Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Y Khải ở đây cùng Mã Quần Diệu mấy ngày, sau tết mới trở về nhà.

Chương trình học kỳ sau của lớp 9 rất bận, Lâm Y Khải cũng không còn đi chơi với bạn học khi có thời gian rảnh nữa, tuy rằng thành tích của cậu thi vào trường ở thành phố không thành vấn đề, thế nhưng cậu sợ rằng xuất hiện cái gì đó bất ngờ, không thi nổi vào trường ở thành phố là ba năm liền không thấy Mã Quần Diệu, cậu sẽ tự làm mình tức chết.

Trước khi thi, Lâm Y Khải đã nói với mẹ về nguyện vọng của mình, mẹ Lâm không ngăn cản cậu, trường học thành phố khắp mọi mặt đều tốt hơn so với trường huyện, tỷ lệ thi đậu đại học cũng cao hơn rất nhiều. Lo lắng duy nhất chính là Lâm Y Khải có thể tự chăm sóc tốt cho mình hay không.

Lâm Y Khải một bên gặm dưa chuột một bên khuyên mẹ của cậu: "Mã Quần Diệu cũng học trường này mà, mẹ không cần phải lo lắng."

Mẹ Lâm gõ một cái lên đầu cậu: "Mẹ đoán được mà, hai đứa từ nhỏ chỉ thiếu mỗi việc mặc chung một cái quần."

Lâm Y Khải cúi đầu, mặt có chút hồng, còn chưa mặc đâu, nhiều nhất chỉ ngủ chung một cái giường mà thôi.

Thành tích của Lâm Y Khải rất là ấn tượng, thi vào trường thành phố, đậu không nói, điểm còn dư để vào lớp trọng điểm. Lúc nhận được thông báo, cậu lập tức gọi điện cho Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu còn ở trường học bù, lớp 11 sẽ bắt đầu chia ban, thành tích của anh hiện tại cũng chỉ có thể thi đậu vào trường đại học loại trung. Cuối học kỳ, anh đăng ký vào lớp năng khiếu, dự định học thể dục. Nghỉ hè đã được nửa tháng, nhưng anh vẫn còn ở trường học để tham gia tập huấn, không tìm được chút thời gian rảnh để đi đón Lâm Y Khải.

Hai ngày trước khi khai giảng, Lâm Y Khải đã ôm hành lý đến, không thông báo trước cho Mã Quần Diệu mà tự mình ôm đồ đi đến ký túc xá của anh.

Đúng lúc là chủ nhật, trường học cho nghỉ một ngày, trong ký túc xá chỉ có một mình Mã Quần Diệu, đang định ra khỏi cửa thì đã thấy Lâm Y Khải lao vào.

Lâm Y Khải ném hành lý, trực tiếp nhào lên người Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu bị cậu làm cho sợ hết hồn, lui về phía sau hai bước mới có thể vững vàng tiếp được cậu.

Lâm Y Khải chôn đầu vào cổ Mã Quần Diệu, lè lưỡi liếm liếm, thở dài, nói: "Cuối cùng cũng được ôm, tớ nhớ đến chết rồi."

Mã Quần Diệu bị cậu liếm làm run cả người, hô hấp cũng trở nên nóng hơn, cúi đầu hôn Lâm Y Khải một cái: "Tại sao đến mà không báo trước, để tớ đi đón?"

Lâm Y Khải vui vẻ: "Nói trước thì chẳng còn gì là kinh hỉ nữa."

Lâm Y Khải đi cả một quãng đường dài mệt không chịu được, bò lên giường ngủ trưa, Mã Quần Diệu đi ra đóng kín cửa, chờ Lâm Y Khải leo lên rồi cũng lên theo.

Mã Quần Diệu nằm nghiêng qua một bên, duỗi cánh tay đặt dưới đầu Lâm Y Khải, để cho cậu gối đầu lên. Lâm Y Khải nhắm hai mắt lại ngủ một lúc, rồi mở mắt ra đến gần hôn lên chóp mũi Mã Quần Diệu: "Cậu đi xuống, cậu ở đây thì làm sao tớ có thể ngủ được?"

Mã Quần Diệu thấp giọng cười nhẹ hai tiếng, vươn người qua hôn Lâm Y Khải, nhỏ giọng nói: "Cậu ở đây thì sao tớ có thể xuống được."

Lâm Y Khải cảm thấy lúc này nhất định sẽ ngủ không ngon, thẳng thắn giơ tay ra ôm lấy Mã Quần Diệu, một tay chui vào quần áo, sờ soạng lung tung trên lưng anh, da thịt Mã Quần Diệu nhẵn nhụi, xúc cảm khi vuốt ve cơ bắp rất tốt, cậu một bên mò mẩm một bên cắn vai Mã Quần Diệu, cuối cùng khi trên vai Mã Quần Diệu có một dấu hồng cùng hai hàng răng mới nhả ra.

Lâm Y Khải vuốt đầu của anh, Mã Quần Diệu vẫn giữ nguyên kiểu tóc ngắn ngủn, cái trán cùng lỗ tai hiện hết ra bên ngoài, thế nhưng nhìn tổng thể rất đẹp, mày rậm mắt to, mặc dù mới mười bảy tuổi, khuôn mặt vẫn mang theo ngây ngô, nhưng cũng suất khí bức người.

Lâm Y Khải bị Mã Quần Diệu hôn đến thần hồn điên đảo, hô hấp càng ngày càng ồ ồ thở dốc, không tự chủ được mặc cho Mã Quần Diệu chen vào hai chân của cậu, hai người gắng gượng cách lớp vải mỏng cọ sát thân dưới.

Quần áo của họ ném thẳng xuống cuối giường, thân trần dính vào nhau, Mã Quần Diệu nhoài đến trước ngực Lâm Y Khải hôn liếm, một tay cầm lấy phân thân của cậu.

Lâm Y Khải gác một chân lên eo Mã Quần Diệu, cái cảm giác này làm cho cả người cậu kêu gào thoải mái, tim trong nháy mắt cũng được lấp đầy, phân thân trướng đau, nhịn không được muốn cùng Mã Quần Diệu càng thêm tiếp xúc thân mật.

Lâm Y Khải thấp giọng nói: "Mã Quần Diệu, làm sao đây? Chính là loại kia ý, đao thật súng thật xuất trận hả?"

Mã Quần Diệu ngẩng đầu lên nhìn cậu, rồi cắn lên cằm một cái: "Chờ một thời gian nữa, bây giờ cậu vẫn còn nhỏ."

"Cái gì?" Lâm Y Khải trợn to hai mắt, đẩy Mã Quần Diệu từ trên người mình xuống. Một tay vạch quần lót xem phân thân đang trướng đau của mình, rõ ràng không nhỏ, so với hai năm trước lớn hơn không ít. Cậu nhìn xong lập tức phản bác lại Mã Quần Diệu: "Nhỏ ở chỗ nào? Mặc dù cậu lớn hơn, nhưng tớ vẫn còn đang dậy thì!"

Mã Quần Diệu suýt chút nữa từ trên giường rớt xuống đât, dở khóc dở cười nhìn cậu, giơ tay gõ lên đầu Lâm Y Khải một cái: "Cậu nghĩ đến đâu rồi, tớ nói bây giờ tuổi cậu còn nhỏ, chờ tốt nghiệp trung học rồi nói tiếp."

Lâm Y Khải thẹn thùng, mặt đỏ như trái cà chua, bò lên trên người Mã Quần Diệu, mặt đối mặt cắn anh một trận, hung hăng nắm chặt lấy cái thứ phía dưới không cho anh cử động.

Cửa đột nhiên vang lên một tiếng, Mã Quần Diệu vội vã rút chăn ở cuối giường che lại, để Lâm Y Khải nằm trên người mình không cho cậu động đậy.

Bạn cùng phòng của Mã Quần Diệu đã trở lại, nhìn Mã Quần Diệu chào hỏi một tiếng: "Sắp trưa rồi mà vẫn còn ngủ à?"

Mã Quần Diệu "ừ" một tiếng, cẩn thận từng li từng tí kéo mền che Lâm Y Khải lại.

Lâm Y Khải kề sát trước ngực Mã Quần Diệu, miệng cười không ngừng, rồi lại cắn lên viên hồng hồng nổi lên trước ngực Mã Quần Diệu một cái. Mã Quần Diệu khẽ rên một tiếng, nơi này của anh rất mẫn cảm, mỗi lần Lâm Y Khải đụng vào là anh lại bất đầu có phản ứng.

Bạn cùng phòng liếc mắt nhìn tới, đặt cơm lên bàn học: "Cậu không sao chứ? Nóng như vậy mà còn đắp chăn"

Mã Quần Diệu đỏ mặt quay đầu lại nhìn bạn cùng phòng, ho nhẹ một tiếng: "Không có chuyện gì, cảm mạo một chút thôi. Không phải cậu nói là ra ngoài bồi bạn gái đi dạo phố sao?"

"Cô ấy vẫn còn ở ký túc xá, ăn cơm xong rồi tớ lại qua đó. Có thật là cậu không có chuyện gì không? Tớ có thuốc, cậu lấy uống không?"

"Không cần." Lâm Y Khải còn đang sờ loạn thân trên của anh, Mã Quần Diệu nhẹ nhàng nắm lấy mông của cậu.

Lâm Y Khải mở tay của hắn ra, ở trong chăn từng chút từng chút trượt xuống, Mã Quần Diệu không dám kéo cậu lại, sợ rằng phát ra tiếng động sẽ bị bạn cùng phòng phát hiện. Chỉ có thể không yên lòng dời đi sự chú ý của cậu ta.

Lâm Y Khải rút chân trượt sát vào trong giường, ôm lấy eo Mã Quần Diệu hít một hơi thật sâu. Mặt cậu đối diện phía dưới của Mã Quần Diệu, vật này vì sợ hãi mà có chút mềm nhũn, Lâm Y Khải cách một lớp quần đùi liếm liếm phía trên, nhìn vật trong tay đang từ từ lớn lên.

Mã Quần Diệu cắn răng thật chặt, gõ lên đầu Lâm Y Khải một cái.

Lâm Y Khải đùa càng hăng say, trực tiếp kéo quần đùi và quần lót Mã Quần Diệu xuống, một ngụm ngậm lấy vật đang trướng đến rỉ nước.

Mã Quần Diệu suýt chút nữa rên ra tiếng, vội vã giả vờ ho khan mới che giấu được.

Bạn cùng phòng nghi hoặc bước đến, ló đầu lên trên xem thử: "Cậu đang làm gì thế?"

"Không, có chút đau đầu." Mã Quần Diệu nói xong đè đầu Lâm Y Khải lại, cái đầu lưõi nóng bỏng kia vẫn còn đang liếm láp, anh nhịn không được thở dồn dập, thận trọng từng chút từng chút đẩy hông về phía trước.

Bạn cùng phòng chợt cười to: "Mã Quần Diệu, cậu được đó, có phải là đang lén lút xem loại phim kia không?"

Mã Quần Diệu không lên tiếng, cong người sờ sờ mặt Lâm Y Khải, nắm lấy cằm cậu đẩy vào càng sâu.

Bạn cùng phòng một bên cười to một bên bưng hộp cơm ra ngoài, nhìn Mã Quần Diệu phất tay một cái: "Tớ qua phòng cách vách ăn, không quấy rầy cậu nữa, buổi tối nhớ chia sẻ một chút đó nha."

Sau khi cửa bị đóng lại, Mã Quần Diệu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, vén chăn ra nâng cái đầu nhễ nhại mồ hôi của Lâm Y Khải lên: "Bảo bối, em suýt chút nữa hại chết anh rồi."

Lâm Y Khải "A" một tiếng, muốn phun ra, Mã Quần Diệu mới không để cậu đạt ý nguyện, nhưng lại sợ làm cậu bị thương, chỉ có thể nhẹ nhàng đưa đẩy, bọn họ trước đây nhiều nhất chỉ lấy tay hỗ trợ, đây là lần đầu tiên được hưởng thụ khoang miệng trơn mịn ấm áp, không bao lâu liền nhịn không được muốn bắn ra, còn chưa kịp rút ra đã trực tiếp bắn vào trong miệng Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải hừ một tiếng, cuối cùng cũng coi như có thể hô hấp, cậu gác một chân lên thành giường, thứ gì đó trong miệng theo yết hầu nuốt xuống, cậu bị sặc ho khan vài tiếng, khóe miệng còn mang theo vài giọt trăng trắng.

Mã Quần Diệu kéo quần lại, vớt Lâm Y Khải lên rồi đặt cậu lên người, nhìn biểu cảm của cậu, anh nhịn không được bật cười: "Ăn ngon không?"

"Tới địa ngục đi." Lâm Y Khải phẫn hận cắn lên miệng Mã Quần Diệu một cái, rồi vươn lưỡi liếm thứ còn dính trên khóe miệng, ra hiệu cho Mã Quần Diệu hé miệng, đẩy thứ đó lên đầu lưỡi Mã Quần Diệu rồi mới thỏa mãn lui ra.

Mã Quần Diệu muốn giúp cậu, Lâm Y Khải ngăn cản: "Một chút nữa cậu ta về mà tớ vẫn chưa bắn ra thì làm thế nào đây?"

Mã Quần Diệu cười, lại rút tay ra.

Lâm Y Khải vừa mệt vừa buồn ngủ, đôi mắt sắp không mở ra được, một chân chặt chẽ khoát lên người Mã Quần Diệu, cuối cùng không thoải mái lại uốn éo thân thể, bàn tay vươn đến vật phía dưới của Mã Quần Diệu, vuốt ve vài cái rồi mới hài lòng nhắm mắt lại.

Hết chương 12

🙉🙉🙉 Ôi cái chương này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bkpp