Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Sáng hôm sau tại trường:

Khánh thù và Chung Nhân mặt đối mặt, bốn người kia thì đứng từ xa nhìn hai đứa. Không biết sáng sớm định làm trò mà thấy căng dữ hong biết.

- Suy nghĩ ra chưa? Anh muốn gì? -  Khánh thù   bắt đầu cuộc đối thoại.

- Tôi muốn cậu là nô lệ của tôi kể từ hôm nay. - Chung Nhân hùng hồn tuyên bố.

- CÁI GÌ??? - Khánh Thù hét lên.

- Bất cứ khi nào tôi gọi cậu phải có mặt, tôi sai cái gì cũng phải làm.

- Sáng đi học chưa uống thuốc hả? Hay là uống lộn thuốc chuột nên ba trợn rồi? Còn khuya nhé! - Khánh Thù   khoanh tay quay mặt sang hướng khác.

- Được thôi! Là cậu nói đấy nhé! Năm phút nữa cảnh sát sẽ đến đón cậu. - Chung Nhân cười đểu.

- Khoan đã.....

Khánh Thù   đảo mắt qua lại suy nghĩ. Đường đường là Thiếu Gia tập đoàn Hắc Long lừng danh thế giới mà đi làm nô lệ cho người khác ư? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, làm nô lệ cũng đỡ hơn ở tù. Thôi thì tới đâu hay tới đó. Cầu mong cho tên này đừng lên cơn động kinh mà đòi báo cảnh sát nữa là được rồi.

- Tôi... tôi... đồng ý! - Khánh Thù ngập ngừng nhìn Chung Nhân. - Nhưng khi nào thì tôi được tự do?

Chung Nhân sờ cằm ra vẻ suy nghĩ:

- Ưm để coi.............. Khi nào tôi có người yêu thì tôi trả tự do cho cậu.

- Cái gì? Thế nếu anh không có  thì tôi phải phục vụ cho anh suốt đời à?

- Cậu có mơ cũng đừng mơ cao thế chứ! Nhìn mặt tôi xem, đời nào mà ế được! Bây giờ để cho chắc tôi sẽ làm một bản hợp đồng.

....................15 phút sau................

- Xong rồi! Hợp đồng thì mỗi đứa một bản cấm anh lật lọng!

Khánh Thù quăng cho Chung Nhân tờ hợp đồng, bản thân cũng cất riêng một bản. Cũng may là ban nãy đã sơ tán các thành viên trong lớp ra ngoài. Nếu không thì hai đứa nhóc này lại tạo scandal mất.

Bốn đứa tròn mắt nhìn Khánh Thù và Chung nhân chí chóe. Đúng là một sự tai hại khi để hai đứa này chạm mặt nhau.

Trong khi đó thì Thế Huân cứ ngồi cười một mình suốt. Trạng thái này được duy trì từ lúc vừa đặt chân vào trường cho đến bây giờ. Xán Liệt huých vai Thế Huân:

- Ê! Uống thuốc chưa? Làm gì mà ngồi cười như thằng điên vậy?

- Mầy thì biết cái gì trong trái ổi! - Thế Huân nói rồi quay sang hướng khác cười tiếp.

Xán Liệt khó hiểu nhìn Thế Huân còn Bạch Hiền thì để ý Lộc Hàm hôm nay cũng rất lạ. Suốt buổi không ngồi quay mặt ra ngoài thì cũng úp mặt xuống bàn. Nói chung là không nói chuyện với Thế Huân như mọi bữa nữa. Mọi người muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì ta quay lại đêm hôm qua nhá!

*Flashback:

Lộc hàm vừa bước ra khỏi shop quần áo, trên tay cậu xách đầy đồ. Dĩ nhiên tài xế chở cậu đi chính là "osin Thế Huân" rồi. Do lúc nãy anh than mỏi chân nên cậu bảo anh đến chỗ đậu xe để đợi.

Đang bước ngon trớn bỗng Lộc Hàm sững lại. Bên kia đường là Thế Huân đang dựa vào chiếc mui trần của anh, bên cạnh anh là một cô gái chân dài rất đẹp. Hình như họ đang trò chuyện với nhau thì phải. Lọc hàm đứng đó, cậu không muốn quấy rầy họ nhưng không hiểu sao cậu thấy rất buồn.

Cô gái đó từ từ tiến đến gần và đặt lên má của Thế Huân một nụ hôn ngọt ngào. Lộc Hàm sôi máu não, cậu lầm bầm chửi rủa tên Thế Huân   háo sắc mất nết.

Bên kia đường hai người vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Lộc Hàm chỉ biết đứng bên đây chờ đợi thôi, cậu không muốn đối mặt . Cậu sợ Thế Huân sẽ thích cô gái đó hơn. Mãi một lát sau cô gái đó ghé tai Thế Huân thì thầm, không biết cô ta nói gì chỉ biết là Thế Huân bật cười. Anh vẫy tay với cô ta và rồi cô ta bước đi.

Đến lúc này Lộc Hàm mới băng qua đường và tiến đến gần Thế Huân. Cậu nhìn theo bóng cô gái đó rồi nhìn anh:

- Ai thế? Bạn gái anh à? - giọng của Lộc Hàm pha lẫn tò mò và hờn dỗi.

- Không nói cho cậu biết! - Thế Huân đút tay vào túi quần ý muốn trêu Lộc Hàm, thực ra trong lòng anh đang cười thầm.

- Nhưng tôi muốn biết! - Lộc Hàm có phần nghiêm túc trong lời nói.

- Cậu biết làm gì? Mà sao hôm nay tự dưng quan tâm đến chuyện của tôi thế? Trông thái độ cậu lạ lắm đấy! Trông giống như là.....

- PHẢI! TÔI THÍCH ANH ĐẤY! - Lộc Hàm mất kiên nhẫn trước thái độ đùa giỡn của Thế Huân, vì vậy nên cậu hét lên trong vô thức.

Như thể nhận ra mình mất kiểm soát, Lộc Hàm vội đưa tay bịt miệng, Thế Huân ngạc nhiên nhìn Lộc Hàm:

- Cậu nói gì?

Lộc Hàm đỏ mặt lắc đầu lia lịa:

- Không.... không có gì!

Thế Huân khom người xuống nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm:

- Lúc nãy tôi nghe rõ ràng cậu nói thích cái gì đó mà!

Lộc hàmi lại quay mặt sang hướng khác:

- Anh.... chắc anh nghe nhầm rồi!

Thế Huân nghe rất rõ là đằng khác nhưng anh muốn chính miệng cậu nói lại lần nữa. Vì thế nên anh cứ nghiêng đầu theo hướng của cậu:

- Cậu nói thích tôi đúng không? Tôi nghe như vậy mà!

Lộc Hàm xua xua tay, mặt đỏ bừng:

- Đã nói là không có nói mà! Đi... đi... về đi! Trể rồi!

Lộc Hàm nói dứt câu thì phóng lên xe đóng cửa lại. Thế Huân mỉm cười rồi cũng leo lên xe.

*Ở trên xe:

- Nè! Lúc nãy cậu nói thích tôi mà phải không?

- Không phải! - Lộc hàm đưa tay ôm mặt xấu hổ.

*Cả đêm hôm đó tại nhà Lộc hàm:

"Tít...tít"

Tin nhắn từ Osin Hoàng Tử: "Nè! Nói thích tôi lại lần nữa đi, lúc nãy cậu nói thích tôi mà".

Lộc Hàm ôm đầu khổ sở với đống tin nhắn mà Thế Huân gửi. Đúng là xấu hổ quá đi mất. Lỡ miệng thôi mà, bí mật bị phun ra hết rồi còn đâu. Lộc Hàm ơi là Lộc Hàm, sao mà tệ vậy không biết? Biết đối mặt sao với Thế Huân đây? Ôi trời!

Cậu nằm lăn lóc trên giường, hết lăn qua lăn lại thì lấy chăn trùm kín mít. Đúng là hâm hết chỗ nói!

....... end flashback..........

Chuyện nó lâm li bi đát mặn chát thế đấy! Vì thế nên Lộc Hàm không dám nhìn mặt Thế Huân và Thế Huân thì vui quá cười không ngớt.

*Giờ giải lao:

- Khánh Thù! Tôi khát nước!

- Khánh Thù ! Lên thư viện lấy sách về cho tôi đi!

-  Khánh Thù  ! Tôi đói quá, mua dùm tôi phần sandwich!

Khánh Thù   chạy tới chạy lui như thằng điên. Sáu đứa kia thì chống cằm ngồi dòm không chớp mắt. Hai đứa nhóc làm thiệt á? Nhìn Chung Nhân ngồi gác chân lên bàn cười khoái chí là hiểu rồi.

"Bộp"

Khánh Thù   đặt mạnh hộp bánh xuống bàn, trán cậu đầy mồ hôi. Khánh Thù nghiến răng nhìn Chung Nhân:

- Ê! Anh quá đáng vừa thôi nha! Hành hạ tôi thế anh vui lắm hả?

- Thì chẳng phải cậu và tôi đã kí kết bản giao ước rồi sao?

- Được thôi! Kể từ bây giờ tôi không còn tên Khánh Thù nữa mà tôi đổi thành tên Mẹ đấy! Anh có ngon thì gọi tôi bằng Mẹ đi! - Khánh Thù nghiến răng trèo trẹo.

- Tôi thích gọi cậu là Khánh Thù cơ! Nô lệ Khánh Thù! - Chung nhân lè lưỡi.

- Vậy tôi đập gãy tay chân anh rồi tôi sẽ hầu hạ anh như ý anh muốn. Tên chó chết!

Khánh Thù  giơ nắm đấm lên thì Chung Nhân đã lớn giọng:

- Tôi đã giao lại đoạn phim đó cho em họ và em dâu của cậu rồi! Tôi mà có chuyện gì thì cậu cũng phải ở tù thôi!

Khánh Thù   quay lại sau lưng mình, Xán Liệt đang giơ cao cái điện thoại có đoạn clip. Mấy đứa kia đứa nào đứa nấy cười gian chưa từng thấy. Khánh Thù ôm đầu than trời, bạn bè tốt thế đấy! Đồng lõa với kẻ địch để hại cậu mới ghê chứ.

*Chiều hôm ấy tại nhà Bạch Hiền:

Khánh Thù xách cuốn tạp chí bước ra khỏi phòng. Đi được vài bước thì cậu nghe có tiếng nhạc. Cậu đi về phía đó để xem nhạc phát ra từ đâu. Khánh thù ghé mắt vào phòng của Bạch Hiền và không khỏi ngạc nhiên.
Doro wie yeogin runway
Nal baraboneun nun sok milky way
Just love me right (aha!)
Naby love me right (aha!)

** O! naegero wa mangseorijima
Meon maehokjeogin naui universe
Just love me right (aha!)
Nae ujuneun jeonbu neoya - Love me right

Những bước nhảy của bạch Hiền rất khỏe khoắn và điêu luyện.  Khánh Thù   thích thú xem Bạch Hiền nhảy đến hết bài. Hai mắt  Khánh Thù   bỗng sáng lên chạy ào vào phòng Bạch Hiền:

- Bạch Hiền à! Em nhảy đẹp quá đi!

Bạch Hiền tiến đến tắt nhạc rồi quay sang Khánh Thù:

- Thấy hết rồi hả?

Khánh Thù gật gật đầu, miệng cười tươi. Bạch Hiền cầm chai nước suối lên tu một hơi rồi bảo:

- Thế hết rồi đấy! Ra ngoài đi!

- Thôi mà! Em dạy anh đi ha! - Khánh Thù cũng là fan của Kpop, đã kết Bạch Hiền nay còn kết hơn. Bạch Hiền khoanh tay dựa lưng vào tường:

- Tôi không biết dạy! Thích thì anh tự tập lấy!

Khánh Thù ngồi xuống rồi ngước mặt lên nhìn Bạch Hiền :

- Em đừng vô tình với anh như thế được không? Mà nè, sao cái gì em cũng giỏi thế? Đánh nhau này, đua xe này, nhảy nữa... Chẳng bù cho anh cái gì cũng không biết. -  Khánh Thù   xụ mặt xuống buồn bã.

Thấy cậu nhóc có ý làm thân với mình nên Bạch Hiền cũng không đành lòng bỏ mặt. Thế là Bạch Hiền tiến đến cái máy mở nhạc lên rồi quay sang  Khánh Thù  :

- Nhìn tôi nhảy qua một lần rồi tôi sẽ dạy anh những cái cơ bản!

Hai mắt  Khánh Thù   sáng rỡ nhìn Bạch Hiền gật gật cái đầu.

Doro wie yeogin runway
Nal baraboneun nun sok milky way
Just love me right (aha!)
Naby love me right (aha!)
"

Giai điệu sôi động của bài Love me right vang lên. Bạch Hiền thực hiện những động tác khá chuẩn làm Khánh thù cười thích thú. Hai mắt cậu nhóc sáng lên và tỏ vẻ rất khâm phục.

"** O! naegero wa mangseorijima
Meon maehokjeogin naui universe
Just love me right (aha!)
Nae ujuneun jeonbu neoya
"

Xán Liệt ghé mắt vào phòng nhìn hai anh em vừa tập vừa nói chuyện với nhau vui vẻ thì rất hài lòng. Hai người này mà chiến tranh chắc hắn sẽ trốn về Nhật luôn cho coi.

Sau khi tạm biệt "Thầy giáo Bạch Hiền" thì Khánh thù quay về phòng để tắm rửa thay quần áo khác. Đang lau tóc thì điện thoại của Khánh thù reo lên. Là số của Natali (bạn thân của cậu bên Mỹ).

- Mình nghe đây! - Khánh thù nhấc máy.

- Nè! Cậu đi lâu thế? Sao không đến thăm tụi này nữa? - Giọng của Natali trách móc.

- I'm sorry! Có lẽ mình sẽ lánh nạn ở Hàn Quốc một thời gian dài. Khi nào mình "trắng án" thì mình sang bên đấy chơi với cậu nhé!

- Mà tớ có chuyện này không biết có nên nói với cậu không nữa.

- Cậu cứ nói đi! Mình vẫn nghe đây! - Khánh Thù nói.

- Tên Alex người yêu cậu là một tên xấu xa đấy! Cậu liệu mà tránh xa hắn ra đi!

- Sao thế? Alex là sinh viên đại học lịch sự lắm mà! Mình với anh ta quen nhau cũng được một năm rồi làm gì có chuyện anh ta là người xấu được. - Khánh thù cười cười.

- Hắn ta là loại lưu manh giả danh trí thức đấy! Hôm trước trong quán bar hắn uống rượu cùng Peter bạn trai của mình, cậu biết hắn đã nói những gì không?

- Hắn nói gì? - Khánh thù sốt ruột hỏi.

- Peter đã ghi âm lại rồi! Để mình gửi mail qua cho cậu.

- Ok.

Khánh Thù cúp máy rồi khởi động máy tính để check mail. Cậu nhấp vào hộp thư của Natali vừa gửi qua.

"Mầy đừng nhắc đến thằng nhỏ Khánh Thù nữa được không? Nó ỷ nó là con trai của tập đoàn Hắc Long thì nó ngon à? Nhà nó dư tiền nên tao quen nó chẳng qua là xài tiền giúp nó thôi. Mua cho tao nào là siêu xe, quần áo hàng hiệu thì giả vờ yêu thương nó một chút cũng chẳng mất mát gì."

"Thế mấy hôm nay Khánh Thù   sang Hàn Quốc mầy xài hết tiền rồi à?"

"Tao định vài ngày nữa bay sang đấy tìm nó, gì chứ tiền tao bảo một tiếng là nó đưa ngay ấy mà!"

Khánh Thù   tức giận đập tay xuống bàn:

- Mẹ kiếp thằng khốn nạn!

Khánh Thù   lấy điện thoại ra tức tốc gọi cho Natali:

- Cậu nghe rõ những gì tớ nói đây! Mọi người cứ giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Chờ vài ngày nữa hắn sang Hàn Quốc mọi người đến phá nhà hắn cho tớ. Lấy lại chiếc siêu xe và tất cả quần áo hàng hiệu, đồng hồ, vv....

- Ok tụi này biết rồi! Mà cậu định làm gì thế?

Khánh tHù    cười gian:

- Định giữ tí hình tượng thục nam ấy mà! Sau khi hắn trở về, tớ cho phép các cậu đánh đập hắn tùy thích đấy! Càng mạnh tay càng tốt và nhớ gửi clip qua cho tớ coi.

- Ok, dù sao tớ cũng ghét hắn sẵn rồi. Ta quyết định kế hoạch là vậy đi.

- Cám ơn! Tạm biệt Natali nhé!

Khánh Thù cúp máy, lòng vẫn chưa nguôi cơn giận. Khánh Thù   không ngờ tên bạn trai đeo kính cận lúc nào cũng chăm lo học hành lại là người như thế. Đã thế cậu sẽ đá hắn, sau khi đá còn kêu lũ bạn đập hắn một trận cho chừa tật lợi dụng. Đúng là tức điên mà!

Nói sơ qua nhóm bạn của Khánh Thù   nhé! Là nhóm học sinh trường quốc tế học chung với Khánh Thù. Cả đám đều là cô, cậu chủ của những tập đoàn thế lực. Quậy vô đối và rất đoàn kết. Tất cả đều là người Hàn Quốc và tên Alex cũng thế.

*9:00 am sáng chủ nhật:

Khánh Thù   còn đang vùi mình trong chăn ấm thì điện thoại cậu réo inh ỏi. Khánh Thù   lăn qua lăn lại rồi lấy chăn trùm kín đầu. Điện thoại Khánh Thù   cứ reo liên tục làm Khánh Thù   muốn tránh cũng không được.

- A..lô. - giọng cô ngái ngủ.

- THỨC DẬY ĐI ĐỒ CON HEO LƯỜI!!!!!

Khánh Thù   giật mình quăng cái điện thoại ra xa, tiếng thằng cha nào mà thanh thót thế không biết. Màng nhĩ Khánh Thù   muốn bung ra luôn rồi. Khánh Thù   nhặt cái điện thoại lên áp vào tai.

- Cậu đâu rồi? Lọt xuống bồn cầu rồi hả? Alô.... Alô!

- Sáng sớm anh lên cơn động kinh hả tên khốn đốn? Cái miệng của anh góp phần làm tôi tỉnh ngủ đấy! Có chuyện gì?

- Lập tức thay quần áo rồi đến nhà sách với tôi!

- Giờ này ấy hả? Tôi còn buồn ngủ lắm! Bữa khác đi nha! - Khánh Thù  chúi đầu vào cái gối định ngủ tiếp.

- Nè! Cậu nên nhớ tôi là boss của cậu đấy nhé! Tôi muốn cậu đi thì cậu phải đi ngay cho tôi. - Chuing Nhân nhấn mạnh.

- Vậy cho tôi hai tiếng nữa nha! - Khánh Thù   kéo cái chăn lên trùm cái đầu lại.

- Tôi đến trước cổng nhà cậu rồi này! Năm phút nữa không có mặt thì biết tay tôi!

"tút...tút...tút"

Khánh Thù   lật đật bước đên cửa sổ nhìn xuống, tên ác ôn ấy đang dựa lưng vào chiếc xe hơi rồi còn đâu. Khánh Thù   đặt cái điện thoại xuống bàn rồi dậm chân bước vào nhà vệ sinh.

.....................................

- Thằng nhỏ điên đó làm gì lâu thế không biết? Bực mình thật! - Chung nhân đút tay vào túi quần nhăn nhó.

- Cái miệng lảm nhảm gì thế? - Khánh Thù  đứng chình ình sau lưng.

- Đợi cậu lâu quá chứ gì! Lên xe!

Khánh Thù lầm bầm trong miệng chửi rủa gì đó rồi mở cửa xe leo lên một cách rất ư là "thục nam".

- Nhẹ nhẹ thôi! Cánh cửa sút ra bây giờ! - Chung Nhân trêu.

Chiếc xe của Chung nhân dừng ngay nhà sách tại trung tâm thành phố. Anh và cậu tiến vào bên trong. Chung Nhân   đi trước Khánh Thù đi phía sau, nhìn đâu cũng thấy sách Khánh Thù muốn hoa cả mắt. Thế mà tên ác quỷ kia lựa lựa gì đó rồi quăng cho cậu cầm. Hắn đọc sách trừ cơm á? Cậu cầm gần cả chục cuốn rồi đấy!

- Để xem bài tập ôn thi đại học, sách nâng cao, ..v..v.. Lấy hết luôn cho rồi!

Rốt cuộc là đống sách đã cao hơn cái đầu của Khánh Thù.  Bỗng cậu nhóc nở nụ cười gian cực kì.

Chung Nhân đi hết chỗ này đến chỗ kia và lấy cả đống sách! Anh cứ việc đưa ra phía sau và sẽ có người cầm. Cứ thế anh đi hết nhà sách và rốt cuộc cũng dừng lại:

- Bấy nhiêu chắc đủ rồi! - Anh quay ra phía sau và nhanh chóng giật mình - Hả? Hai cô là ai thế?

Cô gái đó cười tươi:

- Tôi là nhân viên trong nhà sách! Có một cậu kêu chúng tôi đến đây để phụ anh cầm mấy cái này!

"Thằng nhóc Khánh thù lại trốn việc nữa rồi! Đúng là đồ tiểu yêu!" Chung Nhân lầm bầm.

- Hai cô mang mấy cuốn sách này đi tính tiền và gói lại giúp tôi đi!

- Dạ vâng.

Nhiệm vụ cao cả của anh bây giờ là đi tìm thằng Tiểu yêu đó. Nhà sách thì rộng thênh thang biết cậu ta đi đâu chứ. Đúng là phiền phức!

Anh tìm từng ngõ ngách nhưng vẫn chưa tìm ra. Vã cả mồ hôi, nếu tìm hết từng nơi chắc đến tối quá! Mà chắc thằng nhóc đó không hứng thú với mấy cuốn sách này đâu. Vậy nơi mà nó đến chỉ có thể là.....

*Khu truyện tranh:

- Ê nhóc! Ở đây truyện gì hay em chỉ cho anh với!

Khánh thù lân la làm quen với mấy đứa nhóc đang ngồi đọc truyện. Một cậu bé đeo kính cận chỉ tay lên giá sách:

- Anh đọc Doremon đi hay lắm đấy!

- Thế hả?

Khánh Thù lấy cuốn truyện rồi ngồi bẹp xuống sàn như lũ con nít. Bọn chúng ngồi xung quanh cậu rồi cười nói vui vẻ. Khánh Thù đùa giỡn với bọn chúng rồi kể chuyện này nọ. Cậu có vẻ thích con nít nhỉ? Trông cậu rất vui, cứ cười nói mãi.

- Anh ơi! Anh tên gì thế? - một bé gái hỏi.

- Anh tên Khánh Thù  ! - Cậu cười híp mí.

- Thế anh   Khánh Thù   có thường xuyên đến đây không? Hay là anh Khánh Thù kể chuyện cho tụi em nghe đi!

Cậu đưa tay xoa đầu mấy đứa nhóc ngồi xung quanh rồi hỏi:

- Thế mấy nhóc muốn nghe chuyện gì? Anh không biết nhiều chuyện lắm đâu!

Mấy đứa nhóc nhao nhao lên đòi cậu kể chuyện này chuyện kia. Khánh Thù   ổn định tình hình rồi cười:

- Thế anh kể nhé! Ngày xửa ngày xưa............

Khánh Thù   không biết trong góc có một người đang đỏ mặt vì cậu. Sao lúc Khánh Thù   ngồi cạnh mấy đứa nhóc cậu lại dễ thương đến thế cơ chứ? Đúng là đốn tim người khác mà! Chung Nhân đưa tay sờ ngực, nhịp tim lại tăng lên rồi. Thằng tiểu yêu này chưa hẳn là đáng ghét lắm!

Anh hắn giọng lấy lại tôn nghiêm:

- E hèm.... Khánh Thù  ! Cậu biết là tôi đi tìm cậu nãy giờ không hả?

Khánh Thù   quay sang nhìn Chung Nhân rồi cười ngây thơ:

- Thì đó là mục đích của tôi mà! Đi nãy giờ mệt hem?

- Cậu đúng là... Đi theo tôi! - Anh khoát tay.

Khánh Thù   chia tay mấy đứa nhóc rồi lon ton đi theo Chung nhân. Bỗng điện thoại trong túi của Khánh Thù   reo lên, là số của tên Alex khốn kiếp! Khánh Thù   giả vờ giọng ngọt ngào:

- Em nghe đây!

- Khánh Thù   hả? Em gặp anh một tí được không? Anh đến Hàn Quốc rồi!

- Thế anh đến công viên XX chờ em nhé! Em sẽ đến ngay!

Chung nhân dỏng tai lên nghe ngóng. Không biết nói chuyện với ai mà ngọt ngào thế nhỉ? Anh tò mò muốn biết lắm nhưng mà như vậy thì cũng có hơi vô duyên. Anh giả vờ hỏi bâng quơ:

- Ai gọi cậu thế?

- Anh không cần biết! Tôi đi đây tí nhé! Lát gặp ở quán kem SWEET!

- Ê! Khoan!

Khánh Thù   nói dứt câu thì đã chạy đi làm Chung nhân gọi với theo mãi. Anh chau mày suy nghĩ, chịu hết nổi rồi! Đi theo thôi! Thế là Chung Nhân bám theo Khánh Thù   cho thỏa cái tật nhiều chuyện.

*Tại công viên:

Một chàng trai đeo kính trông rất điển trai, mặc áo sơ mi trắng và khoát áo vest bên ngoài trông rất lịch sự đang ngồi chờ ở ghế đá công viên. Từ xa xuất hiện bóng dáng của một cậu nhóc mặc áo phông sọc đỏ trắng, quần jean ngắn và đi giày thể thao. Vừa thấy cậu nhóc, anh ta đã chạy đến ôm cậu vào lòng.

- Anh nhớ em nhiều lắm Khánh Thù   à!

Khánh Thù   nhếch môi cười khinh bỉ rồi giả vờ đặt tay lên lưng anh ta. Định diễn nữa à? Đúng là tên đểu cán.

Chung Nhân ngồi trong xe thấy hai người ôm nhau thì đâm ra tức giận vô cớ. Anh chỉ tức là không thể ra khỏi xe mà đấm vào mặt cái thằng đó một cái.

Khánh Thù   từ từ rời khỏi người anh và nở nụ cười với anh:

- Alex à! Thực ra hôm nay em có chuyện muốn nói với anh!

Anh ta cười vui vẻ đưa tay vuốt tóc Khánh Thù  :

- Em cứ nói đi! Anh đang nghe đây!

- Em muốn chia tay!

Nụ cười trên môi người con trai kia tắt ngấm, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Anh ta nắm chặt lấy tay Khánh Thù  :

- Em nói gì thế Khánh Thù  ? Em đang đùa phải không?

Khánh Thù   gỡ tay anh ta ra rồi nói:

- Em không đùa! Thật sự là em không còn tình cảm gì với anh nữa.

Anh ta bắt đầu hoang mang níu kéo tay Khánh Thù  :

- Đừng đối xử với anh như thế mà! Anh đã làm gì sai sao? Em nói đi anh sẽ sửa đổi!

- Anh không làm gì sai cả, chỉ tại em yêu người khác rồi!

- Em nói gì? - Khánh Thù   ngạc nhiên. Thật sự anh không tin là có ngày lại bị cậu bỏ rơi, lúc trước cậu mê anh lắm mà.

Khánh Thù   không trả lời mà lấy điện thoại ra bấm bấm gì đấy rồi gọi điện. Bỗng điện thoại Chung Nhân reo lên:

- Alô.

- Anh à! Anh đến đón em đi! Em đang ở công viên này, nhanh nhá! Em đợi anh đấy! - giọng của Khánh Thù   ngọt hơn đường.

Nhận thấy sự kì lạ trong giọng điệu của Khánh Thù, Chung nhân hiểu Khánh Thù   muốn gì nên lập tức đảo xe rồi ngừng trước mặt hai người. Chung nhân xuống xe rồi tiến đến ôm lấy Khánh Thù  :

- Em đi đâu lâu thế? Làm anh đợi cả buổi! - Anh trách yêu và hôn lên má Khánh Thù   một cái.

Khánh Thù   không ngờ Chung nhân lại diễn đạt đến như vậy. Tuy có hơi bất ngờ nhưng như thế càng tốt. Khánh Thù   giả vờ nũng nịu:

- Em đi gặp bạn em! Anh hư quá đi, đợi có tí xíu mà cũng kêu ca nữa.

Alex bàng hoàng nhìn hai người âu yếm ngọt ngào trước mặt. Cái này nói đúng hơn là bị shock. Khánh Thù   nhìn Alex rồi giới thiệu:

- Đây là Chung Nhân! Bạn trai mới của em!

Chung nhân đưa tay ra:

- Hân hạnh được biết anh!

Alex bắt tay Chung Nhân rồi gượng cười:

- Chào cậu!

Khánh Thù quay sang rồi bảo:

- Em có việc rồi! Em đi trước nhé! - Khánh Thù khoát tay Chung Nhân một cách âu yếm.

Khi Khánh Thù   định bước lên xe thì Alex cất tiếng, vẻ mặt hơi bị đau khổ:

- Hai đứa mình vẫn là bạn chứ?

Khánh Thù xoay người lại đưa đôi mắt buồn bã nhìn Alex. Làm bạn ư? Lợi dụng cậu nhiêu đó chưa đủ hay sao? Bày đặt cái gì chia tay mà đòi làm bạn. Chưa đánh hắn tại đây đã là may mắn lắm rồi.

Khánh Thù từ từ tiến lại gần anh, lòng Alex nhen nhóm lên một vài tia hy vọng nho nhỏ. Anh hy vọng Khánh Thù sẽ đổi ý. Khánh Thù đứng trước mặt anh nở nụ cười hiền, cậu nhón chân lên thì thầm vào tai anh:

- LỘN CÁI BÀN! Giải tán đi ba!

Khánh Thù và Chung Nhân lên xe chạy đi bỏ lại Alex với bộ mặt ngơ ngác. Từ đầu đến cuối chỉ là Khánh Thù diễn thôi, Khánh Thù không thiết níu kéo loại người như tên Alex đâu. Yêu vì vật chất thì chết đi, sống chi cho chật đất.

Chung nhân thấy lòng nhẹ nhõm lạ lùng, anh vui nhưng không dám vui ra mặt. Anh hỏi:

- Thằng đó là thằng nào vậy?

- Bạn trai cũ!

- Chia tay nó thật à?

- Thế chẳng lẽ đùa! Vậy cũng hỏi! - Khánh Thù đang bực mình vì bản thân bị lợi dụng trong thời gian qua. Đúng là không thể tha thứ được.

- Ê! Tôi mời cậu đi ăn kem nhé! - Chung nhân vui vẻ đề nghị.

Khánh Thù đưa đôi mắt đề phòng nhìn anh:

- Làm gì tự dưng vui thế? Lên cơn nữa à?

- Thế có đi hay không? - anh gằn giọng.

- Ngu sao không. - Khánh Thù cười tươi.

Chiếc xe lướt đi trên đường, và điểm đến là quán kem Sweet. Liệu hai đứa này có yêu nhau không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek