Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chân Vinh, lại có dự án mới đây! Làm tốt nhé."

Lúc ăn trưa, Vũ Minh Đức cùng Phác Chân Vinh và Vương Gia Nhĩ đi ăn cơm.

"Vâng, trưởng phòng yên tâm, tôi sẽ cố gắng."

"Hừ! Trường phòng thật bất công! Tôi cũng không kém đâu!" Vương Gia Nhĩ xúc một thìa cơm, vừa ăn vừa nói.

"Còn chưa nói cậu mà, đừng gấp gáp." Vũ Minh Đức cười nói. "Cấp trên rất coi trọng dự án này, sắp tới chắc sẽ bận lắm đấy."

"Đừng lo, dù sao chúng ta cũng chưa có vợ, bận rộn một chút cũng không sao!" Vương Gia Nhĩ nháy mắt. "Đúng không, Tiểu Vinh?"

"Hả?" Phác Chân Vinh lấy lại tinh thần. "Đúng thế đúng thế."

"Cậu đang nghĩ cái gì thế? Không tập trung chút nào."

"Đâu có."

"Còn nói không có? Tôi vừa nói cái gì?"

"Tôi có phải con vẹt đâu, sao tự dưng bắt tôi nhắc lại lời cậu?" Phác Chân Vinh hơi chột dạ, vừa rồi thật sự cậu không để ý lắm.

"Tóm lại, tôi với cậu sẽ làm thêm giờ!" Vương Gia Nhĩ nói.

"Không cần đâu, mỗi lần tăng ca cậu đều trốn về."

"Vương Gia Nhĩ này là người như thế sao? Tôi cũng rất chăm chỉ mà!"

"Đúng đúng, chăm chỉ đi hẹn hò!"

"Hừ! Cậu thật quá đáng, Tiểu Vinh, lần này nhất định tôi sẽ làm cùng cậu!"

"Không nghiêm trọng vậy đâu." Vũ Minh Đức ngắt lời hai người, cười nói. "Có tôi và Chân Vinh là đủ rồi."

"A, trưởng phòng đúng là bất công!"

"Không đâu, lần này cậu phụ trách thử nghiệm, không cùng nhóm với chúng tôi."

"Hả? Là vậy sao..."

***

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Đang bận làm gì?]

[Em đang viết chương trình phát triển sản phẩm mới của công ty.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Vất vả em rồi.]

[Cũng tàm tạm. Không thể nào vất vả như Tổng giám đốc được.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Hay là để Tổng giám đốc tới thăm hỏi nhân viên một chút?]

[Không cần đâu, anh cứ ngồi ở trên đó đi, đừng chạy loạn, dọa người lắm.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Chẳng lẽ trông anh rất dọa người? Tiểu Vinh, lời em nói làm anh rất đau lòng...]

[Còn giả bộ đáng thương với em, không nói với anh nữa, em phải làm việc rồi.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Làm việc tốt nhé, lúc nào về thì gọi anh.]

[Ừ, chào.]

Hai người vừa mới nhắn tin xong, liền có người gõ cửa phòng làm việc của Lâm Tể Phạm.

"Mời vào."

"Tổng giám đốc!" Trợ lý Thôi mở cửa bước vào.

"Có chuyện gì?"

"Hợp đồng chúng ta ký kết với Tập đoàn Smith đã hoàn thành, phiền anh xem qua một chút."

"Cứ để đó." Lâm Tể Phạm chỉ xuống mặt bàn, khóe miệng hơi cong lên.

Trợ lý Thôi đặt tài liệu tới trước mặt anh, hơi ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

"Còn việc gì à?"

"Huynh trưởng..." Trợ lý Thôi cười tủm tỉm nhìn anh. "Gần đây anh có chuyện gì vui sao?"

"Hả?" Lâm Tể Phạm nhướn mày. "Sao cậu biết?"

Mỗi lần trợ lý Thôi gọi Lâm Tể Phạm là huynh trưởng, có nghĩa là muốn nói chuyện riêng tư. Cũng vừa lúc công việc không quá bận rộn, hai người có thể nói chuyện một vài câu.

"Chẳng hạn như... yêu đương gì đó?"

"Yêu đương?" Lâm Tể Phạm mỉm cười nói. "Từ bao giờ cậu quan tâm đến mấy chuyện này?"

"Phải quan tâm chứ!" Trợ lý Thôi nịnh nọt cười, nói. "Anh mà vui vẻ, tâm trạng tốt, mọi người làm việc sẽ thấy thoải mái hơn." Còn hơn mỗi ngày đều âm u lạnh lẽo, bốn mươi tầng lầu cứ như hầm băng lạnh chết người!

"Nói vậy tức là cậu nói trước đây tôi không đủ ôn nhu?"

Ôn... ôn nhu? Trợ lý Thôi rùng mình một cái, tự hỏi không biết Lâm Tể Phạm lúc ôn nhu sẽ như thế nào. "Không cần ôn nhu, chỉ cần ôn hòa là được rồi."

"Được, tôi sẽ tự xem lại mình."

"Không phải rồi, huynh trưởng!" Thiếu chút nữa bị Lâm Tể Phạm đánh trống lảng, trợ lý Thôi vội nói. "Chúng ta đang nói đến chuyện anh có người yêu mà!"

"Việc tư của tôi sao lại phải nói cho cậu?"

"Tôi là đàn em thân nhất của anh cơ mà! Nói một chút cũng đâu có sao?" Trợ lý Thôi lại gần, thấp giọng nói. "Đối tượng của anh lại là nam nha!"

Lâm Tể Phạm nghi ngờ liếc mắt nhìn y. "Tính hướng của tôi đâu phải cậu không biết?"

"Tôi biết tôi biết! Nhưng tôi tò mò lắm!"

"Người yêu tôi cậu tò mò cái gì?"

"Hừ! Huynh trưởng, chờ anh có người yêu lâu như chờ cây vạn tuế ra hoa ấy! Chúng ta quen nhau lâu như vậy, tôi chưa từng thấy anh dùng thái độ ôn nhu như vậy đối xử với người lạ!"

"Tiểu Vinh không phải người lạ." Lâm Tể Phạm nhíu mày.

"À..." Trợ lý Thôi dài giọng, cười gian xảo. "Hóa ra cậu ta tên Tiểu Vinh!"

"Tiểu Vinh không phải để cho cậu gọi, cậu ấy tên Phác Chân Vinh."

"Phác Chân Vinh a! Hôm nào giới thiệu cho tôi đi."

"Tiểu Vinh không thích gặp người lạ."

"Tôi không phải người lạ."

"Đối với cậu ấy, cậu chính là người lạ."

"Sao lại thế này!" Trợ lý Thôi vô cùng kinh ngạc, hiếm khi nào Lâm Tể Phạm lại bảo hộ người khác như vậy. "Để tôi gặp cậu ta đi!"

"Không nói nữa!"

"Huynh trưởng..."

"Khụ, trợ lý Thôi, hiện tại đang trong giờ làm việc."

"Hừ! Đừng có đùa giỡn tôi!" Y không tin mình không thể tìm ra Phác Chân Vinh.

***

Buổi tối, Vũ Minh Đức và Phác Chân Vinh ở lại công ty tăng ca.

"Chân Vinh, có mệt không?" Vũ Minh Đức đặt một ly cà phê trước mặt Phác Chân Vinh.

"A?" Phác Chân Vinh ngẩng đầu, nói. "Cảm ơn trưởng phòng."

"Dự án này hơi gấp, vất vả cậu rồi."

"Trưởng phòng đừng nói vậy, tăng ca cũng đâu có sao."

"Trong nhà không có người chờ cũng tốt." Vũ Minh Đức nhún vai. "Tôi về nhà cũng thấy nhàm chán."

"Không thể nào?" Phác Chân Vinh nhấp một ngụm cà phê, nói đùa. "Trưởng phòng trẻ tuổi đầy hứa hẹn mà cũng thấy chán sao? Phải có nhiều cô gái theo đuổi anh mới đúng chứ?"

"Làm gì có, không có ai thích tôi cả."

"Ha ha, anh quá khiêm tốn rồi, tôi nghe nói Trương tiểu thư ở phòng kế toán thầm thích anh từ lâu rồi mà."

"Không phải đâu, đừng tin mấy lời đồn đó, ảnh hưởng đến thanh danh con gái nhà người ta."

"Thật xin lỗi, tôi cũng không nghĩ đến thế." Phác Chân Vinh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói. "Trưởng phòng thật chu đáo, như vậy còn nghĩ được cho người ta."

Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa có người hỏi. "Sao còn chưa về nhà?"

Giọng nói này rất quen! Phác Chân Vinh đột nhiên ngồi thẳng lại, chẳng lẽ là... Lâm Tể Phạm?

"Chào Tổng giám đốc!" Vũ Minh Đức vội đặt tách cà phê xuống, cúi người chào.

A a a! Quả nhiên là Lâm Tể Phạm! Phác Chân Vinh vẻ mặt đau khổ chậm chạp đứng lên chào. "Chào, chào Tổng giám đốc."

"Sao vẫn chưa về?" Lâm Tể Phạm bước đến gần hai người, mặt lạnh như băng.

"Chúng tôi đang làm dự án hợp tác với Tập đoàn Smith." Vũ Minh Đức không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nói.

"Đã chín giờ rồi, chẳng lẽ ban ngày làm việc không hiệu quả?"

"Không phải, chúng tôi chỉ muốn hoàn thành chương trình trước thời hạn, như thế càng có nhiều thời gian thử nghiệm."

Lâm Tể Phạm gật đầu nói. "Chăm chỉ làm việc là tốt, nhưng cũng đừng quên nghỉ ngơi."

Phác Chân Vinh vội vàng gật đầu. "Cảm ơn Tổng giám đốc, chúng tôi sẽ về ngay."

"Chúng tôi?" Lâm Tể Phạm nhíu mày. "Xem ra hai người hợp tác cũng vui vẻ nhỉ?"

"Không, không phải..." Phác Chân Vinh cuống quýt xua tay, lại nghĩ, cậu không thể nói mình và Vũ Minh Đức hợp tác không tốt được a! "Chúng tôi là đồng nghiệp, ha ha, đồng nghiệp tốt!"

Vũ Minh Đức cũng vội gật đầu. "Chân Vinh làm việc rất nghiêm túc."

Nhìn hai người kẻ tung người hứng, trên mặt Lâm Tể Phạm có chút tức giận.

"Tổng giám đốc cũng chưa về sao?" Phác Chân Vinh hỏi lại.

"Cũng sắp về." Lâm Tể Phạm liếc cậu một cái, ho nhẹ. "Cậu cũng về nhà sớm đi."

Nói xong, Lâm Tể Phạm chậm rãi đi ra khỏi văn phòng.

Phác Chân Vinh cùng Vũ Minh Đức nhìn nhau, đồng thời vuốt ngực. "Thật đáng sợ! Sao tự nhiên Tổng giám đốc lại đến đây?"

Vũ Minh Đức cười nói. "Có lẽ vì thấy bên này vẫn còn sáng đèn."

"Tổng giám đốc thực đáng sợ!" Nhất là khuôn mặt lạnh lùng kia, chẳng lẽ anh ghen? Thật đáng yêu nha!

"Không phải sợ, chúng ta chỉ tăng ca bình thường thôi mà."

"Ừ, đúng thế."

***

"Tạm biệt trưởng phòng."

Lâm Tể Phạm đi rồi, hai người cũng không thể tiếp tục làm việc, thu dọn một chút rồi đi về.

"Có cần tôi đưa về không?" Vũ Minh Đức lắc lắc chìa khóa xe.

"Không cần đâu, phiền anh lắm." Phác Chân Vinh lắc đầu. "Giờ này vẫn còn tàu điện ngầm."

"Tôi rất muốn giúp đỡ cậu đó." Vũ Minh Đức đùa.

Phác Chân Vinh lén nhìn chiếc BMW đậu trong góc, cười gượng. "Không cần đâu! Trưởng phòng cứ về trước đi."

"Vậy được rồi." Vũ Minh Đức bước vào bãi đỗ xe. "Ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Nhìn xe của trưởng phòng đã đi xa, Phác Chân Vinh lúc này mới chạy thật nhanh đến xe của Lâm Tể Phạm.

"Em xin lỗi, hôm nay về muộn quá!"

"Nam nhân kia là ai?" Lâm Tể Phạm trừng cậu.

"Là trưởng phòng thôi." Phác Chân Vinh đẩy vai anh. "Mau lái xe đi."

"Lần trước cũng là hắn đưa em về nhà?" Lâm Tể Phạm tức giận nói.

"Sao trí nhớ anh tốt vậy!" Phác Chân Vinh kinh ngạc. "Lần trước em uống say, sau đó trưởng phòng đưa em về!"

"Lần đó hắn đã hôn em!"

"Chỉ là đùa thôi!" Phác Chân Vinh dựa vào vai anh. "Anh biết là trong lòng em..."

"Ừ?"

"Trong lòng em chỉ có một mình anh!"

"Thật không?" Rốt cuộc ai đó cũng mỉm cười.

"Đương nhiên là thật!" Phác Chân Vinh giơ tay thề.

Lâm Tể Phạm dịu dàng hôn lên khóe môi cậu, trên mặt cười vui vẻ.

Phác Chân Vinh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Tổng giám đốc nhà cậu cũng thật dễ bảo nha.

"Đã muộn rồi, em ăn tối chưa?"

"Chưa!" Phác Chân Vinh ủy khuất nói. "Em vốn nghĩ sẽ về nhà ăn với anh."

"Về đến nhà, đồ ăn đã nguội hết rồi."

"Anh chưa ăn à?" Phác Chân Vinh kinh ngạc. "Em đã nói đừng chờ em mà." Hơn nữa cậu có ăn bánh rồi.

"Anh muốn chúng ta cùng ăn."

Khóe mắt Phác Chân Vinh có chút nóng. "Không cần vì chờ em mà để mình đói."

"Không có." Lâm Tể Phạm cười. "Không có em, anh không muốn ăn."

"Cho nên anh đến đây đón em?" Phác Chân Vinh áy náy nói. "Em có ăn một ít bánh rồi."

Lâm Tể Phạm cầm lấy tay cậu. "Em đã ăn rồi thì tốt, không nên để mình bị đói."

"Phạm, đừng đối tốt với em như vậy."

"Không tốt với em thì tốt với ai?" Lâm Tể Phạm nói đùa. "Chẳng lẽ tốt với cô gái xinh đẹp trên đường kia?"

"Này! Anh nhìn lúc nào mà biết cô ấy xinh đẹp?" Phác Chân Vinh lập tức ngồi thẳng nhìn trái ngó phải. "Anh đang nhìn ai?"

"Anh đâu có nhìn ai." Trong mắt anh vốn chỉ có mình em.

"Không thể nào! Anh là tiểu cẩu gạt người."

Lâm Tể Phạm cười lớn, Tiểu Vinh của anh sao lại đáng yêu như vậy. "Anh không gạt em, cho nên anh không phải tiểu cẩu."

"Hừ! Nói cho anh biết, em đang tức giận đó!"

"Được được, là anh nói sai, Tiểu Vinh, mau phạt anh đi!"

"Tất nhiên rồi!" Phác Chân Vinh đắt ý ngẩng đầu. "Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó."

"Vậy anh có thể chọn địa điểm bị trừng phạt được không?"

"Ưm, cũng vì anh thành tâm hối cải, bổn đại gia ân chuẩn!"

"Vậy được rồi." Lâm Tể Phạm cười lưu manh. "Tiểu Vinh, ở trên giường hung hăng trừng phạt anh đi!"

Oa a a! Mặt Phác Chân Vinh nóng bừng như có lửa! Lâm Tể Phạm, sao anh có thể háo sắc như thế! Thật xấu hổ mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro