Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Anh!"

Lúc tan tầm, Phác Chân Vinh vừa đi ra đại sảnh, chợt nghe một tiếng lanh lảnh gọi mình. Theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp ôm chặt lấy cánh tay mình.

"Em gái?" Phác Chân Vinh kinh ngạc hỏi: "Sao lại ở đây?"

"Em đến thăm anh a!" Em gái Phác Chân Vinh, Phác Tú Anh yêu kiều nói.

"Thăm anh?" Phác Chân Vinh nhăn mặt nhíu mày. "Là đến thăm ví tiền của anh đi."

"Hừ! Anh đừng có nói khó nghe như thế." Phác Tú Anh bĩu môi nói: "Dù sao anh cũng là đàn ông độc thân, em giúp anh tiêu một ít tiền không được chắc?"

Phác Chân Vinh nhìn trời: "Mỗi lần đều nói vậy."

"Đâu có!" Phác Tú Anh buông tay. "Đừng có nghi ngờ lòng tốt của em..."

"Em còn nói nữa!" Phác Chân Vinh cốc nhẹ lên đầu cô một cái.

"Anh, đừng có quá đáng!" Phác Tú Anh vừa nhu đầu vừa oán giận nói. "Đi thôi! Em nhớ hôm nay khu thương mại có giảm giá!"

"Chỉ vì mỗi chuyện này?"

"Thế anh cho là vì chuyện gì?"

Phác Chân Vinh thở dài, theo em gái bước vào ga tàu điện ngầm. "Mỗi lần tới chỉ chăm chăm bắt anh mua cho cái này cái nọ, chẳng bao giờ hỏi thăm anh lấy một câu."

"Anh, anh đau lòng sao?"

"Không! Con bé này, mau kiếm bạn trai đi!" Phác Chân Vinh nhu nhu đầu cô. "Như thế anh của em sẽ không phải lo bị viêm màng túi!"

"Có em gái xinh đẹp đáng yêu như em, sao anh chẳng biết quý trọng gì cả?" Phác Tú Anh hai tay chống nạnh nói. "Anh Vinh, anh phải cảm ơn em chứ!"

"Với người lòng tham không đáy như em sao anh phải cảm ơn?" Phác Chân Vinh lắc đầu bật cười. "Thật là trời xanh không có mắt."

"Hừ! Anh không đối tốt với em, em về nhà mách mẹ!"

"Tiểu thư, anh còn chưa đủ tốt với em sao? Còn nữa, anh sắp hết tiền rồi, chi tiêu phải có giới hạn."

"Em biết rồi!" Phác Tú Anh làm nũng nói. "Chúng ta đi mua một vòng thôi, được không?"

"Ừ, từ hôm nay mỗi ngày anh đều phải ăn mì gói. Hừ!"

"Anh..." Cô nhõng nhẽo. "Em đâu có độc ác vậy?"

"Vâng vâng, với bản thân thì em rất khoan dung, với anh trai em liền tàn nhẫn hạ thủ!"

"Anh lại bắt đầu cằn nhằn rồi."

***

Hai người vừa cãi nhau vừa vào khu mua sắm.

"Oa, dễ thương quá!" Phác Tú Anh dán dính vào tủ kính, hai mắt sáng long lanh.

"Này này, đừng có dán vào tủ kính nhà người ta như thế, mất mặt lắm!"

"Đâu có! Em khen thực lòng vậy, bọn họ nên tự hào mới phải!"

Phác Chân Vinh vội vàng kéo em gái sang một bên. "Xem thôi là được, bằng không người ta lại nghĩ em là kẻ trộm."

"Có kẻ trộm nào đáng yêu như em sao?" Phác Tú Anh nhẹ nhàng hất lọn tóc dài, yêu kiều chu môi. "Thế nào?"

Phác Chân Vinh đen mặt, cách ăn mặc của em gái cậu quả thực hợp thời, nhưng mà đừng có ở giữa đường giữa chợ tạo dáng chứ!

Xung quanh có mấy chàng trai đi ngang qua huýt sáo: "Người đẹp, được đấy!"

Phác Tú Anh đắc ý cười, Phác Chân Vinh đen mặt, thật xấu hổ!

"Anh, phải thoải mái phóng túng một chút!" Phác Tú Anh lại ôm cánh tay Phác Chân Vinh, hưng trí bừng bừng bước vào một cửa hàng. "Thời đại đã khác rồi, cổ hủ như anh là hiếm đó!"

Phác Chân Vinh bất đắc dĩ thở dài, cậu mới hai mươi mấy tuổi, sao lại nói là cổ hủ?

"Anh, cái túi này nhìn được không?"

"Đẹp." Phác Chân Vinh tùy ý gật đầu, khi nhìn qua bảng giá thì lập tức giãy nảy như bị điện giật. "Đắt quá! Thế này là cướp tiền của người ta rồi còn gì?"

"Anh nói nhỏ thôi!" Phác Tú Anh trừng cậu một cái. "Chẳng lẽ anh muốn hai ta bị đuổi ra ngoài?"

"Bị đuổi càng tốt." Phác Chân Vinh thì thầm. "Thế còn hơn là thẻ tín dụng bị bòn rút!"

"Anh còn cằn nhằn nữa em sẽ mua mấy cái thật đắt đó!" Phác Tú Anh chuyển sang uy hiếp.

"Được rồi!" Phác Chân Vinh làm động tác kéo khóa miệng.

***

"Tổng giám đốc!" Hoàng Tử Lâm mở cánh cửa xe phía sau, cúi thấp người nói.

Lâm Tể Phạm liếc mắt nhìn một cái, giống như chẳng hề chú ý đến nữ nhân trang điểm xinh đẹp này, chỉ lạnh lùng gật đầu. "Lên xe đi."

Hoàng Tử Lâm cẩn thận ngồi vào bên cạnh Lâm Tể Phạm. Thân là Phó quản lý phòng Quan hệ khách hàng của Công ty Tể Vinh, cô có rất nhiều cơ hội trở thành người yêu của Lâm Tể Phạm. Vốn định nắm lấy cơ hội này thử một phen, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhiều lần bị Lâm Tể Phạm đối xử lạnh lùng, Hoàng Tử Lâm cũng dần dần chết tâm.

Bất quá, thân là một trong mười người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất Đài Loan, Lâm Tể Phạm thích dạng nữ nhân như thế nào? Hoàng Tử Lâm lặng lẽ đưa mắt nhìn Lâm Tể Phạm, chỉ thấy đối phương sắc mặt lãnh tuấn giống như tượng đá. Một khối băng vừa lạnh vừa cứng đến mức này, liệu có ai làm tan chảy được nó đây?

Cảm giác được ánh nhìn của Hoàng Tử Lâm, Lâm Tể Phạm hơi nghiêng đầu xem bên ngoài cửa kính xe.

Bởi vì gần khu phố mua sắm, người đi đường cũng không nhiều lắm. Cửa kính lớn tỏa ra ánh sáng ấm áp, nhìn một lúc lại thấy mập mờ.

Xe chạy êm ru, trong xe phát một bản nhạc nhẹ nhàng, tao nhã.

"Cảm ơn tổng giám đốc đến đón tôi." Hoàng Tử Lâm cố gắng gợi đề tài.

"Ừ." Lâm Tể Phạm hơi gật đầu. Tiệc rượu đêm nay chính là để bàn chuyện làm ăn, có mỹ nữ đi cùng sẽ thuận lợi hơn. Hơn nữa Hoàng Tử Lâm cũng không phải dạng nữ nhân ngu ngốc, năng lực xã giao và làm việc đều không tệ.

Lần thứ hai, không khí lại lạnh xuống, Hoàng Tử Lâm lặng lẽ nhích lại gần cửa xe một chút.

Lâm Tể Phạm không để ý đến hành động của cấp dưới, chỉ tiếp tục nhìn ra phía bên ngoài. Đi dạo phố tuy rằng nhàm chán, nhưng có thể đưa Tiểu Vinh đi đâu đó...

Không biết có phải do duyên phận thật thần kỳ hay không, mà ngay lúc Lâm Tể Phạm vừa nghĩ đến Phác Chân Vinh, lơ đãng liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu từ một cửa hàng bước ra.

Lâm Tể Phạm chăm chú nhìn, đột nhiên ngồi ngay ngắn lại. Tiểu Vinh? Thanh niên mang vẻ mặt cười đến vui vẻ vừa nãy có phải là cậu không? Anh giật mình quay đầu lại nhìn theo, thanh niên trẻ tuổi kia cực kỳ giống Tiểu Vinh, chỉ là... cô gái xinh đẹp đi bên cạnh là ai?

"Tổng giám đốc?" Nhìn sắc mặt cấp trên đột nhiên thay đổi, Hoàng Tử Lâm quan tâm hỏi.

"Hả?" Lâm Tể Phạm lấy lại tinh thần, dựa vào lưng ghế, đạm mạc nói. "Không có gì."

Hoàng Tử Lâm do dự một lúc, rốt cục đem nỗi thắc mắc nén xuống.

Tổng giám đốc đã nhìn thấy cái gì?

***

"Anh! Chúng ta đi ăn mì thịt bò đi!"

Càn quét đem về mấy túi chiến lợi phẩm, Phác Tú Anh vẫn bừng bừng ý chí chiến đấu.

"Đại tiểu thư, làm ơn tha cho anh đi!" Phác Chân Vinh ca thán. "Về nhà ăn cũng có khác gì đâu?"

"Nhưng mà ăn ngoài ngon hơn. Chỉ là mì thịt bò thôi, cũng đâu có bắt anh khao em đi ăn tiệc đâu."

"Còn đòi ăn tiệc? Nửa tháng sau của anh trai em chỉ có thể ăn mì thôi!"

"Đừng có nói quá lên thế! Anh xem em đến một cái váy cũng chưa mua."

"Hừ!" Phác Chân Vinh đem mấy túi đồ trong tay đưa ra trước mặt Phác Tú Anh. "Tiểu thư, em còn bảo mình mua ít đồ? Nhìn xem! Dùng tiền mồ hôi nước mắt của anh trai em đi tiêu xài phung phí!"

"Ai nha, anh đừng có cằn nhằn nữa!" Phác Tú Anh nũng nịu lắc lắc cánh tay Phác Chân Vinh. "Chỉ ăn một bát mì thịt bò thôi rồi mình về nhà."

"Thật không chịu nổi em!" Phác Chân Vinh lắc đầu, đành theo cô em gái đi ăn mì thịt bò.

Ăn xong một bát mì thịt bò thật ngon, Phác Chân Vinh mới cảm giác mình sống lại. "Tốt lắm, về nhà!"

"Bây giờ rạp chiếu phim hay giảm giá buổi tối lắm nha!" Phác Tú Anh chơi xấu.

"Phác Tú Anh! Đủ rồi đấy!" Phác Chân Vinh xách mấy túi đồ, đi ra cửa. "Muốn đi thì tự mà đi, lão tử còn lâu!"

"Ai nha, em nói giỡn chút thôi, từ từ đã..."

Trên đường về nhà, Phác Tú Anh còn mua thêm hai phần Oden. Phác Chân Vinh nhìn em gái không thèm để ý đến hình tượng chỉ chăm chăm ăn uống mà âm thầm thở dài. "Em ăn nhiều quá đấy! Cẩn thận sau này chẳng ai thèm lấy!"

"Hừ! Anh nghĩ danh hiệu hoa hậu của em hồi học trung học là giả sao?" Phác Tú Anh đắc ý điểm điểm ngón tay. "Chỉ cần em ngoắc tay một cái, sẽ có một đống nam sinh chạy lại đây xếp hàng đó."

"Khoác lác vừa thôi tiểu thư!" Phác Chân Vinh mở cửa phòng, đặt mấy túi đồ ở huyền quan. "Đồ của mình thì tự soạn lại đi, anh mặc kệ đó."

"Em biết rồi!" Phác Tú Anh thoải mái ngó quanh phòng ở của Phác Chân Vinh. "Anh, nhà anh sạch sẽ thật đấy! Thế nào? Anh có bạn gái rồi?"

"Nói bậy bạ gì đó?" Phác Chân Vinh đem mấy tấm đệm trên ghế quăng hết sang một bên, hai tay dùng sức di chuyển sô pha. "Chẳng lẽ anh không tự dọn được chắc?"

"Hừ! Làm gì có chuyện anh chăm chỉ thế!" Phác Tú Anh nhăn mặt. "Chắc chắn có gì đó!"

"Em nói cái gì?"

"Không, không có!" Phác Tú Anh lắc đầu. "Anh, anh chuẩn bị đệm chăn giúp em nhé? Em đi tắm đây!"

"Ừ, đi đi."

***

Cả tối nay, Lâm Tể Phạm đều thấy không yên lòng. Trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh Phác Chân Vinh cùng cô gái xinh đẹp kia đổi tới đổi lui.

"Tổng giám đốc, trong người không khỏe sao?" Hoàng Tử Lâm hỏi. Tổng giám đốc bình thường luôn bình tĩnh khôn khéo, hôm nay dường như có điểm mất tập trung.

"Tôi không sao." Lâm Tể Phạm lắc đầu.

Vừa nãy, quản lý của công ty đối tác có ý mời Hoàng Tử Lâm khiêu vũ, Hoàng Tử Lâm dùng ánh mắt xin chỉ thị từ Lâm Tể Phạm. Anh chỉ mỉm cười nhìn hai người tiến vào sàn nhảy.

Lâm Tể Phạm chậm rãi đi ra sân, thở sâu, lấy điện thoại gọi cho Phác Chân Vinh.

"A lô?"

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, thân thể Lâm Tể Phạm cứng đờ, tay anh nắm chặt khiến các đốt ngón tay trắng bệch. "Cho hỏi có phải là điện thoại của Phác Chân Vinh không?"

"Đúng. Xin hỏi ai vậy?"

Lâm Tể Phạm trầm mặc một lúc lâu, khô khan nói. "Tôi là bạn cậu ấy."

"Bạn anh ấy? Giọng anh nghe lạ quá, chẳng lẽ gần đây anh Vinh có bạn mới?"

Lâm Tể Phạm im lặng không nói, dường như cô gái này với Phác Chân Vinh rất thân thiết, chẳng lẽ chính là bạn gái trước của cậu? "Tôi muốn nói chuyện với Phác Chân Vinh."

"A, thật xin lỗi, anh ấy đang tắm."

"Thật sao?" Hai chữ khô khốc như sỏi đá phát ra, giọng Lâm Tể Phạm khàn đến không nghe được.

"Đúng vậy. Hay là chờ anh ấy tắm xong, tôi bảo anh ấy gọi lại cho anh nhé?"

"Cảm ơn, không cần."

***

"Em gái, lúc nãy ai gọi vậy?"

"Để em xem..." Vừa nãy vội nhận điện thoại, còn không kịp xem ai gọi. "A? Là Sữa đậu nành tiên sinh? Anh! Từ bao giờ anh lại thân với ông chủ tiệm sữa đậu nành vậy?"

"Không phải!" Phác Chân Vinh vội vàng đoạt lấy điện thoại. "Anh ta có nói gì không?"

"Anh ta chẳng nói gì cả!" Phác Tú Anh vừa xem xét đống đồ mới mua, vừa lơ đãng nói. "Em hỏi có cần anh gọi lại không, anh ta nói không cần."

"Chỉ có vậy thôi?" Phác Chân Vinh tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên! Em lừa anh làm gì?"

Phác Chân Vinh cầm di động, đắn đo không biết có nên gọi lại hay không. Người ta đã nói không cần gọi lại, nhưng cậu thật sự rất muốn nghe giọng nói của anh...

"Này! Anh hai! Hoàn hồn lại chưa vậy?" Bàn tay trắng nõn của Phác Tú Anh vẫy vẫy trước mặt cậu, lập tức khiến Phác Chân Vinh giật mình quay lại. "Anh nghĩ cái gì vậy? Làm gì trầm tư thế?"

"Đừng nói linh tinh!" Phác Chân Vinh lấp liếm.

"Anh nghĩ gì thế?"

"Không có gì, ngủ đi!" Đẩy Phác Tú Anh qua một bên, Phác Chân Vinh trùm chăn kín đầu. "Anh muốn ngủ, em tắt đèn đi."

"Hừ, anh đừng có quá đáng nha!" Phác Tú Anh tức giận đá vào mông cậu, lại làm mặt quỷ với đống chăn bông, rồi không tình nguyện đi ngủ.

Đến khi cả gian phòng đều chìm vào bóng tối, Phác Chân Vinh mới thở dài, kéo chăn xuống nhô đầu ra. Lúc này trời đêm yên tĩnh, cậu liền nhớ đến nụ hôn tạm biệt ngày hôm đó.

Lâm Tể Phạm, Lâm Tể Phạm, rốt cuộc anh có ý gì? Chẳng lẽ anh ta đối với mình có loại tình cảm đó? Đã hai ngày không có tin tức của đối pương. Người kia đột nhiên xuất hiện, còn chưa thích ứng kịp, lại đột nhiên biến mất.

Điện thoại để ngay cạnh gối, bàn tay không tự giác lại bật lên, có nên gọi điện không? Hiện tại đã muộn lắm rồi. Hơn nữa, vạn nhất đối phương không có ý kia, nhỡ đâu lại chữa tốt thành xấu thì sao?

Phác Chân Vinh mở to hai mắt, trong đầu hỗn loạn biết bao suy nghĩ...

Đêm nay lại mất ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro