Chap 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------Vạch ngăn cách thời gian---------
Buổi chiều tất cả đã chuẩn bị xong mọi thứ để có được buổi đi chơi vui vẻ
-A, biển ơi ta đến rồi__Lay, Tao, D.O và Luhan cùng hô to và chạy ra biển chơi, họ cảm thấy thật vui khi được đến đây. Còn bọn hắn thì tụ tập đứng một chỗ nhìn bọn họ, riêng nó, nó đứng cùng chỗ với bọn hắn nhưng cách nhau chừng 2m
Biển? Biển? Biển? Chỉ một chữ thôi sao gợi lên cho nó bao nhiêu là nỗi nhớ, bao nhiêu là nỗi buồn. Biển gắn với nó một phần nho nhỏ quá khứ đẹp đẽ khi có mẹ nhưng nó cũng mag lại cho nó một nỗi đau không nói nên lời. Nó đang nghĩ miên man thì :
-Nghĩ gì vậy?_bất chợt có người khoác tay lên vai nó. Nó thu tầm mắt nhìn từ ngoài biển chuyển sang chủ nhân của cánh tay khoác lên vai nó. Thì ra là hắn. Nó nhìn ra lại biển thấy cả đám bạn đã ra biển chơi hết rồi, nghĩa là chỉ còn nó và hắn ở đây
-Sao không ra chơi với bạn anh?__nó hỏi hắn mà không trả lời câu hỏi của hắn. Hắn biết nó không muốn nói ra mình nghĩ gì nên cũng không hỏi lại, hắn trả lời :
-Anh muốn cùng em đi dạo trên bờ biển__hắn nói
-Vậy thì đi nào__nó nói rồi kéo tay hắn đi. Bây giờ nó đã gạt ra ngoài đầu mọi nỗi sầu không lý do, coi như đây là lúc nó được rảnh rỗi đầu óc đi
Cả nó và hắn, cả hai nắm tay nhau đi trên mép biển. Những ngọn sóng nhỏ lâu lâu táp vào bờ làm ướt chân hắn và nó. Bỗng hắn dừng bước chân lại và buông tay nó ra. Nó thấy tay mình bị lơ lửng giữa không trung thì cảm thấy thật lạc lõng. Nó quay đầu lại nhìn hắn, xem hắn làm gì mà buông tay nó ra. Mới quay đầu lại nó đã tiếp nhận ngay một vạt nước biển bay vào mặt. Cái gì? Hắn dám hất nước vào nó sao? Hừ, giỏi lắm. Nó không chịu thiệt bắt đầu hắt nước lại hắn, cả hai đều chơi đùa cười nói vui vẻ. Những hình ảnh đó đã thu vào tầm mắt của một con người đang nấp sau cây liễu. Con người đó nhìn nó và hắn, không phải, chỉ nhìn nó với cặp mắt hằn học thù hằn. Con người đó nói ra cửa miệng một câu, tiếc rằng không ai nghe thấy, chỉ có con người độc ác đó:
-Cứ cười đi, cười nhiều vào, vì sau này cậu phải khóc rất nhiều đó
Hắn và nó chơi mệt thì vào bờ biển ngồi xuống nơi có bóng râm. Bây giờ cả hai ai nấy đều ướt như chuột lột
-Vui quá__nó bất giác thốt lên chữ đó, chính nó cũng không biết vì sao mình lại thể hiện cảm xúc rõ như vậy ngay lúc này
-Ừ, anh cũng thấy vui__hắn nói, bất chợt hắn nghĩ ra một ý định:
-Này, chúng ta cùng chụp ảnh nhé_ hắn nhìn nó cười nói
-Chụp ảnh ư?__nó nhăn mày hỏi, từ khi lớn lên đến giờ nó chưa có chụp ảnh, mà cũng vì là nó không thích không chụp ảnh
-Ừ, anh muốn chúng ta chụp ảnh làm kỉ niệm mà anh cũng thấy ở nhà em hình như cũng không hề có tấm hình nào của em cả__hắn gật đầu nói
-Em ghét chụp ảnh__nó nói thẳng ra ý kiến của mình
-Vậy hả, nhưng lần này ngoại lệ đi, chụp hai tấm thôi__hắn lắc tay nó như con nít năn nỉ người lớn mua một món đồ chơi vậy. Nó đầu hàng ngay với hành động này của hắn nên phải gật đầu đồng ý. Hắn vui mừng khi nó đồng ý chụp ảnh
-Chúng ta chụp chung một tấm nhé _hắn nói rồi khoác tay lên vai nó, lấy điện thoại mình ra ấn máy ảnh rồi giơ ra xa một chút để có thể thu hình ảnh cả nó và hắn vào màn hình :
-Cười lên nào__hắn nói, nó cười nhẹ. Lúc chuẩn bị ấn nút chụp hắn bất chợt quay sang hôn "chụt" một cái lên má nó làm nó ngạc nhiên mở to mắt, tất nhiên là khoảnh khắc này đã được ghi vào một tấm hình rồi
-Anh...anh làm gì vậy ?__nó hỏi
-Ơ chụp ảnh chứ làm gì__hắn làm lơ như không biết gì nói, không để cho nó bắt bẻ hắn, hắn nói :
-Nào bây giờ thì chụp riêng lẻ, anh chụp cho em__hắn nói rồi đứng dậy đi ra xa chỗ nó chừng 1m thì dừng lại. Hắn giơ điện thoại lên rồi bảo nó cười :
-Cười đi nào__nó không để ý lời hắn chân duỗi thẳng ra hơi nhô lên một chút trên mặt cát, tay thì ôm hờ trên đầu gối, khuôn mặt không cười không nói nhưng có gì đó lại là giận dỗi. Thấy nó không cười thì hắn biết ngay là nó đang dỗi rồi :
-Nào cười đi chứ, anh giơ điện thoại mỏi tay rồi nè__hắn ra vẻ tay đã mỏi nhừ tay nói nhưng nó không hề cười. Thế là hắn nghĩ ra trò làm hề để cho nó cười. Nó nhìn hắn làm đủ trò, đến khi không thể nhịn được cười nữa nó đã cười to ra, một nụ cười rất là đẹp . Nhân cơ hội đó hắn đã chụp một tấm ảnh rất là đẹp của nó
-Wow, em cười đẹp lắm vì vậy hãy cười nhiều lên__hắn nói rồi đi lại gần nó ngồi xuống. Nó chỉ bĩu môi ra vẻ câu nói của hắn thật là điên rồ
-Em chụp rồi cũng phải đến lượt anh chứ__nó nói rồi rút điện thoại của mình ra
-Anh nữa sao?__hắn tay chỉ chỉ mình nói
-Tất nhiên rồi__nó nói rồi đứng lên lại vị trí lúc nãy hắn đứng chụp cho nói
-Nào cười đi__nó nói, hắn không giống nó. Không cần làm hề, hắn cũng đã cười thật là tươi. Chụp ảnh xong hắn bảo :
-Anh gửi cho em tấm ảnh chúng ta chụp chung nhé
-Tùy anh, em thế nào cũng được__nó nhún vai nói, chỉ chốc lát sau hắn đã gửi tấm ảnh chụp chung cho nó. Cả hai cùng ngồi ngắm biển một lúc thì gió biển đã thổi khô quần áo của bọn họ.
Đúng lúc này :
-Thì ra hai người trốn ở đây, làm tụi tui tìm mệt chết__Xiumin bất ngờ nói làm cho nó và hắn giật mình. Hắn quay lại tức giận giọng lạnh nói :
-Muốn giết người thì giết bằng cách khác chứ đừng chơi trò này
-Ui cha người ta giận vì mình phá hỏng không khí rồi kìa__Lay ra bộ vu vơ nói. Nó im lặng không nói gì mắt vẫn cứ nhìn ra biển không có tiêu cự, hắn thì cũng không thèm chấp nhất với bọn hắn nữa . Một hồi sau nó đứng dậy nói :
-Tôi đi vệ sinh__nói rồi nó đi thẳng về hướng một quán nước gần biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek