Chap 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên tới lầu hai thấy phòng nó cửa mở toang hoang làm cho lòng cậu lo lắng hơn. Đứng trước cửa phòng cậu ngạc nhiên khi nó đang đứng giữa phòng quay lưng về phía cậu, bọn hắn lúc này cũng đã đứng sau Xiumin và cũng nhìn thấy nó. Trong đầu ai cũng có câu hỏi "nó về khi nào???". Bọn hắn (trừ Tao, D.O, Kai, Luhan) nhìn phòng nó mà thầm nghĩ "nó cũng là một cậu trai thích mơ mộng đấy chứ" (mọi thứ đã thay đổi rồi mà) riêng Tao và D.O thì nhìn nhau cười, hai người này cười cái gì đây? Kai cùng Luhan thì có phần ngạc nhiên với căn phòng của nó, nó đã thay đổi cách bày trí phòng sao? (Hai người từng thấy phong cách trước đây của phòng nó). Còn Xiumin, cậu không để ý căn phòng mà nhìn chằm chằm nó có vẻ vui mừng nói :
-Anh, anh về khi nào vậy__cậu vẫn đứng nơi cửa không giám vào khi nó chưa cho phép. Thấy lâu anh mình không trả lời làm cho cậu thấy lạ, đã xảy ra chuyện gì sao? Cậu để ý nó từ trên xuống dưới rồi dừng lại nơi hai bàn tay của nó đang nắm thàh quyền run khe khẽ, dường như muốn những móng tay đâm vào da thịt bật máu . Câu cảm thấy sợ, biểu hiện này chỉ có khi anh cậu tức giận quá độ thôi. Nhưng mà điều gì đã khiến anh cậu tức đến vậy. Cậu cùng mọi người lúc này mới để ý đống đổ vỡ dưới chân nó, họ cùng nhau nhăn mày. Giờ thì đến lượt Xiumin nhìn căn phòng của nó, cậu giật mình vì sự thay đổi của căn phòng, bây giờ cậu đã biết nguyên nhân nó tức giận bởi cậu biết anh cậu ghét nhất những thứ son phấn và những màu sắc rực rỡ trẻ thơ. Cậu quay sang nhìn Tao, D.O hai người được giao nhiệm vụ trông nhà hỏi :
-Đây là tác phẩm của hai người???
-Tác phẩm gì? A là căn phòng này sao Chúng là tác phẩm của chị em tớ_Tao cười khoác tay kên vai D.O nói .
-Đúng đó, tụi tớ thấy căn phòng này bày trí sơ sài, rồi màu sơn tường tối quá nên đã làm lại mọi thứ, chẳng phải mọi thứ rất đẹp, rất hoàn..._D.O nói một tràng để khoe về tác phẩm của mình còn chưa kịp thốt ra chữ "mĩ" để hoàn thành câu nói đã bị nó dọa cho sợ :
-Câm miệng__giọng của nó giờ như âm lãnh làm cho bọn họ không rét mà run. Nó quay lại nhìn D.O và Tao bằng cặp mắt vừa lạnh vừa không chút thiện cảm, nó tức giận không thể nào kể hết về sự thay đổi của căn phòng giờ lại biết thêm những việc này là từ Tao, D.O - con riêng của cha nó làm ra khiến nó tức nổi trận lôi đình, nó nói gằn từng chữ từng câu :
-Ai khiến các người đụng vào đồ của tôi? Ai khiến các người đặt chân vào phòng tôi? Ai khiến, ai khiến hả ?__nó tức, nó thật sự thật sự rất tức, chưa bao giờ nó cảm thấy nó tức đến như thế này, mặc dù tức như vậy nhưng nó vẫn khống chế được vản thân. Còn bọn họ chỉ im lặng lắng nghe, chính ngay Xiumin cũng bao giờ thấy anh cậu tức đến vậy.
-Còn nữa các người tại sao lại ở đây? Tại sao lại tự tiện như vậy hả?__nó lại hỏi, câu hỏi của nó khiến bọn hắn đơ người .
-Không phải anh cho tụi em ở đây sao __D.O nói. Nó không thèm để ý từ "anh" do cậu gọi mà nói :
-Cứ cho là vậy đi. Nếu đã ở đây thì nên biết an phận đi, đừng có đụng vào đồ của tôi__nó mặt lạnh nói .
-Tụi em biết lỗi rồi, tụi em xin lỗi_D.O, Tao đồng thanh nói xin lỗi. Nó lại nhìn quanh căn phòng lần nữa, cũng may căn phòng họp của nó ở trong phòng ngủ này bị khóa chặt nên ko có gì thay đổi, mà trong đó lại nhiều tài liệu quan trọng nữa chứ (căn phòng mà lần đầu Luhan và Kai đến biệt thự nó họp ý).
-Tôi cho các người nửa tiếng, làm căn phòng trở lại như cũ không có gì thay đổi, đến khi tôi quay trở lại thì phải hoàn thành nếu không, hãy sắp xếp hành lý mà về nơi các người từng ở đi__nó nói, nhấn mạnh câu cuối rồi lách người qua bọn hắn bỏ đi mất, thật là muốn nghỉ ngơi mà không được. Lúc này Xiumin nhìn D.O, Tao nói :
-Tớ đã bảo ở nhà không được lên lầu hai cơ mà__thật sự thì cậu mỗi lúc đi làm đều dặn họ không được lên lầu hai vậy mà họ không chịu nghe lời nên mới ra nông nỗi này đây.
-Thôi mấy đứa nó cũng biết lỗi rồi thì cũng bỏ qua đi, giúp chúng cùng sửa lại căn phòng__Suho nói. Xiumin đành gật đầu nói :
-Được rồi__cậu nhìn lại căn phòng, rồi lại nhìn lên bàn làm việc của nó. Ôi không, sổ sách giấy tờ cũng bị dọn luôn sao? Xiumin nhăn mày, những thứ đó rất quan trọng àk nha .
-Giấy tờ, sổ sách trên đấy các cậu vất rồi sao__Xiumin nhìn Tao, D.O nói .
-À vẫn chưa, tớ để nó ở dưới phòng bếp, chuẩn bị đi vất àk nha, tớ thấy đống giấy tờ đó cứ nguệch ngoạc không àk__D.O cười nói .
-Các cậu muốn chết hay sao mà vứt bỏ, mau để chúng lại chỗ cũ đi đừng để mất tờ giấy nào cho dù là giấy nháp đó__Xiumin tức nhưng không thể hiện ra ngoài, họ thật chẳng biết nghe lời chút nào, không biết là do cha mẹ bọn họ nuông chiều quá mức hay là vì cứ xem đây là nhà bọn họ không biết nữa .
-Giấy nháp mà cũng giữ lại sao??_Tao hỏi, cả bọn ai cũng ngạc nhiên, giấy nháp thì giữ lại làm gì chứ .
-Giấy nháp hay giấy vụn cũng phải giữ, hãy làm theo lời tớ nếu cậu còn muốn ở lại đây_Xiumin nói xong cũng bỏ về phòng mình, thật sự thì bây giờ cậu chẳng còn tâm trạng để chơi bời hay ăn trưa nữa nói chi là anh cậu. Bọn hắn ở lại giúp Tao, D.O chỉnh sửa lại căn phòng y như cũ. Riêng Suho lại ko giúp gì, anh bỏ ra ngoài tìm nó .
Đi lòng vòng một hồi Suho mới thấy nó. Nó đang ngồi trên một chiếc xích đu làm bằng gỗ điêu khắc rất đặc biệt và phong cách mới lạ có thể ngồi được hai người, chiếc xích đu được treo trên một nhánh cây to. Nó đang nhắm mắt nhưng Suho ko biết là nó ngủ hay chưa. Anh đi đến gần nó một cách nhẹ nhàng ko tiếng động định hù nó một trận. Vậy mà mới dừng trước mặt nó chưa kịp làm gì thì....
-Hai định làm gì vậy ???__nó hỏi nhưng không mở mắt. Suho giật mình khi nó lên tiếng, anh định hù nó vậy mà ngược lại là nó hù anh đúng hơn, cái này người ta gọi là "gậy ông đập lưng ông" à nha. Đằng này anh còn có ngạc nhiên nữa à nha, nó không cần mở mắt mà biết là anh thật là tài
-Em làm hai hết hồn đó, mà sao em ko mở mắt mà biết là hai vậy??? Trong khi hai đi lại không phát ra một tiếng động__Suho vỗ nhẹ ngực mình nói .
-Chuyện đó có cần quan trọng không?_nó bây giờ đã mở mắt, chuyện không mở mắt mà biết là ai thì quá đỗi bình thường với nó. Nó là ai nào? Thân phận nó đặc biệt vậy, nếu nhắm mắt hay là ngủ đi chăng nữa mà không biết có người đang đến gần thì chắc nó phải chết nghìn lần rồi .
-Hihi...em sao ngồi đây?__Suho cười, nói lảng qua chuyện khác .
-Chơi thôi, hai ngồi lên đây đi__nó nói rồi ngồi qua một bên chiếc xích đu, còn một bên bảo Suho ngồi .
-Ngồi hai người có đứt không vậy_Suho trêu nó, nó biết Suho đang nói đùa thì bảo:
-Muốn biết thì cứ ngồi lên sẽ có câu trả lời liền mà__nó lườm Suho nói, nó như trẻ con vậy nhưng hành động này chỉ đối với Suho thôi và cũng có thể còn một người khác nữa
-Đùa chút thôi mà, em làm gì lườm hai ghê vậy__Suho nói rồi ngồi bên cạnh nó .
-Sao hai không ở trong nhà mà ra đây?__nó quay qua nhìn Suho bên cạnh hỏi .
-Hai không thích, hai bây giờ và sau này muốn ở cạnh và chăm sóc em cho đến khi em bỏ rơi hai thì thôi__Suho cười cười nói .
-Có thiệt ko, hay là chỉ là lời nói xuôg, có anh Lay rồi chắc không cần em đâu __nó ra bộ thở dài nói .
-Ấy ấy ấy, hai nói là thật chắc chắn 100% à nha, không sai đâu__Suho xua xua tay khẳng định câu nói của mình
-Nếu là như vậy thì tốt__nó nói, mặt quay đi chỗ khác không nhìn Suho nữa, đầu dựa vào dây treo xích đu, mắt thì hướng lên phía bầu trời trong xanh.
-Không phải là "nếu" mà là "chắc chắn"_Suho nhìn nó lặp lại sự khẳng định của mình .
-Em tin mà__nó cười nói .
-Hôm nay em đi khám cánh tay bị trúng đạn, bác sĩ nói gì???_Suho bây giờ cũng ngước mắt lên nhìn bầu trời như nó .
-Nói rằng vết thương của em xử lý tốt nên nó sẽ nhanh lành thôi__nó đáp
-Vậy tốt, hai rất sợ, rất sợ vì hai mà cánh tay hay tính mạng của em xảy ra chuyện gì, lúc đó nếu có chết đi hai cũng không biết phải giải thích như thế nào với mẹ ở thiên đàng nữa.
-Hai làm gì mà quan trọng hóa vấn đề vậy__nó bĩu môi nói rồi quay nhìn Suho.
-Tất nhiên rồi, tính mạng em cũng là tính mạng của hai mà_Suho véo mũi nó nói. Như chợt nhớ ra gì nó lại nói :
-À đúng rồi, quà sinh nhật hằng năm em tặng hai, hai thích không__nó cười nói, nó rất hồi hộp với câu trả lời của anh à nha.
-Quà sinh nhật? Hằng năm? Em có tặng hai sao?__Suho ngạc nhiên nhìn nó hỏi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek