Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A! Nhẹ một chút..."

Trong văn phòng đèn sáng trưng, Phác Chân Vinh bị đặt nằm trên bàn làm việc, phía sau Lâm Tể Phạm đang không ngừng tiến xuất bên trong cậu.

"Nói không được thì cường bạo sao... A!" Phác Chân Vinh khó khăn nói, bất giác kẹp chặt tiểu huyệt. "Chậm một chút!"

Đáp lại cậu, Lâm Tể Phạm càng di chuyển nhanh hơn. Anh hôn lên cổ cậu, vô cùng thân mật hỏi. "Bảo bối, thích chứ?"

"Anh đáng ghét, xấu xa..." Phác Chân Vinh ngửa đầu, ngọt mềm kêu lên. "Em, em... A!"

Một trận run rẩy kịch liệt, hai người đồng thời xuất ra.

Phác Chân Vinh thất thần nằm sấp trên mặt bàn, Lâm Tể Phạm ghé vào trên người cậu, cưng chiều hôn lên môi người yêu. "Bảo bối, thoải mái không?"

"Ưm..." Phác Chân Vinh lơ đãng đáp lại.

Lâm Tể Phạm rút phân thân ra, lấy khăn trên bàn lau sạch thân thể Phác Chân Vinh.

Phác Chân Vinh dần dần phục hồi tinh thần, giọng khàn khàn nói. "Em còn chưa... tha thứ cho anh."

Lâm Tể Phạm giấu cậu chuyện anh là Tổng giám đốc, thật sự quá đáng mà!

"Ngoan, tùy em trừng phạt." Lâm Tể Phạm cười nhẹ dùng khăn lau sạch hạ thể cậu, động tác tuy dịu dàng nhưng lại đầy khiêu khích. Phác Chân Vinh trừng mắt nhìn anh, mỗi ánh mắt đều mang vẻ phong tình mị hoặc.

"Bảo bối, lúc này đừng quyến rũ anh." Lâm Tể Phạm hôn nhẹ lên khóe mắt Phác Chân Vinh rồi dịu dàng giúp cậu mặc quần.

Qua một trận mây mưa, làn da cậu hơi phớt hồng dụ hoặc. Lâm Tể Phạm xoa mặt Phác Chân Vinh, rồi cũng chỉnh trang lại quần áo của mình.

"Về nhà nhé?"

"Ừ." Phác Chân Vinh gật đầu, chống tay định đứng lên. "A!"

"Sao vậy?" Lâm Tể Phạm vội vàng đỡ lấy cậu.

Phác Chân Vinh xấu hổ cúi đầu, chân nhũn ra không có sức lực. "Không có gì."

Lâm Tể Phạm nhìn cậu đi đứng không vững, đắc ý nhíu mày. "Để anh bế em."

"Không cần đâu!" Phác Chân Vinh vùng vẫy. "Như thế xấu hổ lắm!"

"Không đâu." Lâm Tể Phạm cúi xuống bế Phác Chân Vinh lên, gắt gao kéo cậu vào sâu trong lòng anh. "Anh ôm em xuống lầu, tắt hết đèn đi là được."

"Không cần..." Phác Chân Vinh vô lực giãy dụa.

"Đừng cử động, nếu không sẽ ngã đấy." Lâm Tể Phạm vững vàng ôm chặt cậu, bước ra ngoài. "Tắt đèn đi."

Phác Chân Vinh đành vươn tay nhấn nút, đèn tắt, cửa đóng lại đằng sau lưng họ.

Lâm Tể Phạm ôm cậu bước vào thang máy, Phác Chân Vinh xấu hổ vùi mặt thật sâu vào ngực anh. "Chẳng có mặt mũi gặp ai nữa!"

"Yên tâm đi, đây là thang máy chuyên dụng, không ai nhìn đâu."

"Hừ, là anh nói đấy."

***

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một đường đi tới bãi đỗ xe.

"Hả? Chúng ta tới đây làm gì?" Phác Chân Vinh khó hiểu hỏi.

"Đã muộn thế này, phải lái xe về chứ?" Lâm Tể Phạm ôm cậu, cười nói. "Hay là em muốn anh bế em đi bộ từ đây về nhà?"

"Này!" Phác Chân Vinh nhẹ véo tai anh. "Đùa kiểu này không buồn cười tí nào."

"Được rồi, đừng tức giận." Lâm Tể Phạm ôm cậu ngồi vào ghế lái, để cậu tựa vào người anh, rồi mới đặt cậu ngồi vào ghế bên cạnh. "Tức giận sẽ hại thân, cười một cái đi."

Phác Chân Vinh làm mặt quỷ, Lâm Tể Phạm vuốt nhẹ môi cậu, rồi mới cười cười mở máy xe.

"Tốt lắm, về nhà thôi!" Chuyện xảy ra trong văn phòng một lần nữa lại hiện ra trong đầu Phác Chân Vinh, cậu ngượng ngùng quay ra nhìn cửa sổ.

"Tuân mệnh!" Lâm Tể Phạm khởi động xe, thấp giọng nói. "Đây là lần đầu tiên anh phục vụ tiểu Vinh nga!"

"Phục vụ cái gì?"

"Dùng xe bí ngô đưa em về nhà."

Phác Chân Vinh mặt đỏ bừng, ho nhẹ một tiếng rồi nói. "Em không phải là cô bé lọ lem."

"Em là hoàng tử của anh."

Giọng Lâm Tể Phạm trầm ổn lại khàn khàn, trong xe vừa tối lại vừa yên lặng, nghe sao cũng thấy quyến rũ lại nồng nàn. Phác Chân Vinh quay sang nhìn anh, nhẹ giọng nói. "Anh cũng là hoàng tử của em."

Đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Lâm Tể Phạm vươn tay cầm lấy tay Phác Chân Vinh.

Gắt gao nắm chặt, không bao giờ buông ra.

***

Ngày hôm sau, Phác Chân Vinh vẫn thấy không khỏe.

"Đều là tại anh, đột nhiên làm như dã thú!" Phác Chân Vinh oán trách.

Lâm Tể Phạm ôm vai cậu, thấp giọng hỏi. "Chẳng lẽ em không thích?"

"Này!" Phác Chân Vinh mặt đỏ bừng, quay đầu giận dỗi. "Anh còn nói là em sẽ giận đấy!"

"Được được, đều là anh sai." Lâm Tể Phạm mở cửa xe, cười nói. "Hôm nay lái xe đi nhé? Người em không khỏe, đi tàu điện ngầm sẽ không thoải mái."

"Được rồi." Phác Chân Vinh gật đầu lên xe.

Lần đầu tiên đi làm bằng ô tô, cái gì cũng thật mới mẻ. "Oa, buổi sáng nhiều xe vậy sao?"

"Đúng thế. Em không quen?"

"Ừ. Không giống như đi tàu điện ngầm."

Lâm Tể Phạm chỉ cười không nói, theo dòng xe cộ đi tới.

"A, ở giao lộ phía trước dừng lại." Phác Chân Vinh nhìn thấy tòa nhà công ty ở ngay gần đó, vội nói.

"Vì sao?" Lâm Tể Phạm nghi hoặc đỗ xe vào lề đường. "Đầu phố là đến công ty rồi."

"Em biết." Phác Chân Vinh cầm lấy bao công văn, vội vàng xuống xe. "Em không muốn vào công ty cùng với anh."

"Vì sao?"

"Về sau em nói, em đi trước đây!" Nói xong, cậu vẫy tay với anh rồi chạy mất.

"Tiểu Vinh!" Lâm Tể Phạm còn muốn hỏi thêm, đã thấy Phác Chân Vinh biến mất trong đám đông. Anh bất đắc dĩ thở dài, rồi tiếp tục hòa vào dòng xe cộ đông đúc.

Bọn họ là người yêu, hơn nữa Tiểu Vinh cũng đã biết anh là Tổng giám đốc của Tể Vinh. Vậy vì sao cậu không chịu vào công ty cùng anh?

***

"Tiểu Vinh!" Vương Gia Nhĩ vỗ vai Phác Chân Vinh, vui vẻ nói. "Hôm nay đến sớm thế!"

Phác Chân Vinh gật đầu, không quên trừng mắt nhìn hắn. "Tôi đến sớm không được sao?"

"Đang nói gì thế?" Vũ Minh Đức cầm theo bao công văn đi tới.

"Chào buổi sáng, trưởng phòng." Phác Chân Vinh cùng Vương Gia Nhĩ đồng thanh.

"Chào buổi sáng." Vũ Minh Đức nhìn chằm chằm vào mắt Phác Chân Vinh. "Chân Vinh, tối qua cậu không ngủ được à?"

Phác Chân Vinh sờ sờ vành mắt gấu trúc của mình, ngượng ngùng cười. "Không phải..."

"A!" Vương Gia Nhĩ chớp mắt. "Có phải cái cô sắc nữ nhà bên cạnh lại làm trò nữa không?"

"Ừ, đúng thế." Phác Chân Vinh xấu hổ cười cười, đêm qua hắn ở lại nhà Lâm Tể Phạm. Chuyện này có chết cậu cũng không dám nói.

"Hả? Có chuyện gì không thể kể cho tôi sao?" Vũ Minh Đức cười hỏi.

"Không phải đâu." Phác Chân Vinh xua tay.

Ba người đang nói chuyện, thang máy liền tới.

"Chào buổi sáng, Tổng giám đốc." Trong thang máy đột nhiên có người nói.

Hả? Phác Chân Vinh toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ... Cậu lặng lẽ quay đầu lại, trời ạ, Lâm Tể Phạm sắc mặt lạnh lùng đứng ngay sau cậu. Có cần chào anh không?

"Chào buổi sáng, Tổng giám đốc." Vũ Minh Đức cúi chào.

Lâm Tể Phạm gật đầu, dẫn đầu đoàn người bước vào thang máy.

Phác Chân Vinh ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt anh không tốt, cũng cúi đầu bước vào.

Vương Gia Nhĩ nhìn cậu chẳng biết thức thời, nôn nóng giậm chân, sao cậu dám đi chung thang máy với Tổng giám đốc?

"A Nhĩ, sao cậu không vào?" Phác Chân Vinh khó hiểu hỏi.

Vương Gia Nhĩ cùng Vũ Minh Đức liếc nhau, cười gượng. "Trễ rồi, chúng tôi vào phòng trước."

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Phác Chân Vinh cảm giác toàn thân cậu dần bị bóng tối nuốt chửng.

***

"Tiểu Vinh, vì sao không cùng anh vào công ty?"

Lúc nghỉ trưa, hai người gặp nhau ở căn cứ bí mật của Phác Chân Vinh.

Phác Chân Vinh gắp trong hộp cơm của Lâm Tể Phạm một miếng sườn, cắn một miếng. "Oa, rất ngon."

"Tiểu Vinh!" Lâm Tể Phạm hơi tức giận nhìn cậu.

"Được rồi, anh đừng giận." Phác Chân Vinh cười nhìn anh. "Em không muốn cho người khác biết quan hệ của chúng ta."

Lâm Tể Phạm sờ sờ mặt mình. "Anh trông không giống người sao?"

"Không phải cái đó! Anh là một trong mười người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất Đài Loan này, tất nhiên là xuất sắc khỏi nói rồi."

"Vậy tại sao em..."

"Hừ! Trong công ty có bao nhiêu cô gái mến mộ anh, anh có biết không?"

Lâm Tể Phạm lắc đầu. "Chuyện này đâu có liên quan gì đến anh?"

"Không liên quan đến anh." Phác Chân Vinh xúc một thìa cơm. "Chỉ liên quan đến em thôi, em sợ mấy cô ấy ăn thịt em mất."

"Không đâu." Lâm Tể Phạm lắc đầu. "Vậy em cứ thử xem."

Phác Chân Vinh vừa ăn cơm, vừa tựa đầu vào vai Lâm Tể Phạm. "Phạm, có thể không công khai quan hệ của chúng ta được không?"

"Vì sao? Mấy nữ nhân đó chắc sẽ không làm khó em."

"Không cần chính là không cần." Phác Chân Vinh lắc lắc cánh tay anh. "Em thấy cứ như bây giờ là tốt rồi."

"Chẳng lẽ em muốn anh làm người tình bí mật của em?" Lâm Tể Phạm trêu chọc.

"Được không?" Phác Chân Vinh nhìn anh đầy chờ mong. "Thật ra em thấy làm vậy sẽ rất thú vị!"

"Sao em lại có mấy cái suy nghĩ này chứ?" Lâm Tể Phạm dở khóc dở cười nhìn cậu. "Chúng ta là người yêu, tại sao phải giả bộ như không quen biết?"

"Phạm, hứa với em đi!" Phác Chân Vinh bắt đầu làm nũng.

Lâm Tể Phạm bất đắc dĩ thở dài. "Được rồi."

***

"Tiểu Vinh, cậu lại chạy đi đâu?"

Sắp hết giờ nghỉ trưa, Phác Chân Vinh rón rén chui vào văn phòng.

"Đâu có, tôi chỉ đi ăn cơm thôi." Phác Chân Vinh ngồi xuống, giả bộ bận rộn.

"Hừ! Gần đây cậu rất kỳ quái đó!" Vương Gia Nhĩ quay sang, chớp mắt. "Tiểu Vinh, chúng ta có phải anh em không?"

Lại nữa rồi, Phác Chân Vinh bất đắc dĩ nhìn trời. "Đương nhiên là có!"

"Vậy rốt cuộc cậu đang lén lút làm gì hả?"

"Tôi đâu có lén lút?" Phác Chân Vinh trừng hắn. "Từ trước đến nay tôi làm gì cũng quang minh chính đại!"

"Vậy ngày mai tôi sẽ đi ăn trưa cùng cậu!"

"Cậu chắc không?"

"Đương nhiên!" Vương Gia Nhĩ vỗ ngực.

"Tốt, ăn cơm thì được, nhưng ngày mai cậu không đi hẹn hò à?"

"Hẹn hò gì?"

"Ngày mai là cuối tuần đó..."

"A! Tiểu Vinh! cậu thật xảo quyệt!" Vương Gia Nhĩ tức giận kêu lên.

Phác Chân Vinh nhún vai, cười đắc ý. "Là cậu quá đa nghi thôi."

Hai người đang nói giỡn, chuông báo bắt đầu làm việc lại vang lên.

"Không nói với cậu nữa, tôi phải làm việc!" Phác Chân Vinh cúi đầu, chuyên tâm nhìn máy tính.

"Hừ! Đồ quỷ xảo quyệt!" Vương Gia Nhĩ làm mặt quỷ, lui về chỗ ngồi.

Rất nhanh đã sắp hết giờ làm việc, có tin nhắn đến.

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Vinh, tan tầm đi ăn tối không?]

Phác Chân Vinh nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đều đang làm việc, mới nhấn nút trả lời Lâm Tể Phạm.

[Được! Nhưng gặp nhau ở đâu?]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Em có thể lên trên này đợi anh.]

Phác Chân Vinh nhíu mày. [Không cần đâu, nếu em lên thì quan hệ của chúng ta sẽ lộ mất.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Tiểu Vinh, em quá nhạy cảm đó. Hay là gặp nhau ở bãi đỗ xe?]

[Được, chính là chiếc xe màu bạc đúng không?]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Đúng. Lát nữa gặp.]

[Ừ. Lát nữa gặp.]

***

"Sao muộn vậy a!" Phác Chân Vinh trốn đằng sau chiếc xe, sợ có người nhìn thấy cậu.

"Xin lỗi Tiểu Vinh, chờ anh lâu không?" Lâm Tể Phạm kéo cậu ra. "Hôm nay có chuyện gấp phải xử lý, nên anh xuống hơi muộn."

"Không sao." Phác Chân Vinh lên xe, cười nói. "Công việc đương nhiên quan trọng hơn!"

Lâm Tể Phạm quay sang hôn nhẹ lên khóe miệng cậu. "Công việc và em đều quan trọng như nhau."

"Chẳng lẽ em còn không bằng công việc của anh?"

Lâm Tể Phạm nhu nhu đầu cậu. "Em quan trọng hơn một ngàn một vạn lần."

"Miệng lưỡi trơn tru."

"Được rồi, em muốn ăn tối ở đâu?" Lâm Tể Phạm ôn nhu hỏi cậu.

"Ưm... Về nhà nấu được không, em muốn ăn cơm anh nấu."

"Được! Em muốn ăn gì?" Lâm Tể Phạm khởi động xe, từ từ ra khỏi bãi đỗ.

"Cái này, để em nghĩ đã..."

"Cứ từ từ suy nghĩ, từ đây về nhà còn nhiều thời gian."

"Hừ! Lần này đừng có trêu em!"

Đang nói chuyện, Lâm Tể Phạm dừng xe trước cổng siêu thị.

"Chúng ta đi mua thức ăn đã."

"Hôm nay đến nhà em ăn được không?" Phác Chân Vinh ngẩng đầu hỏi.

"Được!" Chỉ cần là yêu cầu của cậu, anh sẽ không từ chối.

"Vậy ăn đơn giản là được rồi." Phòng bếp nhà cậu khá nhỏ, cũng không làm được gì nhiều.

"Không sao." Lâm Tể Phạm cúi đầu, ghé vào tai cậu thấp giọng nói. "Nhất định anh sẽ cho em ăn thật no."

Nghe thanh âm khàn khàn quyến rũ của Lâm Tể Phạm, mặt Phác Chân Vinh lập tức đỏ bừng. "Anh đừng có háo sắc như thế!"

"Hả? Anh làm gì có?" Lâm Tể Phạm nháy mắt. "Vừa nãy anh có nói cái gì sao?"

"Này!" Phác Chân Vinh ngượng ngùng liền chạy đến khu đông lạnh, không thèm để ý đến tên sắc lang này nữa!

"Tiểu Vinh, đừng tức giận!" Lâm Tể Phạm chạy theo cậu, nhỏ giọng nói.

"Hừ!"

***

Hai người vừa chạy đi, Thôi trợ lý núp sau một quầy hàng hóa ló đầu ra.

Này, cái người vừa nãy đuổi theo thanh niên kia là Tổng giám đốc phải không?

Trời ạ, chắc chắn là mắt y có vấn đề! Chắc chắn thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro