Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào buổi sáng!" Một lần nữa, Phác Chân Vinh lại mang đôi mắt gấu trúc xuất hiện ở nhà ga.

Khó tin chính là, thần sắc Lâm Tể Phạm hôm nay cũng không tốt lắm.

"Hôm qua..."

"Hôm qua..." Hai người đồng thanh nói.

"Cái kia, anh nói trước đi..." Phác Chân Vinh ngượng ngùng gãi đầu.

Lâm Tể Phạm nhìn cậu, thấp giọng hỏi: "Hôm qua cậu đi cùng bạn gái sao?"

"A?" Phác Chân Vinh vốn đang ngáp một cái chợt khựng lại, miệng mở lớn, một chút phong độ cũng không có, hỏi. "Anh nói gì? Bạn gái?"

"Đúng vậy, hôm qua lúc tôi gọi cho cậu..."

"A ha ha, anh nhầm rồi, con bé đó là em gái tôi." Phác Chân Vinh cười nói. "Em gái tôi lên thăm, hôm qua ngủ lại nhà tôi một đêm."

"Vậy sao!" Lâm Tể Phạm như trút được gánh nặng bật cười.

"Lần sau sẽ giới thiệu hai người với nhau." Phác Chân Vinh cười tủm tỉm nói.

"Được." Chỉ cần là người thân của Phác Chân Vinh, anh sẽ không từ chối.

"Hôm qua anh gọi tôi có việc gì không?" Phác Chân Vinh lại được Lâm Tể Phạm che chở trong góc, hai người thấp giọng nói chuyện.

"Cũng không có gì, chỉ là tôi phải đi miền Nam hai ngày, muốn mời cậu ăn cơm."

"A nhắc mới nhớ, anh từng nói chúng ta sẽ trao đổi cơm trưa!" Phác Chân Vinh ngẩng đầu, cười nói.

"Vậy, trưa cậu muốn ăn gì?"

"Được chọn sao?" Phác Chân Vinh chớp mắt.

"Đương nhiên."

"Ưm... ăn gì đây? Tôm hùm?"

"Được." Lâm Tể Phạm đồng ý.

"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi." Phác Chân Vinh ngượng ngùng cúi đầu, lỡ anh nghĩ cậu có công phu sư tử ngoạm thì sao.

"Tôi nói thật mà." Lâm Tể Phạm xoa đầu cậu, cười nói. "Như vậy, trưa nay gặp nhau nhé."

"Đúng rồi, tôi còn chưa biết anh làm ở đâu."

Lâm Tể Phạm trầm ngâm một lúc lâu, nói. "Tiểu Vinh, nếu tôi nói tôi làm ở Tể Vinh, cậu có tức giận không?"

"A?" Phác Chân Vinh kinh ngạc nhìn anh. "Thật sao? Anh cũng làm ở Tể Vinh?"

Lâm Tể Phạm gật đầu, hơi bất an nhìn Phác Chân Vinh.

"Thật sao? Thật quá tốt! Hèn gì anh nói chúng ta có thể trao đổi bữa trưa!"

"Cậu không tức giận?" Lâm Tể Phạm thấp giọng nói. "Ngay từ đầu đã không thẳng thắn với cậu."

"Không sao. Chỉ là anh có tâm đề phòng chút thôi, cũng bình thường mà." Phác Chân Vinh vỗ vai anh. "Vậy trưa nay mang tôm hùm đến tạ tội với tôi đi."

"Không thành vấn đề!" Lâm Tể Phạm nhoẻn miệng cười.

***

Hai mươi phút nữa mới đến giờ nghỉ trưa, Phác Chân Vinh đã không thể an vị.

Cậu cứ đứng ngồi không yên, Vương Gia Nhĩ bên cạnh để ý, nhỏ giọng hỏi. "Tiểu Vinh, mông cậu không thoải mái hả?"

"Không có!" Phác Chân Vinh trừng hắn một cái. "Làm việc đi."

"Hừ!" Vương Gia Nhĩ lè lưỡi, lùi về.

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Trao đổi ở đâu?]

Đợi mãi cũng thấy có tin nhắn, Phác Chân Vinh cười vui vẻ, lập tức nhắn lại:

[Ở hoa viên được không? Ở sau lùm cây cạnh thác nước có một nơi bí mật. Tôi chờ anh ở đó.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Được, có lẽ tôi sẽ đến trước.]

[Ok. Đến lúc đó gặp.]

"Tiểu Vinh! Cậu lại định trốn đi!" Vương Gia Nhĩ một phen giữ chặt tay cậu. "Nói thật mau, hôm nay cậu lại lén lút đi đâu? Cậu cho tôi leo cây hai lần rồi!"

"Làm ơn, tôi muốn đi mua cơm sườn!"

"Không được, hôm nay cậu phải đến tiệm mỳ với tôi."

"Cậu tìm trưởng phòng ấy! Tôi có việc phải đi trước!" Nói xong, Phác Chân Vinh cố tránh khỏi Vương Gia Nhĩ, chạy như bay.

"Hừ! Rốt cuộc cậu làm trò quỷ gì!" Vương Gia Nhĩ sờ sờ mũi, phẫn nộ hồi lâu rồi đi ăn trưa.

Phác Chân Vinh vội vã lao xuống lầu, chạy vào cửa hàng quen, còn không quên mua thêm canh nóng. Đến khi cậu đến căn cứ bí mật, đã thấy Lâm Tể Phạm chờ ở đó.

"Oa, anh đến sớm thật!" Chóp mũi Phác Chân Vinh đầy mồ hôi.

Lâm Tể Phạm xé khăn ướt, nhẹ nhàng lau cho cậu. "Tôi tới sớm, cậu không cần gấp gáp."

"Ha ha..." Phác Chân Vinh ngây ngô cười.

"Lại đây ngồi xuống đi."

Bình thường có một mình, cảm thấy căn cứ bí mật này thật rộng rãi, nhưng giờ có hai nam nhân ngồi chung, một băng ghế nhỏ liền trở nên chật hơn. Hai người chân cạnh chân, tay chạm tay, Phác Chân Vinh cảm thấy mặt mình dần nóng lên.

"Cái kia, nơi này hình như hơi nhỏ?" Phác Chân Vinh ngại ngùng.

"Không sao. Tôi không ngờ trong công ty còn có chỗ thú vị thế này." Lâm Tể Phạm cười nói. "Lại đây, ăn thử cái này xem có được không."

Hộp cơm đẹp mắt vừa được mở ra, Phác Chân Vinh liền ngửi thấy mũi hương nức mũi. "Oa, thơm quá!"

Một con tôm thật lớn nằm gọn bên trong hộp, ngay cả rau thơm trang trí bên trên trông cũng thật tươi ngon. "Nhất định ăn ngon lắm!"

Lâm Tể Phạm đưa khăn ướt qua, hai người tự lau tay, cầm hộp cơm lên ăn.

"Tôi có cảm giác mỗi lần đều là tôi chiếm tiện nghi của anh..." Phác Chân Vinh vừa gắp một miếng tôm bỏ vào miệng, vẻ mặt vừa giống như rất áy náy.

"Sao lại nói vậy." Lâm Tể Phạm cắn một miếng sườn lợn rán. "Cơm hộp của Tiểu Vinh cũng rất ngon mà."

"Hóa ra anh dễ nuôi vậy, cũng không kén ăn."

Lâm Tể Phạm chợt khựng lại nhìn Phác Chân Vinh, hỏi. "Nếu tôi dễ nuôi, Tiểu Vinh, cậu có đồng ý nuôi tôi không?"

"A?" Phác Chân Vinh giật mình, lập tức mặt đỏ bừng. "Nam nhân tốt như anh làm sao lại phải để tôi nuôi?"

"Vậy," Lâm Tể Phạm ngừng một chút, lơ đãng nói. "Nếu tôi nuôi cậu thì sao?"

"A..." Phác Chân Vinh lúng túng. "Đùa kiểu này không vui chút nào."

"Tôi không nói đùa."

"Hả?"

***

Đúng lúc không khí giữa hai người đang ngưng trọng, tập đoàn bà tám lại bắt đầu tụ tập ở đây nói chuyện phiếm.

"Này, đã biết chuyện Tổng giám đốc và Phó quản lý Hoàng hẹn hò chưa?"

"Là chuyện tối qua á?"

"Đúng vậy, Phó quản lý Hoàng hôm nay đi làm vẫn mặc bộ quần áo hôm qua nha!"

"Oa, dã man thật! Chẳng lẽ bọn họ qua đêm với nhau?"

"Không thể nào, Tổng giám đốc anh tuấn tài giỏi như vậy, chẳng lẽ lại bị con hồ ly tinh đó quyến rũ?"

"Không phải vậy! Nhất định là hồ ly tinh kia gài bẫy!"

"Đúng đúng, hôm trước cô ta vừa đi cùng trưởng phòng La ở phòng Kế hoạch mà!"

"Nữ nhân này rốt cuộc muốn đạp mấy cái thuyền a?"

"Cứ nghĩ đến chuyện Tổng giám đốc cùng nữ nhân kia lên giường, lòng tôi đau như cắt a..."

"Này, mọi chuyện còn chưa chắc chắn mà!"

"Đợi đến lúc chắc chắn thì đã chậm mất rồi! Hu hu hu..."

Sau lùm cây có hai người chăm chú nghe, rồi quay sang nhìn nhau.

Phác Chân Vinh cười mỉm chớp mắt, dùng khẩu hình bảo Lâm Tể Phạm: Chuyện bát quái hôm nào cũng có đó!

Lâm Tể Phạm mặt đầy hắc tuyến, mấy nữ nhân này cũng thật rảnh rỗi, ngay cả quan hệ của anh và Phó quản lý Hoàng cũng ngồi đoán mò. Anh dám thề, anh cũng Hoàng Tử Lâm tuyệt đối trong sạch.

Chờ đám nữ nhân kia về hết, Phác Chân Vinh mới mở miệng nói: "Tuyệt không? Mỗi ngày đều có tin tức của Tống giám đốc nha! Ngay cả màu tất họ cũng mang ra thảo luận."

Lâm Tể Phạm theo bản năng cúi xuống nhìn chân mình. "Không giống chút nào."

"Hả? Anh nói gì?"

"Tôi nói Tổng giám đốc dù sao cũng là người, cùng với người khác chẳng có gì khác biệt."

"Vậy sao? Nghe anh nói vậy, chắc anh thường gặp Tổng giám đốc hả?" Phác Chân Vinh hiếu kỳ hỏi.

"Mỗi ngày đều nhìn thấy." Ở trong gương ấy...

"Tổng giám đốc trông thế nào?"

"Cùng tôi không khác mấy."

"Không thể nào! Mấy cô vừa nãy nói Tổng giám đốc rất anh tuấn mà!"

"Trông tôi cũng đâu có kém a!" Lâm Tể Phạm nói đùa.

"Ngô..." Phác Chân Vinh sờ sờ cằm, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen. "Thì ra anh thật sự trông không kém nha."

***

Hai người cứ như vậy bí mật làm bạn.

Phác Chân Vinh có chút hiếu kỳ về thân phận của Lâm Tể Phạm, vì ở công ty bọn họ không bao giờ gặp mặt. Bất quá cậu cũng không phải người quá tò mò, nếu Lâm Tể Phạm không muốn nói, cậu sẽ không hỏi.

Kỳ thật có một người bạn cùng nhau ăn cơm cũng thật không tồi, thậm chí hai người còn cùng đi xem chợ đêm. Nhưng hình như công việc của Lâm Tể Phạm rất bận, thường xuyên phải đi họp hoặc đi công tác xa.

Vì việc này, Phác Chân Vinh cảm thấy có chút tịch mịch.

"Tiểu Vinh, hôm nay lại đi liên hoan đó!" Vương Gia Nhĩ cười tươi rói quay sang.

"Hả? Thật nhanh a..." Lại một tháng nữa qua, nhìn lịch, cậu và Lâm Tể Phạm quen nhau hơn hai tháng rồi.

"Đang cảm thán gì vậy?" Vũ Minh Đức cầm cà phê đi tới.

"Tôi đang nói thời gian qua nhanh thật a!"

"Đâu có nhanh? Tôi đang mong tối thật sớm đây! Đồ Thái ơi ta đến đây!"

"Đừng có hét to như thế..." Phác Chân Vinh che lỗ tai lại.

"Tiểu Vinh, chẳng lẽ cậu không vui hả?"

"Tất nhiên tôi không..." Lâm Tể Phạm lại đi công tác, lần này đi châu Âu, cũng không biết bao lâu mới về. Đã quen có anh làm bạn, ăn cơm một mình thật chán.

"Chân Vinh, tối nay đi không?" Vũ Minh Đức hỏi.

Phác Chân Vinh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt khích lệ của trưởng phòng, liền đáp. "Đương nhiên sẽ đi."

"Ha ha! Tôi biết ngay cậu không thể từ chối đồ ăn ngon đâu mà!"

"Lần này uống ít một chút." Vũ Minh Đức nói.

"Tôi biết rồi." Nếu anh không ép uống, thì tôi sẽ chẳng làm sao cả.

***

Ăn cơm xong, như thường lệ, mọi người tiếp tục đi quán.

Phác Chân Vinh không muốn đi, nhưng gần đây cậu thường bỏ rơi Vương Gia Nhĩ, lần này không thể không đi cùng hắn.

"Cứ nghĩ đến uống rượu là lại thấy khó chịu." Phác Chân Vinh oán giận nói.

"Lần này đi Pub hay KTV?"

"A? Hay là chia hai đường đi? Trưởng phòng?" Phác Chân Vinh quay sang hỏi Vũ Minh Đức.

"Ừ. Mọi người cứ tự mình quyết định."

"Thiên vương ca nhạc như tôi có thể nào không đi KTV sao?" Vương Gia Nhĩ hưng trí bừng bừng vỗ vai Phác Chân Vinh. "Đi nào! Anh em ta cùng vui vẻ!"

"Trưởng, trưởng phòng thì sao?" Phác Chân Vinh khó khăn quay đầu lại.

"Tôi đi cùng các cậu." Vũ Minh Đức mỉm cười đuổi theo bọn họ.

Lúc ngồi xuống ghế lô, Phác Chân Vinh như cũ lui vào trong góc, Vũ Minh Đức quan tâm đưa cho cậu một ly nước trái cây. "Hôm nay không mời rượu, cậu cứ tự nhiên đi."

"Cảm ơn trưởng phòng." Phác Chân Vinh thụ sủng nhược kinh nhận lấy.

"Hết giờ làm rồi thì không cần gọi tôi là trưởng phòng nữa."

"Vậy... Vũ đại ca?"

"Được!" Trong mắt Vũ Minh Đức hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, nhưng rất nhanh liền biến mất không rõ.

Phác Chân Vinh không để ý, cầm cốc nước trái cây chậm rãi uống.

"Ê! Hai cái người kia!" Vương Gia Nhĩ đứng trên sân khấu hét lớn. "Đừng có ngồi trong góc thì thầm to nhỏ thế, đến đây hát đi!"

Mọi người lập tức ồn ào. "Đúng đúng! Đến đây hát đi!"

"Trưởng phòng Vũ! Chân Vinh! Lên hát đi!" Đã có hai cô gái tới tận nơi mời lên, Phác Chân Vinh cùng Vũ Minh Đức nhìn nhau, không tình nguyện bị kéo lên sân khấu.

"Đến đây đến đây, chúng ta song ca!"

"Hát cái gì? Cậu chọn bài đi!"

"Ngày mai em muốn gả cho anh! Chính là bài này!"

"Hả?" Phác Chân Vinh há hốc miệng. "Bài này tôi không hát!"

"Không hát cũng phải hát!" Vương Gia Nhĩ kiên quyết đưa mic cho cậu. "Tiểu Vinh, đêm nay mọi người có vui hay không đều tùy thuộc vào cậu đó."

"Nhưng mà..." Cậu chắc chắn không hát được đâu.

"Không sao, tôi hát với cậu." Vũ Minh Đức đặt tay lên vai Phác Chân Vinh, cười nói. "Mọi người ủng hộ chúng tôi nhé."

Dưới sân khấu mọi người huyên náo thành một đoàn, háo hức chờ mong màn "song ca tình cảm" của hai người. Phác Chân Vinh cứng ngắc như tượng gỗ, ngây ngốc đứng trơ ra, miệng há hốc.

"Này! Rốt cuộc là chuyện gì đây hả?"

***

"Cái kia, hôm nay thật sự rất cảm ơn Vũ đại ca." Xe chậm rãi dừng lại dưới lầu nhà Phác Chân Vinh. Cậu vừa tháo dây an toàn, vừa nói lời cảm ơn với Vũ Minh Đức.

"Không cần khách sáo, mọi người tụ tập vui vẻ thôi mà."

Phác Chân Vinh cười gượng, nếu không có Vũ Minh Đức ra tay giúp đỡ, hôm nay cậu chết chắc! "Tóm lại, vẫn thật cảm ơn anh."

"Nếu muốn cảm ơn tôi, vậy hôn tôi một cái đi."

"Hả?" Phác Chân Vinh đang mở cửa xe chợt cứng đờ. "Anh nói gì?"

"Tôi đùa thôi." Vũ Minh Đức quay người sang nhéo lỗ tai cậu một cái.

Phác Chân Vinh quay đầu, hơi xoay người. "Đùa kiểu này không vui chút nào."

Vũ Minh Đức kề sát vào mặt cậu, hai người mặt đối mắt, đến hơi thở của nhau cũng cảm nhận được. "Như thế này thì sao?"

Phác Chân Vinh sợ tới mức vội vàng lùi ra sau, thiếu chút nữa đập đầu vào cửa sổ xe. "Tôi phải xuống xe!"

"Chân Vinh thật dễ thương." Vũ Minh Đức trêu chọc nói. "Tốt lắm, cậu lên nhà nghỉ ngơi đi."

"Trưởng, trưởng phòng, hẹn gặp lại." Phác Chân Vinh đang vô cùng hoang mang rối loạn, vẫy tay thật mạnh chào Vũ Minh Đức.

Đến khi chiếc xe đi khuất, cậu mới nhẹ nhàng thở hắt. Vì cái gì gần đây luôn có người đùa cậu cái kiểu này? Vũ Minh Đức cũng vậy, mà Lâm Tể Phạm cũng thế...

Lâm Tể Phạm, đã một tuần nay không gặp anh rồi. Phác Chân Vinh thở dài, xoay người định lên lầu.

"Nam nhân kia là ai?!" Một vòng tay vững chắc từ phía sau ôm trụ lấy cậu, thanh âm trầm thấp không giấu được nỗi tức giận.

"A?" Phác Chân Vinh hoảng sợ, vội vàng giãy dụa. "Ai đó?"

"Tiểu Vinh, là tôi." Thanh âm trầm thấp tiếp tục ghé vào lỗ tai cậu.

Phác Chân Vinh trong lòng vừa sợ hãi, nay lại vui mừng nói. "Lâm Tể Phạm?"

"Nam nhân kia là ai?" Vừa xuống máy bay Lâm Tể Phạm vội chạy tới nhà Phác Chân Vinh, không ngờ lại chứng kiến hết một màn vừa rồi! Một nam nhân xa lạ dám hôn Tiểu Vinh! Ai dám động vào Tiểu Vinh của anh? Lâm Tể Phạm thở hổn hển, gắt gao siết chặt Phác Chân Vinh vào lòng. "Tiểu Vinh, nói!"

"Là đồng nghiệp thôi..." Không hiểu tại sao nam nhân lại bất an, Phác Chân Vinh cố gắng đẩy Lâm Tể Phạm, xoay người hỏi. "Lâm Tể Phạm, anh sao vậy?"

"Đồng nghiệp lại có thể hôn cậu?" Ghen tuông đến hai mắt đỏ lên.

"Đâu có..."

Phác Chân Vinh không kịp giải thích gì nhiều, một đôi môi cường ngạnh nóng rực đã ép xuống. Nam nhân gắt gao ôm chặt cậu vào lòng, môi đối môi, trong hành động không có lấy một điểm ôn nhu, chỉ có mạnh mẽ chiếm đoạt.

"Ngô..." Miệng bị khai mở, Phác Chân Vinh muốn kháng nghị, mới hé miệng một chút, đầu lưỡi của nam nhân liền mạnh mẽ trượt vào. Mang theo nỗi tức giận, cái hôn cường ngạnh này dường như đã đánh chiếm hết cảm giác của Phác Chân Vinh. Ban đầu còn tránh né, dần dần đầu lưỡi cũng hòa theo tiết tấu của nam nhân.

Thật choáng, trước mắt dường như có một trời sao lấp lánh. Đây là cảm giác khi hôn môi sao? Phác Chân Vinh cảm thấy mình như say rồi, hai chân nhũn ra, cánh tay bất giác ôm lấy vai Lâm Tể Phạm.

===============================================================================

hú hú~~~~~ được nữa fic rồi mọi người ơiiiiiiiiiii ~~~~~

chương sau có xôi thịt a~~~~~~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro