Chap 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jimin uể oải mở mắt...

Cậu đang ở trong lớp học !

Cậu vừa ngủ gật trong lớp !!

Cái sự thật ấy làm Jimin suýt kêu toáng lên vì kinh hoàng !!!

Việc này chưa bao giờ xảy ra trước đây !!!

Park Jimin ngủ gật trong lớp !!!

Cậu đưa mắt lên nhìn cô giáo đang say sưa giảng bài một cách ái ngại. Cô ta có vẻ hoàn toàn không để ý đến cậu, cũng như bất cứ học sinh nào khác trong lớp. À có, miệng cô đang giảng bài như tụng kinh, trong khi mắt cô cứ luôn chiếu tướng vào hai nhân vật nổi bật trong lớp - ai cũng biết là ai đó - Taehyung và Jungkook !

Ừ thì cả hai tên đó đều đẹp trai, siêu cấp đẹp trai, ừ thì họ đều thân thiện, dễ gần, một người dễ thương nhí nhố, suốt ngày hát hò, nhảy nhót, vô tư đáng yêu, hay giúp đỡ mọi người xung quanh, một người ấm áp luôn luôn mỉm cười và đối xử galant lịch thiệp với tất cả các bạn nữ. Ừ thì họ giàu, họ đi trên những chiếc xe cáu cạnh và họ khoác trên người bộ đồng phục được may bằng chất vải tốt nhất, tôn hết cả vẻ đẹp hình thể của cả hai. Ừ thì... vân vân và vân vân... Nhưng mà ở đâu ra cái kiểu cả giáo viên cũng bị hớp hồn thế kia cơ chứ ???

Jimin bỉu nhẹ môi thầm ghen tỵ và cảm giác tội lỗi vì ngủ gật trong lớp đã bay biến hết. Oáp... thật là chán... giáo viên giảng bài như ru ngủ. Học sinh thì chia thành hai phe rõ rệt. Một phe cắm cúi vào cái laptop của mình. Phe kia thì nhàn rỗi, ngồi nghe nhạc, sơn móng tay, đọc truyện, hoặc là ngủ !!! Thế đấy, giáo viên không (dám) có ý kiến gì và tiếp tục vừa giảng bài vừa ngắm nhìn hai thiên thần (một đang nghe nhạc đọc sách và một đang ngủ !).

Lẽ ra Jimin là một thành phần đương nhiên của nhóm thứ nhất, tức là cặm cụi tự học với cái laptop (được phát), nhưng hôm qua cậu có quá nhiều thứ phải suy nghĩ (đúng hơn là bị ám ảnh) : bông hoa biết nói, thiên sứ với nụ cười quái dị, người chơi piano mặc đồ trắng, phòng nhạc số 7, và... trời ạ, cái Host Club quái đản, và cậu phải trả nợ - làm người hầu ạ !!!!!

Jimin định tảng lờ đi và coi chuyện hôm qua chỉ như một cơn ác mộng. Nhưng cậu quên mất một điều cơ bản, Host Club là những người nổi tiếng nhất ở cái Học viện này, và cơ bản hơn nữa, là hai tên cùng lớp với cậu – Taehyung và Jungkook cũng là thành viên của Host Club.

- Heyy... đi cùng với bọn tớ nào !
Jungkook khều tay Jimin khi tiếng chuông báo giờ ăn trưa vang lên.
- Đi đâu ? Tại sao ? - Jimin cố mở to mắt trưng ra bộ mặt ngơ ngác.
- Đến Phòng nhạc số 7, cậu quên là từ nay cậu đã là người hầu để trả nợ à ?
- Không !
- Không ? - Taehyung đứng kế bên liếc sang cậu nhướn mày.
- À không... ý tớ là... đừng kéo tớ...Để tớ tự đi.

- Okie, đi nào.
Jungkook buông cánh tay Jimin ra và đan những ngón tay mình vào tay Taehyung. Taehyung mỉm cười dịu dàng và hai người cứ thế dung dăng dung dẻ lên phòng nhạc, với Jimin lầm lũi bước ở phía sau.

------------------------------
Cánh cửa mở ra...

Và trong ấy là các thành viên của A.R.M Host Club.
.............

Jimin lại há hốc mồm vì choáng váng.

Cậu biết là các thành viên Host Club ai cũng rất đẹp.
Và cậu cũng biết là họ ai cũng rất giàu.

Nhưng cậu không nghĩ là họ lại có cái đầu nhiều ý tưởng quái dị như vậy.

Trước mắt Jimin lúc này hiện ra... 6 chàng trai trong trang phục... Hawaii !!! Đứng giữa là anh chàng tóc đen ngắn cao to vạm vỡ với giọng nói đặc biệt trầm ấm uy vũ. Anh mặc áo sơ mi rực rỡ như nắng mặt trời, với đầy đủ các thể loại hoa lá trên đó, cái quần ngố, à, đúng hơn là cái quần đùi dài tới đầu gối, cũng màu sáng lóa, và đội một cái mũ rơm xòe xoẹt che gần hết khuôn mặt. Anh ta giơ một tay ra phía trước chào đón :

- Chào mừng đến với A.R.M Host Club !!!

Bên cạnh anh, những thành viên xinh đẹp khác cũng mặc những bộ cánh tương tự, nhưng có chút biến hóa về màu sắc, cá biệt thì có Jungkook... không mặc áo, trên mũ rơm rộng vành 'mọc' thêm sợi lông vũ dựng thẳng đứng đung đưa trong gió, giờ đây Jimin mới chứng kiến được cơ bắp sáu múi săn chắc của cậu bằng xương bằng thịt. Taehyung đeo thêm cái phao hình unicorn trắng trắng ở hông, Seokjin đeo một cặp kính đen viền đỏ to sụ che gần hết gương mặt hoàn hảo, và Hoseok thì thay vì đội mũ lại đội hẳn một vòng hoa rực rỡ lên tóc. Tất cả đều hướng mắt về cánh cửa chờ đợi. Rồi khi thấy Jimin xuất hiện, bọn họ lại đồng thanh «ôi» lên thất vọng.

- Lại là cậu...
Namjoon thở dài, nghe não nùng đến nỗi Jimin chợt cảm thấy mình có lỗi.

- Hí hí hí... cậu ấy là người nhà mà, không tính, không tính...
Seokjin vẫn tiếp tục điệu cười quái gở của anh. Jimin thấy hơi chột dạ, cậu lí nhí :
- Bởi vì em đã làm vỡ cái bình nên...

- Vậy thì nhanh vào đi.
Jimin ngay lập tức chú ý đến giọng nói đó, chất giọng hơi trầm khàn quyến rũ, và đó chính là người mặc áo trắng có mái tóc đen lãng tử chơi piano hôm trước. Anh ta có vẻ là nhìn 'bình thường' nhất trong số 6 người bọn họ. Anh mặc một chiếc áo sơmi màu cam hoạ tiết Hawaii kết hợp với quần jean rách sáng màu và một đôi giày thể thao màu trắng. Trông anh ta vô cùng đẹp đẽ và nổi bật ngay cả khi không có bất cứ phụ kiện gì đi kèm.

- Dạ...
Cậu gượng nở nụ cười và dè dặt bước vào trong.

Căn phòng trông rộng hơn một phòng nhạc bình thường, và nó chẳng có vẻ gì là phòng nhạc cả. Jimin ngạc nhiên nhìn xung quanh, không thấy nhạc cụ nào cả, cả căn phòng bây giờ trông không khác gì... bãi biển Hawaii, với những bức tranh xanh mướt màu biển, những chùm đèn rọi ánh sáng như ánh nắng, những cây dừa trĩu quả (mà lúc đầu Jimin tưởng là đồ thật), thậm chí còn có một đàn khỉ (lần này thì cậu biết là giả) đang đánh đu nữa !

- Đây là... đây không phải phòng nhạc sao ạ ?– Jimin tròn mắt hỏi

- Là phòng nhạc cũ, bây giờ đã là đại bản doanh của Host Club rồi.
Jungkook hí hửng quảng cáo, cậu ta nhanh nhảu kéo tay Jimin vào trong, làm cậu hơi ngượng khi nhìn thấy phần - trên - không - mặc - áo của Jungkook. Taehyung hơi nhíu mày khi thấy Jimin đỏ mặt, cậu quay bước vào trong.

- Jimin, đi cùng tớ vào đây lấy bánh ra. Họ sắp đến rồi đó.
- Họ.. họ... là ai ???
- Những khách hàng của Host Club.
- Khách hàng ???
- Là những nữ sinh thừa tiền và thừa thời gian. Họ không biết làm gì nên chúng tôi chỉ cho họ cách thức tiêu tiền hiệu quả thôi mà.
Jimin dần dần thích nghi với âm điệu cao vút, lời nói vui vẻ nhưng mang hàm ý sâu xa của thiên thần xinh đẹp Seokjin. Cậu quay sang hỏi anh mà không còn run rẩy nữa :
- Như thế nào ạ ?

- Host Club mang đến cho họ những giây phút thoải mái bên cạnh những anh chàng đẹp trai, và họ phải trả tiền. – Seokjin trả lời, anh bỏ cái mũ rơm ra để kéo cặp kính đen to sụ xuống, để lộ gương mặt đẹp như tạc tượng của mình trưng ra trước mặt Jimin.
- Thu ... tiền sao ?
- Tất nhiên, không ai cho không ai cái gì bao giờ.
- Nhưng.. nhưng.. các anh đâu có thiếu tiền.
- Tiền không bao giờ là đủ cả bé con ạ, hí...hí...hí... Còn bây giờ, nhanh chân mang bánh ra mấy cái bàn đằng kia, và lau chỗ nước dừa mà con khỉ vừa làm đổ ra nữa. Đừng quên cậu là người hầu ở đây nhá !!!

Thái độ thân mật được anh ta nhanh chóng quay ngoắt chuyển sang sự «đanh đá» làm Jimin lại run lên cầm cập. Cậu líu ríu làm theo và mang bánh đến chỗ cái bàn dưới gốc cây dừa (giả), nơi Hoseok đang cố tô vẽ từng tán lá dừa thành cầu vồng nhiều màu sắc.

- Hoseok, em đã dặn anh là không được tự ý trang trí đồ trong phòng theo sở thích cá nhân của anh mà !
Namjoon rên rỉ cốc đầu Hoseok, anh cười bẽn lẽn vẻ biết lỗi, lộ ra lúm đồng điếu sâu không thua gì lúm đồng tiền trên má của Namjoon.
- Anh xin lỗi nha Joonie. Tại...à mà gọi là Hobi hyung chứ !
- Được rồi, Hobi hyung. Anh giúp Jimin thay đồ đi.
- Thay đồ ? – Hai cái miệng cùng ngoác ra thắc mắc, của Jimin và Hoseok ạ.
- Uhm... chẳng lẽ để cậu ta mặc cái bộ đồ xấu xí này phục vụ các tiểu thư xinh đẹp à ?
- Đúng, đúng. – Jungkook nhìn Jimin, đồng tình, gật đầu liên tục làm cái lông vũ trên đầu cậu ta cũng lắc lư theo nhịp lên xuống.
- Việc này để em !
Taehyung nói và kéo Jimin vào căn phòng phía trong.
- Yah... Taehyungie đợi anh với ! - Hoseok kêu lên và vội chạy vào theo.

Yoongi – người chơi đàn piano vẫn im lặng một góc - mỉm cười.

- Rơi vào tay nhà thiết kế Kim Taehyung và biểu tượng thời trang dễ thương Jung Hoseok rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro