Chap 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở lại biệt thự nhưng nó không vào nhà mà ra khuôn viên phía sau ngôi biệt thự, nó cần yên tĩnh. Nó trèo lên một cái cây to một cách nhanh chóng, nửa nằm nửa ngồi trên cành cây to có vị thế tốt, nhánh cây này tựa tựa như hình một cái ghế dựa vậy đó. Nó đã quá quen với việc này, lúc cần yên tĩnh nó thường ra đây và nằm ngay trên cái cây to này. Chỉ có nơi này có thể giúp nó thanh tịnh một chút, đặc biệt lúc này nó cần dưỡng khí. Nó nhắm mắt lại để cho mình thư thả nhưng nhắm mắt vậy chứ nó vẫn tỉnh chứ ko chìm vào giấc ngủ được.
Dường như ông trời không muốn nó được yên tĩnh trong lúc này thì phải. Từ đằng xa tiếng cười nói rất rõ, có người sau khuôn viên này. Tiếng cười nói càng ngày càng gần và giờ đang phát rõ ở dưới ngay cái cây nó nằm. Nó không mở mắt ra nhìn nhữg người đang cười đùa dưới gốc cây nhưng nó có thể biết họ là ai bởi đoạn đối thoại của họ đã làm rõ rồi :
-Anh Suho chúng ta ngồi đây ăn trưa đi, cũng muộn rồi giờ đã là 11h hơn rồi, mà ở đây lại thoáng mát nữa chứ rất thích hợp cho một ngày đẹp trời hôm nay_Lay cười nói .
-Đúng đó, em đã lấy đồ ăn từ người chuyển hàng rồi nèk__D.O cười, giơ những món ăn trên hai cánh tay mà bọn họ vừa đặt hàng lên cho mọi người nhìn .
-Được đó, đặt xuống đây đi__Xiumin nói, kéo tất cả ngồi xuống thảm cỏ xanh mát ngay dưới cây nó nằm. Nó mặc kệ bọn hắn vẫn cứ nhắm mắt, nhưng dường như nó không thể chịu đựng nổi. Bọn hắn ăn mà cũng thể cười nói được tài thiệt, nó ghét nhất việc đang ăn mà nói chuyện. Nó định nhảy xuống khỏi cây la họ một trận thì điện thoại của nó đổ chuông làm cho những người ngồi dưới gốc cây giật mình ngước lên nhìn, nhìn thấy nó ai cũng ngạc nhiên cứ tưởng là nó chưa về chứ. Nó vác khuôn mặt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống bọn hắn nhưng chỉ được vài giây, nó nhắm mắt tựa lại nhánh cây sau lưng , tay rút điện thoại từ áo khoác ra nghe mà ko cần biết là ai gọi, còn bọn hắn ở phía dưới im lặng quan sát nó mặc dù chỉ có thể nghe nó nói chứ ko biết người trong điện thoại là ai và sẽ nói gì vs nó .
-Alô.
"Chị, Na Na đây"__Na Na đầu dây bên kia nói, Nó vẫn cứ nhắm mắt không có ý định mở mắt ra để nói chuyện :
-Có việc gì ko__nó nói, Na Na nghe nó nói chuyện kiểu này thì biết tâm tình của nó ko được tốt, bởi thường ngày nó vẫn sẽ nói chuyện có chủ ngữ với cô, nhưng mỗi lần tâm tình ko tốt nó sẽ nói trống không .
"Ừkm, chị muốn hỏi vết thương của em ổn chứ"
-Ổn__nó bây giờ ko muốn nói nhiều .
"Còn một chuyện chị muốn cho em biết"
-Cứ nói .
"Bé Bo bên Mỹ đang sốt cao, nó nói nó nhớ em, nó muốn gặp em"_Khi Na Na nhắc đến cái tên Bo đó thì nó liền mở mắt. Bo là một cô bé đã 5 tuổi, cô bé là trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Cô bé muốn có một người mẹ, khi nó nhận nuôi cô bé bên Mỹ thì cô bé mới 3 tuổi là một cô bé người lai Hàn-Mỹ rất dễ thương lớn lên sẽ là một thiếu nữ xinh đẹp như nó cho mà xem. Cô bé muốn gọi mẹ vậy là khi nó nhận nuôi cô bé cứ gọi nó là mẹ, mới đầu nó cảm thấy từ mẹ này đối với nó ko phù hợp tí nào, lúc đó nó mới 15 tuổi thì sao làm mẹ. Nhưng lúc đó cô bé cứ khóc lóc làm cho nó cảm thấy khổ sở , thì đành chịu, rồi nó đặt tên cho cô bé là Dương Nhật Vy , tên gọi ở nhà là Bo. Nhưng rồi việc trở thành mẹ của một đứa bé làm cho nó thay đổi nhiều, hồi đó nó rất rất là ít nói nhưg từ khi có Bo nó bắt đầu nói nhiều lên một chút. Có lần Na Na còn khuyên nó "Em mới từng này tuổi không nên để con bé gọi là mẹ". Nhưng nó không để tâm lời khuyên đó. Và từ đó trở đi nó trở thành một người mẹ trẻ, nó hiểu cảm giác không có cha mẹ sẽ là như thế nào, vì vậy nó rất là thương Bo. Lúc về nước nó không cho Bo theo , vì về đây nó sẽ bận nhiều việc ko thể chăm sóc tốt cho Bo được nên đã để Bo ở lại Mỹ cách nó tận nửa vòng trái đất. Chắc nó đã đi được 3 tháng rồi đấy nhỉ. Có lẽ do công việc bận rộn nên nó ko có thời gian gọi điện cho Bo từ lúc về đây, nó đã bỏ rơi Bo mất rồi, thật tội nghiệp. Mà giờ Na Na sang bên Mỹ làm việc lại gọi điện báo Bo bị ốm, làm nó cảm thấy sợ và hoảng hốt, nó sợ mất Bo, rất là sợ .
-Cái gì ? Con bé bị sốt cao ? Đã gọi bác sĩ tới xem bệnh chưa_giọng lo lắng nói, mặc dù chính nó giờ đây cánh tay cũng chưa ổn.
-Được rồi, em sẽ về_nó rồi rồi tắt máy đút lại vào túi chiếc áo khoác, lúc này nó nhảy xuống mặt đất, từ trên cành cây xuống mặt đất chừng 2m, nhưng vì nó đã quá quen vs việc này rồi nên chẳng sao cả.
-Cậu ở trên đó từ khi nào vậy__Long hỏi .
-Quan tâm làm gì ???__nó mặt lạnh nói.
-Hehe...chỉ để biết thôi mà_Kris cười nói .
-Mà lúc nãy em nói chuyện với ai vậy? Còn cái gì mà sốt cao rồi lại bác sĩ nữa?__Suho tò mò hỏi nó.
-Chết tiệt__nó chửi, do nói chuyện với bọn hắn mà nó quên mất việc bé Bo , nó vội nói với Xiumin :
-Anh phải xuất ngoại vài ngày, trông nhà cẩn thận
-Làm gì phải xuất ngoại vậy?_Xiumin hỏi, Xiumin cũng biết Bo nếu để cậu biết con bé bị ốm thì cũng sẽ hốt hoảng như nó thôi, nhưng đây là nó không nói
-Đừng để ý, chuyện này anh lo được rồi_nó nói, rồi quay lưng bước đi, những bước chân vội vã .
-Ấy ấy, anh không xin chị ấy ở lại đây sao_Xiumin hỏi Suho khi thấy anh cậu đi càng ngày càng xa chỗ bọn họ
-Ờ ha__Suho vỗ trán, rồi nhìn về phía nó đi vẫn chưa xa lắm hét to hỏi:
-Baekhyun, cho bọn anh chuyển tới đây sống cùng được chứ ??? .
-Tùy__nó ko quay lại đáp, lúc này nó lo cho Bo hơn những vấn đề khác, nó càng ngày càng đi xa dần chỗ bọn hắn đứng và rồi ko còn thấy bóng dáng nó nữa. Bọn hắn ở lại thì vui vẻ vì nó đã đồng ý cho bọn hắn ở lại ko một chút do dự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek