Chap 1: Trọc đầu không phải lỗi của tôi (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là thằng mặt dày nhưng Oh Sehun tốt xấu gì cũng là thần tượng của tôi, trước mặt thần tượng, tôi muốn giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình nên luôn thận trọng. Tôi đội mũ để che cái đầu trọc, sau đó nhìn Oh Sehun, cười nói: "Oh sư huynh, tuần sau em sẽ tham gia giải bóng rổ, anh có thể hướng dẫn em không ạ?" Tôi nghĩ hành động ngoái đầu lại mỉm cười của mình, nếu kết hợp với mái tóc nâu đã mất cũng có thể khiến người khác rung động. Nhưng bây giờ....  Haizzz, thôi vậy, tôi cũng chưa nghĩ ra cách gì khác, đành bám riết lấy Oh Sehun nhờ anh giúp đỡ. Nếu anh đồng ý hướng dẫn tôi thật thì trong giải bóng rổ này tôi cũng có thể tung hoành ngang dọc một phen.

Oh Sehun vỗ vỗ quả bóng, cười ha hả rồi gật đầu, bây giờ được gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Hai má tôi ửng đỏ.

Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo bỗng lướt qua tai tôi: "Sự tự tin của cậu thật đáng bái phục."

Tôi ngoái đầu lại. Thì ra là Park Chanyeol đang nhìn tôi, bĩu môi chế nhạo, cứ như thể hắn vừa nhìn thấy chuyện nực cười.

Tôi trợn mắt nhìn hắn, sau đó cắm đầu chạy đến bên Sehun.

Đồ mặt trắng đáng ghét! Đồ quỷ tha ma bắt!

******

Thấy trán Oh Sehun lấm tấm mồ hôi, tôi liền chạy đến cười nói: "Oh sư huynh, em mời anh uống nước nhé."

Oh Sehun cười lớn nói: "Như vậy thì ngại quá!"

"Không! Oh sư huynh đừng coi em là người ngoài, hôm nay em nhất định phải cảm ơn anh mới được." Tôi vừa nói vừa chạy vào tiệm giải khát gần sân bóng.

Tôi mua ba lon Coca, sau đó trốn vào một góc tường, ra sức lắc một lon. Xong xuôi, tôi liền ra quầy thanh toán.

Ra khỏi tiệm giải khát, tôi đưa một lon cho Sehun. Anh cười rồi cảm ơn tôi. Sau đó, tôi lấy lon Coca đã được mình đặc biệt xử lí ra, đưa đến trước mặt Chanyeol, cười toe toét nói: "Vừa rồi... Xin lỗi nhé!"

Chanyeol nhìn tôi gật đầu đón lấy lon Coca.

Tôi quay người lại, tự mở lon của mình ra uống, chờ một lúc nữa sẽ được nhìn thấy dáng vẻ hay ho khi bị bọt Coca bắn vào người của Chanyeol.

Nhưng chờ hồi lâu, vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì, lại nghe thấy Oh Shun nói: "Này, Chanyeol, sao cậu không uống, không khát sao?"

Tôi kinh ngạc, quay lại nhìn Chanyeol, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra...

Lúc này, Park Chanyeol cầm lon Coca, hờ hững nói: "Tay tớ bị thương, không thể mở được."

"Sao cậu không nói sớm?" Oh Sehun nói, nhiệt tình ấn lon Coca của mình vào Chanyeol, sau đó giật lấy lon Coca kia...

Tôi muốn ngăn anh lại nhưng không kịp. Sau tiếng bụp, đầu tóc của Sehun phủ đầy bọt Coca, nước Coca còn bắn lên cả quần áo anh...

Tôi cúi đầu, thầm khóc trong lòng. Khí CO2 quả là loại khí không thể xem thường. >_<

Oh Sehun liền vuốt mặt, trách móc: "Chanyeol, cậu cũng thích trò đùa trẻ con này à?"

Tôi lén nhìn Chanyeol. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào tôi, miệng hơi nhếch lên cười, ánh mắt như phát sáng. Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi bỗng mơ hồ thấy có một luồng khí lạnh chạy qua người, giống như mình đang làm việc xấu, bị người ta phát hiện...

Ảo giác, nhất định là ảo giác, tôi nghiêng đầu sang một lên, không thèm nhìn hắn. Mặc dù hơi chột dạ, nhưng tôi vẫn hùa theo Oh Sehun, lớn giọng nói: "Đúng thế! Park sư huynh thật thú vị, trò trẻ con này em đã không chơi từ hồi mười tuổi, ha ha..."

Chanyeol không nói gì, vẫn nhìn tôi với cái vẻ cười mà như không đó.

Tôi bị hắn nhìn chằm chằm đến phát sợ, run rẩy lấy khăn ra lau cho Sehun, vừa lau vừa xun xoe nói: "Oh sư huynh, anh đoán xem Park sư huynh sẽ đổi tội này lên em chứ?"

Oh Sehun lắc đầu: "Em đừng nói thế, Chanyeol không phải người như thế đâu."

Tôi không dám nhìn Chanyeol, vừa cúi đầu vừa giúp Sehun lau nước Coca trên người vừa tỏ vẻ ngượng ngùng vừa nói: "Oh sư huynh, để em giúp anh giặt đồ."

Oh Sehun lịch sự lắc đầu: "Không cần đâu em."

"Cậu không thấy là thực ra cậu cũng nên giặt đồ giúp tôi sao?" Lại là giọng của Chanyeol.

Tôi đưa mắt lướt qua bộ đồ bóng rổ của hắn, cười ngây ngốc: "Oh sư huynh xem, Park sư huynh thật biết đùa!"

Oh Sehun bị nụ cười của tôi cuốn hút, vội vàng đứng dậy bảo vệ chính nghĩa: "Chanyeol, cậu bắt nạt mình là được rồi, sao lại bắt nạt cả các em khóa dưới?"

Tôi quay mặt lại, lè lưỡi với Chanyeol, nhìn bộ dạng bực bội vì không nói được gì của hắn, trong lòng vô cùng hả hê.

Sau đó tôi nhớ lại, hình như trong lịch sử giao tranh của tôi với hắn, lần này là lần duy nhất toàn thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro