- Chương 1: Nam vương trọng sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Từ trong hôn mê tỉnh lại, Biện Bạch Hiền ôm cái đầu đau không dứt từ từ ngồi dậy.

    Đợi đến khi thấy rõ tình huống xung quanh, cho dù là người lạnh lùng như cậu, cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

    Đây là một nơi xa lạ, không phải "Diêm Môn", cũng không phải nhà cậu, càng không phải là bất kỳ nơi nào mà cậu biết.

    Căn phòng nhỏ hẹp, một mảng tối đen, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ cách mặt đất khoảng hai thước.

    Đợi đến khi đã làm quen được với bóng tối, cậu mới phát hiện trên người mình có một đoạn dây thừng. Chuyện này không lạ, lạ ở chỗ trên đoạn dây dính đầy máu, mà cậu cũng cảm thấy cánh tay vô cùng đau đớn, nhìn đến phía trước, mới phát hiện trên cổ tay đầy vết xanh tím, thậm chí còn tứa ra máu.

    Rất hiển nhiên, những vết này làm cho sợi dây trói cậu bị đứt.

    Vừa tháo sợi dây trên chân, vừa hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Vốn là đêm đó phải đi đàm phán với người của Thanh Môn, lại không nghĩ đến cuối cùng lại nhận được một mẫu tin nhắn lạ, lúc cậu đang bảo hộ cho Môn chủ trở về xe, nhạy bén nhận ra được xe có điểm không bình thường. Thời gian quá gấp, cậu vừa đẩy Môn chủ sang bên cạnh, xe liền nổ tung.

    Ký ức cuối cùng chính là cậu đè trên người Môn chủ, thay anh cản trở ngọn lửa nóng rực kia.

    Không nghĩ trải qua vụ nổ nghiêm trọng đó, Biện Bạch Hiền cậu vẫn còn sống. Như vậy có nghĩa là Môn chủ cũng không sao đúng không? Nghĩ như vậy, tâm trạng vẫn luôn treo ngược của cậu cũng thả lõng. Nhưng rất nhanh, cậu liền cảm giác được có điều gì đó không đúng, nhanh chóng đưa tay lên trước mặt, chờ thấy rõ cái tay nhỏ bé gầy như que củi kia, cậu suýt nữa la thất thanh thành tiếng.

    Cái này căn bản không phải là tay của cậu!

    Bởi vì quanh năm trải qua huấn luyện và cầm súng, trên tay cậu có rất nhiều vết chai. Trên mu bàn tay cũng có nhiều vết sẹo, đều là trong lúc huấn luyện và thực chiến lưu lại. Nhưng mà đôi tay trước mắt này, yuy rằng xương thịt giống như móng vuốt gà và que củi nhưng mà mu bàn tay và lòng bàn tay lại không có bất kỳ vết sẹo nào, thậm chí ngay cả vết chai cũng không có.

    Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
 
    Cúi người nhìn trên người lần nữa, mới phát hiện y phục trên người tất cả đều rách nát, chỉ còn vài mảnh dính trên người, tùy tiện đi vài bước sẽ rớt không còn một mảnh.

    Không thể nào!

    Đến lúc nhìn đến vải rách trước ngực, không che được cảnh xuân, Biện Bạch Hiền không dám tin tiếp tục trợn to hai mắt, sau đó nhanh chóng sờ sờ trước ngực. Không đúng! Đây không phải là cậu. Cậu tuy bên ngoài có biệt danh là Huyết Sư (Sư tử máu), tàn khốc, vô tình nhất. Nhưng nổi danh với sự tàn khốc vô tìnhchinhs là vẻ ngoài và dáng người của cậu. Cậu có dáng người nóng bỏng, khiến cho bao người hâm mộ không thôi, nhưng mà hiện tại, cơ thể này chắc chắn không phải là cậu.

    Đáng tiếc, trong phòng không có gương, cậu rất muốn biết thân thể mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cái thân thể này, không chỉ nhỏ gầy hơn dự đoán, hơn nữa, bủn rủn không có lực, khiến cho cậu có một cảm giác rất kỳ quái.

    Cậu không phải là nam sinh nhỏ không biết sự đời, cũng đã trải qua rất nhiều, chuyện ân ân ái ái lại càng thuộc như cháo. Thân thể hiện tại này khiến cho cậu có cảm giác đã trải qua phóng túng quá độ. Nhưng mà trong căn phòng mờ tối này, mặc dù quần áo của cậu xốc xếch, nhưng trên người lại không có mùi vị của loại truyện đó. Như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra đây?

    Không hổ danh là "Huyết Sư" nổi danh khắp nơi, mặc dù lúc đầu có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh liền tỉnh tái lại. Biện Bạch Hiền biết xe đến núi ắt có đường, mặc dù lúc này không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng suy đoán lung tung chỉ tổ làm hao phí thời gian. Nếu là như thế, còn không bằng tỉnh táo lại trước, xem xét cho kỹ rồi mới nói.

    Đang lúc cậu còn đang do dự không biết có nên chui ra từ cửa sổ nhỏ kia không thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là một trận những âm thanh huyên náo, cửa bị lực mạnh từ bên ngoài đạp bay vào.
 
    Ánh nắng chói chang từ cửa lớn chiếu vào làm cho Biện Bạch Hiền vốn đang quen với bóng tối theo bản năng đưa tay lên che mắt.

    "Thế nào, thuốc kia mùi vị không tệ đúng không?"

    Người đi vào là một nam một nữ, người nữ vóc dáng coi như là xinh đẹp, nam cũng rất tuấn tú. Chỉ là tuổi của bọn họ, dường như chưa quá mười bảy mười tám tuổi. Hơn nữa, Biện Bạch Hiền còn rất khẳng định, hai người kia mình tuyệt đối không biết, cũng không phải là người của Thanh bang kia, vì trên người bọn họ vẫn đang mặc đồng phục học sinh.

    "Các người là ai?" Để cánh tay che mắt xuống, Biện Bạch Hiền lạnh lùng hỏi.

    "Giả bộ cái gì? 'Hiền háo sắc' lại muốn bỏ thuốc anh trai tao, thật là không biết xấu hổ. Như thế nào, mang tảng đá tự đập vào chân mình, nếm thử thuốc của mình mùi vị thế nào? Thật ngại quá, hôm qua tao chỉ nhớ phải giam mày lại mà quên cho mày một thằng đàn ông. Một mình mày chống cự dược tính kia, chắc là vô cùng khổ sở đúng không? Bất quá, tao có để lại cho mày vài món đồ chơi người lớn, nhìn mày như vậy, cũng không cần phải cảm ơn tao."

    Nữ sinh khoanh tay trước ngực cười nhạo bộ dáng chật vật không chịu nổi của Biện Bạch Hiền.
 
    Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng biết tại sao lại cảm thấy bủn rủn, vô lực, thì ra là bị bỏ thuốc. Nhưng theo lời nói của nữ sinh này, là mình muốn bỏ thuốc nam sinh nhưng ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, hơn nữa còn là bỏ xuân dược. Nhưng tại sao cậu lại khlong rõ những chuyện này.

    "Nhận nhầm người rồi, ta không biết các ngươi. "

    Biện Bạch Hiền lạnh lùng cười, thân thể bây giờ vô cùng suy yếu, nresu như không có cao ngạo, tự tôn của cậu chống đỡ, đoán không chừng sẽ không chịu được mà ngã xuống.

    "Haha, thật là buồn cười. Biện Bạch Hiền mày lại đang diễn trò gì thế? Mày không biết bọn tao? Thật là buồn cười, chẳng lẽ cả người bên cạnh tao mày cũng không biết? Phải nhớ là ngay từ lần đầu tiên gặp mặt mày liền trực tiếp nhào tới muốn hôn anh aay nha?"

    Cô gái chỉ tay về phía nam sinh đẹp trai bên cạnh.

    Nghe được cô gái nói như vậy, nam sinh cũng mở miệng: "'Hiền háo sắc' lần này mày thật quá đáng, lại muốn bỏ thuốc Hàn, bất quá, Hàn là người lớn không chấp nhất tiểu nhân, chẳng qua chỉ để bọn tao bắt giam mày một đêm rồi bỏ qua cho mày. Nhưng mà, mày phải nhớ cho kỹ, nếu sau này còn phát sinh chuyện như vậy nữa, cũng không cần trách chúng tao không khách khí."

    Biện Bạch Hiền đứng ở phía đối diện, dùng ánh mắt như đang xem cuộc vui nhìn hai người kẻ xướng người họa, hồi lâu sau cô mới khinh thường nói ra: "Ta đếm tới ba, cút!"

    Cô gái bị chọc tức liền muốn xông lên tát cậu, có lẽ do ánh mắt của cậu bây giờ quá lạnh, trạng thái bây giờ của cậu cũng quá khác thường, nam sinh lúc trước còn chê cười cậu lúc này lại ngăn cản người bên cạnh, nhưng lại vẫn không quên mở miệng uy hiếp: "Sau này không cần xuất hiện trước mặt bọn tao nữa."

    "Yên tâm, Biện Bạch Hiền ta thích đàn ông chứ không phải mấy tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh."

    Khóe miệng Biện Bạch Hiền nhếch lên, tóc mái trên trán che lại ánh mắt sắt lạnh của cậu, nhưng khóe miệng đang nhếch lên kia cộng với âm thanh khinh miệt lại làm cho hai người kia có cảm giác kỳ quái. Một đứa háo sắc suốt ngày chỉ biết bổ nhào vào người đàn ông, trải qua một đêm, thế nào lại giống như trở thành một người hoàn toàn khác?

    Chính cảm giác kỳ quái này đã khiến bọn họ quên phản bác lại lời giễu cợt của Biện Bạch Hiền, cho đến khi bóng dáng gầy yếu ấy đi xa mới phục hồi lại tinh thần, nhưng mà đã trễ.

    Mặc dù toàn thân vô lực nhưng bước đi của Biện Bạch Hiền vẫn rất vững vàng.

    Sống trong hắc đạo mười mấy năm, cậu đã quen với việc đem tất cả yếu ớt biến thành vũ khí. Trải qua khúc nhạc đệm vừa rồi, cậu xác định được, mình đã sống lại, hơn nữa còn trọng sinh trên một thân thể hoàn toàn xa lạ. Bất quá, tên của người này hình như giống mình, cũng là Biện Bạch Hiền. Còn cổ thân thể này thì tối hôm qua bị bỏ thuốc hại khiến cho hương tiêu ngọc vẫn. Chuyện như vậy, đến bây giờ vẫn không thể tưởng tượng nổi, nếu như cậu không đủ tỉnh táo để tổng hợp hết thảy tất cả những tình huống xung quanh, cũng sẽ tuyệt đối không tin tưởng chuyện này.

    Không nghĩ tới, cậu vẫn chết. Cảm giác vui sướng khi sống lại sau khi biết được sự thật đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là buồn bã và lo lắng vô tận. Lúc ấy cậu và môn chủ ở chung một chỗ, nếu cậu chết thì môn chủ thế nào? Môn chủ không sao chứ, môn chủ là trụ cột của Diêm môn, nếu môn chủ mà xảy ra chuyện gì, hậu quả kia cô căn bản không dám nghĩ đến.

    Bất quá bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là làm rõ tình huống của cổ thân thể này, sau đó xem qua một chút thời gian và không gian hiện tại của mình có giống nhau hay không, trọng sinh đang lưu hành để tiêu khiển, chẳng qua là không nghĩ đến loại chuyện hoang đường này mình cũng đụng phải.

    Mặc dù trong lòng có rất nhiều suy tư khác nhau nhưng trên mặt cậu vẫn
vô cùng bình tĩnh, hoặc là nói vô cùng lạnh nhạt. Từ nơi bị giam đi ra, vẫn đi tiếp, không mục đích, nhìn từ bóng lưng, có chút mất hồn lạc phách.

    Bắc Âu Hàn đứng dưới tán cây nhìn bóng dáng gầy yếu từ từ đi đến gần, khuôn mặt tuấn mĩ không che giấu được vẻ chán ghét. Nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của người nọ, lại có chút kinh ngạc. Học chung với Biện Bạch Hiền mấy năm,
trong ấn tượng chỉ là vẻ mặt chảy nước miếng chạy theo đuôi nam sinh, nhưng lúc này lại không giống.

    Đặc biệt khi tới vẻ mặt Biện Bạch Hiền không chút thay đổi bước qua mặt mình, giống như không nhìn thấy mình, cảm giác vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ tên háo sắc đó đã nghĩ thông được chuyện gì? Trước kia luôn cảm thấy tên háo sắc này quá đáng, nhưng cũng không nghĩ tới, cậu có thể sử dụng thủ đoạn dơ bẩn đó đối với mình, nghĩ là sau khi phát sinh quan hệ có thể chiếm được mình sao? Thật quá ngây thơ! Bất quá, cũng thật ghê tởm!

    Nghĩ tới 'Hiền háo sắc' làm những chuyện kia, Bắc Âu Hàn không có ý định tiếp tục nhìn. Thấy bóng dáng em gái và Trần Phong ở đằng xa, liền quay đầu đi tới.
 
    Bắc Âu Hàn cùng em gái của hắn, Bắc Âu Hân và bạn tốt Trần Phong mặc dù cảm thấy 'Hiền háo sắc' không giống với bình thường, nhưng thế nào cũng không thể nghĩ đến, cái gọi là không giống nhau này không phải là vì chuyện gặp tối hôm qua khiến cậu thay đổi, mà là vì, trong thân thể yếu đuối kia đã đổi một linh hồn hoàn toàn mới, lại còn là "huyết sư" vang danh khắp nơi, là nam vương hắc đạo máu lạnh vô tình Biện Bạch Hiền!

   
   
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro