Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng.

Phác Chân Vinh muốn kéo chăn bông trùm qua đầu, nhưng cánh tay không biết bị cái gì đè lại, không nhấc lên được.

"Ưm?" Miễn cưỡng mở mắt, trước mặt là một mảng da thịt màu gạo... Da thịt? Hả? Phác Chân Vinh sợ tới mức hai mắt mở lớn, trước mắt quả thật là một mảng da thịt... Lâm Tể Phạm? Những ký ức cuồng loạn đêm qua dồn dập hiện về, mặt cậu trắng bệch, cả người luống cuống không biết làm sao. Làm rồi? Đêm qua thực đã làm rồi?

"Ôi..." Xấu hổ quá, cái người hôm qua ôm chặt Lâm Tể Phạm vặn vẹo quả thật là cậu sao? Mọi hình ảnh ập đến trong đầu, Phác Chân Vinh xấu hổ ôm mặt.

Đêm qua sau một hồi mây mưa, hai người ôm nhau nặng nề mà ngủ. Dù ngủ say, Lâm Tể Phạm vẫn nắm chặt tay cậu. Tay vừa bị đẩy ra, anh liền tỉnh. Cho dù là lúc mới thức giấc đầu tóc không được chỉnh trang, Lâm Tể Phạm vẫn vô cùng anh tuấn.

Anh mở mắt ra, nhìn người đang nằm trong lòng mình. "Chào buổi sáng."

"A?" Phác Chân Vinh lắp bắp kinh hãi, theo thói quen đáp lại. "Chào buổi sáng."

"Sao vậy? Ngại?" Lâm Tể Phạm khẽ vuốt hai má trắng mịn của cậu.

Ngay lập tức mặt Phác Chân Vinh nóng bừng, cậu ngại ngùng quay đi.

"A..." Đau đớn từ dưới thân truyền đến, cậu nhịn không được rên rỉ.

"Vẫn còn đau sao?" Lâm Tể Phạm lo lắng hỏi. "Lại đây, anh xem xem."

"Không cần!" Phác Chân Vinh kéo chăn bông tự cuốn tròn mình lại như cái kén. Nơi đó làm sao có thể tùy tiện để anh xem, xấu hổ chết đi được!

Lâm Tể Phạm vỗ vỗ lên cái kén, đem cả người lẫn chăn ôm vào lòng. "Nếu không thoải mái em phải nói ra đó."

Phác Chân Vinh gật đầu. "Em biết rồi."

Hai người cùng nhau trải qua một buổi sáng yên bình.

Mỉm cười nhìn nhau không nói gì, mối quan hệ của họ lặng lẽ bước sang một giai đoạn mới.

***

Là người yêu a! Phác Chân Vinh nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy thế giới như tràn ngập màu hồng, chỉ cần nghĩ đến anh là muốn mỉm cười, nhận được tin nhắn của anh thì sẽ vui vẻ, nhất là ban đêm quay cuồng trên giường, có thể nhìn thấy anh bị mình khiêu khích lộ ra bộ dáng như muốn ăn thịt người liền thấy hạnh phúc.

Như vậy, gọi là yêu đúng không?

Là người đàn ông của cậu, bạn trai của cậu.

Tưởng tượng như vậy, bước chân dường như nhẹ nhàng lâng lâng.

"Này!" Trên đường đi làm, Vương Gia Nhĩ từ phía sau xông tới. "Một mình cười ngu gì vậy?"

"Đâu có?" Phác Chân Vinh vội sờ mặt.

"Còn nói không có? Nhìn cậu cười như hoa nở thế kia, nhất định có gì đó giấu tôi!"

"Thật sự không có mà!" Việc cậu và Lâm Tể Phạm yêu nhau, có đánh chết cậu cũng không nói.

"Này, chúng ta có phải là anh em tốt không hả?"

Phác Chân Vinh bất đắc dĩ thở dài, lại nữa rồi. "Không rảnh cãi nhau với cậu, thang máy đến rồi kìa."

"Chào buổi sáng." Vũ Minh Đức nhấn nút chờ thang máy, đợi hai người bước vào.

"Chào buổi sáng, trưởng phòng." Phác Chân Vinh và Vương Gia Nhĩ vội vàng đáp lại.

"Hiếm khi thấy hai cậu cùng tới công ty."

"Ở trên đường gặp thôi." Vương Gia Nhĩ vỗ vai Phác Chân Vinh. "Gần đây không biết cậu ta giấu giếm cái gì, không thèm để ý đến tôi."

"Tôi đâu có..." Phác Chân Vinh kháng nghị.

"Không phải là có bạn gái rồi chứ?" Vũ Minh Đức trêu chọc hỏi.

"Tất nhiên là không có!" Phác Chân Vinh không tự nhiên quay mặt đi.

"Hừ! Còn nói không có, mặt đều đỏ lên rồi!"

"Bởi vì tôi đang nóng!" Phác Chân Vinh nhỏ giọng nói.

"Sao tôi không thấy nóng?" Vương Gia Nhĩ không chịu buông tha.

"Cậu mặc ít áo hơn tôi!" Rõ thật là... Vừa thấy thang máy dừng ở tầng hai mươi hai, Phác Chân Vinh nhanh chân chạy ra ngoài trước.

"Ê! Đừng có chạy!" Hai kẻ ưu tiên nữ giới là Vương Gia Nhĩ và Vũ Minh Đức bị bỏ lại đằng sau.

Phác Chân Vinh không thèm để ý tiếng gọi của bọn họ, cố gắng bước thật nhanh đến bàn làm việc của cậu.

"Hôm nay trông em vội vàng thế?" Chị Trịnh cười trêu nói.

"Không có, chỉ tại A Nhĩ cứ nói lung tung."

"Này, tôi chỉ hỏi cậu gần đây cứ lén lút làm gì thôi, ngay cả lúc ăn trưa cậu cũng lặn mất tăm!"

Phác Chân Vinh ho nhẹ một tiếng, cố gắng duy trì gương mặt điềm tĩnh. "Tôi không muốn đi ăn mì với cậu, nên chạy đi mua cơm hộp, thế thôi."

"Sao cậu không nói sớm, tôi cũng có thể ăn cơm hộp với cậu mà!" Vương Gia Nhĩ nói. "Cả ngày ăn mì cũng ngán lắm!"

"Hả?" Chị Trịnh cùng Phác Chân Vinh nhìn nhau cười cười. "Sao thế, không đi tìm bạn gái à?"

"Tiểu Huệ đòi chia tay rồi..." Vương Gia Nhĩ ai oán nằm bò ra bàn.

"À... là cái cô thu ngân xinh xinh đó hả?" Phác Chân Vinh nháy mắt. "Chẳng lẽ cậu không đủ lãng mạn?"

"Hừ, đừng có nói lãng mạn cái gì nữa! Tôi tốn bao nhiêu tiền mua quà tặng hoa, hai tay còn chẳng rời ra lúc nào!"

"Nga..." Phác Chân Vinh sờ đầu hắn.

"Tôi rất đáng thương a!" Vương Gia Nhĩ buồn bã nhìn cậu. "Tiểu Vinh, lúc về đi uống rượu với tôi nhé?"

***

"Vinh, em đang ở đâu?"

Chín giờ tối, điện thoại rất đúng hẹn vang lên. Phác Chân Vinh mở điện thoại, nói. "Em đang ở ngoài."

"Ở ngoài?" Lâm Tể Phạm cau mày. "Đã trễ thế này em còn ở ngoài đường? Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, em với đồng nghiệp đi uống rượu. Để em đưa cậu ta về nhà đã." Phác Chân Vinh dìu Vương Gia Nhĩ đi trên đường, thở hồng hộc nói.

"Đồng nghiệp? Em có sao không?"

"Không sao. Em chỉ uống một chút bia thôi."

"Ngô, để im, tôi còn muốn uống!..." Vương Gia Nhĩ đột nhiên kêu lên.

"Được rồi được rồi, để tôi đưa cậu về nhà." Phác Chân Vinh đứng ở vỉa hè vẫy taxi. "Xin lỗi anh, hôm nay cậu ta thất tình nên không vui."

"Không sao." Lâm Tể Phạm bình tĩnh nói. "Chỉ là anh nhớ em thôi."

Trong lòng Phác Chân Vinh liền thấy ấm áp, cậu mỉm cười. "Em cũng vậy."

"Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!..." Vương Gia Nhĩ lại gào lên.

"Xem ra cậu ta uống không ít đâu." Lâm Tể Phạm nói. "Em đưa cậu ta về nhà rồi nghỉ ngơi sớm đi, chiều mai anh sẽ về đến Đài Bắc."

"Em ở nhà chờ anh?"

"Ừ, anh sẽ qua, cũng phải đến công ty một chuyến." Lâm Tể Phạm trầm ngâm nói.

"Vậy em sẽ chờ anh ở công ty." Phác Chân Vinh nói, lần này Lâm Tể Phạm phải đi công tác năm ngày, tức là đã bốn ngày họ không gặp nhau! Cậu muốn gặp anh, chờ thêm một giây cũng không chịu được.

"Được." Có một bí mật anh cần phải nói cho cậu.

"Có làm phiền đến công việc của anh không?" Phác Chân Vinh chu đáo hỏi.

"Không đâu." Lâm Tể Phạm cười khẽ. "Rất hoan nghênh em tới làm phiền anh."

"Nhưng mà em không biết anh làm việc ở nơi nào!"

"Không sao, em cứ ở đó chờ, anh sẽ tới tận nơi đón hoàng tử của anh."

"Oa... anh thật không biết ngượng!" Phác Chân Vinh ngượng đến mặt đỏ bừng. "Không nói với anh nữa, em phải cúp máy đây."

"Ừ." Lâm Tể Phạm nhỏ giọng. "Vinh, anh yêu em."

"Em cũng yêu anh..." Phác Chân Vinh thở dài cúp điện thoại, còn chưa hết cảm động cùng vui sướng, liền nhìn trước mặt mình chình ình một chiếc taxi màu vàng, chú tài xế đã mở cửa kính xe trừng mắt nhìn cậu thật lâu.

"Này cậu, rốt cuộc cậu có định lên xe không đây?"

***

"Đều là tại cậu, hại tôi bị chú tài xế mắng cả một đường." Ngày hôm sau đi làm, Phác Chân Vinh nhịn không được trách móc.

"Được rồi, đều là tôi sai!" Vương Gia Nhĩ vỗ vỗ đầu kêu lên. "Tiểu Vinh, cậu có thuốc giảm đau không?"

"Cho cậu chừa, lần sau đừng có uống nhiều như thế." Phác Chân Vinh ném qua một lọ thuốc. "Một viên là đủ rồi, không cần uống nhiều."

"Cảm ơn!" Vương Gia Nhĩ vội chạy tới phòng trà lấy nước. "Tiểu Vinh, cậu là tốt nhất!"

Phác Chân Vinh lắc đầu, cúi xuống chuyên tâm làm việc.

"Chân Vinh, công việc lần trước giao cho nhóm cậu làm thế nào rồi?"

"Cũng sắp xong rồi, nhưng đến ngày kia mới phải nộp bản kế hoạch mà?"

"Tôi biết, chỉ là nhắc nhở một chút thôi, có gì còn phối hợp với các nhóm khác."

"Vâng, đến ngày mai là có thể xong rồi."

"Tốt, cậu tiếp tục làm việc đi."

Phác Chân Vinh tiếp tục chuyên chú viết chương trình, ngay cả Vương Gia Nhĩ quay về chỗ lúc nào cũng không để ý.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, công việc của Phác Chân Vinh cũng phát triển thuận lợi, chẳng mấy chốc đã hết giờ làm việc.

"Nga ~! Rốt cuộc cũng qua một ngày!" Vương Gia Nhĩ hưng phấn nói.

"Hả?" Phác Chân Vinh ngẩng đầu, nhìn các đồng nghiệp xung quanh đang chuẩn bị về nhà. "Hết giờ rồi?"

"Oa, cậu tập trung đến độ chẳng nghe thấy chuông báo hết giờ luôn à?" Vương Gia Nhĩ trêu chọc. "Có muốn đi HAPPY một tối với tôi không?"

"Không cần." Phác Chân Vinh lắc đầu. "Tôi còn có việc phải làm nốt."

"Cũng lâu rồi cậu không làm thêm giờ nhỉ?"

Tất nhiên, vì cậu còn phải về sớm để đi ăn tối cùng Lâm Tể Phạm! Điều này đương nhiên Phác Chân Vinh không thể nói ra, cậu chỉ mỉm cười nói. "Bởi vì cậu gần đây rất chịu khó làm việc, nên tôi mới không phải tăng ca."

"Hừ! Không thèm nói chuyện với cậu!" Vương Gia Nhĩ sửa soạn lại đồ đạc. "Mọi người, ngày mai gặp!"

"Ngày mai gặp!" Phác Chân Vinh phất tay.

Trời dần tối, đèn trong công ty cũng dần tắt hết. Chỉ còn Ban phát triển ở tầng hai mươi hai còn có đèn sáng. Thời gian trôi qua càng lâu, tim Phác Chân Vinh lại càng đập nhanh hơn.

Trời cũng đã tối, không biết Lâm Tể Phạm đã đến công ty chưa? Phác Chân Vinh vẫn ngồi ở bàn làm việc, yên lặng suy nghĩ.

Công việc đều đã làm xong, cả văn phòng lớn chỉ có mỗi đèn trên bàn cậu còn sáng. Ánh sáng và bóng tối tương phản lẫn nhau, Phác Chân Vinh tựa như một con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển cả mênh mông, tĩnh lặng.

Anh ấy vẫn còn bận sao? Liệu Lâm Tể Phạm có đến đón... vị hoàng tử của anh không?

Phác Chân Vinh tựa người vào ghế, từ từ nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân vững vàng từ hành lang truyền đến.

Phác Chân Vinh yên lặng lắng nghe, xác định là người cậu chờ bấy lâu. Cậu mở mắt ra, quay đầu, nhìn nam nhân tuấn mỹ tựa thiên thần kia chậm rãi tiến về phía mình.

Phác Chân Vinh ngồi yên trên ghế không động đậy, hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, rồi luyến tiếc rời khỏi.

Lâm Tể Phạm từ đằng sau vòng tay ôm lấy Phác Chân Vinh, đôi môi không ngừng hôn lên tóc cậu. "Vinh, anh nhớ em."

Phác Chân Vinh cũng ngẩng đầu, nghênh đón một nụ hôn chan chứa biết bao nhung nhớ của anh. "Em cũng nhớ anh."

Sau một nụ hôn dài, Phác Chân Vinh khẽ cười hỏi. "Anh bảo đến đón hoàng tử của anh cơ mà? Sao chỉ có mình anh thế này?"

"Vinh." Lâm Tể Phạm ôm lấy khuôn mặt cậu, nhẹ giọng hỏi. "Nếu anh có chuyện giấu em thì sao?"

Phác Chân Vinh trầm ngâm một lúc lâu mới nói. "Chẳng lẽ anh bắt cá hai tay?"

"Không, anh chỉ có một mình em."

"Vậy là được rồi."

Lâm Tể Phạm thở dài, kéo tay cậu. "Đi theo anh."

Phác Chân Vinh không hiểu lắm, vội vàng tắt đèn trong văn phòng, đi theo Lâm Tể Phạm ra hành lang.

Tới trước cửa thang máy chuyên dụng, Lâm Tể Phạm đưa tay nhấn nút, cửa liền mở ra.

Phác Chân Vinh hơi giật mình, có thể mở được cửa thang máy chuyên dụng, chẳng lẽ Lâm Tể Phạm là thành viên Ban Quản Trị của Tể Vinh? Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên hơn vẫn còn ở đằng sau, thang máy cứ thế đi lên trên, ba mươi bảy, ba mươi tám tầng vẫn không dừng lại... Mãi cho đến tầng bốn mươi?

"Anh... anh..." Nghe nói chỉ có tổng giám đốc cùng với mấy trợ lý đặc biệt mới có thể vào được khu vực này.

Lâm Tể Phạm ôm hai vai cậu, chỉ cười không nói.

Ra khỏi thang máy, chỉ thấy cả tầng lầu bật đèn sáng trưng, nhưng không thấy có bóng người nào.

"Lớn thật, nhưng sao không có người..." Phác Chân Vinh kinh ngạc nhìn không gian rộng lớn xung quanh, lớn vậy nhưng đến một người cũng không có.

Lâm Tể Phạm cầm tay cậu đi trước, thẳng đến một cánh cửa có gắn biển lộng lẫy gần đó.

Phác Chân Vinh dừng lại, nhìn chằm chằm vào tấm biển trước mắt. "Phòng Tổng giám đốc."

"Việc này..." Cậu chỉ chỉ tấm biển, lại chỉ chỉ Lâm Tể Phạm. "Anh... anh là..." Nếu là trợ lý đặc biệt đã tốt lắm rồi, chẳng lẽ anh lại là...

Phác Chân Vinh mở cửa, cúi người làm động tác mời vào.

"Hoan nghênh em đến với vương quốc của anh, thưa hoàng tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro