Chap 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-------------------------------------

Phòng nhạc số 7 nằm tầng trên cùng của Tòa nhà phía Nam học viện A.R.M
Khi cánh cửa mở ra và bạn sẽ nhìn thấy...
Họ...
A.R.M High School Host Club.

--------------------------------------

Học viện A.R.M là một trong những học viện danh tiếng nhất, đánh giá dựa trên quy mô trường lớp, chất lượng học sinh, cũng như... túi tiền của họ. Học sinh Học viện A.R.M là những cậu ấm cô chiêu của những gia đình danh giá nhất, hoặc, những học sinh có thành tích xuất sắc nhất. Phần lớn họ thuộc nhóm thứ nhất, hoặc cả hai, tức là vừa con nhà giàu, vừa học giỏi.

Tất nhiên là cũng có những người chỉ thuộc nhóm thứ hai, và một trong số những người ít ỏi ấy, là Park Jimin.

Park Jimin xuất thân trong một gia đình bình dân, thực tế là nghèo mạt rệp, và đỗ vào A.R.M nhờ bảng thành tích học tập chói lóa. Không phải dễ dàng gì khi mà bạn không có tiền, và phải chật vật đấu với hàng ngàn học sinh khác, cũng hết sức xuất sắc, để bước chân vào Học viện quý tộc này.

Và, ngày đầu tiên đặt chân vào Học viện A.R.M, trông Jimin thật không khác nào một tên ăn mày. Bộ đồng phục xấu xí (do cậu tự sửa lại từ bộ đồng phục cũ), cặp kính cận to xụ (do suốt ngày chỉ biết cắm cúi đọc sách), mặt hốc hác (hậu quả của việc thức thâu đêm học bài ngày này qua ngày khác), dáng đi xiêu vẹo (vì mệt mỏi).

Jimin thở dài lê bước đến gần bảng tin, cậu tìm thấy tên mình trong danh sách học sinh năm thứ nhất, lớp 1-A, lớp dành cho những học sinh ưu tú nhất (hoặc nhiều tiền nhất). Jimin đẩy gọng kính, lướt qua một lượt những cái tên trong danh sách, những người sẽ trở thành bạn cùng lớp với cậu.

- Woohhh.. chúng ta học cùng lớp rồi!!!!

Tiếng reo thích thú vang lên ngay bên cạnh làm Jimin giật mình, suýt đánh rơi mất cặp kính gia truyền (ông truyền cho bố - bố truyền lại). Đó là một chàng trai với mái tóc màu khói uốn nếp nhẹ nhàng, một bên đeo khuyên tai hình chữ thập, khuôn mặt không góc chết, "đẹp trai, siêu cấp đẹp trai" - đấy là nhận xét đầu tiên của Jimin về cậu ta. Nhận xét thứ hai được đưa ra ngay sau đó - "kỳ quặc, vô cùng kỳ quặc" - khi Jimin thấy cậu ta lôi xềnh xệch một chàng trai khác, cậu này tóc màu nâu nhạt, cặp mắt to tròn sáng long lanh đầy sức hút - và hí hứng chỉ lên bảng danh sách lớp 1-A, rồi ôm chầm lấy cậu ta cực- kỳ- tình- cảm!

Mấy cô nàng xúng xính trong bộ đầm đồng phục gần đó rú lên thích thú. Jimin vừa đỏ mặt vừa bực mình khi nhìn thấy hai cậu con trai lại có những hành động thân mật như vậy. Cậu khịt khịt mũi trong khi những cô gái không ngừng trầm trồ.

Khi hai anh chàng kỳ quặc đi khỏi, Jimin nghe các cô gái bàn tán xôn xao:
- Là Taehyung và Jungkook thật rồi, đúng là hai anh ấy!!!
- Liệu các anh ấy có tham gia Host Club không nhỉ, tớ mong được gặp các anh ấy ở đấy.
- Họ là ai?
Jimin ngô nghê hỏi, không giấu được sự tò mò.
- Taehyung và Jungkook mà không biết hả? Rõ là đồ nhà quê.
- Nhà cậu ta làm gì có TV mà xem, có khi còn không có báo mà đọc thì làm sao mà biết họ là ai chứ.

Những tiếng chế giễu cứ thi nhau phát ra từ miệng những cô tiểu thư xinh xắn làm Jimin quyết định từ bỏ bộ mặt «cố làm ra vẻ thân thiện», cậu đẩy gọng kính, lầm lũi đi vào hành lang tìm lớp học.
Trường học này thật đúng với danh tiếng của nó, riêng cái tòa nhà phía Bắc này đã lớn hơn quy mô của một trường Đại học cấp quốc gia, với những hành lang dài sáng bóng và những lớp học đầy đủ tiện nghi. Jimin loay hoay một hồi vẫn chưa xác định được vị trí lớp học của mình.

- Đây là lớp 2-A, đây là phòng phát thanh, ah, đây là phòng y tế... Quỷ thần ơi, làm thế nào để tìm ra lớp 1-A đây?

Jimin không giỏi trong việc xác định phương hướng, nên, một điều tất nhiên là cậu bị lạc, trong cái ngôi trường khổng lồ này - Đây là điều bất tiện khi mà bạn học trong một ngôi trường quá rộng !
.
.
.
- Học sinh mới? Hí...hí...hí...
Một giọng cười....quái dị vang lên ngay sát bên tai Jimin làm cậu bất giác nhảy giật lùi về phía sau. Mất đà, Jimin trượt chân... Ôi không, cậu sắp ngã...
Nhưng, cậu không ngã. Hay nói đúng hơn, cậu không ngã ra sàn. Một cánh tay đưa ra đỡ lấy eo cậu, và giữ cậu ở tư thế... nghiêng 45 độ so với mặt đất.

- Em không bị đau chứ ?
Một giọng nói khác, vô cùng ngọt ngào êm tai vang lên, và ngay sau đó, cậu cảm thấy mình gần như được nhấc bổng lên, và đặt lại tư thế ban đầu.

Trước mắt cậu hiện ra... một "vật thể" vô cùng đáng yêu... Một mái tóc đỏ hồng hoe hoe, một khuôn mặt ngũ quan hài hoà với chiếc mũi sắc sảo, đôi mắt tròn và cái miệng trái tim hồng hồng xinh xinh nở nụ cười làm lộ hai lúm đồng điếu sâu hoắm, (chỉ) cao hơn cậu (một tý), dáng người mảnh mai cân đối, đầu đội headband, tay cầm bông hoa bằng bông vải nhiều màu sắc cũng rất dễ thương, ánh mắt cười rạng rỡ nhìn cậu chờ đợi câu trả lời. Ôi chưa bao giờ Jimin phải dùng nhiều từ ngữ như thế để hình dung về một người.

- Ah... em không sao, cảm ơn, sunbae.
- Gọi anh là Hobi được rồi, mà em tên là gì?
- Ah...em..em cảm ơn Hobi sunbae... em tên là Park Jimin.
- Minie, em dễ thương quá!!
Hoseok - tên của Hobi sunbae - cười tít mắt, làm Jimin cảm giác những đoá hoa bay lượn xung quanh mỗi khi người ấy cất tiếng nói. Cậu hoàn toàn tha thứ cho việc người ấy gọi cậu là "Minie"- cậu rất ghét khi ba cậu gọi như vậy.

- Jinie làm cậu bé dễ thương sợ rồi này.
Hoseok vừa cho cây kẹo mút vào miệng vừa lên tiếng trách móc người nãy giờ ở phía sau Jimin, bây giờ Jimin mới nhìn thấy trên tay còn lại của Hoseok là một (mớ) kẹo mút đủ màu sắc. Và bây giờ Jimin kịp hoàn hồn để nhớ lại là cậu bị giật mình bởi vì cái tiếng cười kinh dị của người nào đó, chắc là rất đáng sợ. Jimin run run quay sang bên cạnh, và cậu ngạc nhiên thấy một khuôn mặt đẹp như tạc tượng đang vừa cười vừa xua tay với Hoseok.
- Xin lỗi, hình như cậu ta bị lạc, tớ chỉ có ý tốt muốn chỉ đường...
- Thật không đấy?
- Thật mà.
- Tạm tin cậu vậy. - Hoseok tha không tra khảo Jinie của anh ấy nữa rồi quay sang Jimin

- Minie, em học lớp nào, Hobi hyung sẽ dẫn em về lớp.
- Err... lớp 1-A, em không biết nó ở đâu...
- Ah, được rồi, đi nào, Jimin.
Hoseok hào hứng kéo tay Jimin, làm bông hoa vải nhiều màu sắc trên tay anh đung đưa theo từng bước chân của cả hai.
Khi thấy Jimin đi cùng con người kỳ lạ ấy, các cô tiểu thư lại tiếp tục hò hét đầy phấn khích. Một số lại nhìn Jimin nửa ganh tỵ nửa khinh ghét. Jimin mặc kệ, cậu chán cái cảnh này lắm rồi.

- Đây rồiiiiii
Hoseok buông tay Jimin khi họ đứng trước cái bảng đề tên lớp 1-A. Jimin cảm ơn lần nữa và bước vào lớp. Cậu thấy hai cậu bạn kỳ quặc lúc nãy đang ngồi cùng nhau. Một người đang đeo earphone, lắc lư theo điệu nhạc, còn người kia đang chăm chú lắp ráp một thứ gì dạng như mô hình thu nhỏ mà Jimin không kịp nhìn rõ. Trong lớp khá ồn ào và dường như mọi con mắt đều hướng về họ, nhưng họ không hề quan tâm, vẫn chú tâm vào việc của mình. Có lẽ họ là những người nổi tiếng, đã quen với việc này rồi. Jimin nghĩ thầm khi lướt qua họ để xuống cái bàn trống duy nhất còn lại, nó nằm ở cuối lớp, trong góc cùng bên phải, ngay phía dưới bàn của hai anh chàng đó.

Không khí trong lớp chợt im ắng bất thường khi Hoseok bước vào. Rồi các cô gái hò hét, và các chàng trai huýt sáo. Hoseok vô tư vui vẻ chào mọi người rồi, anh ta bước lên bục giảng và dõng dạc tuyên bố:
- Chào các em học sinh mới, anh là Jung Hoseok, học trên các em hai lớp. Minie là bạn anh, mong các em giúp đỡ em ấy nhiều.
Jimin hơi choáng váng trong 5s, trời, họ là bạn từ bao giờ nhỉ? Những ánh mắt ghen tỵ lại đổ dồn vào Jimin. Hobi hyung, à, Hoseok hyung, anh đang làm trò gì vậy???

Anh chàng đẹp trai tóc màu khói đang nghe nhạc cũng chú ý đến Hoseok, cậu ta bỏ earphone ra rồi đứng lên mỉm cười với Hoseok.
- Hobi hyung, em và Jungkookie sẽ chăm sóc cậu ấy.

- Ahh... Taehyungie, Jungkookie.. Nhờ hai em nhé.
Hoseok tiến lại gần trao cho hai anh chàng kỳ cục những cái ôm thật chặt, rồi mỉm cười với Jimin, rồi đi ra khỏi lớp.
- Ahhh... Jimin, cậu ghê gớm thật, cậu còn quen cả Hoseok oppa sao???
- Anh ấy.. là ai???
Jimin lại ngơ ngác lặp lại câu hỏi lúc trước. Cậu lập tức thấy ân hận, chắc họ lại dè bỉu và nói móc mình thôi.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của Jimin, các cô tiểu thư không liếc xéo cậu nữa, và các chàng công tử thì đập vai cậu thân thiện.
- Họ là thành viên Host Club.
- Host Club???
- Câu lạc bộ nổi tiếng nhất trường mình. Vì họ mà tớ mới vào đây đấy.
- Là sao???
- Host Club là câu lạc bộ gồm những thành viên nổi tiếng nhất trường, họ đẹp trai, ưu tú, gia đình danh tiếng... Ôi những chàng hoàng tử của A.R.M
- Hoseok oppa học lớp 3-A, oppa dễ thương cực kỳ, phong cách lại còn cool không chịu được!!! Yahhh...
Cô nàng ngồi gần Jimin mơ màng, cô ta như chìm đắm trong thế giới toàn hoa hồng và thần Cupid của mình rồi.
Chàng trai đeo phone, bây giờ Jimin đã biết cậu ta tên Taehyung, quay xuống nói với Jimin:
- Nếu cậu muốn biết anh ấy là ai, sau giờ học hãy đến phòng nhạc số 7, tầng trên cùng của Tòa nhà phía Nam.
- Hẹn gặp ở đó.- Chàng trai còn lại, tên Jungkook, mỉm cười thân thiện.

Phew... một ngày kỳ quặc với toàn những người kỳ quặc, nhưng dù sao, Jimin cũng có thể có những người bạn tốt! Đấy là cậu nghĩ thế.

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro