Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian quả thật nhanh chóng, Bạch Dương trở về cũng đã được 1 tháng, trong suốt một tháng đó Song hầu như chỉ về nhà buổi đêm để ngủ, thậm chí nhiều khi là không về nhưng nhờ có vậy mà Thiên Bình có nhiều thời gian cho công việc hơn. Cô ở lì trong văn phòng cả ngày và kết quả cho những ngày làm việc vất vả đó là thành công. Ratting tăng hơn dự đoán, chương trình của cô được an toàn.

Bây giờ không còn đe doạ, không còn nguy cơ công việc cũng ít hơn, cô thường xuyên ở nhà hơn. Ngày trước khi cô bận rộn thì chỉ có mình anh là thành phần cố hữu ở nhà nhưng bây giờ ngoài cô ra chẳng còn ai. Đôi khi cô thấy trống vắng vô cùng nhưng rồi lại xua tay phủ nhận: " tự dưng nhàn rỗi đâm ra chán vậy thôi".

Ở một mình nhiều cô trở nên hay suy nghĩ và cảm thấy uể oải hơn trước, muốn ra ngoài giải toả tâm trạng nhưng lại thấy đau lưng, mỏi hông vô cùng. Vậy là những khoảng thời gian được nghỉ cô chỉ ngủ và ngủ mà thôi.

5 giờ

Cô mở mắt, mọi thứ vẫn im ắng, ánh hoàng hôn đỏ rực hắt vào căn phòng làm nơi này càng thêm ảm đảm. Cái bóng nhỏ đơn đọc hắt lên tường. 5 giờ, vậy là cô ngủ được gần 4 tiếng. Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ anh. Đặt nó xuống, chẳng cần đọc cô cũng biết là anh lại không về ăn tối.

Thiên Bình bước xuống giường, Lưng cô lại mỏi. " Chắc sắp đến tháng rồi......."

Song ở văn phòng nhìn ra, hoàng hôn khiến anh nhớ đến Thiên Bình. Cô thật giống thứ ánh sáng này, đó là thứ ánh sáng mà không bao giờ có thể thấy vào bình minh, là thứ ánh sáng rực rỡ nhưng buồn. Đúng thật là buồn. Cô hay cười nhưng là nụ cười lạnh. Nụ cười không có cảm xúc.... Hoàng hôn, một khi đã buông xuống thì chẳng ai có thể kéo nổi nó lên giống như cô, một khi đã chú tâm vào việc gì thì chẳng để tâm đến ai cả, cho dù là người đó đang ngồi ngay bên cạnh.

Ly hôn ư? Thật sự đã bao lâu anh không còn nghĩ về ý định đó nữa.

Anh đã từng nói không can thiệp vào cuộc sống của cô nhưng sao không thể lẳng lặng làm thinh trước những mối tình bồ nhí đại gia anh nhìn thấy như thái độ dửng dưng của cô khi anh nói về Bạch Dương. Anh vẫn luôn tìm kiếm thứ cảm xúc ghen hay hờn dỗi trên khuôn mặt cô nhưng rồi thất vọng vì chẳng thể thấy nổi. " Là em quá lạnh lùng hay tôi quá kì vọng. tôi đang mong chờ điều gì"

Quả thật hoàng hôn là khoảng thời gian khiến con người trầm lắng nhất.

Lần trước thấy đau lưng, Thiên Bình cứ tưởng là sắp đến tháng nhưng cái ngày ấy đã qua được 1 tuần. Cô hơi chột dạ. Dạo này hay buồn ngủ, bình thường bị ê răng nên chẳng bao giờ ăn đồ chua nhưng hôm nay lại xơi đến 3,4 quả mận. " Chết rồi".

Cô với anh tuy không nhiều nhưng không phải không "có gì". Dù vậy nhưng từ khi Bạch Dương về việc này coi như là chấm dứt hơn nữa cô đều cẩn thận phòng tránh.

Suy nghĩ một lúc Thiên Bình giật nảy mình. " có 1 lần bận quá quên không mua thuốc".

Cô chạy vụt ra hiệu thuốc gần nhà. Sau 15 phút trong nhà vệ sinh cô thẫn thờ bước ra, ngồi phịch xuống ghế. " 2 vạch. Dính rồi"

Như không tin vào kết quả, cô quyết định ngày mai đi khám.

Trong quán café cô từng ngồi trước kia

Vẫn là nền nhạc cổ điển ấy

Vẫn là bóng dáng lặng lẽ ngồi trong góc phòng ấy

Ngoài trời cũng đang mưa lâm thâm

Cảnh vật con người hầu như chẳng thay đổi, có chăng chỉ là cốc café đắng đã được thay bằng một cốc sữa tươi

" Bà bầu không được uống café"- Cô thở dài

Lấy từ trong ví ra kết quả siêu âm, cô thẫn thờ nhìn lại 1 lần nữa.

" Được hơn 1 tháng rồi"

Dựa người vào tấm kính, tay cô bóp nhẹ trán. Cô không biết phải làm sao bây giờ. Bỏ đứa bé này, Cô không đủ nhẫn tâm và cương quyết. Giữ đứa bé này lại. Anh sẽ nghĩ gì,anh sẽ làm gì. Người yêu anh về rồi, sớm muộn cũng phải ly hôn.....hay ..... chi bằng ly hôn cho sớm trước khi bụng cô to ra. Anh không nhất thiết phải biết về đứa bé này. Có thể việc này làm mẹ anh sốc nhưng nếu cứ duy trì cuộc hôn nhân này, một mình cô thì không sao, cô có thể chấp nhận 1 người chồng có nhân tình ở ngoài nhưng còn con cô, nó có thể chấp nhận được việc ba nó không thương mẹ nó. ? Cô biết cảm giác này đáng sợ ra sao. Bản thân cô là người đã trải qua. Cô thà làm một người mẹ đơn thân còn hơn để con cô phải chịu cảnh đó.

Uống một hơi hết nửa cốc sữa

" Thôi được, ly hôn thì ly hôn."

Lần này cô đã hạ quyết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro