Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Bình khẽ xoay người, anh vẫn nằm cạnh cô, vẫn quàng tay qua bụng cô như mọi tối. Vừa rồi con trai cô lại khẽ đạp làm mẹ tỉnh giấc, nó vẫn hay hiếu động như thế. Bỗng cô nhớ lại chuyện hồi sáng. Song đã ôm cô và hỏi cô sẽ không ra đi chứ. Câu hỏi đó là sao? Tình cảm của anh với cô rốt cuộc là như thế nào? Là yêu thương hay đó đơn thuần chỉ là sự chiếm hữu . Thiên Bình không rõ nhưng cô không muốn ngộ nhận. Cuộc chơi ái tình cũng như 1 cuộc chiến tranh hạt nhân, không có bên nào thắng mà chỉ có những vết thương. Cô là người mạnh mẽ nhưng không phải sắt đá. Cô không kiên cường đến mức có thể chịu đựng được điều đó. Tốt hơn hết là vẫn nên rõ ràng, sống trong sự minh bạch ít ra cũng an toàn hơn 1 không gian lu mù.

Thiên Bình nhẹ đưa tay chạm vào khuôn mặt đẹp của Song, hàng mi anh vẫn nhắm lại im lìm. Cô biết trong thời gian qua tình cảm của cô đã thay đổi thế nào. Đã từ dửng dưng đến quan tâm như thế nào. Có thể nó chưa im đậm, chưa sâu sắc nhưng không phải là không có. Chính vì thế mà cô càng muốn biết anh nghĩ gì và cảm thấy thế nào. Nếu như tình cảm của cô chỉ là đơn phương cô sẵn sàng bóp chết nó. Thiên Bình không muốn nó trở thành vũ khí tự làm đau bản thân mình.

Nhưng làm cách nào đây, làm cách nào để biết.

Từ sau bữa ăn trưa với Kevin đến nay đã được hơn 1 tháng, Kevin đã nhiều lần liên lạc với cô hẹn gặp nhưng lần nào cô cũng từ chối. Một phần là vì cái thai đã gần đến tháng thứ 7, di chuyển khá bất tiện một phần cũng là vì anh. Dù sao cô cũng kết hôn sắp sinh con đến nơi mà vẫn còn qua lại gặp tình cũ thì không hay lắm. Hơn nữa Thiên Bình cũng hiểu là Song không thích cô tiếp xúc nhiều với Kevin.

Cũng sắp sang tháng thứ 7 sức khoẻ của Thiên Bình cũng không được như trước, nhất là trong vấn đề dậy sớm và di chuyển vậy nên từ tuần sau cô không đi làm nữa, bắt đầu chế độ nghỉ thai sản. Hôm nay là ngày cuối cùng đi làm, cô ở lại muộn hơn mọi khi để sắp xếp bàn giao lại công việc. Đang duyệt lại kịch bản lần cuối, cô bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

- Mời vào.

Thiên Bình ngưng đọc ngẩng lên nhìn về phía cánh cửa. Một thân ảnh đàn ông nhưng không phải Song. Là Kevin. Thiên Bình có hơi bất ngờ vì không nghĩ Kevin sẽ đến tận đây.

- Hey, chào em. Có việc đi ngang qua đài truyền hình nên vào thăm em

Dù ngạc nhiên nhưng theo phép lịch sự Thiên Bình vẫn cười và mời Kevin ngồi xuống.

- Dạo này em đang tránh gặp mặt anh đúng không ?- Bỗng Kevin hỏi.

Bị nói trúng tim đen, Thiên Bình cũng hơi vấp một tí nhưng nhanh chóng lấy lại thái độ:

- Nào có, chỉ là em di chuyển không tiện hơn nữa cũng bận rộn công việc trước lúc nghỉ nên không có gặp anh được.

- Thật sao?

Cô khẽ gật đầu, ngồi xuống nhưng xa Kevin một chút.

- Anh và Khánh Linh vẫn ổn chứ, bao giờ định đi thêm bước nữa đây.- Cô cười hỏi xã giao.

Uống một ngụm trà, Kevin lắc đầu:

- Bọn anh trục trặc, chia tay rồi

Cô vội bối rối dù sao thì cũng đã khơi lại chuyện buồn của người khác

- Em xin lỗi.

- Đúng, em cần xin lỗi, nhưng là xin lỗi Khánh Linh.- Kevin đặt tách trà xuống nhìn thẳng vào mắt cô.

Thiên Bình khựng lại:

- HA. Là sao? – cô không hiểu câu nói vừa rồi cho lắm.

- Là em,- Kevin chỉ tay về phía cô.- Là em đã cướp anh khỏi Khánh Linh.

Sửng sốt một lúc cô phá lên cười

- Ha, anh vẫn vui tính như xưa nhỉ.

Nhưng Kevin vẫn không đổi sắc mặt:

- anh không đùa.

Nhìn sâu vào mắt Kevin, Thiên Bình hoảng hốt. " Chết cha, anh ta nói thật. Chuyện này là sao"

Kevin thấy cô im lặng anh lại tiếp:

- Nếu không phải em lại xuất hiện trước anh 1 lần nữa, lại xáo trộn tình cảm của anh 1 lần nữa thì sẽ chẳng bao giờ anh hiểu được người anh yêu là em, không phải Khánh Linh.

Thiên Bình khẽ lắc đầu. Bản chất của đàn ông quả là cố hữu không đổi à nha. Tại sao lúc nào cũng phải tìm kiếm không ngừng cơi nới trái tim của mình ngay cả khi đã có người yêu, tại sao lúc nào cũng muốn chơi trò đuổi bắt luẩn quẩn của tình ái. Kevin yêu cô, Khánh Linh xuất hiện, anh chạy theo Khánh Linh. Anh yêu Khánh Linh, cô xuất hiện anh lại chạy theo cô. Cái vòng tròn này sao còn không mau chấm dứt.

- Nhưng em đã kết hôn rồi, chúng ta không thể đâu.- cô nghiêm túc từ chối.

Tuy vậy Kevin vẫn không có dấu hiệu buông tha.

- Em đừng nói dối anh nữa. Anh đã biết hết rồi đây là một cuộc hôn nhân sắp đặt theo di nguyện của mẹ em, hai người vốn không có tình cảm hơn nữa lại đã từng ly hôn.

Không để Kevin nói hết cô đứng dậy, gắt:

- Anh điều tra em.

- Phải.- Kevin thú nhận

- Anh bỏ ngay cái trò ấy đi. Em ghét nhất cái kiểu lén lút ấy.- Cô gương đôi mắt gườm gườm về phía Kevin.

- Anh xin lỗi, nhưng nếu không làm thế làm sao anh biết mình còn cơ hội

- Không có cơ hội nào cả, em sẽ ko quay lại với anh đâu, em cũng sắp có con rồi, với lại Bây giờ em và Song sống rất tốt. – Cô dứt khoát.

- Nhưng em nghĩ lại đi, 2 người đã ly hôn nay lại quay lại. Song Tử làm thế là vì em hay vì đứa bé.- Kevin cũng không phải hạng vừa, anh ta lập tức xuyên thẳng 1 mũi tên nhọn vào trái tim cô.

Phải, Kevin nói đúng. Song vì đứa bé hay vì cô. Thiên Bình không nói được gì. Đến cô cũng không biết chắc thì trả lời thế nào.

Đúng lúc ấy điện thoại trên bàn làm việc rung lên, Thiên Bình định bụng bước tới nghe điện thoại rồi lấy cớ đuổi khéo Kevin về thì từ sau, Kevin đã vội túm lấy cô, ôm chặt:

- Xin em đấy, quay về bên anh đi. Anh không quan tâm em đã kết hôn, không quan tâm em đã có con.

Thiên Bình hoảng hốt không biết phải làm gì. Kevin miệng thì nói không quan tâm nhưng tay thì siết chặt như muốn bóp nát đứa trẻ trong bụng cô vậy. Không có cách nào, cô đành cố đẩy anh ta ra.

- Anh làm gì vậy.? Buông ra.- Cô gắt lên.

Trong cái khoảng khắc cô vừa thoát ra khỏi vòng tay Kevin một thân ảnh to lớn đã xượt qua cô lao vút về phía anh ta.

" Bốp".

Là Song. Có lẽ cú điện thoại lúc nãy là của anh. Khônh thấy ai bắt mắt sợ có chuyện nên anh đã lên trên này. Và chắc anh đã chứng kiến mọi chuyện nên mới không kìm chế được mà ra tay đánh Kevin.

Sau cú đấm vừa rồi Kevin loạng choạng rồi ngồi phich xuống ghế, khoé miệng còn rỉ máu.

Thiên Bình chưa kịp định thần nhìn lại sự việc thì Song đã chạy đến nắm vai cô:

- Em không sao chứ, hắn ta không làm gì em chứ.

Thiên Bình khẽ lắc đầu, như chỉ chờ có vậy Song cầm vội túi xách trên bàn làm việc của cô rồi kéo cô phăng phăng ra ngoài, trước khi đi còn ngoảnh đầu lại cảnh cáo:

- Nếu anh còn dám động đến Thiên Bình 1 lần nữa thì tôi không dám bảo đảm sẽ nhẹ tay như hôm nay đâu.

Thế rồi cứ thế mà kéo cô ra bãi đỗ xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro