Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Sáng hôm sau:
Ánh sáng rọi vào căn phòng của đôi vợ chồng trẻ. Bạch Hiền lấy tay che mắt lại vì chói. Như cảm thấy có cái gì lạ lạ, Bạch Hiền   nhìn sang bên cạnh. Xán Liệt và Bạch Hiền   nằm chung một cái gối, tay hắn vòng sang ôm eo Bạch Hiền   để ngủ. Cái gối ôm hôm qua cũng chả biết đã bị Xán Liệt quăng đi đâu rồi. Tên Xán Xán này nguy hiểm quá nhỉ?
Bạch Hiền nằm bất động hồi lâu, muốn tung cho Xán Liệt một cước quá đi chứ. Hơi thở của hắn cứ phả vào mặt Bạch Hiền   đều đều. Cự ly của cả hai rất gần, gần đến nổi nếu Bạch Hiền   quay mặt sang thì môi sẽ chạm môi ngay lập tức. Tim Bạch Hiền   lại đập liên hồi, mặt Bạch Hiền   hơi nóng nóng. Bạch Hiền   ngó sang cái đồng hồ bên cạnh. Thôi tiêu rồi!
- Xán! Xán Xán à! Thức dậy đi! - Bạch Hiền   vỗ vào mặt Xán Liệt.
- Hơ.... chuyện gì thế? - Xán Liệt dụi mắt ngồi dậy, đưa bộ mặt say ke nhìn xung quanh.
Bạch Hiền tốc chăn ngồi dậy chạy vào nhà vệ sinh:
- Nhìn đồng hồ đi rồi biết!
Cái đồng hồ chỉ đúng 8h, hắn chết điếng:
- Thôi rồi!
Lập tức chạy đi thay đồng phục, soạn bừa vài cuốn sách để vào cặp. Cả hai lên chiếc môtô chạy như điên khiến ai cũng phải tránh hết vào lề.
*Tại Paradise School:
- Tên Thế Huân đáng ghét, khó ưa! Báo hại người ta quỳ gối muốn rụng cặp chân luôn.
- Xin lỗi mà! - Thế Huân xụ mặt.
- Sao không trang điểm cho kĩ vào để chiều rồi đi học luôn? Đã dặn bao nhiêu lần là đừng đi trể rồi mà không chịu nghe. - Lộc Hàm nghiến răng nghiến lợi.
Số là Lộc Hàm và Thế Huân đi trể nên bị thầy Văn phạt quỳ gối trước cửa lớp. Cậu chàng uất ức vì tại Zibi mà cô mới đi trể. Thầy Văn là người nổi tiếng có tính kỷ luật, đi trể ngay tiết ông ta thì coi như xui rồi.
- Các em biết không? Hiện nay giáo dục được quan tâm số một ở các quốc gia từ nhỏ đến lớn. Dù sao các bậc thánh nhân cũng đã từng có câu:"Học không bao giờ muộn cả......
- Thế sao em đi trể thầy lại không cho em vào lớp ạ? - Lộc hàm ló đầu vào ngắt lời ông thầy làm cả lớp bật cười.
"Hahaha....hahaha"
Ông thầy nổi điên chỉ tay về phía cửa:
- Em quỳ ở đó cho đến hết tiết này cho tôi! Đã đi trể mà còn kiếm chuyện nữa hả?
Lộc Hàm bĩu môi rồi quay ra ngoài. Thiệt tình quỳ như vậy chắc đẹp mặt lắm nhỉ? Đang thở dài ngao ngán thì Bạch Hiền   và Xán Liệt vừa vào đến. Thế hUan nhìn Xán Liệt cười gian:
- Đêm qua làm gì mà hôm nay thức trể thế?
- Làm cái đầu mầy! Đi vào lớp không thì bảo? - Xán Liệt mắng.
- Con đang bị phạt cha nội ơi!
- Mầy quên trường này ai đứng tên à? Nói một tiếng là cho vào ngay thôi mà!
- Thế mà không nói sớm, làm hại quỳ từ sáng đến giờ.
Bốn người kéo nhau vào lớp. Hai tiết Văn đầu có vẻ tạm ổn vì Bạch Hiền   bận ngủ còn Lộc Hàm thì bận soi gương. Hôm nay có thú vui mới đấy, vừa soi vừa lầm bầm thế này nữa này:
- Ai dám chạm vào mặt ta, ta sẽ giết kẻ đó.
- Hôm nay uống lộn thuốc hả trời? - Thế Huân nhìn Lộc Hàm một cách kì lạ.
*Tiết chủ nhiệm:
Cô giáo chủ nhiêm bước vào lớp mặt mày hớn hở:
- Lớp chúng ta lại có học sinh mới nữa này các em! - cô vẫy tay - Em vào đây đi!
Cả lớp hồi hộp chờ đợi không biết bạn học mới như thế nào. Trai hay gái? Đẹp hay xấu? Bốn người tụi Xán Liệt không hề đếm xỉa mà cứ ngồi làm việc riêng. Một giọng nói con trai cất lên:
- Xin chào các bạn! Mình là Độ Khánh Thù . Năm-nay-mình-18-tuổi. Hân hạnh được làm quen. - cố tình nhấn mạnh.
"RẦM"
Bốn đứa bàn cuối té ghế hội đồng, đứa nào đứa nấy mắt mở to hết cỡ mồm thì há hốc. Khánh Thù còn nhìn họ cười tít mắt nữa chứ. Xán Liệt lẩm nhẩm:
- Ngày tận thế đã qua rồi mà!
- Thằng tiểu yêu đó dám làm hồ sơ giả để vào tận đây học lớp 12 cơ đấy! - Thế Huân toát mồ hôi.
"Chẳng lẽ anh ta muốn bám theo mình sát đít như thế à?" - Bạch Hiền   nhíu mày nghĩ thầm.
"Thằng nhỏ đó định giành Thế Huân với mình thật sao?" - Lộc Hàm khó chịu lầm bầm.
- Ở sau lưng Lộc Hàm và Thế Huân còn một bàn trống, em ngồi đó một mình nhé! - cô giáo mỉm cười thân thiện.
- Dạ vâng.
Khánh Thù cười tươi rồi bước vào chỗ ngồi, thuận mắt nên đá lông nheo với hai vợ chồng em dâu một phát làm cả bọn muốn té chập hai. Kinh khủng! Thiệt là kinh khủng!
Cô giáo xem đồng hồ rồi lắc đầu:
- Hình như còn một em học sinh mới nữa thì phải! Sao trể thế nhỉ?
Buổi học tiếp tục diễn ra. Khánh Thù lôi trong balô ra nào là snack, nước ngọt, kẹo,...
Cậu nhóc nấp sau cái lưng to lớn của Thế Huân vừa ăn uống vừa lướt web. Nghe tiếng nhóp nhép phía sau nên Thế Huân tò mò quay lại nhìn, anh nhíu mày nói:
- Ê tiểu quỷ! Em đang làm cái hành động gì thế hử? Tin anh méc... ưm....
Đang nói giữa chừng bị Khánh Thù dồn miếng khoai tây chiên dô họng nên im luôn. Bó tay! Anh vừa nhai vừa cười khoái chí:
- Mua ở đâu ngon thế? Cho anh cả bịch luôn nhé!
- Anh cứ lấy ăn cho ngoác mồm anh ra luôn cũng được! - cậu nhóc chăm chú vào cái điện thoại hơn là cuộc nói chuyện của Thế Huân.
Lộc Hàm thấy Thế Huân cứ thì thầm ăn uống cùng Khánh Thù nên đâm ra bực tức, cậu quay xuống định rủa hai người một trận thì Khánh Thù đã đưa cho cậu chai nước hoa quả. Cậu nhóc cười tươi:
- Cho anh này! Không hóa chất, không phẩm màu, không chất độc hại, không gây ô nhiễm môi trường. Ngon lắm!
Lộc Hàm chết trân dưới nụ cười của Khánh Thù, sao mà thằng nhỏ đó cười đáng yêu thế nhỉ? Trông chẳng giống tình địch của người khác chút nào. Lộc Hàm đưa tay nhận lấy trong vô thức:
- Cám ơn nha!
Khánh thù cười cười rồi lại ăn uống và say sưa cùng chiếc điện thoại. Bỗng cô giáo reo lên:
- A! Em là học sinh nhận được học bổng đây phải không?
- Dạ vâng là em! - một giọng nói con trai vang lên ở cửa.
Bốn người cũng không đếm xỉa cho mấy, Khánh Thù thì khỏi nói úp mặt zô đống đồ ăn luôn. Cậu lại cười tươi:
- Em giới thiệu về mình đi!
- Em là Kim Chung Nhân, em chỉ mới 17 tuổi thôi! Mong được các anh chị giúp đỡ. - Chung Nhân gãi đầu cười  cực kì đáng yêu làm mấy "chị" nữ trong lớp há hốc mồm.
- Thành tích của em khá lắm nên đã được nhảy cóc lên thẳng lớp 12, lớp chỉ còn mỗi một chỗ ngồi thôi nên em ngồi ở đấy nhé! - cô chỉ về phía bàn của Khánh thù mà cậu nhóc vẫn không hay biết.
- Dạ vâng.
Bỗng cậu nhận ra cái bản mặt của Khánh Thù. Hai chân chôn tại chỗ, mắt mở trừng trừng. Thoạt đầu thì muốn chết điếng nhưng rồi cậu lại nở nụ cười ranh ma. Phen này trời giúp cậu rồi, khỏi đi tìm chi cho mệt. Khánh Thù đang chăm chú vào cái điện thoại thì có một bóng người xuất hiện trước mặt:
- Có duyên nhỉ?
Một giọng nói vang lên bên tai, nghe cứ như là lời oán trách từ cõi âm ti ấy. Khánh Thù   ngước lên:
- Ặc...ặc....
Vừa ho vừa vuốt ngực, Khánh Thù   sặc nước khi gặp lại bộ mặt của kẻ thù truyền kiếp. Khánh Thù chỉ tay vào mặt Chung Nhân:
- Anh.... anh.... sao...sao....
- Định hỏi sao tui ở đây phải không?
- Ờ.... ờ. - Khánh Thù   gật gật cái đầu.
- Tui chết rồi nên hiện hồn về tìm cậu báo thù đấy!- Chung Nhân trừng mắt.
- Hơ...hả? Anh.... anh.... sao .......sao....
- Định hỏi sao tui vào lớp học của cậu chứ gì?
- Ờ... ờ. - Khánh Thù   lại gật đầu.
- Trời sắp đặt cho tôi gặp lại cậu đấy! Tôi không tha cho cậu đâu, tôi sẽ trả lại cho cậu cả vốn lẫn lời. - Chung Nhân nghiến răng.
- Anh... anh... định... định....
- Định hỏi tôi sẽ làm gì cậu hả?
- Ờ... ờ. - lại gật đầu.
- Cứ chờ đi rồi biết! - Chung nhân quăng cái cặp lên bàn. - Xích qua kia!
Khánh Thù siết chặt nắm đấm cắn răng cắn cỏ xích qua một bên. Cô giáo và các anh chị trong lớp đang nhìn nên không được manh động. Phải bình tĩnh cái đã. Cô giáo nghiêm giọng:
- Các em quay lại bài nào!
Mặt Khánh Thù   nóng phừng phừng, mồ hôi Khánh Thù   rịnh ra ướt cả trán. Nếu không phải đang trong lớp học Khánh Thù   dám chắc sẽ tìm một vật thể cứng nào đó để đập chết tên khó ưa trước mặt một lần nữa. Nghĩ lại ngày hôm đó thì Khánh Thù   lại rùng mình, đưa ánh mắt nhìn cậu ta chằm chằm.
- Nhìn cái gì mà nhìn?
Chung Nhân biết Khánh Thù   đang nghĩ về cái gì, bất giác mặt cậu cũng đỏ lên ngượng ngùng. Khánh Thù   nuốt hết trôi mấy bịch bánh, Khánh Thù   úp mặt xuống bàn.
"Sao số mình khổ quá vậy nè? Đi học mà cũng không yên nữa, gặp lại cái tên biến thái này mình biết làm sao đây? Lần trước lấy gạt tàn thuốc đập đầu hắn chắc hắn không dễ gì tha cho mình đâu. Lần này mình tiêu thật rồi! Hic..hic"
"Reng....reng...reng"
Chuông báo giờ giải lao, cả lớp đều kéo nhau ra ngoài. Trong lớp chỉ còn sáu người: Bạch Hiền, Xán Liệt, Lộc hàm, Thế Huân, Khánh Thù   và Chung Nhân. Cậu nhóc lấy cuốn sách ra rồi dán mắt vào đó. Khánh Thù   bị bốn người lôi lên bàn trên tra khảo.
- Em có quyền giữ im lặng nhưng những gì em nói sẽ là bằng chứng trước tòa. - Thế Huân ấn Khánh Thù   ngồi xuống ghế giáo viên, bốn người đứng xung quanh.
- Nè! Mọi người định làm gì em thế hả? Có ngon lấy súng ra bắn bỏ em luôn đi. - Khánh Thù   lè lưỡi thách thức.
Chung nhân thấy đám người tụi Xán Liệt lộn xộn thì đâm ra tò mò. Ngoài mặt thì đọc sách nhưng tai thì đang dỏng lên để nghe ngóng.
- Anh nói đi! Anh đã chui lỗ chó vào đây phải không?
"Bốp"
Khánh Thù tặng cho hắn một cái tát muốn văng hai con mắt ra ngoài. Khánh Thù   réo vào lỗ tai Xán Liệt:
- Nghĩ sao mặt này mà chui lỗ chó hả???
Xán Liệt tiếp:
- Vậy Anh giải thích đi, anh mới 16 tuổi thôi, lại còn học dốt điển hình nữa, thế mà thằng cha nào can đảm cho anh vào lớp 12 thế hả? -Xán Liệt khoanh tay.
"Cái gì? Thằng nhỏ đó mới 16 tuổi thôi á? Vậy là nó nhỏ hơn mình một tuổi rồi!" - Chung Nhân tròn mắt ngạc nhiên.
- Anh đâu có làm gì đâu! Anh chỉ đem quả bom hẹn giờ gửi đến phòng hiệu trưởng thôi à! Tự dưng cái ổng cho anhhọc lớp 12 luôn.
- Định vào đây làm gì? - Bạch Hiền hỏi.
- Hì hì.... Thì anh muốn đi theo em dâu của anh đấy mà! - Khánh Thù   nắm lấy cánh tay của Bạch Hiền lắc lắc.
"Hả? Em dâu là sao? Mấy người đó có quan hệ với nhau à? Mà khoan sao trông mặt mấy người này quen thế nhỉ? Hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải. Phác xán Liệt thì mình đã biết rồi nhưng còn mấy người kia thì... " - Chung nhân đưa tay gãi đầu.
Lộc Hàm bỗng nhìn Khánh Thù   chằm chằm:
- Mà nè! Cậu với Thế Huân thật sự là có gì không?
- Dĩ nhiên là không rồi! Anh nhìn mặt ảnh đi, cho em em còn giận đấy!
- Thằng nhỏ này! - Thế hUân giơ nắm đấm lên hù dọa, vậy mà còn cố lè lưỡi trêu người ta lại mới ghê.
Lộc hàm nhẹ cả người, cậu lại cảm thấy vui một cách khó tả.Lộc Hàm quay sang nhìn Thế hUan cười một cái khiến anh muốn rụng rời. Mới mấy hôm trước cáu gắt, hành hạ anh mà bây giờ lại tươi tắn thế kia.  đúng là nắng mưa thất thường.
Cùng lúc đó, Diệc phàm và Tư Thao đã xuất hiện ở cửa. Ngày nào giờ này hai đứa cũng đều qua đây hết. Vừa gặp Khánh Thù   thì Tử Thao đã thốt lên:
- Khánh Thù  ! Em làm gì ở đây?
Cả hai tiến vào bên trong, Diệc Phàm chỉ vào Khánh Thù   rồi quay sang hỏi Xán Liệt:
- Bộ nó phá nhà anh chị lắm sao mà đi học cũng dắt nó theo vậy?
- Nè! Em nộp hồ sơ nhập học đàng hoàng nhá! - Khánh Thù  gân cổ lên để biện hộ cho bản thân.
- Ờ phải rồi! Đơn nhập học có tên là Bom Hẹn Giờ, đối tượng nhập học là con trai của Binlađen tên Binlanâu. - Thế Huan châm chọc.
Khánh Thù với tay đánh Thế huân một cái nhưng hụt. Mọi người ôm bụng cười sặc sụa, Khánh Thù tức tối nhăn nhó mặt mày. Người ta có làm gì đâu mà cứ chọc ghẹo quài thế không biết. Khánh Thù  nhắm mắt nhắm mũi quát:
- Em không phải truyền nhân của Binlađen như anh nói nhá!
- Vậy sao từ nhỏ đến lớn thích chơi bom với lựu đạn không thế? - Xán Liệt châm chọc.
- Kệ anh! Miễn sao được học chung với em dâu Bạch Hiền là được rồi! - Khánh Thù   lại cười toe toét ôm lấy cánh tay của Bạch Hiền.
Nó lắc đầu, đúng là con nít vẫn hoàn con nít. Bỗng Zibi nhớ ra điều gì đó nên nhìn Ailee:
- Lúc nãy em với thằng nhóc mới chuyển vào thì thầm cái gì thế?
Anh khẽ chỉ về phía Chung Nhân đang đọc sách. Khánh Thù   giật bắn mình đưa đôi mắt đề phòng nhìn Chung Nhân một cái. Khánh Thù   kể lại chuyện hãi hùng hôm ấy cho các bậc "tiền bối" nghe.
Trong khi đó Chung Nhân đang dùng điện thoại nhập nhập cái gì đó. Cuối cùng cũng dừng lại đọc đọc rồi nhìn về phía tụi Bạch Hiền.
"Xem nào! Từ trái qua là hai anh em của tập đoàn CC kiêm tập đoàn đá quý Phi Hổ (Thế Huân và Diệc Phàm), cậu chủ nhỏ của hãng mỹ phẩm Hoàng thị kiêm tập đoàn sản xuất xe ô tô lớn trên thế giới (Tử Thao), tiếp đến là con trai của nhà thiết kế thời trang lừng danh (Lộc Hàm), con trai độc nhất của tập đoàn Biện Gia lớn nhất Hàn Quốc và là người sở hữu 10 cái quán bar lớn trong thành phố (Bạch Hiền), đứng bên cạnh là.... Thiếu Bang Chủ của Hắc Long Bang lớn nhất thế giới Phác Xán Liệt người này thì mình quen, cuối cùng là thằng tiểu yêu đó Độ Khánh Thù con trai của chủ tịch tập đoàn Hắc Long lừng danh và là đối tác của ba mình. Sao mấy nhân vật này lại tề tựu ở đây nhỉ? Hèn gì lúc nãy trông mặt họ rất quen."
~!@#$%^^&**@@&++_&|+$#@
- Chuyện là vậy đó! - cuối cùng Khánh Thù   cũng kể xong câu chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek