về phía Tiêu Chiến ! A a a Vương tổng ơi, ống tay áo anh ướt rồi đó anh có biết không?"

"—— nếu cái này không phải là yêu thì tui đi chết đây! Cho dù có là anh em tốt thì cũng không có khả năng tình nguyện dầm mưa che dù cho bạn như vậy! PR giá trị nhan sắc của hai người! Hai người đứng chung một chỗ, thật sự là cảnh đẹp ý vui!"

"—— Tiêu Chiến về biệt thự Di Lăng ? Giá trị lịch sử của căn nhà này vô cùng nhiều, nhưng mà thế gia như Thanh Sơn Tiêu thị chắc lấy đại cái bình nào đó ra xét cũng có giá trị lịch sử đi? Trong show "Một ngày của tôi" chẳng phải Tiêu Chiến nói "Tất cả chỉ là hàng pha kè" sao~mấy ngày trước tui còn để tay lên trán nghĩ trong tay Tiêu Chiến có không biết bao nhiêu đồ cổ giá trị liên thành, chắc bỏ xa mấy viện bảo tàng nhỏ mười mấy con phố!"

Bắt đầu từ chỗ này, phong cách của khu bình luận đột nhiên cua gắt.

"—— từ tin tức công khai có thể thấy Tiêu Chiến mua không ít những món đồ cổ nhưng trừ ly đá họa tiết con gà nhặt được và quỹ đồng thau đã giao cho quốc gia thì những thứ khác cũng chỉ có mua vào chứ không bán ra, đây giống như định truyền xuống từng đời một í, ba đời sau khỏi cần làm việc cũng có cái ăn rồi!"

"—— nếu trong tay tui có một đống bảo vật thì tui sẽ xây một cái bảo tàng, thu tiền vé vào cửa! Hoặc là mỗi năm bán một món, đời này có thể ăn nằm phè phỡn đếm tiền mỏi tay rồi!"

"—— lầu trên muốn nằm chơi đếm tiền ơi, năng lực kiếm tiền của chính Tiêu Chiến đã khủng bố thấy mọe rồi, trong tay còn có tài sản thuyền vương để lại, di sản này không cần biết là nhiều hay ít, dù sao cũng là con số trên trời người thường không thể tưởng tượng đến, hoàn toàn có thể nằm chơi đếm tiền rồi ~ tui đoán chắc Tiêu Chiến không bán những món đồ cổ trong tay đâu nhỉ?"

Tiêu Chiến không hề biết trên mạng đang bàn tán xôn xao về cậu, cậu bỏ danh sách của Tiêu Tu Ninh vào túi rồi đóng kỹ các cửa, tắt hết đèn, cuối cùng khóa cửa, trước khi mấy tên phóng viên đánh hơi được tin tức chạy tới đây cản đường, cậu đã rời khỏi biệt thự Di Lăng.

Ngồi lên xe, Tiêu Chiến gọi điện cho Tằng Ảnh.

Một lúc sau trong điện thoại mới truyền tới giọng nói của Tằng Ảnh, "Tiêu Chiến lại nhặt được thứ tốt gì hả?"

Tiêu Chiến cong mắt, cười nói, "Không nhặt được thứ tốt, thầy, con muốn gặp thầy bàn chút chuyện, được không?"

"Có chuyện gì vậy?" Tằng Ảnh nhanh chóng nói, "Tối nhé, thầy vừa rang đậu phộng, con tới ăn luôn!"

Marry Christmas.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro