Chap 1: Trọc đầu không phải lỗi của tôi (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ôm quả bóng, tức giận ngẩng đầu lên nhìn chiếc rổ treo ngất ngưởng. Dáng vẻ e dè và ngạo nghễ của nó trông thật đáng ghét. Rõ ràng nó không hề chuyển động, nhưng tấn công được nó còn khó hơn cả những thứ đang chuyển động. Vừa rồi, tôi ném tất cả mười quả thì chín quả không lọt rổ, duy nhất một quả may mắn đập vào tấm bảng phía sau. Nhưng sao đó, do lực đàn hồi, bóng lại bật ra, đập trúng đầu tôi.

Xem ra chơi bóng rổ là phương pháp tốt nhất để hành hạ bản thân. Mặc dù không thích như vậy như vì món tiền thưởng vài triệu đồng, tôi đành cố chịu đựng.

Tuần sau, câu lạc bộ bóng rổ trong trường sẽ tổ chức giải thi đấu. Thông qua giải đấu này, họ sẽ chọn ra một đội bóng rổ nữ. Ngoài ra, người dành giải nhất sẽ nhận được giải thưởng 2 triệu đồng. Một kẻ ham tiền nhưng lúc nào cũng thiếu tiền như tôi luôn khát tiền, giống như cây chuối khát nước giữa sa mạc khô cằn. Vì thế, để giành được món tiền thưởng lớn kia, tôi hào hứng đăng kí dự thi.

Song lúc này, ngước nhìn lên chiếc rổ lạnh lùng, kiêu sa và cao ngạo kia, thực sự tôi hơi nản chí.

Bỗng từ vạch thứ ba cách chỗ tôi đứng rất xa, một quả bóng bay tới. Giống như có phi tiêu chỉ đường, nó bay về chiếc rổ rồi rơi xuống.

Trúng rồi!

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, muốn xem rốt cuộc là vì thần tiên phương nào đang trêu trọc mình. Nhưng mắt tôi bỗng sáng lên, mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp. Tôi cảm thấy lượng axit trong người đột ngột dâng cao.

Nói tóm lại, tôi thấy mình có tất cả các triệu chứng của bệnh tê liệt.

Bởi vì vị thần tiên đó chính là Oh Sehun.

Oh Sehun là ai? Đó là một đội trưởng đội bóng rổ của học viện hóa học, cao to, đẹp trai, lịch thiệp nho nhã, là thành viên của hội sinh viên, năm ngoái còn giành học bổng loại ưu tú nữa chứ. Nói chung, anh chàng Oh Sehun này đã làm trái tim của biết bao cô gái như tôi tê liệt.

Tiếp đó, tôi bỗng nhìn thấy kẻ đứng sau Oh Sehun, chính là Park Chanyeol. Tôi tức giận trợn mắt nhìn hắn.

Tôi hận Chanyeol, hận đến tận xương tủy.

Người đến chơi bóng rổ mỗi lúc một đông, rõ ràng sân vận động không đủ chỗ cho tất cả. Thế nên mọi người chen chúc nhau một chỗ. Dù quen nhau hay không, tất cả chia làm b nhóm cùng chơi một sân. Đáng lẽ ra tôi là kẻ may mắn vì được chơi chung sân với Oh Sehun, thật xui xẻo vì cái tên Park Chanyeol đó cũng xuất hiện.

Tôi chăm chú nhìn vào lưng hắn, thầm nghĩ, hãy phát huy sức mạnh nào, tiểu vũ trụ của ta.

Vừa nghĩ tôi vừa ôm lấy quả bóng, hung hăng ném về phía hắn.

Chanyeol ôm lấy gáy, nhăn mặt quay lại, lườm tôi. Tôi liền buông tay, cười nói: "Xin lỗi, trượt tay."

Tôi nhặt quả bóng, giả bộ như đang ném bóng vào rổ, tiếp tục khởi động tiểu vũ trụ của mình...

Tôi nhận thấy phương pháp của mình không tồi, ném không trúng rổ nhưng lại có thể ném trúng đầu tên Chanyeol kia, mà ném rất chuẩn xác.

Vậy nên không lâu sau, bộ đồ chơi bóng rổ trắng tinh của hắn đã lốm đốm hoa gấm.

Nãy giờ, Oh Sehun vẫn chăm chú chơi bóng. Nhận thấy có chuyện không bình thường, anh nhìn sang Chanyeol tỏ vẻ như không hiểu chuyện gì xảy ra: "Chanyeol! Không phải cậu nói thích sạch sẽ sao, tại sao quần áo bẩn thế này?"

Chanyeol không trả lời, ngẩng lên, cười mà như không, liếc nhìn tôi.

Tôi chột dạ né tránh ánh mắt của hắn, quay sang nhìn Sehun đang cười toe toét: "Oh sư huynh, em là Byun Baekhyun, sinh viên học viện hóa học."

Oh Sehun cười haha đáp: "Chào em, em học năm nhất đúng không?"

Tôi ra sức gật đầu, mắt lấp lánh nhìn anh.

Oh Sehun thấy tôi nhìn chằm chằm nên có vẻ ngại ngùng. Anh mỉm cười, rồi bỗng nói: "Kiểu tóc của em đẹp đấy, rất cá tính, ha ha...."

Tôi xoa cái đầu trọc lốc vừa cạo được mấy ngày bỗng thấy vô cùng xót xa.

Trọc đầu không phải lỗi của tôi.

Rất lâu, rất lâu rồi... đại khái là khoảng hai tháng trước, lúc đó tôi cũng có mái tóc màu nâu nam tính như bao chàng trai khác khác. Song đúng là không ai biết được chữ ngờ, chỉ sau một lần cá cược, sô phận của mái tóc đó đã hoàn toàn thay đổi...

Giải bóng rổ đang sôi sục trong trường. Tôi chẳng có hứng thú với môn thể thao này, nhưng lại vô cùng say mê các anh chàng đẹp trai, đặc biệt là các anh chàng cao ráo, nổi bật, có khí chất của một thủ lĩnh, song lại dịu dàng, thật thà, hay ngượng như Oh Sehun. Nói chung, tôi thích tất cả những thứ gì thuộc về anh, kể cả nước da bánh mật khỏe khoắn kia. Tôi thích những chàng trai da hơi rám nắng một chút, như vậy mới nam tính. Nếu một đứa con trai lớn lên cũng trắng trẻo như Park Chanyeol thì chắc cả thế giới này phải mặc niệm cho hắn.

Nghe nói dưới sự dẫn dắt của Oh Sehun, đội bóng rổ của học viện hóa học đã thi đấu rất ngoan cường trong mùa giải trước, lọt vào tận trung kết. Trận đấu đó, đối thủ của học viện hóa học là học viện quản lí, nơi mà Chanyeol đang theo học.

Hồi đó, bọn tronh trường chia làm hai phe, một phe mang đậm chất của học viện hóa học, thực tế là để cổ vũ cho Oh Sehun, phe còn lại đậm chất học viện quản lí, thực chất cũng chỉ vì Park Chanyeol.

Chanyeol là kẻ rất thích tỏ ra thần bí. Trong các trận đấu nhỏ, hắn không bao giờ vào sân. Khi phải đấu loại trức tiếp, hắn chỉ ra sân trong hai phút cuối để ấn định kết quả trận đấu.

Rất nhiều người thổi phồng lên, bảo hắn là Bryant* tái thế (Cái gì chứ! Bryant vẫn chưa chết cơ mà), tôi thì không nghĩ thế. Dù sao thì Oh Sehun vẫn là mạnh nhất, Oh Sehun là vô địch, Oh Sehun...... tất thắng.

Nhưng trong nội bộ của học viện hóa học luôn tồn tại một thế lực nhỏ, thuộc phe thích Park Chanyeol, mà thế lực đó không ai khác chính là Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tứ phòng tôi (phòng tôi có tất cả 4 người). Mấy ngày, tôi thường tranh cãi chuyện Hun - Chan với bọn họ. Cuối cùng, tôi hùng hổ chỉ vào mái tóc nâu trên đầu mình, dõng dạc thề: "Nếu học viện quản lí thắng, tớ sẽ cạo trọc đầu!"

Sau đó, tôi phải cạo trọc đầu thật....

Hôm đó, tại sân bóng diễn ra trận chung kết vô cùng sôi động, tôi đứng chen chúc trong đám cổ động viên, hét đến khàn cả cổ: "Oh Sehun cố lên!" Khi chỉ còn một phút nữa là kết thúc trận đấu, học viện hóa học vẫn dẫn trước năm điểm, tôi chắc chắn học viện quản lí sẽ thua cuộc.

Nhưng học viện quản lí bỗng xin thay người, Chanyeol vào sân.

Sau đó, hắn ném liên tiếp ba quả, mỗi quả ghi ba điểm.

Không sai, là ba quả, chín điểm, chỉ trong phút cuối.

Tôi có đầy đủ lí do để tin rằng, lúc đố tên Chanyeol này bị ma nhập.

(*) Kobe Bryant (sn 1978): ngôi sao bóng rổ của giả nhà nghề Mỹ NBA

Nhưng dù bất kì lia do nào chăng nữa thì thắng bại đã định. Quản lí chiến thắng. Oh Sehun oai hùng của tôi đã bị tên quỷ Chanyeo đánh bại.

Vì vậy hôm sau, tôi phải đến tiệm cắt tóc, sau khi bị ba thằng con trai cùng phòng nhìn chòng chọc. Khi nghe yêu cầu của tôi, người thợ cắt tóc há hốc miệng kinh ngạc.

Chuyện đại thể là vậy, vì Chanyeol, thần tượng của tôi bị tuột mất danh hiệu quán quân, vì Chanyeol, tôi thành trọc đầu.

Bạn nói thử xem, tôi có nên hận hắn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro