Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Biệt thự Hắc Long thành phố New York:
- Để xem! Còn 15' nữa là nó sẽ đến giờ!
Chàng trai nhỏ đứng nép bên cạnh cửa sổ thì thào nhìn xuống dưới khuôn viên ngôi nhà. Hàng trăm tên cận vệ áo đen đang lảng vảng và có vẻ đang canh chừng rất nghiêm túc.
"Cốc......cốc......cốc"
Chàng trai nhỏ giật bắn mình, lập tức bay lên giường kéo chăn lên trùm kín từ đầu tới đít để che đi bộ quần áo đen vừa thay trên người. Thuận chân nên đá cái balô vào gầm giường.
"Cạch"
- Có người thăm nuôi nè! - giọng một người đàn ông trung niên vang lên.
Chàng trai nhỏ từ từ kéo chăn xuống để lộ đôi mắt to tròn chớp chớp. Ông tiến đến bên giường cậu:
- Có chừa thói quậy phá chưa?
Đôi mắt lém lỉnh híp lại như đang cười. Nhưng thực ra thì mô hôi rịnh ra ướt cả trán. Giọng nói thỏ thẻ phát ra:
- Ba biết rùi hả?
- Cái gì mà ba không biết! Con đặt bom hẹn giờ dưới ghế ngồi của hiệu trưởng chứ gì. Báo hại ông ta phải nằm sấp hơn một tuần nay! - người đàn ông lịch lãm, phong độ đưa tay sờ cằm tỏ ý không hài lòng với mấy trò nghịch phá của tiểu bảo bối.
Chàng trai chu môi lên, vẻ mặt phụng phịu:
- Ông ta bảo con phá hoại 2 cái nhà vệ sinh với 5 cái phòng học. Nhưng trong khi đó trong trường chỉ có một cái nhà vệ sinh thui à! Vậy chẳng khác nào ông ta đổ oan cho con.
Bó tay không? Thế mà gọi là đổ oan cơ đấy! Ông Vinlee lắc đầu ngán ngẩm:
- Thế mục tiêu tiếp theo của con là gì? Mấy lần trước con lấy sân tập tennis của ba để thử bom báo hại ba phải chuyển qua bơi lội đấy! Sao con lại có niềm đam mê với bom và lựu đạn vậy hả? - ông lắc đầu ngán ngẩm.
Chàng trai nhỏ không nói gì, trưng cái mặt đưa đám bị che phân nửa nhìn ra cửa sổ. Ông tiếp:
- Ba cho con ở trong phòng một tuần suy nghĩ lại những việc mà bản thân gây ra. Mẹ con lo cho con lắm đấy! Mẹ đang nấu đồ ăn cho con bên dưới một lát ba sẽ cho người mang lên. - ông thương vợ và con hơn cả bản thân mình. Ai ngờ lại đẻ ra đứa con trai quậy như quỷ sứ.
"Ầm.....ầmmmmmm"
Tiếng nổ vang lên làm ông giật bắn mình. Đôi mắt lém lỉnh của chàng trai nhỏ sáng lên. Ông lập tức đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, cơn chấn động làm cho đám vệ sĩ nháo nhào. Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, ông lập tức bật bộ đàm:
- Có chuyện gì?
- Thưa Ngài Vinlee! Sau vườn phát hiện có một quả bom hẹn giờ với công suất lớn! Nghi ngờ có kẻ khủng bố!
- Ở đó đợi ta!
Ông tức tốc chạy xuống lầu. Chàng trai nhỏ tốc chăn đứng dậy lôi cái balô dưới gầm giường ra để mang lên vai, nhìn tới nhìn lui không có ai liền phóng cái vù xuống bếp.
Người mẹ xinh đẹp đang mải mê nấu nướng thì bất chợt nhận được một nụ hôn lên má. Bà giật mình quay lại:
- Khánh Thù! Con làm gì vậy? Sao lại mang balô!
- Con yêu mẹ! Yêu nhiều lắm!
Cậu nở nụ cười tươi nhìn mẹ rồi chạy vọt đi. Mặc cho mẹ cậu chạy theo gọi í ới:
- Khánh Thù! Con định đi đâu?
Bỗng bà vấp chân, khi sắp sửa hôn đất thì một cánh tay mạnh mẽ giữ bà lại.
"Bặt"
Hai người nhìn nhau. Bà đứng thẳng dậy thì đã bắt gặp ánh mắt sốt ruột của ông:
- Nari! Có chuyện gì vậy?
- Khánh Thù.... nó.... nó....trốn rồi!
- Cái gì??? - ông Vinlee bàng hoàng.
Ông lập tức móc máy bộ đàm ra:
- Tất cả chú ý! Thiếu Gia vừa chạy ra hướng cửa phía Đông, không được để nó chạy thoát!
- Thưa Ngài! Cậu chủ vừa tặng cho chúng tôi mỗi đứa một quả bom bi. Cánh cổng cũng đã bị phá sập rồi ạ!
- Ngươi nói sao? Cậu chủ chạy về hướng nào? - ông không giữ được bình tĩnh hỏi.
- Cậu chủ mất dạng sau làn khói ạ! Xin lỗi Ngài Vinlee!
Ông Vinlee hậm hực tắt máy bộ đàm rồi dùng điện thoại di động gọi điện:
- Halee! Em giúp anh huy động lực lượng bắt Thằng bé Khánh Thù về đây. Dù có xới tung cái thành phố New York này cũng phải mang nó về đây giúp anh!
- Lại nữa à? - giọng của mẹ Xán Liệt ngán ngẩm. - Ok. Em sẽ huy động lực lượng giúp anh.
Mẹ của Khánh Thù bật khóc rấm rứt, bà ngả vào lòng ông:
- Biết bao giờ Khánh Thù mới nên người hả anh?
- Thôi! Đừng khóc nữa, Nari à! Anh sẽ sớm tìm được thằng bé!
..................................................
*Buổi sáng tại biệt thự Hắc Long, Hàn Quốc:
Một ngày cuối tuần quá ư là bình thường, Bạch Hiền đang nằm sải lai trên ghế sôfa để xem tivi. Bên trong bếp là Xán Liẹt đang phải nấu cơm cho "vợ iu" của hắn ăn. Thiếu gia mà cũng phải xuống bếp nữa, trong khi cái kẻ mang tên "vợ" thì lại ngồi xem tivi. Xán Liệt ở trong bếp nói vọng ra:
- Cơm xong rồi! Em vào ăn đi!
Bạch Hiền tắt tivi rồi bước vào bếp. Bạch Hiền nhìn sơ qua đống thức ăn trên bàn, nhìn màu cũng đẹp đó chứ. Trứng chiên thì màu đen, gà chiên thì màu nâu, canh lại có 7 màu. Bạch Hiền ngồi vào bàn rồi gấp thức ăn vào chén và ăn một cách khá bình thường, Xán Liệt chống cằm nhìn Bạch Hiền chờ đợi nhận xét. Bạch Hiền ngước lên nhìn Xán Liệt rồi bảo:
- Ngon lắm!!!
Xán Liệt mừng rỡ cầm đũa và bắt đầu bữa ăn.
"Phụt"
Miếng trứng chiên văng ra ngoài khi vừa yên vị trong miệng hắn đúng 1/4 giây. Xán Liệt cầm vội cốc nước uống lia lịa, miếng trứng chứa 5 kg muối trong đó hay sao ấy. Ngậm có tí xíu mà muốn lên huyết áp luôn đây này. Công nhận Bạch Hiền chịu đựng giỏi ghê, vậy mà vẫn ngồi ăn cho được.
Xán Liệt lấy thìa nếm thử món canh, hắn cam đoan là tất cả đường trong nhà đã đổ dồn vào tô canh này hết rồi. Xán Liệt có tí xíu cảm động khi Bạch Hiền không hề chê bai một câu.
- Em không thấy mấy món này quá kinh khủng hay sao?
Bạch Hiền vẫn ngồi ăn như chưa có gì xảy ra, miệng nói đều đều:
- Đối với tôi thì nó ngon! Thế thôi....
Xán Liệt bất giác mỉm cười, tự dưng thấy Bạch Hiền dễ thương phết. Xán Liệt cũng cầm đũa và bắt đầu bữa ăn mang nhãn hiệu "Xán Liệt" cùng với Bạch Hiền.
Sau bữa ăn, Bạch Hiền bỏ lên phòng và để cho một mình Xán Liệt dọn dẹp chén dĩa. Xán Liệt vui lạ lùng khi Bạch Hiền không chê cơm Xán Liệt nấu. Trong lòng có một chút cảm động. Nhưng mà suy đi nghĩ lại thì không thể để Bạch Hiền ăn mấy món kinh khủng này mãi được, một lần là quá đủ. Xán Liệt quyết định thuê người làm.
20 phút sau Bạch Hiền trở xuống lầu với một bộ quần áo khác và tay thì cầm mũ bảo hiểm. Xán Liệt thấy lạ liền hỏi:
- Em đi đâu vậy?
- Đi mua ít đồ thôi! Sẽ về ngay....
Bạch Hiền nói rồi bước đi, Xán Liệt thấy vậy nên cũng chẳng hỏi nữa. Sau thành tích ba chiếc dĩa, hai cái chén, một cái tô bị vỡ thì cuối cùng hắn cũng dọn dẹp xong. Bỗng tiếng chuông điện thoại hắn reo inh ỏi, là số của mẹ Xán Liệt:
- Con nghe đây mẹ!
- Con bình tĩnh và nghe những gì mẹ nói đây. Bác của con vừa thông báo là anh họ của con vừa "vượt ngục" vào đêm qua. Hiện giờ không rõ tin tức và rất có thể sẽ qua bên đấy tìm con. Con nhớ trông coi cửa nẻo cẩn thận, lên kế hoạch phòng ngự đi nhá!
Xán Liệt nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên hơi bị sợ hãi.
- Mẹ đang đùa con à?
- Không hề! Lực lượng của Hắc Long Bang mà không thể moi ra nó thì chỉ còn con đường duy nhất là nó trốn về bên đó mà thôi! Chúc con may mắn nghe con trai.
"Tút... tút... tút"
- Mẹ... mẹ....
Mẹ Xán Liệt cúp máy trong khi hắn chưa kịp nói gì. Hắn tưởng tượng ra cái viễn cảnh căn nhà này bị "anh họ yêu quý" của hắn làm banh chành thì lại rùng mình. Nghĩ thế Xán Liệt   vội chạy đi đóng tất cả cửa trong nhà. Anh mình mà làm như thú dữ xổng chuồng.
...............................................
Một chàng trai xinh đẹp dang kéo vali đi ngoài đường, ẩn sau chiếc kính mát hàng hiệu là gương mặt baby đang nhăn nhó vì mệt. Cậu cứ thế mà lết thết một đoạn đường dài. Cậu có cảm giác là bị ai đó bám theo, thậm chí là còn rất gần. Cậu nhìn xung quanh, đoạn đường vắng vẻ không hề có một ngôi nhà nào. Bất giác cậu rùng mình một cái rồi bước đi thật nhanh. Tiếng bước chân vang lên sau lưng cậu ngày càng rõ, cuối cùng cậu ngừng lại. Sau lưng cậu là bốn gã đàn ông đang cười cợt với cậu.
Ôi chúa ơi! Qủy xuất hiện vào ban ngày. Nói không phải ghen chứ mấy tên này xấu mà xúc phạm người nhìn luôn ấy. Lại còn nở nụ cười khả ố nữa chứ! Cậu lắc đầu xua đi mấy cái ý nghĩ kinh hoàng.
- Mấy... mấy người là ai? Sao..... sao đi theo tui?
Tên có hàm râu lưa thưa cười cười:
- Lúc nãy chẳng phải em liếc mắt đưa tình với bọn anh sao? Bây giờ thì bọn anh tới rồi đây!
Cậu bật cười ha hả lên, giống như là không kiềm chế nổi ấy. Cậu ngồi xuống mặt đường mà ôm bụng cười ra nước mắt làm bốn tên nghệch mặt ra. Cậu chỉ vào từng tên rồi bảo:
- Hahaha.... Cuồng dâm sinh hoang tưởng hả cha nội? Nghĩ sao mà nói ra câu đó vậy ba? Hahaha....
Bốn tên bị "quê" nên quát:
- Thằng ranh kia! Mầy cười cái gì hả? Tao sẽ cho mầy biết thế nào là lễ độ...
Cậu thấy tình hình có vẻ không ổn nên đưa tay cầm chắc cái vali thủ thế.... bỏ chạy. Cậu tự đếm rồi quay lưng chạy thụt mạng, bốn tên lập tức đuổi theo cậu. Cậu chạy bán sống bán chết,   mà sức chạy. Bốn tên la hét phía sau cậu:
- Thằng ranh! Không hồn đứng lại cho tao!!!!
- Hộc... hộc...
Cậu vừa chạy vừa thở, mệt lả người đi và có phần chạy chậm lại. Hai bên rượt nhau cả một đoạn đường dài. Cuối cùng cậu lạng qua lạng lại rồi ngồi phịch xuống đất thở dốc. Bốn tên kia cũng sải lai lăn lóc trên mặt đường.
- Hộc... hộc... nhỏ con... mà chạy nhanh vậy thằng kia? - tên đó thở hổn hển.
- Đỡ ......hơn......mấy người! Rượt .....theo có lợi ích.....gì không mà rượt hoài vậy?
Hai bên ngồi tán gẫu hồi lâu, sau mười phút thì đứng lên.
- Hết giờ giải lao!
Hai bên lại rượt nhau chạy nữa. Đám này ăn ở không làm chuyện tào lao. Cả con đường yên ắng bị tiếng chửi bới, hò hét làm náo động cả lên. Bốn tên đó sắp bắt được cậu thì phía xa vang lên tiếng môtô đang gầm rú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek