Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Sáng hôm sau:
Lại một đêm cả hai ngủ riêng, Xán Liệt thức dậy trước Bạch Hiền nên vào vệ sinh cá nhân. Xán Liệt thay đồng phục rồi soạn sách vở.
Bạch Hiền nghe tiếng động sột xoạt nên cũng thức dậy theo. Hôm nay là ngày đầu tiên Bạch Hiền  thức dậy đi học sớm trong suốt 2 năm qua. Bạch Hiền   mặc đồng phục với phong cách như hàng ngày, soạn qua loa vài cuốn vở bỏ vào cặp rồi bước đi. Xán Liệt bảo:
- Chờ anh với!
Nói rồi hắn lon ton đi theo phía sau Bạch Hiền  . Quà cưới của cả hai hôm qua bây giờ mình tiết lộ luôn nha.
Của Thế Huan là cặp máy tính bảng tình nhân có cài đặt phần mềm do chính anh thiết kế. Của Diệc Phàm là cặp đồng hồ dành cho vợ chồng có đính đá ruby rất đẹp. Tử Thao thì tặng một chiếc môtô mới vừa được cho ra mắt trên thị trường. Xán Liệt và
Bạch Hiền  lại cãi nhau chuyện đi xe.
- Anh và tôi đi xe riêng đi!
- Sao thế? Lên đi anh chở em đi mà! - Xán Liệt nói.
- Tôi không muốn mọi người trong trường biết mối quan hệ của hai chúng ta.
Bạch Hiền nói lạnh lùng, ngắn gọn rồi lên chiếc môtô của
Bạch Hiền   chạy đi. Xán Liệt buồn xoa nhìn theo. Người ta biết thì đã sao chứ? Là vợ chồng thì có gì xấu lắm đâu! Hắn nghĩ vậy rồi lấy chiếc xe hơi của mình để đến trường.
*Tại nhà của Lộc Hàm:
Cậu chàng đang sửa soạn thì bà quản gia lên báo lại:
- Cậu chủ! Dưới lầu có một chàng trai đang đợi cậu!
- Tôi biết rồi!
Lộc Hàm lấy cặp nhí nhảnh chạy xuống lầu, Thế Huân đang dựa vào chiếc Audi R8 của anh lẩm bẩm:
- Làm cái giống gì mà lâu thế không biết!
- Ê osin! Nói chuyện một mình à? - Lộc Hàm lù lù xuất hiện phía sau.
- Sao không chết trong nhà luôn đi! Ra chi sớm thế? - Thế Huân gân cổ lên cằn nhằn.
- Trời trời! Coi cái mỏ kìa! Đi chửi lộn mướn chắc có tương lai lắm nè! - Lộc Hàm trêu rồi bật cười.
Thế Huân mở cửa xe cho Lộc hàm rồi cả hai cùng đến trường.
Bạch Hiền   xách cặp tản bộ chậm rãi làm mọi người muốn lòi mắt ếch ra luôn. Bữa nay tận thế hay sao mà
Bạch Hiền   đi học sớm thế không biết. Do "ít có quậy phá quá" nên giáo viên rất sợ
Bạch Hiền   và Lộc hàm. Mỗi buổi cả hai trốn học thì giáo viên rất lấy làm vui mừng. Ngày nào mà cả hai có mặt ở trường thì giáo viên chỉ có nước cầu nguyện.
Xán liệt và Thế HUan thì đang đợi ở phòng hiệu trưởng chờ giáo viên chủ nhiệm dắt về lớp. Lộc hàm, Diệc Phàm và Tử Thao thì đang đi phía sau lưng
Bạch Hiền  . Cả đám tranh giành mấy bịch snack trông như dân tị nạn chết đói mấy chục năm ấy.
Bạch Hiền   hỏi:
- Mấy hôm nay trong trường thế nào?
Tử Thao vừa ăn vừa đáp:
- Dạ... cũng tàm tạm nhưng nghe mấy nhóc lớp 10 nói tên Long hay kiếm chuyện tụi nó.
"Lại là thằng trẻ trâu đó à?"
Bạch Hiền   nghĩ thầm.
Bạch Hiền đang đi thì một nhóc lớp 10 chạy đến trước mặt, mồ hôi nhễ nhại nói muốn không ra tiếng:
- Anh... anh
Bạch Hiền  ! Anh.... anh Long đang kiếm chuyện.... với Mỹ San lớp em! Anh đi giúp tụi em đi!
Bạch Hiền không nói gì quăng cặp cho Lộc Hàm rồi bước theo cậu nhóc đó. Cả đám cũng nhiều chuyện chạy theo
Bạch Hiền   để coi phim mở màn buổi sáng.
.......................................
Phía sau trường là cảnh tượng Long và mấy tên đồng bọn đang vây lấy một cô bé xinh xắn. Cô đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh mong có ai đó giúp mình. Hai mắt cô long lanh và có đọng vài giọt nước trông rất tội nghiệp. Long tiến sát lại gần cô rồi gằn giọng:
- Hôm bữa anh đã mời cưng đi chơi mà cưng lại không chịu, bây giờ lại để anh thấy cưng đi cùng với thằng con trai khác là sao?
Cô bé này học rất giỏi và nổi tiếng xinh xắn, hiền dịu của khối 10. Xui xẻo cho cô là tên Long lại thích cô. Cái tên côn đồ này đã hành xử thì mọi người cũng biết rồi đấy! Cô bé dù hoảng sợ nhưng cố tỏ ra cứng rắn:
- Tôi với anh đâu là gì chứ! Tôi đi với ai là quyền của tôi.
Long nắm chặt cổ tay cô bé ép sát cô vào tường:
- Anh đã nghía cưng trước rồi thì bất cứ thằng nào cũng không có quyền giành với anh! Hiểu chưa?
Nước mắt cô chảy dài nhưng vẫn cố đáp trả:
- Không bao giờ có chuyện đó đâu, tôi là người chứ không phải đồ chơi của anh. Tôi căm ghét anh, vì thế đừng xuất hiện trước mặt tôi!!!!
"Bốp"
Cô ôm má đau đớn, hai hàng nước mắt lăn xuống. Long nắm cổ áo cô xách lên, mắt hắn ánh lên những tia giận dữ:
- Cô dám ăn nói như vậy với tôi à? Đã thế tôi cũng không nhiều lời với cô làm gì nữa. Dù có ra sao hôm nay cô phải là của tôi.
Long vừa cúi xuống hôn cô bé thì đã bị ai đó nắm cổ áo lôi ngược ra phía sau. Long quay lại chưa kịp định hình thì thì đã bị ăn một cú đấm đầy uy lực.
"Bốp"
Long ngã ra đất với khóe miệng bầm tím. Mỹ San ngồi phịch xuống đất sợ hãi, mấy cô bạn cùng lớp chạy đến đỡ lấy cô. Họ chỉnh sửa lại quần áo rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Về phần Long và đồng bọn thì bị
Bạch Hiền   dạy dỗ cho một trận tơi bời.
Bạch Hiền   xách cổ áo Long lên nện thêm vài cú vào mặt cậu ta,
Bạch Hiền   đạp vào bụng một phát làm cậu ta lại ngã nhào ra đất. Bảo vệ chạy tới thổi còi:
- Hoét... hoét... em kia! Sao lại đánh người?
Bạch Hiền quay đôi mắt hừng hực lửa nhìn ông bảo vệ làm ông ta chết khiếp. Là thăng nhỏ ông dắt xe 3 năm liền đây mà. Vẻ mặt khẩn trương của ông biến mất và thay vào đó là nụ cười tạo thiện cảm:
- Hì... hì.. con cứ tiếp tục đi chú không làm phiền! *vừa nói vừa quay lưng bỏ đi te te*.
Bạch Hiền quay ánh mắt khát máu đó nhìn Long làm cậu ta muốn tè ra quần. Đáng lí ra con trai không thể nào run sợ khi đứng trước một đứa con trai nhưng trường hợp với
Bạch Hiền   nhà ta là đặc biệt. Vừa sinh ra đã sỡ hữu đôi mắt khát máu chứa sát khí lạnh lẽo như thế kia thì bảo ai không sợ. Long run cầm cập lên tiếng van xin
Bạch Hiền  :
- Anh Bạch Hiền  ! Anh tha cho em lần này .
Bạch Hiền chỉ nhếch môi nhẹ một cái rồi bảo:
- Đừng bắt tao phải làm những chuyện ác........để mọi người gán cho tao cái mác không có lương tâm. Tao cho mầy ba giây để biến khỏi cái trường này.
Long lồm cồm bò dậy bỏ chạy, cậu ta sẽ tự động chuyển trường khác vì để bảo toàn tính mạng.
Bạch Hiền   bước đến đỡ lấy Mỹ San, cô bé vẫn cứ khóc không ngừng. Chắc là hoảng sợ lắm!
- Nín đi! Kể từ hôm nay sẽ không gặp lại tên Long nữa đâu.
- Cảm ơn anh!
Bạch Hiền bỏ đi một cách vô tình khi cô bé cứ trông theo
Bạch Hiền  . Mọi người nhìn nhau xì xầm rồi dần tản ra. Những bé học giỏi, hiền lành trong trường đều được
Bạch Hiền   để mắt đến. Đứa nào bị ức hiếp thì
Bạch Hiền   sẽ ra tay ngay. Tên Long là một tên du côn điển hình trong trường, nay hắn đi thì đúng là tin vui của toàn thể học sinh.
*Tại lớp
Bạch Hiền  :
Học sinh bàn tán về vụ việc vừa rồi,
Bạch Hiền   lại giúp trường trở nên bình yên.
Bạch Hiền   bước đến ngồi vào bàn, Lộc Hàm cũng lon ton phía sau.
Bạch Hiền   và Lộc Hàm ngồi hai bàn ở cuối lớp. Bạch Hiền   thích ngồi một mình, Lộc hàm lại thích ngồi cạnh
Bạch Hiền   nên
Bạch Hiền   ngồi trên Lộc hàm ngồi dưới.
Gương mặt
Bạch Hiền   vẫn còn kinh khủng quá nên Lộc hàm không dám động vào. Nhỡ
Bạch Hiền lên cơn đấm Lộc Hàm một phát chắc rụng nguyên hàm răng. Thế là Lộc Hàm lặng lẽ quay lên lôi sách vở ra học bài.
"Reng... reng... reng"
Chuông báo vào giờ học, cô giáo bước vào với bộ mặt tươi như hoa. Chuyện gì thì mọi người cũng biết rồi đấy!
- Các em à! Hôm nay lớp chúng ta có hai bạn chuyển đến, họ là du học sinh bên Nhật đấy! Chào đón bạn mới nào.
- Woaaaaa.......
Cả lớp đồng loạt hét lên khi Xán Liệt và Thế Huân bước vào lớp. Cả hai nở nụ cười tỏa nắng đốn tim mấy bạn nữ, kiểu này chắc lớp sẽ rớt đại học mất. Xán Liệt tự giới thiệu:
- Chào mọi người! Mình tên Phác Xán Liệt cứ gọi mình là Xán Xán cũng được.
Nụ cười nhiều răng phô ra  làm hắn đẹp nạ đẹp nùng. tất cả học sinh há hốc mồm chảy cả nước dãi.
- Còn mình là Ngô Thế Huân , hân hạnh được làm quen!
Thế Huân nở nụ cười Móm, ngất ngây con gà tây luôn. Cô giáo cười hiền:
- Hai em cứ việc chọn chỗ ngồi đi! À mà thôi lớp còn đúng hai chỗ trống của hai bạn kia nên khỏi chọn! (bà cô chớt dã man).
Cả hai tiến về chỗ của
Bạch Hiền   và Lộc hàm, Xán Liệt cười tươi nhìn
Bạch Hiền  . Đáp lại chỉ là thái độ thở dài rồi úp mặt xuống bàn làm lơ. Hắn cũng có chút thất vọng như không sao, hắn biết tính ý Bạch Hiền   như thế mà. Lộc Hàm nhích vào trong nhường chỗ cho Thế HUân cả hai là thân phận chủ-tớ nên cũng không có gì để bàn cãi. Buối học diễn ra như mọi ngày.
*Tiết Toán của cô giáo "bốn mắt"
Nói sơ qua tí nha! Bà cô này hơi có tuổi nhưng rất nghiêm khắc. Phương pháp dạy thì lỗi thời, đã vậy lại hay bắt bẻ học sinh nữa. Nó là mục tiêu duy nhất của bà ta, hễ mỗi lần có tiết toán thì cô giáo lại được nhân viên cấp cứu khiêng ra khỏi lớp. Nguyên nhân tại sao à? Mọi người đọc tiếp đi rồi biết!
Cô giáo đang ghi ghi chép chép gì đó dài ngoằn nghoèo trên bảng. Nhìn cứ như là bùa Thiên Linh Cái của Thái Lan ấy. Nhìn mà muốn hoa mắt, chóng mặt, rụng răng. Cô quay xuống đưa đôi mắt sát thủ quét qua cả lớp. Bỗng nhận thấy ai cũng ngồi thẳng chỉ có một kẻ đang nằm dài ngủ ngon lành, cô hét:
- BẠCH HIỀN!!!
Bạch Hiền khẽ cử động vài cái, mất khoảng 30 giây sau mới ngẩng đầu lên nổi.
Bạch Hiền   đưa hai tay ôm mặt, dụi mắt rồi đứng lên:
- Quấy rầy giấc ngủ của người khác là phong cách của cô à? -
Bạch Hiền   cất giọng lạnh băng, anh này gan quá xá con cá.
Xán Liệt và Thế Huân ngạc nhiên nhìn
Bạch Hiền  . Cũng đúng thôi vì đây là buổi học đầu tiên của họ mà. Trong lớp ai cũng biết
Bạch Hiền   quậy cỡ nào nên trong lòng đang mong chờ được trống tiết Toán.
Bà cô "hừ" mạnh một tiếng, đúng là không ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Học sinh mà dám ngủ trong giờ học, đã vậy còn lên giọng với thầy cô nữa. Cô giáo già lấy cây thước gõ gõ lên bàn:
- Em dám ngủ trong giờ của tôi?
Bạch Hiền nhếch môi nhẹ một cái rồi chống hai tay lên bàn:

- Cô phải lấy làm may mắn khi em quyết định ngủ để không gây hại đến người khác chứ!
- Em... em... - bà cô tức vì không thể nào thắng nổi những lời lẽ đanh thép của
Bạch Hiền  .
- Em thì sao?
- Không sao cả. NGỒI XUỐNG!!!! - Bà hét lên rồi quay lên tiếp tục bài giảng.
Bạch Hiền phủi phủi dạt áo vest rồi ngồi xuống. Mất cả hứng để ngủ, vãi cả cái đống chữ trên kia. Bỗng một tờ giấy bay đến bàn của
Bạch Hiền  ,
Bạch Hiền   nhìn xung quanh rồi giở ra đọc. Là của dàn cán sự lớp, có nội dung như sau:
"Bạch Hiền đại ca ! Tụi này muốn được trống tiết Toán. Hay là tới luôn nhé!"
Khóe miệng
Bạch Hiền   cong lên một cái rồi vứt mảnh giấy vào học bàn. Lộc Hàm nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của
Bạch Hiền   thì rùng mình. Thế Huân hỏi:
- Sao thế? Bộ có chuyện gì à?
- Tụi mình sắp được ngồi chơi hai tiết Toán rồi! - Lộc hàm phán.
Bà cô vừa viết viết vừa thao thao bất tuyệt mớ định lí gì đó. Cuối cùng bà hỏi:
- Em nào không hiểu gì thì cứ việc hỏi tôi!
Bạch Hiền giơ tay lên làm bà cô nhíu mày. Cả lớp nhìn nhau cười gian trá, đại ca đã hành động. Bà cô thoạt đầu cũng hơi hoảng nhưng rồi cũng mời
Bạch Hiền   đứng lên.
- Bạch Hiền  ! Em có việc gì muốn hỏi à?
- Vâng! Em có một thắc mắc muốn lĩnh giáo cô.
- Được rồi! Em cứ hỏi đi! Lĩnh vực Toán Học cô có thể lý giải dùm em.
- Vậy thì quá tốt! Cô cho em hỏi 1 cô mặc váy + 2 cô mặc váy = mấy cô mặc váy ạ?
Bà cô không cần ngẫm nghĩ nhiều liền trả lời một cách tự tin:
- Em đang đùa với cô à? Dĩ nhiên là Ba cô mặc váy rồi!
Cả lớp dần hiểu ra nhưng chưa cười vội.
Bạch Hiền   tiếp tục hỏi:
- Thế ạ? Vậy cô cho em hỏi Ba cô bắt đầu mặc váy từ khi nào thế?
- HAHAHA.....
- Hô...hô...
- Hihihi.....
Cả lớp cười ầm lên khiến bà cô chôn chân tại chỗ. Mặt bà đơ ra, hai mắt đứng tròng. Học sinh thì đứa nào đứa nấy cười ngả nghiêng, bà cô bắt đầu nhìn
Bạch Hiền   ôm ngực thở dốc.
- Em....em....
"Phịch"
Hai chân của cô chổng lên trời, thế là cô ngất tại chỗ. Cả đám trong lớp đập tay nhau hò hét. Tiết Toán được ngồi chơi như mong đợi. Xán Liệt lại một phen bất ngờ vì phát hiện ra một "tài năng" mới của Bạch Hiền  .
Bạch Hiền lại úp mặt xuống bàn ngủ tiếp. Xán Liệt cứ ngồi chống cằm nhìn
Bạch Hiền  , trong lòng chỉ mong
Bạch Hiền   chịu mở miệng nói với mình một tiếng.
*Giờ giải lao:
Bạch Hiền vẫn nằm đó ngủ, Thế Huân bị Lộc Hàm sai đi mua quá trời đồ luôn. Tử Thao và Diệc Phàm tíu ta tíu tít bước vào lớp của
Bạch Hiền  .
- Chào anh Lộc hàm! Anh Bạch Hiền ngủ rồi sao?
- Ờ thì tại hôm nay cậu ấy thức sớm nên chắc buồn ngủ ấy mà!
Cả đám bắt đầu buôn chuyện, Thế Huân mang một đống bánh kẹo nước trái cây vào để lên bàn.
- Oa! Nhiều quá đi mất! - Tử Thao sáng cả hai con mắt dang tay ôm đống bánh kẹo vào người.
- Bx à! - Diệc Phàm lấy tay khều khều vai Tử Thao - Đây là địa bàn của chúa tham ăn mà (ở đây nói Lộc Hàm).
Tưt Thao thấy gương mặt đầy sát khí của Lộc hàm thì nuốt nước bọt cái ực. Cậu nhóc từ từ rút tay ra khỏi đống bánh kẹo. Lộc Hàm hắn giọng:
- Đồ ăn của Lộc hàm ta mà cũng dám dành à?
Tử Thao bĩu môi:
- Thôi trả nè! Ăn dọng gì ăn đi!!!!
Cái thằng này giang hồ gớm. Tính trẻ con của Tử Thao làm Thế Huân và Lộc Hàm bật cười. Xem ra tương lai của Diệc Phàm rất "xán lạng". Xán Liệt vẫn ngồi kế bên
Bạch Hiền   không nói gì, không biết Bạch Hiền  định ngủ đến bao lâu nữa. Xán Liệt đưa tay nghịch nghịch tóc Bạch Hiền,
Bạch Hiền cựa mình vài cái rồi ngốc đầu dậy dụi mắt.
- Anh đừng phá tôi mà! -
Bạch Hiền  nhăn nhó.
- Ngủ nhiêu đủ rồi! Em không thấy mọi người đang bàn chuyện rất rôm rả hay sao?
Bạch Hiền đưa hai tay lên che mặt rồi dụi mắt.
Bạch Hiền   chống cằm đưa bộ mặt say ke nhìn cả đám:
- Đi qua lớp tui làm chi đây?
Tử Thao tíu tít, gác chân lên ghế theo kiểu mấy "bà tám":
- Anh biết sao hong? Em kể cho anh nghe chuyện này lâm li bi đát mặn chát luôn nè!
- Kể đi!
Bạch Hiền nằm xuống bàn rồi nhìn Tử Thao chờ đợi điều cậu chàng sắp kể. Lộc Hàmi đang ăn bánh nhóp nhép liền chen vào:
- Chắc nó định phát biểu cảm nghĩ khi tắm hồ cá Chùi Hán ấy mà! Mấy con cá chùi phê quá nên ngủ quên trong bồn tắm suýt chết phải hong?
Tử Thao trừng mắt lên:
- YA!!! Anh đừng nhắc đến mấy con cá nữa được không hả?
Thế Huân bụm miệng không kịp nên cười ha hả lên:
- Haha... Cái... cái gì mà cá Chùi.... Hán???
- Thì đó! Hai đứa tụi nó chơi hàng độc hong à! - Lộc Hàm chỉ vào Diệc Phàm và Tử Thao.
Tử Thao gầm gừ rồi bỏ qua tập trung chuyên môn:
- Hôm bữa em thấy phe của thằng Long lớp 11D ra vào quán ba 1X, không biết tụi nó làm gì nữa. Anh nghĩ có nên điều tra không?
- Thuốc lắc thì chặt tay, ma túy thì chặt chân. -
Bạch Hiền   đáp ngắn gọn rồi lại úp mặt xuống bàn ngủ tiếp.
- Vâng.
Tử Thao đáp rồi quay sang nói chuyện với Diệc Phàm. Xán Liệt nhìn
Bạch Hiền   không chớp mắt, thực sự là
Bạch Hiền   bá đạo ngang nửa hắn rồi còn gì? Thế Huân nhìn
Bạch Hiền   mà nuốt nước bọt cái ực, đụng phải dân thứ dữ rồi.
Tiết học thứ ba bắt đầu, trông
Bạch Hiền   tươi tỉnh hẳn. Đơn giản vì đây là tiết Anh Văn mà.
Bạch Hiền   chỉ có hứng thú duy nhất với mỗi môn này thôi. Còn một lí do nữa, mọi người sẽ được biết sau. Cô giáo dạy môn này cực kute nhé!
Bạch Hiền   lại hay thích chọc ghẹo cô, lần nào lớp cũng bất ngờ về năng lực ngoại ngữ thiên bẩm của
Bạch Hiền  .
- Stand up!!! - tiếng bạn lớp trưởng.
Cả lớp đứng dậy chào cô, cô cười rất tươi:
- Good morning class! Sit down, please!
Cô giảng bài cực kì lưu loát, phát âm lại rất chuẩn. Cô vừa nói vừa cười:
- Các em xem bài văn ở trang này cho cô, có từ nào mới các em cứ hỏi nhé! Một lát cô hỏi lại mà không biết là bị phạt đấy!
Cả lớp nháo nhào thảo luận nhóm, riêng
Bạch Hiền   vẫn ngồi đó bắt chéo chân và nhìn ra cửa sổ. Thế là
Bạch Hiền   lọt vào tầm ngắm của cô.
-
Bạch Hiền  !!!
Tiếng cô giáo gọi  Bạch Hiền  ,
Bạch Hiền   đứng lên chớp chớp mắt:
- Cô gọi em ạ???
- Cô bảo là xem đoạn văn rồi tìm ra từ vựng chưa biết để hỏi cô mà!
- Không có từ nào cả thưa cô!!! -
Bạch Hiền   đưa đôi mắt vô (số) tội nhìn cô.
Cô mỉm cười, nụ cười có chút gì đó tinh ranh:
- Thế bây giờ cô hỏi em nhé! Em trả lời không được thì chấp nhận hình phạt cô dành cho em có được không?
Bạch Hiền nhếch môi cười:
- Có cả lớp làm chứng, cô thua thì phải làm cho em một điều em muốn.
Cả lớp vỗ tay rất hào hứng, trận chiến giữa anh đại và cô giáo bắt đầu. Xán Liệt nhìn
Bạch Hiền  chăm chăm như thể không tin
Bạch Hiền  có thể thắng cô, Thế Huân thì cứ nghĩ
Bạch Hiền  định bày trò cho vui. Duy chỉ có mình Lộc hàmi mới biết
Bạch Hiền  đang muốn đấu với cô. Cô lật lật trang sách rồi mở đầu trận đấu:
- Psychology.
- Tâm lí học. -
Bạch Hiền  đáp chưa đầy 1 giây suy nghĩ.
- Phylosophi
- Triết học.
- Biology
- Sinh học.
- .....................
- .....................
- ...................
- ...................
Cả lớp há hốc mồm nhìn
Bạch Hiền  đối đáp với cô giáo. Cô thuận miệng hỏi luôn những từ ngoài bài học nhưng
Bạch Hiền   vẫn trả lời được.Xán Liệt nhìn
Bạch Hiền   bằng đôi mắt thán phục, Thế Huân thì thôi khỏi nói cằm sắp đụng đất luôn. Cô bắt đầu bí từ để hỏi, nãy giờ cô mệt đến nổi chảy cả mồ hôi nhưng còn
Bạch Hiền   vẫn rất thản nhiên. Cuối cùng cô bảo:
- Vốn từ vựng của em sâu rộng quá! Cô chịu thua!
- Woaaaa..... - cả lớp đồng thanh.
Ai cũng vỗ tay tán thưởng,
Bạch Hiền   nói chậm rãi:
- Cô giữ lời hứa chứ?
Cô mỉm cười gật đầu,
Bạch Hiền   cũng cười rồi ngồi xuống tiếp tục buổi học.Xán Liệt nhìn
Bạch Hiền rồi thì thầm:
- Em giỏi quá!!!
Bạch Hiền chỉ nhếch miệng một cái rồi nhìn lên bảng. Buổi học nhanh chóng trôi qua, tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.
"Reng... reng... reng"
Chờ mấy đứa trong lớp ra hết,
Bạch Hiền   ra hiệu bảo Lộc Hàm và Xán Liệt về trước.
Bạch Hiền   tiến đến chỗ cô đang thu dọn đồ đạc.
- Đi với em đến một nơi được chứ?
Cô mỉm cười gật đầu:
- Đợi cô thu dọn một tí!
Cô cất dụng cụ dạy học vào túi xách rồi cùng
Bạch Hiền  ra về.
Bạch Hiền  và cô ghé vào quán trà sữa gần trường. Sau khi gọi nước, cô hỏi:
- Muốn cô làm gì cho em đây?
Bạch Hiền khuấy khuấy ly trà sữa rồi bảo:
- Chị thôi đi! Bây giờ có còn trên lớp học nữa đâu mà cô với trò.
Cô giáo của chúng ta bật cười khúc khích:
- Nhưng cô vẫn là cô mà! Gọi cô đi!
Bạch Hiền bĩu môi:
- Không bao giờ và đừng mong chờ! Hơn người ta có 3 tuổi mà bày đặt.
Cô chịu thua
Bạch Hiền  , hắn giọng:
- Thế cưng muốn gì ở chị đây?
- Thời gian, địa điểm anh trai chị xuống máy bay. -
Bạch Hiền  ngả người ra sau ghế.
- Sân bay thành phố, 2 tháng sau. - cô uống một ngụm trà sữa.
- Tốt! Về thôi! -
Bạch Hiền  đặt tiền xuống bàn rồi đứng lên bước đi.
Bó toàn thân với
Bạch Hiền  luôn. Cô nhìn theo
Bạch Hiền   rồi cười híp mí, cô thích cái tính lạnh lạnh của
Bạch Hiền  . Thích cái ánh mắt tràn đầy sát khí khi
Bạch Hiền  dẹp loạn những băng nhóm làm loạn trong khu vực, thích phong cách
Bạch Hiền  đua xe. Thích những điệu nhảy đầy mê hoặc khi Bạch Hiền  biễu diễn ở quán bar. Kết
Bạch Hiền   rất nhiều điều. Cô coi
Bạch Hiền  như một đứa em trai ngổ ngáo luôn khiến cô bất ngờ.
Mọi người đang thắc mắc vì sau cô lại nghĩ thế về
Bạch Hiền  ?
Cô là em gái của một đại ca khét tiếng trong giới xã hội đen,
Bạch Hiền  là người đã cứu được cô và được anh trai của cô ra sức chiếu cố. Mối quan hệ thân thiết của ba người bắt nguồn từ dó, từ một đêm mưa của 2 năm trước.
*Flashback:
Bạch Hiền phóng xe môtô trên một con đường rất vắng. Tuy điều đó đối với một thằng nhóc lớp 10 là vi phạm luật nhưng đố cha thằng cảnh sát giao thông nào dám đụng vào con trai duy nhất của tập đoàn Biện Gia lớn nhất nước HQ. Trời đổ mưa và chiếc xe
Bạch Hiền   vẫn lướt trên đường.
Bạch Hiền nhận ra cảnh tượng hỗn loạn trước mắt qua ánh đèn xe. Một đám du côn đang dùng bạo lực với một cô gái,
Bạch Hiền   tăng tốc và đâm xe vào cái đám đó làm vài tên ngã nhào ra đất bị thương.
Bạch Hiền   gạt chống rồi tháo mũ bảo hiểm, miệng
Bạch Hiền  nhai kẹo nhóp nhép và đưa đôi mắt bất cần đời nhìn lũ côn đồ trước mặt. Cô gái đó lập tức chạy đến sau lưng
Bạch Hiền  , cái miệng cô ta cứ như cái loa phát thanh:
- Ngon nhào dô kiếm ăn!!!
Mới lúc nãy còn tỏ ra hoảng sợ bây giờ thì lên giọng phát ớn chưa?
Bạch Hiền  bước xuống xe và đánh nhau với cái đám đó túi bụi. Kết quả là 5 tên đó nằm lăn lóc nằm dưới đất trong khi
Bạch Hiền  không hề xước một cái móng tay. Cô gái đó tiến đến bên
Bạch Hiền   cười rạng rỡ:
- Yeah! Thắng rồi!!! Thắng rồi!!!!
- Stop cái mồm của thím lại giùm tôi! -
Bạch Hiền   nói rồi leo lên xe định chạy đi nhưng cô gái đó giữ nó lại.
- Nhóc bỏ tôi lại à?
- Thế thím muốn gì đây? -
Bạch Hiền  đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn cô gái đó.
- Người ta mới 19 tuổi thôi mà thím cái gì? Chở tôi về đi!
- Tại sao?
- Tại nhóc đã giúp thì phải giúp cho trót! - cô ta đưa đôi mắt cún con nhìn
Bạch Hiền  .
Bạch Hiền nhếch môi rồi tra chìa khóa vào ổ:
- Tự đi về đi! Tôi không thích cho người khác đi nhờ!
- Uầy! Nhóc tàn nhẫn thế?
Bạch Hiền cứ tưởng cô là gái hư nên tỏ ra không thiện cảm với cô. Ai ngờ cô bảo:
- Chị phải về ngủ sớm để mai còn đến trường nữa! Nhóc đưa chị về nha.. nha....
Bạch Hiền ngạc nhiên:
- Chị học trường nào?
- Đại học XYZ cách đây vài con đường... thẻ sinh viên của chị này....
Bạch Hiền nhìn vào thẻ rồi nhìn cô. Xem ra cô không nói dối,
Bạch Hiền   cũng chẳng thích làm khó người khác.
Bạch Hiền  bảo:
- Lên xe đi!
Cô mừng quýnh leo lên để
Bạch Hiền   đưa về, theo như cái địa chỉ cô đọc thì cuối cùng
Bạch Hiền ngừng trước một cái quán bar. Sao la đi về nhà mà, chẳng lẽ
Bạch Hiền   bị cô gạt? Cô xuống xe móc điện thoại ra gọi điện cho ai đó,
Bạch Hiền   nghe loáng thoáng được nội dung cuộc điện thoại.
- Anh à! Em đang ở trước quán bar của anh này, mang chìa khóa nhà ra cho em đi!
- .................................
- Em bị người ta đuổi đánh suýt chết đấy!
- ................................
- Em không biết mấy thằng đó! Nhưng có một người đã tốt bụng cứu em!
- ...............................
- Anh ra đây ngay đi để em còn về nhà nữa!
- ...............................
- Vâng.
Cô cúp máy rồi quay sang nhìn nó:
- Nhóc đợi tí xíu nha!
Một tên con trai tầm 19 tuổi bước ra khỏi quán bar. Nhìn mặt anh ta y hệt cô gái, họ là một cặp song sinh. Anh ta có mái tóc màu nâu cùng với gương mặt rất đẹp trai,  khoát lên người bộ vest đen trông rất uy quyền. Anh ta tiến tới xoa đầu cô gái rồi lên giọng trách móc
- Đêm hôm khuya khoắc em lại la cà vào khu vực của tụi đó làm gì? Nếu chúng biết thân phận của em thì có thể em sẽ mất mạng đấy!
Cô gái đó xụ mặt xuống, không bao lâu thì lại gân cổ lên cãi lại:
- Cũng tại em sinh ra đã làm em của anh! Làm em của đại ca thì có gì sung sướng đâu chứ? Lúc nào nguy hiểm cũng cận kề, cũng mai lúc nãy có người giúp em. Không thì chắc em đi gặp ba mẹ từ lâu rồi!!!!
Anh ta chỉ về phía
Bạch Hiền   rồi hỏi:
- Ai thế?
- Ân nhân của em đấy! Nhờ nhóc ấy mà em thoát chết.
Cô ấy dắt tay anh trai tiến về phía
Bạch Hiền  , cô giới thiệu:
- Đây là anh trai của chị!
Bạch Hiền phun bã kẹo ra ngoài rồi đưa đôi mắt lạnh có một tí khó chịu nhìn cô:
- Tôi chả cần biết! Tóm lại bây giờ chị an toàn rồi đúng không? Tôi về!!!!
Bạch Hiền mang mũ bảo hiểm vào rồi phóng như bay rời đi. Cô gái đó có gọi nhưng
Bạch Hiền  không dừng lại. Anh ta nhìn
Bạch Hiền   một cách khó hiểu, trẻ con mà lại mang cái bộ dạng đó à? Cô gái phụng phịu:
- Anh nhất định phải tìm ra nhóc đó giúp em! Em muốn được kết bạn với nhóc đó!
Anh bó tay với cái tính ngang bướng của em gái mình. Anh đồng ý và cuối cùng cũng điều tra ra lai lịch của
Bạch Hiền  . Anh và
Bạch Hiền   sau vài lần chửi lộn và đánh lộn cuối cùng trở thành bạn của nhau. Anh cho
Bạch Hiền   biết thân phận của mình,
Bạch Hiền   chỉ cười nhẹ và đáp
Bạch Hiền   biết lâu rồi. Ba người thường xuyên gặp nhau và cùng đi ăn uống, chơi bời. Có khi bị phục kích, anh cùng Bạch Hiền   liều mạng bảo vệ cho nhau. Đã giao du với xã hội đen thì đây chỉ là điều sớm muộn, Bạch Hiền  được anh dạy bảo đủ điều. Kết quả là
Bạch Hiền   trở thành anh đại như ngày hôm nay.
Một năm sau, anh sang Mĩ để phát triển sự nghiệp bên đấy của gia đình. Anh gửi cô lại cho
Bạch Hiền chăm sóc. Anh thích
Bạch Hiền  ,
Bạch Hiền   không hề biết. Anh sợ mình ngộ nhận nên tìm cách sang Mĩ để ổn định lại tình cảm của bản thân. Anh muốn thời gian sẽ giúp anh trả lời, khi đó anh sẽ chính thức thổ lộ với
Bạch Hiền  . Nhưng anh không hề biết anh đã đánh mất cơ hội, giờ thì
Bạch Hiền   đã thuộc về một người khác.
*Kim Mân Thạc - Kim Nhất Phi: 21 tuổi, là một cặp song sinh rất xinh đẹp. Ba mẹ của cả hai qua đời trong một vụ tai nạn máy bay, để lại số gia sản vô cùng lớn. Anh là đại ca của băng nhóm lớn nhất của khu vực, anh đảm nhận luôn phần phát triển công ty của gia đình. Cô là một cô giáo mới ra trường, ban ngày là cô giáo ban đêm là ma nữ trong quán bar. Sở hữu ngoại hình xinh đẹp, cực kì chịu chơi luôn nhé! Là chủ của mấy shop thời trang trong nước. Coi
Bạch Hiền   như em trai và rất thích kiếm chuyện cho Bạch Hiền   chửi.
..........................................................
Bạch Hiền và Xán Liệt về nhà thì nhà cửa vắng hoe. Sau khi tìm kiếm thì phát hiện một mảnh giấy do ba mẹ chồng để lại:
"Ba mẹ phải về Nhật gấp! Hai đứa nhớ lo cho nhau đàng hoàng nhé! Mẹ đã gửi một số tiền lớn vào tài khoản chung của cả hai rồi, có việc thì cứ dùng. Chúc hai con vui vẻ và mau sinh cháu cho mẹ!"
Bạch Hiền và Xán Liệt nhìn nhau rồi nhún vai, cuối cùng cũng đã được giải thoát.
Bạch Hiền   lập tức chia ranh giới với Xán Liệt, mỗi người một phòng. Xán Liệt cũng lấy làm tiếc nhưng mà cũng cắn răng cắn cỏ dọn đồ sang phòng kế bên. Sống riêng kiểu này "sinh cháu" bằng niềm tin chắc. Sao mà tính cách
Bạch Hiền   khó hiểu đến thế cơ chứ? Đúng là không hiểu nổi! Không hiểu nổi mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek