Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó Bạch Hiền tỉnh lại từ trong mộng liền cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là vùng hạ thân. Khắp cơ thể đều là vết tím xanh đầy ái muội khiến những ký ức đêm qua tràn về, bỗng phút chốc gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Hiền đỏ bừng.

Lúc sáng, là mình cùng với một ngừơi làm chuyện đó hơn nữa người kia lại chính là đại boss siêu cấp, Phác Xán Liệt. Bỗng dưng lại nhớ tới cuộc hoan ái, bản thân gọi tên hắn một cách đầy kiều mị, thậm chí còn muốn nhiều hơn.

" Tỉnh rồi?"

Một giọng nam trầm tính mang theo hơi thở lười biếng cất lên, và tất nhiên ngay sau đó là tiếng hét hoảng sợ của Bạch Hiền. Cơ thể của Phác Xán Liệt quá ấm khiến cho cậu cứ ngỡ là chăn bông chứ. Nhưng rõ ràng lúc nãy là đang ở phòng của tổng tài sao bây giờ lại là phòng ngủ, chẳng lẽ.. . . . người đàn ông bá đạo này trực tiếp đem mình lên khách sạn?

Bạch Hiền vô thức kéo chăn bông che kín cơ thể, thậm chí là che đi cả gương mặt đỏ bừng của mình, chỉ chừa lại hai con mắt,bộ dạng như một đứa trẻ làm sai truyện gì.

"Che cái gì, chẳng lẽ trên cơ thể em còn có thứ tôi chưa nhìn thấy?"

Phác Xán Liệt chống tay lên đầu, để lộ vùng cơ ngực cùng cơ bắp màu đồng rắn chắc. Tay kia trong chăn lần mò đến vùng bụng phẳng lì của cậu. Không thể phủ nhận Xán Liệt này mang danh người đàn ông kim cương rất xứng đáng. Góc mặt cương nghị, lãnh đạm nhưng ánh mắt đầy vẻ cợt nhả cùng lạnh lẽo. Bất quá những thứ này khiến phụ nữ chỉ thêm điên cuồng vì hắn.

" Tôi. . . .tôi đang ở đâu?"

Bạch Hiền ngây ngô hỏi mà không biết chất giọng và đôi mắt ấy quá mức ngây thơ lại có chút sợ sệt của cậu vô tình mà khiến một cỗ lực lượng nóng bỏng từ thân dưới của Phác Xán Liệt truyền lên. Nếu không phải Bạch Hiền quá ngốc thì hắn tưởng cậu đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với hắn.

"Nếu tôi nói em đang ở nhà của tôi? "

Không khó để nhận ra giọng nói của Xán Liệt đã có chút trầm hơn, nhưng mà đương nhiên Bạch Hiền sẽ không nhận ra.

Bạch Hiền vừa nghe xong liền hoảng sợ, môi mọng mấp mấp mấy cái rốt cuộc cũng không nói lên lời nào mà vọt xuống giường mặc cơn đau từ hai chân.

Nhưng mà lúc này Bạch Hiền phát hiện cả cơ thể đều không một mảnh vải che thân, thấp thoáng còn thấy giữa hai bắp đùi là tơ máu đã đông lại từ buổi sáng. Và tất nhiên Xán Liệt đang ngang nhiên mà lướt ngang lướt dọc cơ thể cậu, Bạch Hiền thẹn quá hóa giận liền kéo chăn bông trên giường xuống che lấp cơ thể. Lại vô tình lộ ra thân thể cường tráng của người nào đó.

"A. . . Chẳng lẽ Tiểu Bạch lại có sở thích ngược đãi sao? Bất quá, tôi cũng không ngại. . . . "

Xán Liệt mặt dày liền cất lên lời vô sỉ, Bạch Hiền giờ khắc này chỉ muốn mắng một câu nhưng vẫn không quên thân phận vĩ đại của hắn đành phải xuống nước. Tức giận liền bỏ đi vào toilet, nếu bây giờ không tìm thấy lối vào toilet có thể sẽ bị hắn cười cho xấu mặt mất.

" Thay thư kí cũ thanh Bạch Hiền, cảm ơn!"

Xán Liệt nhấc điện thoại nói vài câu đã làm xoay chuyển vận mệnh bé nhỏ của Bạch Hiền, sau đó nghĩ gì mà gương mặt hắn xuất hiện một nụ cười thật đểu.

"À. . . . Phác tổng tài,tôi không có quần áo. . . "

"Vậy thì sao?"

Bạch Hiền nghe xong câu trả lời của hắn chỉ biết bực bội mà dậm chân xuống đất, hắn chính là đang giả ngu đây, cho dù là đứa trẻ lên ba cũng ít nhất mơ hồ hiểu được.

"Thì ý của tôi là anh có thứ gì cho tôi mặc không?"

Lúc đầu Bạch Hiền định hỏi xem có quần áo không nhưng lại nghĩ Phác tổng tài đáng quý sẽ không thể nào có sở thích đáng quý đó là sưu tầm trang phục của nam nhân bé hơn mình nên đành sửa lại cái gì.

"Tôi không biết nữa, em có thể ra đây tìm."

"Anh. . . . "

Mặc kệ Bạch Hiền đáng thương đang trong toilet loay hoay, Xán Liệt không biết xấu hổ mà ngồi phía ngoài trêu chọc. Sau đó hắn bỗng đứng dậy lấy một cái áo sơ mi trắng vào toilet, nhưng lại nghĩ sơ mi trắng rất mỏng, giả sử hắn không kìm được lại muốn cậu.

Thế là Xán Liệt lấy một áo sơ mi đen đưa vào.

"Mở cửa ra, tôi đưa đồ vào!"

Bỗng Bạch Hiền lúng túng, mở cửa cho hắn có lẽ nào hắn sẽ xông? Chuyện xảy ra sau đó chắc chắn sẽ không khó để tưởng tượng.Nghĩ đến đây, Bạch Hiền mở cửa một cách nhẹ nhàng và chậm chạp nhất có thể, chỉ chừa đúng một khe hở đủ để cánh tay mảnh khảnh của cậu chìa ra.

Xán Liệt lại buồn cười , chẳng lẽ trong mắt của cậu hắn hạ lưu như thế sao?

" Khoan đã. . . .tại sao không có đồ. . . .đồ lót?"

"Vậy em muốn mặc đồ lót của tôi không? Hử?"

"Không!"

Thế là Bạch Hiền đóng sập cửa lại, càng nghĩ càng thấy không đâu vào đâu, cái sơ mi này tuy lớn thật nhưng cũng chưa tới đầu gối mà, hơn nữa còn không có đồ lót.

Không lâu sau Bạch Hiền bước ra, Xán Liệt vẫn vẻ lười biếng trên giường như cũ nhưng đến lúc nhìn sang Bạch Hiền, hắn đã biết hắn sai thật rồi.

Sơ mi đen có thể che đi phần nào cơ thể nhưng nó lại khiến làn da trắng của cậu càng thêm nổi bật càng thêm quyến rũ. Phần cổ áo hơi rộng lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, do không mặc đồ lót nên thấp thoáng có thể thấy được đầu ngực của cậu, lại còn phía dưới, hai bắp đùi trắng nõn cứ cọ sát vào nhau.

Cổ họng cảm thấy khô nóng hơn bao giờ, Xán Liệt như một con thú đói nhảy bổ lên cơ thể Bạch Hiền. Sáng nay đèn tắt nên không thấy được hình dáng Bạch Hiền, nhưng bây giờ cậu như một con thỏ ngơ ngác không biết mình thật ngon lành!

" Anh . . . Phác tổng. . . . Buông ra, anh đang làm cái gì?"

"Là em câu dẫn tôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro