Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Thao đưa tay sờ cằm làm mặt nghiêm túc:
- Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tuy là biết em biến thái nhưng cũng không ngờ là em lại biến thái đến như vậy.
Thử Thao làm cả đám ôm bụng cười ngặt ngoẽo trong khi cái đầu của Khánh Thù   đang bốc khói. Diệc Phàm huých tay Tử Thao:
- Hôm bữa thằng đó chửi nó biến thái bị ăn nguyên cái gạt tàn rồi đấy! Em muốn ăn cái gì mà cười lớn thế hả?
- À..ừm.. anh xin lỗi! - Vai Tử Thao lại run lên vì cố nhịn cười.
- Thôi! Lỡ thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm với người ta, từ từ chờ nó báo thù đi nha anh chị không giúp được gì cho em đâu. - Thế Huân vỗ vai Khánh Thù  .
Cả đám người tản ra làm mặt Khánh Thù ngơ ngác như con tê giác. Sao họ lại bình thản thế hả trời? Vậy mà cũng kêu người ta kể lại câu chuyện nữa. Thiệt đúng là bực mình quá! Đang đứng tự kỉ thì thấy Chung nhân đang nhìn. Cậu nhóc giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc ra hiệu cho Khánh Thù   lại gần.
- Có... có chuyện gì thế? - Khánh Thù hỏi.
- Đi mua cho tôi ly cà phê nóng đi! - Chung nhân chăm chú vào quyển sách.
- Tại sao tôi phải đi? - Khánh Thù bực bội.
- Nếu không muốn đoạn ghi hình cậu xông vào phòng tôi, đả thương tôi bị tung lên mạng thì đi nhanh đi đừng nói nhiều. - Chung nhân lật sang trang sách khác.
- Mắc... mắc gì tôi phải tin anh?
"Phịch"
Chung Nhân ném cái điện thoại lên bàn, trong đó quay lại ngày hôm đó Khánh Thù xông vào khi cậu vừa mở cửa ra rồi lôi cậu vào trong đóng cửa lại. Một lát sau thì lại đẩy Chung Nhân ra ngoài, một lát sau đó thì Khánh Thù hớt ha hớt hải cầm túi xách chạy thụt mạng. Thêm một lát sau nữa thì tiếp tân khách sạn phát hiên cậu bị thương và đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Khánh Thù chết điếng, cái này mà giao cho cảnh sát Khánh Thù chỉ có nước ngồi tù vì tội hành hung người khác và đột nhập trái phép. Thôi thì số phận đã an bày, Khánh Thù lủi thủi bỏ đi mua cafe. Cả đám trông theo bóng của Khánh Thù rồi bật cười, Xán Liettj nhìn Chung nhân:
- Ê nhóc! Nhờ em dạy dỗ anh ta giùm tụi anh nhé!
- Chuyện nhỏ! - Chung Nhân nháy mắt.
Thực ra thì Chung Nhân và Xán Liệt có gặp nhau vài lần trong mấy buổi tiệc nên cũng biết sơ sơ. Cả đám cứ cười vì thấy lần đầu tiên Khánh Thù biết sợ. Thế là Chung Nhân và cái đám trời đánh đó trở thành đồng minh. Họ bắt chuyện rồi làm quen nhau rất nhanh.
..........................................
Khánh Thù bưng cốc cafe nóng hổi bốc khói nghi ngút đi đến chỗ của Chung Nhân.
- Của anh nè!
- Để xuống bàn đí. - Chung Nhân ra lệnh.
Khánh Thù để ly cafe xuống bàn nhưng vô ý cái cốc ngã ngang. Thế là cafe trong cốc hất vào tay cậu nhóc, lan ra ướt cuốn sách trên bàn. Tay và sách bóc khói cùng một lượt. Khánh Thù hết sức hốt hoảng đưa tay che miệng không nói nên lời. Chung nhân vẫn giữ nguyên hiện trường không hề có một chút biểu lộ cảm xúc. Cha này da trâu á!
Khẽ đưa đôi mắt giết người nhìn Khánh Thù, Chung Nhân vẫn ngồi yên không nhúc nhích.Khánh Thù luống cuống lấy khăn giấy lau cafe, miệng cậu nhóc rối rít:
- Xin lỗi! Anh có sao không?
Chung nhân chậm rãi giơ tay lên xem xét chỗ da bị cafe vấy lên rồi quay sang nhìn Khánh Thù:
- Theo viện nghiên cứu da Nhiệt Đới thì nó trắng hơn hồi nãy một tí!
- Là sao? - Khánh Thù ngơ ngác.
- BỊ PHỎNG!!!!! - cậu nhóc hét làm Khánh Thù muốn dựng tóc gáy.
Cả đám ngồi nhìn Khánh Thù chạy tới chạy lui thì ôm bụng cười mãi không thôi. Chung Nhân được nước nên bắt Khánh Thù nào là đi mua thuốc trị bỏng, băng keo cá nhân, ....
Giờ giải lao kết thúc, cuối cùng là tiết kiểm tra. Học sinh đứa thì thảo luận đứa thì chép bài của nhau. Bạch Hiền bắt chéo chân rút từ trong đôi giày ra mảnh giấy ghi đầy chữ. xán Liệt ngạc nhiên nhìn Bạch Hiền
- Vợ cũng xài mấy cái này nữa hả?
Bạch Hiền vừa nhìn vừa chép, miệng thì đáp:
- Văn hay chữ tốt không bằng học dốt có phao mà!
Xán Liệt cười thích thú nhìn Bạch Hiền:
- Vợ iu! Anh không có thuộc bài!
Bạch Hiền đẩy tờ giấy bài làm của Bạch Hiền nhích sang bên hắn một tí. Hắn biết Bạch Hiền sẽ cho hắn xem bài ké mà.
Về phần Lộc Hàm và Thế Huan thì cũng hì hục làm mấy chuyện của "học sinh gương mẫu". Họ cũng giống Bạch Hiền và xán Liệt. Về phần Khánh Thù và Chung nhân thì:
- Anh làm xong rồi á hả?
Chung nhân gật đầu đặt cây bút xuống bàn. Chưa đầy 10 phút nữa, bài thì nhiều thế cơ mà. Cha này thành tinh rồi! Khánh Thù nhìn bài của Chung Nhân chép lia chép lịa. Chung Nhân rống mỏ lên:
- Cô ơi! Khánh thù... ưm...ưm...
Đang méc giữa chừng thì bị Khánh Thù nhét cục giấy vào miệng. Chung nhân tức giận giựt lại tờ giấy làm bài. Khánh Thù đạp chân cậu một phát rồi chép bài tiếp. Chung Nhân ôm chân rồi lên giọng đe dọa:
- Cậu đúng là.... Coi chừng tôi đấy! Hừ!
- Thì phải coi chừng chứ! Nếu không anh giựt tờ giấy làm bài lại thì sao? - Khánh Thù lè lưỡi trêu cậu.
Cuối cùng cũng hết giờ làm bài, cả đám nộp bài rồi xách cặp ra về. Riêng Khánh Thù thì bị Chung Nhân kéo lại. Chờ trong lớp chỉ còn hai người, Khánh thù vùng vẫy:
- Buông ra coi!
- Cậu định bỏ trốn hả?
- Ai đồn? Tui có nói là bỏ trốn đâu! -Khánh thù đáp.
Bỗng Chung Nhan yên lặng, tay vẫn siết chặt cổ tay của Khánh thù. Bỗng mặt Chung Nhân đỏ lên, ánh mắt cậu nhìn ra cửa sổ làm Khánh thù cứ ngẩn ra. Cậu đúng là đẹp trai thật! Gương mặt không tì vết . Hình như có điều gì đó khó nói trong cậu thì phải.
Khánh thù chăm chú ngắm Chung nhan, Khánh thù   cảm thấy trong mình có tí gì đó rung động. Tim Khánh thù cứ nhảy múa tưng bừng. Bỗng Chung nhân nhìn thẳng vào mắt Khánh Thù, miệng cố nặn ra từng chữ:
- Hôm...đó.... cậu... cậu.... thấy gì rồi?
Khánh thù bật cười trong vô thức, Chung nhân thấy Khánh thù cười thì ngượng càng thêm ngượng.
- Nói đi chứ! Cười cái gì mà cười?
- Anh nghĩ tôi thấy cái gì thì tôi thấy cái đó đấy! - Khánh thù cười gian.
Khánh thù định xách cặp bỏ đi nhưng Chung nhân đã kéo tay Khánh thù lại:
- Nếu cậu thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm với tôi!
Khánh thù bật cười:
- Cái gì? Chịu trách nhiệm á? Haha....
- Cậu..... - Chung Nhân tức lắm mà không làm gì được.
- Cậu sao con? Cậu đẹp quá phải hong?
- Rốt cuộc cậu có chịu trách nhiệm hay không?
- Không bao giờ và đừng mong chờ! - Khánh thù chu mỏ tuyên bố.
Chung nhân giơ cao cái điện thoại trên tay làm nụ cười của Khánh thù tắt ngấm. Để người ta bắt được thóp rồi còn trả treo được cái gì nữa. Khánh thù gầm gừ:
- Anh ngon lắm! Bây giờ anh muốn sao?
- Sao? Sợ rồi à? Để từ từ tôi suy nghĩ cái đã! Mai gặp! Bye bye....
Chung nhân cười hài lòng xách cặp đi thẳng để lại Khánh thù ở phía sau với cái đầu như ngọn núi lửa. Đúng là oan gia! Kiếp trước cậu mắc nợ Chung Nhân chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek