Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Brừm.....rừm.."
Chiếc xe chạy đến gần cái đám hỗn độn thì vòng qua một vòng rồi làm một cú phanh sát mặt đất đẹp mắt. Cả đám mắt chữ A mồm chữ O hết biết nói gì luôn. Bạch Hiền tháo mũ bảo hiểm ra rồi vuốt tóc một phát, mấy tên côn đồ ngơ ngác nhìn không chớp mắt.
- Oa.... Đẹp quá!
- Thật là quyến rũ!
Cậu cũng thì thầm, đôi mắt đầy vẻ ngưỡng mộ:
- Thật là có phong cách!!!! Ta kết rồi nha!
Bạch Hiền đá chống rồi bước xuống xe, Bạch hiền nhìn bốn tên đang nắm tay nắm chân chàng trai đó thì tỏ vẻ hơi bất mãn:
- Thanh thiên bạch nhật mà làm cái giống gì thế hả? Bỏ tay ra ngay đi!!!!
Bốn tên thấy Bạch Hiền quát lớn như vậy thì đâm ra cáu. Nhìn mặt mày vậy mà hung dữ quá chừng.
- Cậu em không hồn thì tránh ra! Không thì coi chừng vạ lây đấy! Ta đây không nương tay với....
"Bốp"
Chiếc mũ bảo hiểm văng vào mặt khi hắn nói chưa hết câu. Ba tên còn lại thấy vậy liền xông lên. Bạch Hiền cứ ung dung thế thôi.
"Bốp....binh... phịch... phịch"
Bốn tên lăn lê bò lết, mặt mày thâm tím, đầu tóc rũ rượi. Chàng trai đó trố mắt nhìn xung quanh tỏ vẻ thích thú:
- Woa!!! ^^
Bạch Hiền lạnh lùng quay đi thì cô bé chạy lại níu tay:
- Anh ơi! Anh giỏi quá à! Ngưỡng mộ anh thật!
Bạch Hiền chẳng nói gì bước đến nhặt nón bảo hiểm, cậu nhóc đó không ngừng ríu rít:
- Anh ơi! Hay là anh cho em đi theo anh luôn nha! Nhận em làm đàn em đi, em muốn được oai giống anh!
Bạch Hiền nhìn cậu bé đó rồi nhếch miệng thật nhẹ:
- Trở về nhà đi!  đi bụi đời không tốt đâu.
Cô gái đó cười khì khì:
- Chị nhận em làm đàn em đi rồi em quay về! Em kết chị rồi đó!
Bạch Hiền lạnh lùng bảo:
- Tôi không phải là giang hồ hay là du côn mà đi thu nhận đàn em như cậu nói, tôi đi trước đây.
Bạch Hiền toan nhấn ga thì cậu bé đó thình lình chặng đầu xe lại.
- Ở đây em không có người thân, anh không giúp em thì em sẽ lang thang ngoài đường suốt đêm đấy!
- Tùy cậu!
Bạch Hiền quay đầu xe lại định phóng đi thì bất ngờ cậu bé đó hét lớn:
- THẾ ANH GIÚP EM MỘT VIỆC CUỐI CÙNG ĐƯỢC KHÔNG Ạ???
Bạch Hiền thấy nếu bỏ đi thì cũng hơi tàn nhẫn, thôi thì giúp đại vậy. Bạch Hiền   quay người lại hỏi:
- Muốn giúp chuyện gì?
Cậu nhóc mừng quýnh chạy lại đưa cho Bạch Hiền   tờ giấy địa chỉ nhà ai đó. Bạch Hiền   xem xong thì không khỏi ngạc nhiên, Bạch Hiền   cố xem thật thật kĩ rồi quay sang hỏi cậu bé:
- Nhóc quen ai ở địa chỉ này?
- Em quen với Phác Xán Liệt  ạ! Anh biết chỗ này à?
- Lên xe đi! Tôi chở nhóc đến đó!
Cậu nhóc hí hửng nhặt vali . Được người ta giúp đỡ nhiệt tình như vậy thì sao mà không vui cho được.
Bạch Hiền thì hết tưởng tượng ra cái này đến cái kia, chồng Bạch Hiền   giao du với mấy teen boy thế này à? Thật không thể tin được! Tuy bình thường Bạch Hiền   vô tâm, lạnh lùng với hắn nhưng sao hôm nay sự xuất hiện của chàng trau này lại khiến Bạch Hiền   bực bội như thế chứ. Nhất định phải ba mặt một lời, phải hỏi hắn cho ra lẽ.
Bạch Hiền phóng xe như bay trên đường làm người dân trên đường vô cùng hoảng sợ. Tâm trạng Bạch Hiền   đã không tốt thì cách Bạch Hiền   điều khiển xe lại càng trở nên rùng rợn gấp bội phần. Ấy thế mà thằng nhóc phía sau Bạch Hiền   lại cười sằng sặc coi bộ rất thích:
- WOA..... haha... Đã quá anh ơi! Anh lái môtô cừ thật đấy!
Về phần Xán Liệt thì đang dùng 80 cái ổ khóa để khóa tất cả cửa nẻo trong nhà lại. Cửa sổ cũng khóa luôn, hắn đi qua đi lại trong nhà không ngừng lẩm bẩm:
- Đợi Bạch Hiền   về rồi khóa cổng lại luôn! Có nên lắp loại tường chống đạn không nhỉ? Hay là lót thép vào trong cánh cổng? Sao Bạch Hiền   lâu về thế không biết? Cầu mong trời phật đừng để thăng yêu tinh đó qua đây! Nếu không thì cuộc sống của con chỉ toàn là ác mộng. Trời phật phù hộ!!!!
"Kéttt..."
Xán Liệt nghe tiếng phanh xe biết Bạch Hiền   đã về liền lật đật chạy ra mở cổng. Cánh cổng vừa mở ra, bốn mắt nhìn nhau trào máu họng.
- Trời!!!!
Xán Liệt bủn rủn tay chân xém khụy xuống, may mà đu vào cánh cửa. Mặt hắn không còn một giọt máu nhìn chàng trai trước mặt. Trái ngược với thái độ của hắn, chàng trrai đó cực kì vui luôn.
- Oaaa! Xán xán à! Nhớ cưng quá đi!
Cậu ta vừa nói vừa chạy đến ôm cổ Xán Liệt, hôn hắn thắm thiết. Hắn thộn mặt ra không nói nên lời. Bạch Hiền   cởi mũ bảo hiểm, mặt tức giận thấy rõ. Đúng là chả xem Bạch Hiền   ra kí lô nào hết. Bạch Hiền   quát lên làm cậu ta giật thót cả tim:
- Buông ra đi! Cậu có biết là cậu đang ôm chồng tôi không hả???
Xán Liệt và chàng trai đó đồng loạt nhìn Bạch Hiền  . Hắn hớn hở thấy rõ còn chàng trai đó thì vô cùng ngạc nhiên. Cả hai đồng thanh:
- Chồng sao????
Bạch Hiền bước đến nắm tay Xán Liệt giơ lên rồi bảo:
- Đúng vậy! Anh ta là chồng tôi đấy? Không thấy nhẫn cưới à?
Chàng trai đó có vẻ hơi tức giận, đưa đôi mắt trách móc nhìn hắn:
- Xán Xán!!! Sao cưng không nói cho anh biết???
- Anh??? - đến phiên nó ngạc nhiên.
*Độ Khánh Thù (D.O): 16t  rất là kute, môi hình trái tim nhưng mà quậy không ai bằng luôn. Không sợ trời, không sợ đất ngoài hai cái đó ra thì cái gì cũng sợ (hix). Hiếu động và rất hồn nhiên, đôi khi tính cách lại y như con trai. Anh họ của Xán Liệt. Trốn từ bên Mỹ về đây vì bên đó đã đặc kín tiền án tiền sự rồi. Thích làm đẹp, thích shopping, thích đi spa,... nhưng không thích trả tiền. Vì thế toàn bóc lột người khác. Không biết võ, sợ côn trùng, ghét học,.... 
...........................................
Cả ba đã an tọa tại phòng khách, Bạch Hiền   nhìn sơ qua căn nhà kín mít rồi quay sang hỏi Xán Liệt:
- Anh định đốt than tự vẫn à?
Ngụm trà trong miệng hắn xém phun ra ngoài, trí tưởng tượng Bạch Hiền   phong phú ghê đi. Hắn cười rồi bảo:
- Không! Anh nghe mẹ gọi điện thoại bảo anh ấy "xổng chuồng" nên lên kế hoạch bảo vệ căn nhà ấy mà! Ai ngờ em là người dẫn giặc về nhà mới nguy chứ!
Khánh Thù ném cái gối vào mặt Xán Liệt tỏ vẻ tức giận:
- Mọi người coi anh là thú dữ à? Anh nể tình em lắm nên mới về đây tìm em nhá!
-Anh không nể tình thì sẽ tốt hơn đấy! - Xán Liẹt cười khổ.
- Trông cậu ta mới 16 tuổi thôi mà! Sao lại gọi là Anh?? - Bạch Hiền   thắc mắc.
Xán Liệt bắt đầu giải thích, mọi chuyện cũng chả phức tạp lắm.
- Ba của anh ấy là anh trai của mẹ anh! Thế nên suy ra anh là em của một thằng nhóc 16 tuổi.
Xán Liệt thở dài tỏ vẻ chán nản, Khánh Thù đó chống cằm chớp chớp hai mắt nhìn Bạch Hiền  :
- Em dâu à? Lúc nãy thực sự em rất là oai đấy! Hay là thu nhận anh đi nha!
- Đã nói tôi không phải là đại ca giang hồ mà thu nhận cái gì chứ! - Bạch Hiền   nhăn nhó.
- Đi mà! Anh năn nỉ em đấy! Em muốn anhlàm gì cũng được hết, miễn là cho anh đi theo em là được rồi. - cậu nhóc nắm tay Bạch Hiền   lay lay.
Thiệt tình lần đầu tiên Bạch Hiền   cảm thấy rắc rối như thế đấy. Xán Liệt nhìn hai người tỏ vẻ khó hiểu:
- Hai người đang nói về vụ việc gì vậy?
Cậu nhóc hắng hái kể lại cho thằng em họ của mình nghe, đã vậy còn dặm mắm thêm muối nữa. Bạch Hiền   lắc đầu bó tay vì Bạch Hiền   đang đánh nhau với hơn 200 tên côn đồ trong câu chuyện của cậu ta. Anh họ của Xán Liệt khá thú vị đấy chứ!
Cuối cùng cậu ta nhìn hắn rồi năn nỉ:
- Xán Xán à! Cho anh ở đây nha! Anh kết Bạch Hiền rồi đấy
Xán Liệt trầm ngâm suy nghĩ cho thật kĩ lưỡng, chứa quái vật trong nhà thì làm sao vợ chồng hắn sống yên đây? Hắn nhìn Bạch Hiền   như hỏi ý, Bạch Hiền   ngả người ra ghế sôfa rồi bảo:
- Tôi không biết lịch sử của anh vẻ vang đến mức nào nhưng nếu anh chọc giận tôi thì biết hậu quả rồi đấy!
Khánh Thù mừng rối rít nắm hai tay Bạch Hiền  :
- Cám ơn nha "em dâu"! Em chẳng những cá tính mà còn tốt bụng nữa! Anh yêu em quá đi mất!
Bạch Hiền và Xán Liệt nhìn nhau rồi nhún vai, cậu nhóc hí hửng lôi tay hắn đi sắp xếp phòng mới cho mình. Mới có 16 tuổi mà quần áo, sự kiện, toàn là hàng cao cấp không ấy chứ. Con trai của tập đoàn Hắc Long có khác ha. Tính tình cũng lạ lùng sủng nữa, có biệt thự nhà cao cửa rộng hong ở xách đồ đi bụi chơi dzị đó.
Mà tiểu sử của thằng tiểu yêu này dữ dội lắm à nha. Chuyển trường liên tục vì tội phá phách, làm cháy trường, nổ phòng học, sập nhà xe, banh toa lét..v..v... Quậy xuyên quốc gia, thủng quốc tế luôn. Nhiều trung tâm mua sắm bị giải tỏa, quán bar đóng cửa chỉ vì cái tính phá hoại của Khánh Thù. Vừa lên trung học được 3 tháng thì phải chuyển 16 cái trường. Thiếu gia tập đoàn Hắc Long rất nổi tiếng tại đất Mỹ.
Khánh Thù vừa thu dọn xong đồ đạc thì đã níu tay Xán Liệt:
- Xán Xán à! Đưa anh đi mua sắm đi!
Hắn vò đầu bứt tai khổ sở:
- Anh tự đi đi!
- Đi mà! Anh đâu rành đường ở đây đâu. Dắt anh đi đi!!!!! - Khánh Thù níu tay hắn, giọng nói thì hết sức thống thiết.
- Anh rủ được Bạch Hiền   đi thì em đi!
- Hứa nha!
Cậu nhóc hí hửng chạy xuống lầu bay lại ngồi kế bên Bạch Hiền  .Bạch Hiền   vẫn ngồi đó lạnh lùng xem tivi. Khánh Thù giở giọng ngọt ngào:
- Em dâu đáng yêu! Em dâu dễ thương của Anh!
Bạch Hiền cầm điều khiển chuyển kênh, mắt vẫn không nhìn Khánh Thù:
- Có gì nói lẹ đi!
- Anh muốn đi shopping! Đi với anh nha!
- Không rảnh. - ngắn gọn, xúc tích nhưng chứa nhiều ý nghĩa.
- Đi mà! Anh năn nỉ mà! Đi với anh đi nha! Nha... nha....
Bạch Hiền thật tình là cảm thấy rất khó chịu, níu tay níu chân như vậy thì làm sao tập trung xem tivi được. Bạch Hiền   lại càng không thích tới ba cái chỗ mua sắm đó. Thằng nhỏ anh chồng này thiệt tình rõ rắc rối. Cuối cùng Bạch Hiền   cũng móc điện thoại ra bấm bấm gì đó. 20 phút sau thì chuông cửa vang lên.
"Tính...toong"
Xán Liệt lật đật chạy ra mở cửa, là bốn đứa nhí nhố đây mà. Sao tự dưng cái lũ này lại kéo tới đây cơ chứ? Hắn không cho vào mà dựa vào cửa hỏi:
- Tụ tập băng đản làm gì thế?
- Anh Bạch Hiền gọi tới
Tử Thao vừa gặp Khánh Thù thì hét lên chạy tới ôm rồi rít:
- Khánh Thù! Em về nước khi nào thế? Nhớ em quá đi mất!!
- Anh Tử Thao! Em cũng nhớ anh nữa! - Khánh Thù ôm Tử Thao thắm thiết.
Bỗng chốc cậu chàng buông Tử Thao ra rồi chạy đến ôm Diệc Phàm và Thế Huân một lượt:
- Anh Thế hUan, anh Diệc Phàm! Em cũng nhớ hai anh nhiều lắm!!!
Thế Huân đưa tay xoa đầu cậu nhóc:
- Càng lớn càng đẹp ra nha!
Lộc Hàm "tự dưng" thấy nóng người, cậu bước đến kéo Thế hUân ra khỏi đó rồi nói:
- Buông ra coi! Thàng nhóc này là ai đây?
Khánh Thù chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lộc Hàm, cậu quay sang hỏi Thế Huân:

- Người yêu anh hả? Xinh quá!!!
Thế Huân cười khổ:
- Bố anh thì có!
Lộc Hàm lườm anh một cái muốn rách mặt, cậu quay sang nhìn Khánh Thù:
- Còn cậu là ai thế?
- Vợ chưa cưới của anh Thế huân! - Khánh Thù chạy đến câu tay anh một cách thân mật, cậu nhóc định bày trò chọc Lộc Hàm   ấy mà.
Thế hUân hốt hoảng cố gỡ tay Khánh Thù ra, không biết từ khi nào mà anh cảm thấy sợ Lộc Hàm sẽ hiểu lầm. Khánh Thù cứ cười toe toét làm anh toát cả mồ hôi hột. Lộc Hàm không nói gì quay lưng bỏ đi đến chỗ của Bạch Hiền. Thế Huân trông theo, anh cảm thấy có chút gì đó hơi khó xử.
- Em đùa gì kì vậy Khánh Thù? Cậu ấy giận anh rồi kìa! - lông mày của Thế hUân  nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng trước sự đùa giỡn của Khánh Thù.
- Muốn em giải thích dùm không? - Khánh Thù cười ranh ma.
Thế hUân lập tức gật đầu, cậu nhóc tiếp:
- Thế đưa em đi mua sắm đi!
- Cũng được.
Sau khi được Bạch Hiền giao phó, Diệc Phàm và Tử Thao phải đưa Khánh Thù đi mua sắm. Thế nhưng cậu nhóc cứ một mực muốn Bạch Hiền   đi cùng, Xán Liệt cũng năn nỉ Bạch Hiền   hết lời. Vậy nên 7 người cùng đi. Xán Liệt lấy môtô chở Bạch Hiền  , Thế hUân và Lộc Hàm thì đi xe của anh chàng, Diệc Phàm - Tử Thao và Khánh Thù thì đi xe của Lộc hàm.
Tất cả đều bình hường ngoại trừ Lộc hàm và Thế Huân, suốt đường đi anh cứ tìm chuyện nói với cậu nhưng cậu không trả lời. Zậy là hiểu rồi ha, giận chứ gì. Anh không ngừng chửi rủa Khánh Thù, thằng nhóc đùa hơi quá đáng rồi.
Tử Thao và Khánh thù thôn tính hết tất cả các shop thời trang trong trung tâm mua sắm, Bạch Hiền và Xán Liệt thì đến khu vật dụng gia đình xem có cần mua thêm gì không. Năm người kia đi cùng nhau, Lộc hàm hôm nay không chịu mua quần áo thì đúng là chuyện lạ. Thế Huân cố đẩy cậu vào mấy shop quần áo hàng hiệu mà cậu yêu thích nhưng Lộc hàm lại tỏ ra hờ hững không quan tâm. Thế Huân cũng thấy khó chịu phần nào, anh không quen nhìn thấy cậu như thế.
Cùng lúc đó, Khánh Thù tiến đến câu tay Thế Huân cười rất tươi:
- Anh à! Dẫn em đi mua trang sức nha!
- Ha... hả??
Anh chưa kịp phản ứng thì đã bị Khánh Thù lôi đi xềnh xệch, anh ngoái đầu lại thấy Lộc hàm đang rất bực mình. Lần này thì anh chết chắc rồi. Lộc hàm đứng đó lầm bầm chửi rủa:
- Tên Móm đáng ghét! Sao không chịu năn nỉ mình đi chứ?
Về phần bốn người kia thì tiến đến khu vực trang sức. Tử thao và Khánh Thù tha hồ mà lựa. Diệc Phàm nhìn Thế Huân rồi lắc đầu, hai anh em sẽ sớm phá sản vì trai mất. Diệc Phàm huých tay Thế Huân:
- Anh bỏ ông Lộc Hàm đâu rồi?
- Ấy chết! Cậu ấy đi đâu rồi? - Thế Huân ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Diệc phàm cười cười, lên giọng trêu chọc:
- Xem chừng tình hình là ông Lộc Hàm thích anh rồi đó!
Thế Huân ậm ờ, anh cũng cảm thấy dường như bản thân nảy sinh tình cảm với "cậu chủ" thì phải. Cũng tại cái thằng Khánh Thù trời đánh mà ra cả, suốt bao nhiêu năm cũng không bỏ cái tính nghịch ngợm. Vừa gây xong tội lỗi tày trời mà bây giờ mua sắm cười tít cả mắt.
- Em thử cái này đi Khánh thù! Cái này cũng đẹp nữa nè! - Tử Thao đưa cho Khánh Thù 2 chiếc vòng cổ bằng vàng cos hình đầu lâu
Khánh Thù ngắm nghía một hồi rồi quay sang Thế Huân:
- Anh xem hai cái này em đeo cái nào thì đẹp?
- Em đeo khẩu trang là đẹp nhất!
Khánh Thù đập vào vai Thế HUân  một cái rồi bảo:
- Anh nói với em thế hả? Tin em nói với anh đó là em đã có thai với anh hay không?
Thế hUân vội bịt miệng Khánh Thù lại rồi nhìn xung quanh kiểu như sợ Lộc hàm sẽ nghe thấy. Anh nhăn nhó khổ sở:
- Ừ thì em đẹp nên em đeo cái gì cũng đẹp, được chưa? Khổ em quá!
- Thế em lấy cả hai cái này luôn nhé! Đưa thẻ tín dụng đây!
Anh đưa cho cậu cái thẻ của mình, xem ra anh sắp sửa trở thành ăn mày rồi thì phải. Đúng là khổ sở thật!
Về phần Bạch Hiền   và Xán Liệt đang dạo khu vật dụng gia đình, Bạch Hiền   thấy mấy cái nôi em bé dễ thương quá nên cứ đứng nhìn mãi. Hắn cười rồi bảo:
- Em muốn mua mấy cái nào?
Bạch Hiền nói Xán Liệt vớ vẩn rồi bỏ đi. Tuy thế nhưng Bạch Hiền   lại nở nụ cười nhẹ không để hắn kịp nhìn thấy. Bạch Hiền   cũng muốn có một baby nhưng không phải là bây giờ, với lại có nên "hợp tác" cùng Xán Liệt không thì để Bạch Hiền   suy nghĩ kĩ đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek