Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc gặp chóng vánh với Bạch Dương trưa nay Song ngồi bần thần, không phải anh ngạc nhiên vì Dương nói lời chia tay mà anh ngạc nhiên với chính những cảm xúc của mình. Anh đã nghĩ nếu Bạch Dương ra đi 1 lần nữa anh sẽ không thể sống tiếp được nhưng Song đã lầm, không ngờ khi lời chia tay được nói ra trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thanh thản. Trầm mặc 1 lúc lâu, Anh khẽ đưa mắt sang nhìn Thiên Bình đang đứng bên cạnh gọt hoa quả, liếc nhanh xuống bụng cô, bây giờ đã có thể nhìn rõ hơn trước. Đến lúc này anh phải công nhận rằng cô đã chiếm lĩnh một ví trí nào đó trong trái tim anh. Song không rõ tình cảm đó xuất phát từ tình yêu hay sự trách nhiệm. Nhưng dù xuất phát từ đâu thì anh cũng không mong cái ngày cô rời xa anh sẽ đến, còn cả con anh, Song muốn nhìn thấy nó, muốn nắm tay nó, muốn ôm nó thật nhiều.

Đứng cạnh anh từ nãy tới giờ tuy ko nói nhưng cô cảm nhận được có ánh nhìn đang thiêu đốt ở đâu đó. Dừng tay lại nhìn xung quanh. Là từ anh, anh cứ thần người ra nhìn chăm chăm vào bụng cô. Thiên Bình thấy mất tự nhiên vì điều đó:

- Anh !

Song giật mình khi nghe Thiên Bình gọi như thế

- Anh đừng nhìn chằm chằm vào bụng em như thế. Em khônh thích.- cô nhăn mặt lại

- À, tôi xin lỗi.- anh bối rối

Bỗng nhiên Thiên Bình bật cười lớn. Lúc trước anh vẫn hay xưng em – tôi, cô thấy không sao nhưng lần này quả thật là buồn cười. Cái thứ nhất mặt anh bây giờ như người đi đại hội bị phát giác ngủ gật, cái thứ hai, ngữ điệu này thật giống ông giáo sư khoa cô khi nói sai trước sinh viên. Điệu dạng bối rối y như vậy. Cô vẫn ôm bụng cười khiến anh không thể ko tò mò

- Tôi nói gì sai sao.?

- Không.....- Thiên Bình cố nhịn cười.- Chỉ là... cách xưng hô của anh khiến em nghĩ đến mấy ông thầy đầu hói ở đại học.

Song bây giờ mới té ngửa, cô đang so sánh anh với mấy lão đầu hói, mắt cận.

- Nếu không thích thì tôi à không, anh sẽ đổi.

Thiên Bình bây giờ mới có thể ổn định, không cười lớn nữa nhưng vẫn tủm tỉm

- Câu cửa miệng của anh: Tuỳ thôi.- Cô nháy mắt tinh nghịch rồi đẩy đĩa táo về phía anh.

Sau bữa trưa Thiên Bình buồn ngủ kinh khủng, cô leo lên giường vùi mình trong đống chăn gối. Từ ngày có bầu cô mới biết thế nào là ngủ trưa. Nhưng quả thật cô có một thói quen khác người, có lẽ được hình thành trong môi trường làm việc thiếu ngủ quá lâu chăng, đó là việc luôn ngủ rất nhiều, không ăn uống, chỉ ngủ và ngủ thôi. Bằng chứng là đã đến giờ cơm tối, cô vẫn không thèm cựa người. Song không thể để tình trạng này tiếp tục. Cứ nói là tẩm bổ nhưng toàn ngủ chứ chẳng thấy ăn thế này thì bổ được vào đâu. Anh cố gắng dựng cô dậy, hết kéo tay kéo chân rồi đủ mọi trò mà không có hiệu quả. Túng quá anh đành dùng chiêu véo má. Dù khônh phải là người có khuôn mặt bầu bĩnh nhưng làn da bà bầu quả thật căng và mịn nha, véo thích tay thật nha.

Bị cảm giác đau làm gián đoạn giấc ngủ Thiên Bình bực bội ngồi dậy đạp Song một cái thật mạnh khiến anh rơi phịch xuống đất sau đó là một màn liên hoàn gối ném về phía Song, căn phòng ngủ đang yên tĩnh bỗng rộ lên 1 loạt tiếng chửi thề:

- Az... bực mình cái đồ $@**((&%()@$...

Song cứng họng không nói lại được gì, lĩnh vực ngôn ngữ này anh không rành cho lắm.

- Em quả là dân giang hồ đó, Bình BaBy.- Bây giờ thì anh tin 100% vào tin tức Xử nói hôm nọ ở văn phòng.

Đang mơ màng trong giấc ngủ chưa tròn, Nghe thấy " Bí danh" của mình cô sực tỉnh, mở to mắt, giọng nghiêm trọng đề phòng:

- Anh, sao anh biết.

- Nghe nói thôi, là thật sao.- vừa nói anh vừa Cúi xuống nhặt mấy chiếc gối cô vừa ném mang lại giường

Cô khẽ nhún vai

- Vang bóng một thời thôi.

Song ngày càng tò mò:

- Vậy nói đi em đã làm những gì?

Cô trầm ngâm ra chiều suy nghĩ

- Ờ thì.... Không có gì nhiều. Ừm đánh ghen, đánh hội đồng, đua xe, cá độ, thuốc lắc. Những thứ đó hầu như đã thử qua.

Song chết sững, anh dù là người ăn chơi nhưng dù sao cũng là con nhà danh gia vọng tộc những việc mang tính chất chợ búa như cô nói anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm càng khônh nghĩ mình sẽ lấy một cô vợ đã làm những việc đó.

Thấy mặt anh nghệt ra cô lại được 1 trận cười lớn lần nữa trong ngày.

Lại nói....

Khoảng thời gian 1 tuần này đối với Thiên Bình quả thật khônh khác gì tra tấn. Không việc làm, không thức khuya, lịch làm việc cũng như sinh hoạt bị đảo lộn. Cô lúc nào cũng thấy bồn chồn chân tay không yên. 1 người đã quen với hoạt động thậm chí là hoạt động mạnh như cô bây giờ lại ngồi không thế này thì thật không đành lòng. Muốn trốn đến đài truyền hình 1 chút nhưng anh cứ kè kè bên cạnh thì sao có thể bước chân đi đước. Có mỗi buổi tối lên tổng kết ratting và lên kế hoạch một chút anh cũng khônh để yên. Cứ đến 10 giờ là lại ngó vào nhắc nhở. Lần nào cũng khiến cô bực bội hét to

- Em chưa buồn ngủ

Nhưng anh thì sao, vẫn mặt dày xông vào phòng dửng dưng như khônh có

- Nhưng con buồn ngủ rồi.

Nói xong lại tắt phụt máy tính rồi lôi tuột cô sang phòng ngủ, ôm cô chặt cứng trong tay khiến cô đành bất lực nhắm mắt.

Cuộc sống cứ êm đềm như thế mà qua đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro