Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa trưa, Song và Bạch Dương đang ngồi trong một quán café sang trọng. Trông Dương không có vẻ gì là muốn uống khi cứ dùng thìa khuấy liên tục cốc nước cam, ánh mắt ra chiều suy nghĩ. Dương cứ trầm lặng như vậy cả ngày hôm nay. Thấy vậy, Song đánh tiếng:

- Em sao vậy? Cả ngày hôm nay cứ thẫn thờ

Dương giật mình ngẩng lên

- Em... ko có gì.

- Thật ko?- Song hỏi

Im lặng, Dương đang tránh ánh mắt của anh

- Anh này.........- Dương ậm ừ một chút rồi tiếp, chuyện ly hôn,.... đến đâu rồi anh.

Song thoáng chút bối rối, chuyện này quả thực anh chưa biết thế nào.

- Thiên Bình thì chắc ổn,.... chỉ còn chỗ mẹ anh thôi.

Anh không biết phải trả lời sao cho ổn. Anh cũng muốn kết thúc, cũng muốn rõ ràng chuyện này lắm chứ, Dương không đáng phải chịu thiệt thế này, anh cũng hiểu tâm lí của cô nhưng Song ko biết nên bắt đầu từ đâu. Từ Thiên Bình, từ mẹ anh hay thậm chí là từ bản thân anh.

Đang mông lung không biết xuất phát từ đâu anh nhận được tin nhắn từ cô:

Tối nay anh về ăn cơm nhé.

Song suy nghĩ một lúc rồi nhắn lại chữ " ừm ", anh đã quyết định phải dứt khoát chuyện này, và Thiên Bình là điểm anh chọn để bắt đầu

Lúc này ở nhà

Bữa tối đã được bày biện cẩn thận. Cả buổi chiều cô đã bỏ công sức chuẩn bị thức ăn, dù sao cũng là bữa cuối cùng, cô muốn nó thịnh soạn một chút. Hôm nay Thiên Bình đã lên phòng làm việc của Song, quả thật như anh nói, trong ngăn kéo tủ đã có sắn một tờ đơn ly hôn, chữ kí của anh đã có. Nhìn nó 1 lúc lâu, cô cũng đặt bút kí. Tối nay cô quyết định nói với anh chuyện này.

Thiên Bình trong lúc đợi anh về đang bần thần nhìn lại xung quanh 1 lần cuối.Khi cô giữ lại đứa bé có nghĩa là cô sẽ không còn trở về đây nữa, rồi sau này Bạch Dương sẽ ở đây. Họ sẽ có một gia đình hạnh phúc. cô cũng đã mua một căn hộ nhỏ gần đài truyền hình, đồ đạc cá nhân cũng đã chuẩn bị xong có thể dọn đi bất cứ lúc nào.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì anh bất chợt mở cửa đi vào. Cô nhìn anh không nói.

- Sao hôm nay em lại muốn tôi về ăn cơm thế.- Thấy cứ duy trì tình trạng này ko ổn, Song lên tiếng trước

Thiên Bình cười, nhìn anh nháy mắt

- Em nhớ chồng em.

Song dù biết là đùa nhưng sao anh vẫn cảm thấy cô nói từ " Chồng em" sao mà ngọt đến thế. Chính vì vậy mà anh lại chần chừ nửa muốn nói nửa không cái quyết định ly hôn của mình.

Bữa tối xong xuôi, thăm dò thái độ Song thấy không sao, Thiên Bình mới lên tiếng

- Anh Song này!

Anh đang định bước lên lầu, nghe tiếng cô liền khựng lại

- Em có chuyện muốn nói

Song thấy nét mặt nghiêm túc của Thiên Bình thấy lo lo.Cô chưa bao giờ nhìn anh với ánh mắt như thế này, cái ánh mắt tuy e dè nhưng dứt khoát.

2 người xuống phòng khách, mặt đối mặt:

Thiên Bình từ từ đẩy tờ đơn ly hôn về phía anh

- Là sao em. – Anh nhìn cô khó hiểu

Hít một hơi sâu

- Em muốn ly hôn

Ly hôn, khoảnh khắc 2 chữ ấy vang lên Song cảm thấy như vừa có 1 bàn tay bóp nghẹt lấy trái tim. Máu trong người như sôi lên. Anh đang tức giận. Tại sao chứ. Không phải cách đây vài phút anh cũng có cái ý này sao. Sao lại tức giận. ??

Song không hiểu những dòng cảm xúc trong anh lúc này là gì. Cô là hòn đá ngáng đường anh, lúc trước anh không bê đi được, bây giờ cô đang tự động tránh khỏi cuộc đời anh, anh phải vui mới đúng.

Anh nhìn cô thật lâu như để khẳng định cô không đùa. Nhưng khuôn mặt ấy chẳng có vẻ gì là bỡn cợt. Anh dằn từng tiếng một:

- Lí do.- Song muốn biết lí do cô muốn ly hôn.

- Đời tư thôi, lý do cá nhân. Anh đã nói sẽ không can thiệp

Anh lại chết lặng lần nữa. cảm giác bức bối, anh vừa đánh mất 1 cái gì đó

- Vậy tuỳ em.

Song đứng dậy bỏ ra ngoài. Anh đang rất khó chịu, khó chịu gấp vạn lần so với lúc Bạch Dương bỏ anh ra đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro