Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lên cấp ba, chiều cao của Lâm Y Khải phát triển mạnh mẽ, tốt nghiệp trung học còn chưa đến 1m7, lên cao nhất chưa được bao lâu đã lên 1m78, mặc dù so với Mã Quần Diệu vẫn chênh lệch nửa cái đầu, thế nhưng đứng bên cạnh những người bạn cùng khối cũng được xem là hạc trong bầy gà.

Cuộc sống cấp ba so với trong tưởng tượng nhàm chán hơn rất nhiều, từ thứ hai đến thứ sáu vĩnh viễn là chương trình học cùng tự học buổi tối, sáng thứ bảy thì học bù, một tuần chỉ được nghỉ có tối thứ bảy cùng với ngày chủ nhật.

Vào cuối tuần, có lúc Mã Quần Diệu sẽ về nhà, Lâm Y Khải cũng sẽ đi cùng. Lưu Bình đối với gia đình Lâm Y Khải trong mấy năm nay chăm sóc cho Mã Quần Diệu rất biết ơn và hổ thẹn, nhìn thấy Lâm Y Khải cũng rất khách khí. Trong nhà, người duy nhất không vui chính là em trai cùng mẹ khác cha của Mã Quần Diệu, tiểu Hổ.

Mỗi lần Lâm Y Khải đến nhà, tiểu Hổ lúc nào cũng đi theo phía sau Mã Quần Diệu như một cái đuôi nhỏ, lúc nào cũng ngọt ngào gọi anh hai…anh hai, không thèm để ý đến Lâm Y Khải.

Mã Quần Diệu đi vào nhà vệ sinh, tiểu Hổ mới chuẩn bị nhảy theo đã bị Lâm Y Khải túm lấy cổ áo ném vào phòng khách.

Tiểu Hổ quệt mồm, gọi Mã Quần Diệu: “Anh hai! Lâm Y Khải bắt nạt em nè!”

Lâm Y Khải giả bộ hung tợn, chỉ vào tiểu Hổ nói: “Không cho phép đi theo Mã Quần Diệu vào nhà vệ sinh, anh hai nhóc là của anh.”

Tiểu Hổ hừ một tiếng, thấy Mã Quần Diệu không để ý tới nó, con ngươi khẽ chuyển, hé miệng dùng sức cắn chặt ngón tay của Lâm Y Khải, ra dáng “anh khi dễ tui”.

Lâm Y Khải bị nó chọc tức, dở khóc dở cười, dùng sức nắm lấy cằm của tiểu Hổ mới cứu được ngón tay của cậu.

“Anh hai là anh của tui! Không phải anh của anh!”

Lâm Y Khải cười to: “Dĩ nhiên hắn không phải anh của anh rồi.” Hắn là lão bà của anh, cậu bổ sung trong lòng.

Buổi tối, lúc quay về trường tự học, tiểu Hổ không muốn anh hai Mã Quần Diệu của nó đi, khi còn nhỏ mẹ nói nó có một người anh trai, sau khi nhìn thấy thì đặc biệt yêu thích, hiện tại một tuần mới có thể gặp một lần, kết quả lại bị tên Lâm Y Khải kia theo đuôi, quả thực muốn chọc cho nó tức chết mà.

Lâm Y Khải khoác một tay lên vai Mã Quần Diệu, đi cùng anh, còn quay đầu lại nhìn Tiểu Hổ làm một cái mặt quỷ.

Tiểu Hổ giậm chân một cái, lúc muốn chạy đến thì bị mẹ kéo vào nhà.

Mỗi sáng, Mã Quần Diệu chỉ học có ba tiết, hai tiết còn lại thì phải đến sân huấn luyện tập chạy.

Sau tiết ba là nghỉ giải lao giữa giờ, Lâm Y Khải đi ngang qua quầy căn tin mua một chai nước, trước khi tập hợp thì chạy lại ném cho Mã Quần Diệu rồi trở về đội ngũ.

Bây giờ trời đã bắt đầu chuyển lạnh, lúc nghỉ giữa giờ luôn phải chạy 800m vòng quanh sân luyện tập, Lâm Y Khải thân cao, xếp cuối hàng trong lớp, vòng thứ nhất đi ngang qua chỗ Mã Quần Diệu đang nghĩ ngơi, cậu nhìn anh huýt sáo một cái, rồi vui vẻ tiếp tục chạy cùng đội ngũ.

Chạy không bao lâu, ủy viên âm nhạc lớp cách vách từ phía sau chen chúc lên chạy song song với Lâm Y Khải.

Nữ sinh mười sáu, mười bảy tuổi cơ bản đều đã dậy thì, trở nên thành thục, không còn ngại ngùng như nữ sinh cấp hai chỉ có thể lén lút đưa thư tình. Thời điểm yêu thích một người hận không thể làm cho cả lớp biết, nam sinh ban thể dục cao cao soái soái đánh bóng rổ tốt vô cùng kia là bạn trai sau này của mình.

Nữ sinh này lớn lên rất đẹp, mái tóc đen óng theo từng nhịp chạy mà trượt xuống bờ vai. Cô lấy cùi trỏ đụng Lâm Y Khải một cái, lớn tiếng hỏi cậu: “Cậu quen biết học sinh năm hai ban thể dục kia phải không?”

Lâm Y Khải quay đầu lại nhìn cô một cái: “Ừ.”

“Anh ấy có bạn gái chưa?”

Lâm Y Khải cười: “Đã muộn, hắn đã sớm có ước định chung thân cả đời rồi.”

Nữ sinh “hả” một tiếng: “Tại sao tớ chưa từng thấy anh ấy đi cũng với những nữ sinh khác?”

Lâm Y Khải chỉ chỉ chính mình: “Đây này.”

“Gì chứ?”

Lâm Y Khải chạy về phía trước vài bước, trở lại lớp học của mình, vứt nữ sinh đó lại phía sau. Cậu đã qua cái thời thấy nữ sinh yêu thích Mã Quần Diệu là bắt đầu lo sợ. Mã Quần Diệu có ưu tú thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng là của cậu, từ nhỏ đã vậy.

Buổi trưa tan học, lúc Mã Quần Diệu đứng dưới lầu đợi Lâm Y Khải xuống cùng đi ăn trưa, thì bị nữ sinh kia chặn lại, trên hành lang còn có thêm mấy nữ sinh khác đứng dựa vào lan can, nhìn Mã Quần Diệu cười tươi, rồi nhìn qua bạn của mình làm thủ thế “cố gắng lên”.

Từ ngày bộc lộ tài năng ở trường học mới, tình huống này đối với Mã Quần Diệu cũng không có gì xa lạ, lạnh lùng cự tuyệt rồi bước đến cửa sau lớp học, túm lấy Lâm Y Khải đang nhòm lén ra ngoài.

Nữ sinh không cam lòng, muốn đuổi theo, thì Mã Quần Diệu cũng đã nhanh chân kéo Lâm Y Khải đến đầu một hành lang khác. Lâm Y Khải quay đầu lại nhìn cô nhún vai một cái: “Tớ đã nói rồi mà, cậu lại không thèm tin.”

Mã Quần Diệu xoay mặt cậu lại, lạnh như băng hỏi: “Nói với cô ta cái gì?”

“Nói, từ lúc còn học nhà trẻ, cậu đã bán mình cho tớ rồi.” Lâm Y Khải nhảy lên trên lưng Mã Quần Diệu, có chút bất mãn nói: “Tại sao nữ sinh theo đuổi cậu nhiều như vậy, còn tớ lại chả có mấy người.”

Mã Quần Diệu xốc cậu lên, nói: “Bởi vì vừa nhìn cậu đã biết cậu chỉ có thể làm “vợ”.”

“Đệt!”

Mã Quần Diệu cười: “Mới học nhà trẻ đã muốn làm lão bà của tớ rồi.”

Lâm Y Khải nghĩ đến khi còn bé, bọn họ chơi trò gia đình kia, cậu vĩnh viễn làm “mẹ”, thì có chút không cam lòng, siết chặt cổ Mã Quần Diệu, tiến lại bên tai uy hiếp anh nói: “Đêm nay ngủ, tớ sẽ nắm chặt “chít chít” của cậu, cho cậu sau này không cứng nỗi luôn”

Thường thường buổi tối, sau khi quản lý kiểm tra xong, Lâm Y Khải lại chạy đến ký túc xá của Mã Quần Diệu cùng anh chen chúc trên một chiếc giường, chen chúc một hồi, cậu thích nhất là ôm anh ngủ, ngủ sẽ ngon giấc hơn ngủ một mình.

Người của hai phòng cũng không cảm thấy kinh ngạc, cũng biết hai người bọn họ là anh em tốt từ nhỏ đến lớn, trong ký túc xá cũng từng có người chỉ chỏ nói này nọ, nhưng nhìn hai người thoải mái không có một chút khó chịu, thì cũng không nói lời dèm pha nữa.

Lâm Y Khải chưa bao giờ quan tâm đến người khác sẽ nghĩ như thế nào. Ở trong mắt cậu, Mã Quần Diệu từ nhỏ đã là của cậu, mặc dù biết tình cảm của mình và anh sẽ không được người đời tiếp thụ, nhưng đó cũng không phải là chuyện cậu quan tâm.

Sau khi lên lớp 12, Mã Quần Diệu liền trở nên bận rộn, gần như mỗi ngày đều phải huấn luyện, khóa văn hóa phải chờ qua kỳ thi đại học chuyên ngành mới tiếp tục. Tháng mười, anh cùng với đội bóng của trường đi đến thành phố tỉnh bên tham gia tập huấn.

Thành tích văn hóa của anh cũng không kém, trải qua ba năm học, khi đến kỳ thi đại học nếu không phát huy thất thường thì cũng có khả năng đậu vào một trường chính quy loại hai khá tốt. Lưu Bình đã tìm anh thảo luận qua rất nhiều lần, hi vọng anh có thể chuyển tới ban cấp phổ thông.

Mã Quần Diệu cũng không nguyện ý, lúc trước anh lựa chọn môn này không phải là vì yêu thích. Thế nhưng anh hi vọng sau này có thể cùng sóng vai với Lâm Y Khải đứng chung một chỗ, muốn cùng cậu đứng trên cùng một độ cao, để mình có thể xứng đáng với cậu. Sau này cũng có tư cách đến nhà Lâm Y Khải gặp ba mẹ cậu nói, anh yêu Lâm Y Khải, anh vĩnh viễn muốn sống cùng với Lâm Y Khải cả đời.

Tháng bảy nóng bức đã đến, kỳ thi đại học đã kết thúc một tháng, thành tích thi cũng đã công bố, anh thiếu mấy điểm nên không thể đậu vào học viện thể dục ngoại tỉnh, nhưng có thể vào được trường chính quy nội tỉnh.

Trước kỳ thi hắn đã hỏi qua Lâm Y Khải nhiều lần, sang năm Lâm Y Khải muốn thi vào học viện thể dục thể thao tại thành phố mà hắn đã ghi danh.

Mã Quần Diệu cảm thấy rất nan giải, nếu báo danh khoa chính quy trong tỉnh đồng nghĩa hắn và Lâm Y Khải lại phải tách nhau ra bốn năm.

Vừa vặn Lâm Y Khải được nghỉ hè, cậu liền bồi Mã Quần Diệu đi về quê thăm mộ phần của Chu bà bà, hai người cùng nhau trở về cái huyện đã sống từ bé cho đến lớn.

Hầu Gia Kha sau hai năm kiên trì không ngừng theo đuổi cuối cùng cũng có thể cặp kè với Hứa Đồng Đồng, buổi tối, mấy người bọn họ đang liên hoan, hắn nhìn thấy Mã Quần Diệu thì ngay lập tức đứng chắn trước mặt Hứa Đồng Đồng, chỉ sợ Hứa Đồng Đồng mà mình cực khổ lắm mới đuổi được tới tay, nhìn thấy Mã Quần Diệu lại chạy theo anh.

Hứa Đồng Đồng bấm lên cánh tay Hầu Gia Kha một cái, thoải mái đi đến trước mặt hai người bọn họ chào hỏi.

Cô “hừ” một tiếng: “Hai người các cậu vẫn tốt như vậy à?”

Lâm Y Khải nhìn cô, cũng “hừ” một tiếng: “Dù chị với Hầu nước mũi có chia tay thì em với Mã Quần Diệu cũng không bỏ nhau đâu.”

Hứa Đồng Đồng lườm cậu một cái: “Em cứ đắc ý đi, cẩn thận chị méc cô nhỏ bây giờ, đừng tường là chị không biết.”

Lâm Y Khải đang muốn nói chuyện với Hứa Đồng Đồng để dời lực chú ý của cô đi, thì cô đã quay qua hỏi Mã Quần Diệu: “Ngày mai phải nộp đơn nguyện vọng rồi, cậu chọn trường nào?”

Mã Quần Diệu sửng sốt một chút: “Còn chưa nghĩ ra.”

Hứa Đồng Đồng kéo cánh tay Hầu Gia Kha: “Giấu cái gì chứ, tớ bây giờ cũng không còn ngây ngô như trước kia, đã có một tên đần mặc cho tớ sai bảo, tớ mới không thèm làm vật cản trở hai người.”

Lâm Y Khải không trả lời, quay đầu nhìn
Mã Quần Diệu. Mã Quần Diệu cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bkpp