CHƯƠNG 1: Trùng sinh về quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kit chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân sẽ có một ngày tận mắt nhìn thấy tang lễ của mình.

Cậu nhớ, lúc ở trên máy bay, khi đang chuẩn bị bay đến NewYork bàn bạc công việc hợp tác giữa hai bên. Chỉ cần cậu thành công, mọi người chắc chắn sẽ đứng về phía cậu. Sau đó, vị trí của Tổng giám đốc "The Golden" sẽ là của cậu.

Kit biết chắc chắn mình nhất định sẽ thắng nhưng không ai ngờ đến việc, cậu gặp tai nạn trên máy bay khi chuẩn bị về nước.

Thời khắc biết mình sẽ chết, Kit vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Những nỗ lực, cố gắng của anh trong mười năm qua sắp sửa đạt được mục tiêu liền thất bại trong nháy mắt.

Cậu vất vả, dành nhiều tâm huyết lâu như vậy, liều mình cho doanh nghiệp họ Panuwat, cho dù thế nào chăng nữa cũng không để ai cướp đi mọi thứ của cậu, nhất là hai mẹ con hắn ta!

Cậu từng thề, cả đời này sẽ không để yên cho hai mẹ con họ, sẽ không để cho họ đạt được những gì họ muốn. Kết quả, lúc cậu sắp thành công, chỉ còn một phút cuối cùng kia lại thua vì một tai nạn máy bay.

Cậu không cam lòng! Một giây trước khi chết, trong lòng Copter tràn ngập oán trách và thù hận.

Sau đó, khi ý thức trở lại, cậu đang phiêu diêu giữa không trung, đáp xuống ngay chỗ cử hành tang lễ của chính mình. Cậu thấy ba đứng trước mộ. Tóc bạc trắng gần nửa mái đầu, khuôn mặt già nua đầy bi thương làm cho Copter không khỏi sững sờ.

Đã rất lâu cậu không nhìn mặt ba, không ngờ ông đã già đi nhiều như vậy.

Kể từ khi ông ta cho hai mẹ con hắn vào nhà, quan hệ giữa ông và cậu trở nên vô cùng căng thẳng. Kit không còn gọi ông là ba nữa. Cậu luôn đối địch với ba khắp mọi nơi, tỏ thái độ kiêu ngạo và khinh thường. Cậu làm tất cả mọi người cảm thấy không thoải mái. Nhìn bộ dạng bọn họ bực mình và tức giận Copter lại cảm thấy sảng khoái vô cùng. Đối với cậu, từng này chuyện chẳng đáng là gì số với những việc mẹ con cậu phải chịu đựng trước đây.

Mẹ cậu yêu người đàn ông này rất nhiều, biết rõ ông cưới bà chỉ vì tài sản. Mẹ cậu vẫn không hề trách cứ, toàn tâm toàn ý dành cho ông tất cả nhưng đổi lại là cả đời cô đơn rồi một mình phẫn uất mà ra đi. Một chuyện mà cậu không thể chịu đựng được là lúc mẹ cậu qua đời chưa được ba tháng liền rước người đàn bà kia vào nhà.

Một cách chính xác mà nói, khi mẹ cậu còn sống thì bọn họ đã ở bên ngoài yêu đương vụng trộm. Ba muốn ly dị với mẹ, bà một mực kiên quyết không chịu. Cuối cùng, ông ta đá cửa bỏ đi, khi về đã dắt thêm hai mẹ con xa lạ nhà kia.

Sống chung với một người vô tình như thế, mẹ cậu lại càng cô đơn ai oán, thân thể vốn không còn trẻ trung, khỏe mạnh nay thêm tâm bệnh đã không chịu đựng được mà qua đời.

Đây tất cả là lỗi của người đàn bà kia!! Mọi chuyện đều từ bà ta mà ra!!!

Kit uất hận nhìn người đàn bà đang sống chung với ba cậu. Nhìn thấy bộ dạng bi thương của bà ta, cậu khinh thường hừ lạnh một tiếng, trong mắt toàn là khinh bỉ. Bộ dạng đau lòng của bà ta, cậu không tin nó là thật. Cảm thấy trong đó toàn là dối trá và kinh tởm đến buồn nôn!

Suy cho cùng, người đàn bà kia căn bản thua xa mẹ, kể cả tướng mạo và gia thế đều không thể so sánh với mẹ. Nhưng trong lòng ba cậu chỉ có người đàn bà kia cho dù đã kết hôn và có con, ba vẫn nhớ tới bà ta vì bà ta mà lạnh nhạt với mẹ suốt hai mươi mấy năm trời. Cưới bà ta vào rồi lại che chở, chu cấp đầy đủ, đối xử với con bà ta và của riêng ông ấy rất nồng hậu thậm chí, còn tốt hơn cả cậu!

Cùng ở trong một mái nhà, bọn họ ba người cười nói hạnh phúc khiến cậu như kẻ dư thừa trong nhà này vậy. Ông còn có ý định giao lại công ty "The Golden" cho đứa con kia mà đáng ra nó phải là của cậu. Vì cậu đã tận tâm cho nó phát triển và vươn lên đến thế vậy mà!

Ánh mắt của Kit chuyển qua người đàn ông mặc tây trang cao lớn, mặt không chút biểu cảm, trầm ổn gần như lạnh lùng.

Cậu cười lạnh. Cần gì phải đến tang lễ này? Hư tình giả ý. Cậu chết rồi còn cười nhạo cậu sao?!

Hai tay cậu nắm chặt, trừng mắt lên nhìn người đàn ông thối tha đó. Trong lòng đầy oán hận nhưng bây giờ cậu có thể làm gì? Kit bây giờ, chỉ là một u hồn lang thang phiêu bạt, cái gì cũng không làm được. Cậu uất hận nhắm mắt, nắm chặt hai bàn tay đang run run.

Kit chầm chậm nhìn tang lễ kết thúc, mờ mịt không biết đi đường nào. Theo bản năng theo ba "người thân" trở về nhà. Hành vi đó, cậu cảm thấy thực ngu ngốc và buồn cười.

Đây... Vẫn là nhà cậu sao?

Không phải. Từ lúc mẹ mất, hai mẹ con họ bắt đầu đặt chân vào cửa, Kit đã mặc định đây không còn là nhà của cậu nữa. Nhưng cậu vẫn kiên trì ở lại đây dù trong lòng căm ghét hai người họ đến mấy. Vì đây, là chỗ hai mẹ con cậu từng ở.

Kit mở to mắt, im lặng bay đi. Cậu về nhà nhưng không một ai nhìn thấy cậu. Trong đêm khuya tĩnh mịch, căn phòng to lớn như vậy nhưng chỉ có mỗi mình cậu.

Cậu nên đi đâu? Nơi nào mới là nơi cậu thuộc về?

Bỗng nhiên, một thân hình bước vào phòng cậu. Copter sửng sốt, nhìn hắn ngồi trên giường mình, ngón tay vuốt vào khung ảnh đầu giường. Trong ảnh, khí thế cậu vô cùng kiêu ngạo.

Hắn đến phòng cậu làm gì? Cậu vừa mới chết đã muốn phá đi phòng cậu rồi sao?

Kit nắm chặt tay, nheo mày chờ đợi hành động kế tiếp.

Nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì. Ánh mắt luôn đặt trên khung ảnh đến khi trời dần hửng sáng mới đứng dậy rời khỏi phòng.

Cậu không biết hắn làm gì nhưng cậu nghĩ, hắn nhất định không có ý tốt gì. Cậu sẽ chờ xem, xem hắn làm thế nào để lấy mọi thứ đã thuộc về cậu.

Hắn cứ giữa đêm khuya thanh vắng đi vào phòng cậu sau đó lại ngồi trầm mặc suốt đêm.

Cậu không hiểu. Vì sao hắn không phá hủy phòng cậu ngược lại, còn lưu giữ tất cả những đồ đạc của cậu như lúc cậu còn sống.

Kit nghi hoặc không hiểu nhưng lại không thể hỏi chỉ có thể mang theo nghi vấn trong lòng, cứ thế đi bên cạnh hắn.

Vào ngày sinh nhật hàng năm của cậu, hắn cầm bánh ngọt đi vào, vẫn tiếp tục nhìn cây nến trên miếng bánh cháy đến khi lụi tắt rồi mới rời đi. Tay không quên lướt qua khung ảnh quen thuộc.

Cứ nhìn hắn như vậy, suốt một năm rồi lại một năm. Tới khi ba và người đàn bà kia mất, hắn tự tay đưa tiễn họ. Cả căn nhà lớn như vậy, giờ chỉ còn mình hắn.

Hắn không cưới vợ sao?

Cậu nhìn hắn. Luôn lạnh lùng, cô độc một mình. Cứ đi rồi lại về. Khi trở về, rất thường xuyên đến chỗ cậu, nhìn mãi tấm ảnh đầu giường tựa như một thói quen khó bỏ. Kit hính là nhìn không ra hắn đang nghĩ gì nhưng lâu ngày nhìn hắn như vậy làm lòng cậu càng bị đè nén cùng phiền chán.

Một năm sau, hắn nhận nuôi một bé trai, nuôi nấng nó lớn lên, dạy cho nó tất cả. Vài năm sau, hắn thường hay ngất xỉu không biết lí do vì sao?

Cậu nghe bác sĩ nói, hắn bị ung thư phổi. Ngoài ra, hắn thường xuyên không cung cấp đủ chất dinh dưỡng trong bữa ăn, thêm loét dạ dày thậm chí làm việc quá độ dẫn đến đau tim. Nếu không nghỉ ngơi và an dưỡng tốt, bệnh tình càng thêm trầm trọng.

Cậu kinh ngạc nhìn thần sắc của hắn. Biết rõ bệnh tình của mình mà hắn lại bình tĩnh dị thường. Không có lấy một tia kinh hoảng mà ngược lại, bình tĩnh mà đối mặt với tất cả.

Thái độ của hắn như luôn chờ đợi thời khắc này xảy đến. Ý nghĩ này làm Kit không thể hiểu nổi. Cậu căng thẳng, ánh nhìn theo thường lệ hướng về hắn.

Một sự thật mà cậu vừa mới biết, hắn nghiện thuốc lá nghiêm trọng. Hơn nữa, việc hắn thường xuyên bỏ bữa, nếu có ăn cũng chẳng đúng giờ đúng giấc. Thân hình cao ngất kia bây giờ càng ngày càng gầy rộc rõ đi. Hắn cứng đầu, không nghe lời khuyên của bác sĩ cùng đứa con mà hắn nhận nuôi. Hắn là cố ý về nhà, không muốn nằm viện cũng không chịu điều trị bằng hóa chất.

Hắn luôn đến phòng cậu mỗi đêm, ngồi trên giường của cậu sau đó lẳng lặng nhìn ảnh cậu. Mà cậu cũng đang lẳng lặng nhìn hắn. Cuối cùng, cậu tận mắt chứng kiến tang lễ của hắn an táng ngay bên cạnh mộ cậu.

Cậu chạy tới trước mộ hắn, bàn tay trong suốt vươn ra phía trước, đến khi gần chạm bức ảnh trên bia mộ lạnh lẽo chợt, cậu ngừng lại. Trong mắt ẩn chứa nhiều phức tạp. Cuối cùng, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bức ảnh, dịu dàng mơn trớn gương mặt ủ dột của hắn.

Nhớ lại khi cậu chết, hắn vẫn cầm khung ảnh cũ trên tay. Nó cũng là di ảnh của cậu. Khi hắn nhắm mắt, khóe môi lạnh dường như đang nhướng lên. Khoảnh khắc đó, cậu phảng phất nghe được hắn thốt ra một cái tên.

" Kit..".

Là tên của cậu. Nước mắt không biết từ đâu mà im lặng khẽ rơi. Uất hận và không cam tâm đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn lại bi thương đè nén nói chẳng nên lời.

Đau. Thực sự nó rất đau...

Kit giữ chặt lấy ngực, ngón tay run run dùng sức. Cậu không hiểu, vì sao khi đã chết, con tim còn có thể đau như vậy?

Tách...

Giọt nước mắt trong suốt tựa như viên pha lê đẹp đẽ, thuần túy rơi khẽ trên nền đất. Bóng dáng trong suốt cũng dần dần biến mất để lại phía sau là tiếng nói khẽ khàn," Đồ ngốc...".

Trong thời khắc giọt lệ rơi xuống, Kit chỉ nhớ rõ hô hấp không thông, đau đớn đến nỗi khiến nước mắt cậu không ngừng rơi...

" Cậu chủ? Cậu chủ!? Cậu chủ!!!".

Kit mở mắt, trước mắt toàn hình ảnh mơ hồ. Cậu nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi hơn so với giấc mơ kia, tim cậu không khỏi đập mạnh.

" Cậu chủ, cậu làm sao vậy? Có phải đang gặp ác mộng hay không?".

Khuôn mặt người phụ nữ kia lo lắng nhìn cậu, đau lòng lau đi nước mắt còn đọng lại trên gương mặt cậu chủ của mình, nghĩ rằng cậu mơ thấy phu nhân vừa ra đi.

" Pee... dì Pee?". Kit khiếp sợ nhìn người phụ nữ kia, người này là bảo mẫu chăm sóc cậu từ bé đến lớn. Cũng xem như là mẹ thứ hai của cậu. Cậu nhớ khi cậu hai mươi tuổi, dì Pee về quê, ở cùng con dâu và con ruột, không còn làm giúp việc nhà cậu nữa.

Tang lễ của cậu, dì ấy cũng đến. Cuối cùng, không chịu được liền khóc ngã ngất vào con mình.

Nhưng hiện tại, Kit nhìn quanh bốn phía. Đây đích xác là phòng của cậu, cảnh vật xung quanh đều quá đỗi quen thuộc.

Nhìn thần sắc cậu chủ mờ mịt, dì Pee càng thêm đau lòng. Trong thời khắc giọt lệ rơi xuống, cậu chỉ nhớ hô hấp không thông, đau đớn đến nỗi khiến nước mắt cậu không ngừng rơi... Nhưng hiện tại, Kit nhìn quanh bốn phía. Đây đích xác là phòng của cậu, cảnh vật xung quanh đều quá đỗi quen thuộc.

Nhìn thần sắc cậu chủ mờ mịt, dì Pee càng thêm đau lòng, " Cậu chủ, cậu vừa mơ thấy phu nhân có phải không? Phu nhân thật là cố chấp, kết quả cuối cùng thì sao? Phu nhân vừa mới đi không bao lâu, lão gia liền cưới người phụ nữ kia, hôm nay còn muốn đem mẹ con họ về. Thật sự là...".

Dì Pee càng nói càng giận, cái chết của phu nhân thì đành thôi nhưng bà càng vì cậu tuổi còn nhỏ mà đã mất mẹ, chịu sự xa lánh của ba mà đau lòng thay.

Không có mẹ che chở, cậu chủ đáng thương nhất định sẽ bị hai mẹ con nhà đó bắt nạt.

Mẹ con? Về?

Cậu nghi hoặc nhìn dì Pee. Trong lòng dâng lên một cỗ kinh nghi, tim vì tin này mà đập mà nhanh hơn.

" Dì Pee, mẹ con qua đời ba tháng rồi phải không?".

" Đúng rồi, mới ba tháng. Người đàn bà đó chờ không kịp vào cửa, lão gia làm sao có thể đối xử với phu nhân như vậy?!"

Đáp án đã được chứng thực. Kit không dám tin vào thực tại, cậu cố gắng ổn định giọng nói đang run rẩy, " Dì Pee, dì ra ngoài trước đi".

" Cậu chủ?". Phát hiện sắc mặt cậu tái nhợt, dì Pee lo lắng hỏi, " Cậu có thấy khó chịu chỗ nào không?".

Kit khẽ mỉm cười một chút, " Không có gì. Dì ra ngoài đợi con. Bọn họ không phải đang về sao?".

" Tài xế nói hơn mười giờ sẽ tới, lão gia muốn cậu chờ ở dưới lầu". Nói xong câu cuối cùng, dì Pee một mặt tức giận.

Bà biết rõ cậu chủ kiên quyết phản đối hai mẹ con đó vào nhà, lão gia còn bảo cậu chủ xuống lầu nghênh đón, căn bản chính là muốn cậu chủ tiếp nhận. Nhưng dù gì bà cũng là người hầu trong nhà, có bất mãn thay cậu cũng không thể nói được gì đành bất đắc dĩ chấp nhận và đau lòng nhìn cậu chủ nhỏ tuổi.

" Con rửa mặt xong rồi đi xuống". Thần sắc Copter bình tĩnh, hai tay trong chăn nắm chặt, không ngừng run rẩy.

Dì Pee rời đi, cậu nhanh chân nhảy xuống giường, chạy vội đến chiếc gương phía trước. Nhìn bộ dạng cậu lúc này, ánh mắt đột nhiên thay đổi. Trên người là bộ quần áo ngủ tơ tằm màu xanh lá cây nhạt bao quanh thân thể gầy gò, mái tóc đen nâu đặc trưng xen vào là đôi mắt cũng phất màu nâu sẫm. Trong khi đó, ngũ quan vô cùng sắc xảo và thâm thúy nhưng vẫn lộ ra gương mặt tái nhợt, ngây ngô. Đây là cậu. Lúc này chỉ đang là một cậu nhóc mười bốn tuổi vô cùng kiêu ngạo và chứa đầy phản nghịch.

Dù trong lòng đã chắc chắn cũng thật sự chứng thực, Kit vẫn bị hình ảnh trong gương dọa đến ngây người, thậm chí còn không thể tin được.

Cậu biết đây được xem là một tình tiết đang được lưu hành trong các tiểu thuyết và phim truyền hình hiện nay. Khi xem thể loại phim nhàm chán này cậu chỉ cười nhạt, không ngờ loại kịch tính này lại xảy ra với mình.

Cậu chết, trở thành một u hồn lại tình cờ trùng sinh về năm mười bốn tuổi nhưng lại trùng sinh đúng ngày mà cậu ghét nhất.

Kit nhớ. Nhớ rất rõ ràng, ngày ba cưới người đàn bà kia, ngày mà hai mẹ con họ bước chân vào nhà cậu. Ba chưa bao giờ xem nơi này là nhà, hôm nay lại mang người mới đi vào mà cậu - người thừa kế nhà họ Panuwat lại cư nhiên bị biến thành người ngoài.

Cậu không cam tâm! Cậu phẫn nộ, cậu hận ba vô tình với mẹ, hận người đàn bà vô sỉ kia, cả đứa con duy nhất của bà ta cũng vô cùng thống hận.

Kit luôn đối nghịch với bọn họ, ngay cả những người hầu trong nhà. Ngoài những người trung thành với mẹ và cậu, không có ai khác thích cậu. Họ như dành cả đời để đấu tranh chống lại cậu.

Nhìn bộ dạng của hắn sau khi cậu chết, không một chút thú vị. Hắn giống như một kẻ đáng thương, đã sắp đứt hơi lìa đời vẫn còn cầm ảnh cậu trong tay, miệng khẽ gọi tên cậu, hệt nhau một tên ngốc. Một tên ngốc bất trị!

" Tên đàn ông ngu xuẩn!!". Kit khẽ lầm bầm, đôi ngươi sắc lại, tâm tình thêm phức tạp.

                    ❤_Hết chương 1_❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro