Chap 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, tại trường học giờ ra chơi
-Anh, anh nói chuyện với em một lát nhé__nhỏ đứng trước mặt hắn nói khi nó đã đi ra khỏi lớp nói là đi vệ sinh
-Tôi và cô có chuyện gì để nói chứ? _hắn lạnh lùng nói
-Chỉ cần 5 phút thôi, rồi anh quyết định sao cũng được__cô ta năn nỉ nói
-Được, tôi cũng muốn nghe cô sẽ nói gì__hắn nói
-Vậy chúng ta lên sân thượng đi__nhỏ mừng khi hắn đã cho nhỏ thời gian để nói chuyện, đối với nhỏ từng đó cũng đủ để cho nhỏ thực hiện kế hoạch Hắn đứng dậy đi lên sân thượng cùng còn bọn bạn hắn thì đơ như cây cơ. Đến lúc nó quay lại không thấy hắn thì hỏi theo một cách tự nhiên :
-Chanyeol đâu?__nó hỏi khi ngồi xuống bàn mình, đây là lần đầu tiên nó gọi tên hắn
-À, Chanyeol...__cả bọn ấp úng không biết nói sao. Việc này khiến nó chú ý đến, chẳng qua nó chỉ hỏi có lệ vậy mà bọn họ lại nói ấp úng như vậy thật là đáng nghi. Nó nheo một bên mắt nhìn bọn bạn, rồi vị trí trống của cái bàn nhỏ Jiyeon ngồi gây chú ý cho nó. Lúc nó đi tất cả vẫn ở lớp bao gồm cả nhỏ, lúc nó về không thấy hắn cũng chẳng thấy nhỏ. Vậy....
-Tôi biết rồi__nó nói không đầu không đuôi khiến cho bọn bạn nghi hoặc không biết nó nghĩ gì
-Anh, anh yên tâm, em luôn ủng hộ anh__D.O nói
-Ủng hộ?__nó lặp lại hai từ đó, ủng hộ cái gì chứ, mấy người này thật lạ
-Đúng vậy, ủng hộ anh với Chanyeol_
Tao nháy mắt tinh nghịch nói
-Cả anh/em/tớ cũng vậy__những người còn lại đồng loạt nói
-Tình yêu cần xuất phát từ hai phía, có lòng tin tưởng nhau tình yêu đó sẽ bền chắc, nếu không nó sẽ tan vỡ như bong bóng xà phòng cho dù người ngoài cuộc có ủng hộ nhiều bao nhiêu đi chăng nữa cũng vậy thôi__nó nói, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn vào khoảng không vô định. Đúng, tình yêu cần có lòng tin tưởng của đối phương. Nếu đã không thành thì buông tay, giữ lại tình yêu mà thiếu sự tin tưởng cũng vô nghĩa. Bọn bạn im lặng trước câu nói dài của nó, biết nói gì nữa trong khi nó nói đúng chứ....
Ở trên sân thượng, gió thổi lộng lồng thật là mát. Hắn chống tay lên lan can sân thượng mắt nhìn xuống sân trường. Còn nhỏ Jiyeon thì đứng quan sát hắn. Hắn lên đây đã được 3 phút rồi nhưng không nói chuyện với nhỏ dù chỉ một chữ
-Anh, sao anh không nói?__nhỏ hỏi
-Nói gì? Cô có chuyện nói với tôi chứ ko phải tôi có chuyện nói với cô__hắn chuyển tầm mắt từ sân trường sang nhỏ rồi nói
-Đúng, em có chuyên muốn nói, vì vậy anh hãy nghe cho kỹ__nhỏ nói giọng nói trở nên nghiêm túc
-Được, tôi muốn nghe thử xem sau 2 năm thì cô có gì muốn nói với tôi_hắn đút tay vào túi quần rồi quay lại cho lưng tựa vào thành lan can. Lúc này gió thổi qua tóc hắn kèm theo ánh nắng vàng trông hắn thật đẹp
-Anh, em bỏ anh đi là có lý do__nhỏ nói, hắn im lặng nghe mà như không nghe. Nhỏ nói tiếp :
-Em bị ung thư giai đoạn hai, vì sợ phẫu thuật không thành công, em chết đi anh sẽ đau khổ. Vì vậy em đã bỏ anh đi không một lời. Trong hai năm qua em đã phẫu thuật thành công nhưng vẫn phải trị liệu bằng thuốc. Bây giờ em quay về với hy vọng anh vẫn yêu em như ngày nào, nhưng hình như đã muộn....__nhỏ nói, nước mắt đã rơi. Từng câu nói của nhỏ như dao găm đâm vào tim hắn, hắn nắm chặt nắm đấm lại. Hắn bị sao vậy, hắn đã từ bỏ nhỏ để yêu nó cơ mà. Tại sao tim hắn lại đau với từng câu nói của nhỏ. Hắn là vẫn đang yêu nhỏ? Hay là thương cảm? Hắn không biết, hắn đang rất rối
-Anh, em vẫn còn cơ hội chứ?__nhỏ ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn hắn hỏi.
-Chuyện này cô nói ra bây giờ có phải quá muộn không?__hắn hỏi ngược lại nhỏ
-Anh, em đã hối hận rồi, vậy anh cho em cơ hội một lần nữa nhé__nhỏ không từ bỏ ý định nói
-Tôi không muốn nói chuyện này nữa__hắn nói rồi đi khỏi sân thượng. Sau khi hắn đi khuất, nhỏ đã lau sạch nước mắt của mình thay vào đó là vẻ mặt cười, nhỏ nói:
-Anh đã bắt đầu rung động rồi đúng không? Em sẽ khiến cậu ta từ bỏ anh để anh quay về bên em__nhỏ nói những câu nói này chỉ có nhỏ biết, gió biết, trời biết, đất biết
Hắn sau khi bỏ đi xuống khỏi sân thượng thì liền trở về lớp. Hắn ngạc
nhiên khi thấy nó đã ngồi trong lớp, nó biết hắn đã vào lớp và ngồi bên cạnh mình nhưng không nói gì cũng như không quay lại nhìn hắn dù chỉ một giây. Hắn thấy thái độ này của nó thì không biết phải làm sao cũng như không biết nó tức vì cái gì. Hắn quay lại đám bạn đang nhìn hắn với cặp mắt "thắm thiết" hỏi nhỏ chỉ để hắn và bọn bạn nghe :
-Cô ấy làm sao vậy?
-Làm sao tớ nghĩ cậu là người biết rõ nhất chứ_Kai nói. Hắn cũng đã hiểu Kai đang ám chỉ điều gì
-Các cậu không nói tớ cũng đang rối lên đây__hắn vò đầu bứt tai nói
-Cô ta nói chuyện gì với cậu vậy_Suho hỏi
-Cô ta nói cô ta rời xa tớ vì bệnh ung thư, vì không muốn làm tớ đau khổ nên không nói lời từ biệt. Bây giờ cô ta đã chữa lành bệnh và quay lại muốn nối lại tình cảm với tớ__hắn nói tóm gọn lại những gì nhỏ Jiyeon kể
-Vậy giờ cậu tính sao, cậu vẫn yêu cô ta sao?__Kris hỏi
-Còn anh tớ thì sao?__Xiumin hỏi. Cậu không muốn anh cậu đau khổ vì tình yêu
-Tớ cũng không biết nữa_hắn cúi gầm mặt xuống nói
-Sao lại không biết, cậu là người rõ nhất trong lòng cậu nghĩ gì và muốn gì, thích ai và không thích ai mà__Lay nói
-Hãy cho tớ thời gian suy nghĩ, thuận theo tự nhiên vẫn là điều tốt nhất_hắn nói
Cả buổi học trôi qua tẻ nhạt, không ai nói lời nào cho đến khi ra về. Bọn hắn và nó là người ra về cuối cùng
-Chiều được nghỉ chúng ta đi chơi đi__ Sehun nói khi cả đám bọn hắn và nó ra đến nhà xe, cậu nháy mắt với bọn bạn ra hiệu mà không để hắn và nó phát hiện cái ý ẩn của việc nháy mắt đó. Như hiểu ra điều gì Luhan nói :
-Đúng đó hay chúng ta đi biển chơi đi
-Ý kiến hay, anh đi không anh? Cả cậu nữa đi chứ?__Xiumim phụ họa theo câu nói của Luhan rồi quay sang hỏi nó và hắn
-Tùy__nó không lạnh không nhạt đáp một chữ
-Cứ quyết định vậy đi__hắn cười nhẹ nói, như vậy cũng tốt. Cuộc đi chơi này coi như để hắn hòa giải mọi hiểu lầm của nó đi
Thế là cả bọn quyết định buổi chiều đi chơi biển mà không biết đã có người nghe được cuộc đối thoại đó trừ nó ra. Nó là người phát hiện ra cái người nghe lén bọn hắn nói chuyện, người đó tuy nó không thấy khuôn mặt bởi vì người đó nấp sau bức tường, nhưng mặt khác người đó đã nấp không cẩn thận nên nó có thể nhìn thấy là một nữ sinh bởi vì cô ta mang đồng phục nữ sinh trường Royal, cô ta đi đôi giày cao gót màu đỏ chừng bảy phân. Cô ta là ai? Cuộc đối thoại này thì có gì để nghe lén chứ? Đúng là điên rồ, nó suy nghĩ một hồi thì cũng gạt mọi suy nghĩ đó sang một bên. Cứ vậy đi nếu 'người đó' có ý tốt thì cuộc đối thoại đó chẳng là gì nhưng nếu cô ta có ý xấu thì chẳng biết cô ta sẽ làm gì khi đã nghe được cuộc đối thoại đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek