Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cửa ga tàu điện ngầm, Lâm Tể Phạm và Phác Chân Vinh mỗi người một ngả.

Trước khi đi, Lâm Tể Phạm đưa cho cậu một cái cặp lồng...

"Đây là gì?" Phác Chân Vinh khó hiểu hỏi.

"Bữa sáng." Lâm Tể Phạm nói. "Bên trong có giăm-bông, sandwich và cà phê. Bây giờ vẫn còn sớm, đến công ty hâm nóng một chút rồi ăn."

Phác Chân Vinh nhận cặp lồng, cảm động nói. "Cảm ơn."

"Ừ, mau đi đi." Lâm Tể Phạm vỗ vai cậu, nhìn theo bóng lưng cậu rời đi.

Phác Chân Vinh một tay xách cặp lồng, vui vẻ bước vào văn phòng.

"Tiểu Vinh a, đêm qua cùng mỹ nữ nhà bên thông đồng thành gian rồi hả?" Vương Gia Nhĩ vẻ mặt chế nhạo, còn khoác tay lên vai cậu. "Nhìn xem cái đôi mắt gấu trúc này, rồi cái bộ dáng như đường làm quan rộng mở này, chậc chậc..."

"A Nhĩ chết tiệt, lăn ra chỗ khác đi!" Thật cẩn thận ôm chặt cặp lồng vào trong lòng, đi thẳng vào phòng trà nước.

"Chào buổi sáng!" Vũ Minh Đức tay cầm ly cà phê đang ở bên trong nói.

"Chào buổi sáng, trưởng phòng!" Phác Chân Vinh vội vàng chào hỏi.

"Cậu mang bữa sáng đến cơ quan?" Vũ Minh Đức hiếu kỳ hỏi.

"Vâng." Cậu gật đầu, trên môi mang ý cười.

"Tôi nhớ cậu bảo..." Vũ Minh Đức nhớ lại một chút. "... cậu nấu ăn không giỏi cơ mà?"

Phác Chân Vinh đỏ mặt. "Đây là bạn tôi làm."

"Bạn gái?" Vũ Minh Đức nhíu mày.

"Không phải!" Phác Chân Vinh vội vàng xua tay, bỏ bánh sandwich vào lò vi sóng.

Thấy cậu không muốn nói thêm, Vũ Minh Đức thở dài đi ra ngoài. Phác Chân Vinh thở phào, Lâm Tể Phạm là đàn ông mà, đương nhiên không phải bạn gái, chính là tự dưng bị người khác hỏi, không hiểu sao cậu có cảm giác như bị nói trúng tim đen.

Đồ ăn nhanh chóng được hâm nóng, Phác Chân Vinh mang theo tách cà phê và sandwich trở về chỗ ngồi.

"Oa, Tiểu Vinh, mùi gì thơm thế?" Vương Gia Nhĩ hít hà, theo mùi hương chạy qua.

"Bánh sandwich." Phác Chân Vinh mở giấy gói ra, cắn một miếng thật lớn. Ngô... rất ngon! Thật sự rất ngon!

"Cho tôi một miếng!" Vương Gia Nhĩ tội nghiệp nói.

Phác Chân Vinh liếc hắn một cái. "Này, có biết xấu hổ không hả? Bánh này dính nước miếng của tôi rồi đó."

Một câu này khiến Vương Gia Nhĩ rụt cổ về. "Cậu thật độc ác! Cà phê để tôi uống!"

"Không được!" Phác Chân Vinh vội vàng kéo tách cà phê về phía mình.

"Tiểu Vinh, cậu thực quá đáng, chúng ta chẳng phải là anh em tốt sao?" Phác Chân Vinh gật đầu, Vương Gia Nhĩ tiếp tục bi phẫn kêu lên. "Anh em tốt có thể vì bạn bè mà không tiếc mạng sống, nhưng đến một tách cà phê cậu cũng không cho tôi!"

"Đợi đến lúc có chuyện xảy ra thì hãy nói, bây giờ cậu bỏ tay ra cho tôi!"

"Tiểu Vinh thật tàn nhẫn a!"

Phác Chân Vinh vừa giải quyết xong sandwich, liền xoay sang uống cà phê. Hương cà phê nồng đậm lan ra, mấy người xung quanh liền hít sâu.

"Thơm thật đấy!"

"Là mùi cà phê nghiền, Tiểu Vinh, làm sao cậu mua được?" Có đồng sự hỏi.

"Cái này..." Phác Chân Vinh ngại ngùng cười cười. "Là bạn tôi cho."

"Cậu thật tốt số a."

Vương Gia Nhĩ ôm cổ cậu, tra hỏi: "Nói thật đi, là nam hay nữ?"

"Là nam!" Một trăm phần trăm là đàn ông nha.

"Cậu gạt tôi!"

"Tôi thề đó!"

***

Lúc nghỉ trưa, Phác Chân Vinh khó khăn thoát khỏi sự đeo bám của Vương Gia Nhĩ, một mình chạy đến căn cứ bí mật.

Cậu đặt bữa trưa sang một bên, lấy di động ra thì thầm, tin nhắn viết lại xóa, xóa lại viết, cuối cùng gửi đi mấy lời cảm ơn bình thường.

[Cảm ơn bữa sáng của anh, rất ngon, cả phòng tôi đều ngửi thấy mùi thơm.]

Một lát sau, có tin nhắn đến.

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Thật không? Cậu thích là tốt rồi.]

[Anh ăn cơm chưa?]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Tôi đang ăn, cậu thì sao?]

[Tôi cũng chuẩn bị ăn.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [A? Vậy trưa nay cậu ăn gì?]

[Cơm sườn. Ngày nào cũng ăn cơm hộp, ngán lắm. Anh thì sao?]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Cơm tiệm, cũng ngán lắm.]

[Oa, công ty anh phúc lợi thật tốt.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Không phải phúc lợi của công ty. Hay lần sau chúng ta trao đổi?]

[A? Được chứ?]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Tất nhiên rồi.]

[Quân tử nhất ngôn! Tôi phải ăn đây. Trưa tốt lành.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Tiểu Vinh, trưa tốt lành.]

Phác Chân Vinh tần ngần nhìn mấy tin nhắn của Lâm Tể Phạm một lúc rồi mới bắt đầu ăn cơm. Cơm để lâu hơi nguội, nhưng cậu vẫn ăn thật ngon lành.

Trên lầu, Lâm Tể Phạm ngồi nhìn mấy món ăn đẹp mắt bày trên bàn mà chẳng có hứng thú ăn uống. Trước mắt vẫn nhớ rõ bữa trưa hôm qua cùng Phác Chân Vinh ăn thật ấm áp vui vẻ, bây giờ một mình ngồi trong văn phòng ăn cơm thật có chút tịch mịch.

Lấy di động, mở tin nhắn ra xem một hồi, Lâm Tể Phạm dường như có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương. Việc cùng cậu trao đổi bữa trưa là thuận tay viết ra, chỉ mong bữa ăn xa hoa thế này sẽ không quá dọa người.

***

Một ngày cứ như vậy trôi qua, đến lúc ra về, Phác Chân Vinh vẫn theo thói quen nhìn đông ngó tây. Nhưng đúng như cậu nghĩ, hình như giờ tan sở của cậu và Lâm Tể Phạm không giống nhau, cậu chưa bao giờ gặp được anh ở ga tàu điện ngầm gần công ty.

Xuống tàu, theo đám đông ra ngoài, Phác Chân Vinh cúi đầu, không dám nhìn cột đèn nơi Lâm Tể Phạm từng đứng chờ cậu. Không hi vọng, thì sẽ không thất vọng.

"Tiểu Vinh!" Thanh âm quen thuộc truyền đến, Phác Chân Vinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tể Phạm đứng dưới cột đèn nhìn cậu cười. Trời, thật sự đứng đó sao? Phác Chân Vinh nheo mắt, không dám tin nhìn Lâm Tể Phạm.

"Tiểu Vinh." Thấy cậu bất động, Lâm Tể Phạm đành chủ động đi tới.

"Anh đang đợi tôi sao?" Phác Chân Vinh thụ sủng nhược kinh hỏi.

Lâm Tể Phạm nhìn cậu, nói như trách cứ. "Đương nhiên." Từ lúc chưa tới giờ tan tầm, anh đã gọi lái xe đưa mình tới đây, là muốn đợi cậu.

"Hình như anh tan sở sớm hơn tôi."

"Khụ." Lâm Tể Phạm sờ sờ mũi. "Chỉ có hôm nay hơi sớm chút thôi."

"Đi ăn tối không?" Phác Chân Vinh nghiêng đầu nói.

"Được."

"Muốn đi đâu ăn?"

"Nhà cậu được không?" Lâm Tể Phạm đề nghị.

"Nếu như anh không chê." Phác Chân Vinh cười.

"Vậy đi thôi!" Lâm Tể Phạm cầm lấy bao công văn của cậu, đẩy nhẹ vai Phác Chân Vinh.

"A!" Phác Chân Vinh kêu lên. "Thiếu chút nữa quên mất!"

"Sao vậy?" Nghĩ cậu đổi ý, Lâm Tể Phạm nhíu mày nói.

"Cái kia... Bình thường tôi không nấu ăn bao giờ... cho nên nếu đến nhà tôi ăn tối, chỉ có thể ăn lẩu..." Phác Chân Vinh ngượng ngùng cúi đầu.

"Không sao." Lâm Tể Phạm thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy đi thôi." Phác Chân Vinh bất an. "Hai lần đều mời anh ăn lẩu, thật sự không sao chứ?"

"Đương nhiên là không sao." Bởi vì ăn cái gì cũng không quan trọng!

***

Tới căn hộ của Phác Chân Vinh, Lâm Tể Phạm tự động cởi giày bước vào.

Phác Chân Vinh âm thầm thở hắt, may mà hôm qua có quét tước dọn dẹp một chút, bằng không sẽ mất mặt lắm.

"Thật sạch sẽ." Lâm Tể Phạm nói.

"Đâu có đâu có." Phác Chân Vinh chột dạ, tay hướng về phía sô pha. "Mời ngồi."

Lâm Tể Phạm chậm rãi nhìn quanh phòng ở của cậu, rồi mới ngồi xuống. Không gian nho nhỏ, ngăn ra phòng khách với phòng ngủ. Bởi vì là nhà thuê, gia cụ thoạt nhìn hơi cũ kỹ, nhưng nhìn chung vẫn có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, đủ thấy chủ nhà cũng hao tổn không ít tâm tư.

Phác Chân Vinh để rau quả tươi vừa mua được trên bàn, trong tủ lạnh lấy ra một ít thịt và hải sản. Mấy thứ này đều vừa mua hôm qua, vốn là định chuẩn bị một bữa thật ngon cho chính mình, nhưng đem ra đãi khách cũng không sai.

"Cần tôi giúp không?" Lâm Tể Phạm đi vào hỏi.

"Không cần, cái này tôi làm được." Phác Chân Vinh lau thái dương. "TV hơi nhỏ, nhưng vẫn xem được."

"Không phải vì chuyện đó." Mà là vì tôi muốn nhìn cậu nhiều một chút.

"Vậy phiền anh đun một nồi nước là được."

Lâm Tể Phạm gật đầu, theo hướng Phác Chân Vinh chỉ, đem bàn nhỏ trong góc tường bày ra, để bếp ga lên trên bàn rồi mới đến phòng bếp lấy một nồi nước đem đun.

"Anh là khách còn nhờ anh giúp, thật sự là..." Phác Chân Vinh còn muốn xin lỗi, lại bị Lâm Tể Phạm dùng ngón trỏ ngăn lại miệng cậu.

"Không cần khách sáo với tôi." Lâm Tể Phạm trấn an nói.

Bị ánh mắt đối phương nhìn khiến mặt đổ bừng, Phác Chân Vinh vội vã quay đầu đi rửa rau. "Anh nói không cần thì không xin lỗi nữa."

"Vậy mới đúng chứ." Lâm Tể Phạm đem rau xanh cậu vừa rửa sạch ra ngoài.

Phác Chân Vinh nhìn anh tự nhiên ở trong nhà mình, cũng lặng lẽ thả lỏng. Tuy rằng gia cảnh hai người cách biệt một trời một vực, nhưng dường như Lâm Tể Phạm cũng không vì thế mà hờn giận. Vậy tức là, anh thật sự muốn làm bạn với cậu?

"Ăn được chưa?" Nước dùng đã sôi rồi, mùi thơm từng trận truyền đến, Lâm Tể Phạm mỉm cười kéo cậu đến trước bàn. "Suy nghĩ cái gì? Còn quên cả ăn tối."

"Không có gì, chỉ là..." Phác Chân Vinh ngừng một chút, cười nói: "Chỉ là cảm thấy hai người ăn chung so với một người cảm giác tốt hơn nhiều."

"Cậu cũng thấy vậy sao?" Lâm Tể Phạm gắp thịt vào bát cho cậu, nói. "Tôi cũng vậy, về đến nhà thấy thật lạnh lẽo."

"Bạn gái đâu?" Phác Chân Vinh thử hỏi. "Anh điều kiện tốt như vậy..."

"Tôi không có bạn gái." Lâm Tể Phạm nghiêm mặt nói.

"Hả? Chẳng lẽ nữ nhân đều mù hết rồi?"

"Không biết, tôi chưa từng chú ý đến phụ nữ."

"Hả?" Chẳng lẽ...

"Nếu thật sự ở chung, chẳng phải là lưỡng tình tương duyệt sao?"

Phác Chân Vinh gật đầu. "Đúng, một bên không tình nguyện là không được."

"Cho nên, người tôi thích..."

"Anh..." Phác Chân Vinh vội vàng che miệng, vừa rồi cậu suýt nữa muốn thốt lên, anh thích kiểu người như thế nào? Nhưng làm sao có thể nói ra đây?

"Cậu muốn nói gì?" Lâm Tể Phạm dùng ánh mắt chờ mong nhìn cậu.

"Không, tôi là muốn nói..." Phác Chân Vinh cố gắng lấp liếm. "Tôi đang định nói anh ăn đi, thịt sắp chín nhừ rồi, nhanh ăn thôi!"

Lâm Tể Phạm chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, rồi lập tức như không có việc gì gắp thịt ăn.

Anh thề, một ngày nào đó nhất định sẽ đem con cừu nhỏ này nuốt vào bụng, nhất định.

***

Ăn tối xong, hai người cùng nhau dọn dẹp.

Phác Chân Vinh pha trà mời Lâm Tể Phạm. "Anh thông cảm, cà phê vừa hết, chỉ sợ anh uống không quen."

Lâm Tể Phạm kéo cậu ngồi xuống. "Tiểu Vinh, tôi đã nói rồi, không cần khách sáo với tôi."

Phác Chân Vinh ngượng ngùng gãi đầu. "Không cẩn thận quên."

Lâm Tể Phạm vỗ vai cậu. "Lần sau phải nhớ kỹ."

"Được."

Hai người ngồi bên bàn, vừa xem TV vừa nói chuyện tình hình kinh tế chính trị.

"Tôi phát hiện anh biết rất nhiều nha!" Phác Chân Vinh ngạc nhiên nói. "Như tôi dù xem TV cũng chỉ để giải trí."

"A? Thật không?" Lâm Tể Phạm nói. "Tôi cũng chỉ xem tin tức buổi tối."

"Tại sao? Anh không thích?"

"Không phải. Công việc khá bận rộn, tôi không có nhiều thời gian rảnh."

"A!" Phác Chân Vinh trong lòng giật mình, chẳng phải gần đây anh rất nhàn rỗi sao? Hôm trước còn có thời gian nấu cơm cho cậu cơ mà?

"Không cần giật mình." Lâm Tể Phạm sờ đầu cậu.

"Công ty anh cũng thật quá đáng, khiến cho công nhân viên ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có."

Lâm Tể Phạm dừng một chút, ngược lại còn mỉm cười. "Không phải đâu."

Hai người tán gẫu một chút, thiếu chút nữa quên cả thời gian. Đến gần mười giờ, Lâm Tể Phạm mới giật mình tỉnh ra. "Thật là ngại quá, quầy rầy cậu lâu như vậy."

"Không sao, tôi ở một mình cũng không có việc gì làm."

"Tôi nên về thôi." Lâm Tể Phạm đứng lên.

Phác Chân Vinh lưu luyến nhìn anh. "Để tôi tiễn anh."

"Tới cửa là được rồi." Lâm Tể Phạm ngăn cậu lại.

Phác Chân Vinh mở cửa, cố gắng ngăn lại sự tiếc nuối trong đáy mắt. "Vậy anh đi đường cẩn thận."

Lâm Tể Phạm xoay người, đặt tay lên vai Phác Chân Vinh, hơi cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn.

"Tiểu Vinh, ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro