Chap 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------------

Giờ ăn trưa.

Lại nói về sự hoành tráng của Học viện A.R.M, thì cái canteen chính là một minh chứng rõ nét. Canteen chiếm trọn tầng hai của toàn nhà phía Đông, được trang hoàng theo phong cách phương Tây với những cửa kính lấp lánh và những cột trụ khổng lồ. Bàn ghế đủ màu sắc được sắp xếp gọn gàng, và những gian hàng bán đồ ăn đầy ụ và thơm ngon.

Jimin nhìn bảng giá mà méo mặt, không phải thứ dành cho cậu. Ba có cho một chút tiền ăn, nhưng, không phải cho chỗ này, Jimin tự nhủ, mai cậu sẽ làm cơm ở nhà và mang đi, hôm nay hồi hộp quá nên đã quên mất.
Jimin lang thang kiếm một chỗ yên tĩnh, cậu định đánh một giấc qua trưa cho đỡ đói, nhưng cái bụng réo ầm ĩ làm cậu không tài nào ngủ được. Cuối cùng, cậu đành lấy một quyển sách dầy cộp, chân bước vu vơ trên những bậc cầu thang cuốn.

Bỗng Jimin nghe thấy tiếng đàn du dương vang vọng đâu đó, cậu rời mắt khỏi cuốn sách và thấy mình đang ở một nơi lạ hoắc. Tiếng đàn êm ái nhưng nhỏ dần sau cánh cửa. Jimin ngẩng lên nhìn biển tên. Phòng nhạc số 7.
Cậu tò mò khẽ hé cánh cửa ra nhìn. Rồi cậu thấy, ở giữa phòng, một người con trai mặc bộ đồ vest trắng đang say sưa bên cây đàn piano cũng màu trắng. Ánh điện le lói như ánh trăng làm cho khung cảnh có phần gì đó rất... huyền bí và lãng mạn. Nhất là cùng với tiếng đàn ấy, và con người ấy.

Kẹt............

Tiếng cửa kẽo kẹt làm Jimin giật mình, trong lúc vô thức không kìm được cậu đã đẩy cửa mở to hơn, rồi cậu thấy mình đã hoàn toàn ở trong phòng. Người mặc áo trắng dừng chơi đàn, ngẩng lên nhìn Jimin đầy ngạc nhiên. Anh ta không cao, nhưng nhìn rất cân đối, lản da trắng sứ mịn màng, mái tóc đen lãng tử ôm lấy khuôn mặt nhỏ, và chiếc hoa tai hình chiếc lá đeo lủng lẳng một bên làm anh ta có vẻ vừa nghệ sỹ vừa cuốn hút, Jimin thoáng chốc đã không thể dời ánh nhìn khỏi anh ta.

Jimin lắp bắp.
- Xin lỗi.. tôi nghe ... có tiếng đàn...
- Khách đầu tiên của chúng ta lại là... con trai sao??? Thôi thì cũng được vậy...hí hí hí...
Lại là tiếng cười kinh dị sát bên tai Jimin làm cậu giật lùi về phía sau.
May làm sao, do đã làm quen lần trước nên cậu không bị ngã.

Nhưng, lại không may làm sao, cậu va phải cái gì đó...

CHOANGGGG....

Hình như một cái gì đó bằng sứ...

Điện được bật sáng choang, và Jimin có thể nhìn thấy, nó là một cái bình bằng sứ. Và bởi vì cậu vừa va phải nó, nên giờ nó vỡ tan tành, những mảnh vụ nằm la liệt trên sàn nhà lát đá cẩm thạch.
- Cậu làm vỡ mất chiếc bình gia bảo nhà Namjoon rồi !!!
Anh chàng có khuôn mặt tạc tượng đẹp như thiên thần và nụ cười của quỷ nhìn cậu thích thú. Jimin lúng túng :
- Tôi...em.. xin lỗi...

- Xin lỗi thôi không đủ đâu.
Lại thêm một giọng nói nữa, giọng khá trầm so với cậu, ấm áp và cương nghị. Jimin từ từ quay đầu sang phía đó và phát hiện... tất cả đang ở đó, 6 người, nếu kể cả người chơi piano. Jimin nhận ra Hoseok đang ôm bông hoa nhồi bông nhiều màu sắc của anh ta, cậu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Taehyung và Jungkook cùng lớp, cạnh họ là một chàng trai mà Jimin không biết, anh ta mang vóc dáng của một người đàn ông trưởng thành, cao lớn, vững chãi - là chủ nhân của giọng nói trầm ấm vừa «kết tội» Jimin.
- Là... sao .. .ạ ?
- Đây là chiếc bình gia bảo của gia đình tôi, cậu làm vỡ nên cậu phải đền...
- Đền ạ ? Nó ... nó... đáng giá bao nhiêu... - Jimin hỏi, mặc dù cậu không tin là mình có thể trả số tiền đó, cậu chẳng có đến một xu !
- Khoảng $$%#@&^*%#@
-....
Jimin choáng váng, cậu không thể xác định được chính xác số tiền mà anh ta nói, chỉ biết là nó rất lớn, lớn hơn bất cứ con số nào mà trước đây cậu từng nghe đến, hay nghĩ đến.
- Xin lỗi.. nhưng em... em không ... có tiền.
- Không có ?
Chàng trai cao lớn nhướn nhướn mày tỏ vẻ phật ý. Cậu ta đưa mắt sang mấy người bên cạnh. Bây giờ Jimin mới để ý, tất cả bọn họ đều đang mặc vest màu trắng, trông ai cũng đẹp một cách kỳ lạ, đẹp hơn bất cứ ai cậu từng gặp qua suốt mười mấy năm trời.

- Cậu ta thuộc tầng lớp bình dân.
Taehyung vô tư nói, cứa vào lòng Jimin một vết dao, tự nhiên Jimin giảm số thiện cảm dành cho cậu ta đi một nửa.
- Nhưng cậu ấy dễ thương lắm !
Hoseok lên tiếng bênh vực. Jimin suýt nữa thì chạy đến ôm chầm lấy anh ta.
- Đúng vậy, dễ thương lắm...hí hí hí...
Chết thật, Jimin lại gần như quên béng cái tiếng cười ma quái ấy. Cậu lấy hết sức bình sinh chỉ vào anh ta và nói :
- Là.. là tại anh ta làm em giật mình...
Seokjin - thiên thần kiêm ác quỷ nhìn cậu như xuyên thấu, rồi lại nở nụ cười đầy sức hút làm Jimin như bị đóng băng vì hàm răng trắng đều như sứ của anh.
- Okay, một phần lỗi là của tôi. Vậy không bắt cậu trả nợ nữa...thay vào đó...
- Cảm ơn, sunbae, em xin phép về.
Jimin nắm tay anh ta lắc rối rít, không để cho anh ta nói thêm câu nào, rồi nhanh chóng rảo bước ra phía cửa.
- Khoan !!!
Anh chàng cao lớn ấm áp lại lên tiếng, anh ta liếc nhìn Jin rồi nói tiếp.
- Cậu không phải trả tiền, nhưng cậu phải ở lại đây làm công trả nợ.
- Là sao ?
- Là làm các việc vặt như lau chùi, quét dọn ấy...
- Nhưng...
- Quyết định thế nhé...- Seokjin cầm tay cậu - Từ giờ cậu là người hầu của Host Club. Thôi, bây giờ về lớp đi, hết giờ ăn trưa rồi đấy.
- Không.. em ...
- Hay là cậu muốn trả tiền ??? Hí hí hí...

Jimin gục mặt xuống thất vọng, rồi cậu lủi thủi ôm quyển sách đi ra. Ngày quái quỷ gì đây ? Ngày đầu đến trường của cậu phải tươi đẹp hơn chứ ???

- Liệu cậu ta có trở lại không ?
Yoongi lúc này mới cất tiếng hỏi, anh quay trở lại bên cây đàn piano của mình.
- Chắc chắn. – Seokjin mỉm cười đáp.
- Cậu ấy rất dễ thương. – Hoseok khẳng định.
- Và dễ bị sai khiến. – Namjoon thêm vào.
- Có trò hay rồi. – Taehyung và Jungkook đập tay nhau khoái chí.

---------------------------
Giới thiệu nhân vật A.R.M Host Club

Jung Hoseok - còn gọi là Hobi.
18 tuổi - Cao : 1m77
Trưởng nam võ quán Nhà họ Jung
Học sinh năm thứ ba – Lớp 3-A
Sở thích : bông hoa, phụ kiện đi kèm, các thứ dễ thương.
Sở trường : võ thuật, kiếm đạo
Vật bất ly thân : móc khoá bông hoa nhỏ đeo ở góc balo.
Tính cách : cùng với Jin là đàn anh lớn tuổi nhất Host Club, nhưng lại có tính cách đáng yêu và dễ thương nhất, biểu tượng của sự dễ thương vô đối, luôn đem đến năng lượng tích cực cho mọi người. Anh ta có thói quen gọi mọi người một cách hết sức thân mật – Jinie, Namjoonie, Taehyungie, Jungkookie, Jiminie,... và tự xưng mình là Hobi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro