- Chương 2: So chiêu với cha nuôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Nhìn cách bài trí ấm áp của căn phòng nhỏ, nghi ngờ trong lòng Biện Bạch Hiền càng sâu.

    Hôm đó, sau khi đi ra từ căn phòng kia, cậu bước đi trên đường không mục đích một hồi, liền bị một người đàn ông ba mươi mấy tuổi bắt về nhà, theo như lời ông ta giới thiệu thì ông chính là cha của cổ thân thể này.

    Vì để dễ phân biệt, Biện Bạch Hiền quyết định gọi chủ cũ cổ thân thể hiện tại này là Biện Bạch Hiền nhỏ. Chuyện đầu tiên sau khi trở về phòng chính là chạy vào phòng tắm tìm một cái gương. Đến khi thấy được khuôn mặt xa lạ trong gương, hy vọng cuối cùng trong lòng Biện Bạch Hiền bỗng chốc tan biến.

    Thân thể này, thật không phải là cậu!

    Cậu lớn lên xinh đẹp quyến rũ, đường nét khuôn mặt rất tinh tế, ánh mắt có vẻ đào hoa làm cho người khác luôn có cảm giác như bị phóng điện. Nhưng mà gương mặt hiện tại này lại tròn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi bật giữa thân thể gầy yếu, lại càng có vẻ tròn, nhìn vô cùng kinh khủng.

    Muốn quen thuộc hơn với cổ thân thể này, dường như là theo bản năng, Biện Bạch Hiền cởi hết quần áo trên người ra, nhìn về phía gương quan sát thân thể mình bây giờ. Cảm giác đầu tiên của cậu với cổ thân thể này chính là gầy, gầy đến mức dường như là suy dinh dưỡng, dựa theo quan sát của cậu, ngũ quan của cổ thân thể này cũng không đến nổi tệ, chỉ là quá gầy, hơn nữa còn trang điểm, thoạt nhìn lại càng xấu hơn.

    Nghĩ đến mình vừa nhìn thấy khuôn mặt như diễn viên hát bội này, khóe miệng Biện Bạch Hiền co rút lại.

    Đang khi cậu đang quan sát thân thể mình, chuẩn bị đi tắm, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái. Cái loại sợ hãi này, hoảng sợ đến mức không ngừng run rẫy, vô cùng xa lạ, thời điểm cậu đang là "Huyết sư" tuyệt đối sẽ không bao giờ cảm nhận được thứ cảm giác này.
   
    Tròng mắt đen híp lại nhìn về phía cửa kính, mặc dù không thấy rõ cảnh vật bên ngoài, nhưng trực giác nhạy bén do hàng năm cầm súng huấn luyện nói cho cậu biết - bên ngoài có người.

    Trong phòng tắm căn bản không có quần áo, chỉ có một cái khăn lông rất lớn, đem khăn lông quấn quanh người, che lại vị trí quan trọng rồi trực tiếp tiến tới mở cửa phòng tắm ra.

    Quả giống như dự đoán của cậu, bóng dáng ngoài cửa kia không tính là xa lạ, chính là người đem cậu trở về. Nghe nói là cha nuôi của Biện Bạch Hiền nhỏ. Thấy cậu bước ra, người đàn ông chợt ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Đợi đến khi thấy được cách ăn mặc trên người cậu, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra chút ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh, tròng mắt đen thâm thúy kia liền hiện ra lửa giận kỳ dị, không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm.

    Bị ánh mắt quá mức quỷ dị soi mói, Biện Bạch Hiền còn chưa kịp phản ứng, cơ thể lại bẳ đầu run rẫy theo thói quen. Cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc nãy lại có cảm giác run sợ kỳ lạ, nguyên nhân là do cổ thân thể này. Cổ thân thể này mặc dù do cậu chiếm giữ nhưng một ít bản năng lúc trước vẫn còn tồn tại, ví dụ như sợ hãi.

    Nhưng mà người này không phải là cha nuôi của cậu sao? Biện Bạch Hiền nhỏ tại sao lại sợ ông ta như vậy?

    Biện Bạch Hiền không hiểu, nếu là Biện Bạch Hiền nhỏ trước kia, nhất định sẽ bị dọa đến mức không biết phải làm gì, đặc biệt là khi ở tình huống quần áo xốc xếch như lúc này. Nhưng đáng tiếc đứng trước mặt ông ta lúc này là "Huyết sư" Biện Bạch Hiền, bình thản, ung dung bước về phía trước, lục tìm trong đống quần áo, tìm ra được một chiếc sơ mi rất lớn, dù sao cũng ở trong nhà, thoải mái là được.

    "Con còn chưa giải thích cho ta tối hôm qua đi đâu, tại sao không về nhà, cũng không gọi điện thoại cho ta?" Người đàn ông cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, lạnh lùng mở miệng.

    Biện Bạch Hiền nghiêng đầu nhìn ông ta, khóe miệng dâng lên: "Cùng bạn học đi chơi. Nhưng mà cha à, con nghĩ không có người cha nào lại xông vào phòng tắm khi con mình đang tắm, hơn nữa cửa phòng tắm của con còn là nửa trong suốt.........."

    Mặc dù đây chỉ là lần thứ hai gặp mặt, nhưng Biện Bạch Hiền nhạy cảm nhận ra được, người đàn ông quần áo chỉnh tề này lúc nhìn mình, ánh mắt luôn có sự tham lam dơ bẩn. Có lẽ cái này chính là nguyên nhân khiến Biện Bạch Hiền nhỏ sợ ông ta. Bất quá, có ý nghĩa dơ bẩn đối với một nam sinh nhỏ mười mấy tuổi, hơn nữa còn là con nuôi của mình, người đàn ông này, thật đúng là hết sức đê tiện!

    Cả người ông ta chấn động, giống như là bị vạch trần bí mật không thể cho ai biết, khuôn mặt tuấn lãng có chút vặn vẹo: "Con nói cái gì đó?"

    Biện Bạch Hiền bực tức xoay người, cũng không che dấu nữa: "Cha à, bây giờ là thời gian con tắm, làm phiền người đi ra ngoài. Còn nữa, con nhớ lúc mình đi vào đã khóa trái cửa phòng, chẳng biết tại sao cha còn có thể vào được. Như vậy có thể, con hy vọng có một lời giải thích hợp lý."

    Nhìn ánh mắt không dám tin của người đàn ông kia, Biện Bạch Hiền biết mình sẽ làm cho ông ta hoài nghi. Nhưng mà thế thì sao?  Dù sao dựa vào khoa học kỹ thuật như hiện tại, cùng lắm là kiểm tra ADN, dấu vân tay gì gì đó, cổ thân thể này vốn dĩ chính là Biện Bạch Hiền nhỏ, coi như bọn họ muốn kiểm tra cũng chẳng thể tra ra được cái gì. Còn chuyện tính tình thay đổi, buồn cười, chưa từng nghe qua tâm thần phân liệt, chưa từng nghe qua người đa nhân cách sao? Chỉ cần cổ thân thể này là Biện Bạch Hiền, chỉ cần cậu không nói, như vậy tuyệt đối sẽ không ai biết linh hồn trong này đã thay đổi. Nhiều quá chỉ thấy Biện Bạch Hiền thay đổi mà thôi.

    Chính là nghĩ đến, Biện Bạch Hiền mới có thể trấn định như thế, không sợ hãi như thế.

    "Con thật là bất chấp lí lẽ!"

    Dưới ánh mắt lợi hại của cậu, người đàn ông càng trở nên chột dạ, cuối cùng trực tiếp mở mắt lớn tiếng mắng cậu, xong quay người giận dữ bỏ đi.

    Nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông, Biện Bạch Hiền cười lạnh. Nếu như không phải là chột dạ, không có người cha nào lại nói với con mình như vậy, đối với người làm cjlha mà nói, đây là lời miệt thị nghiêm trọng nhất.

    Trước tiên, đem áo sơ mi mặc lên người, giống như cậu đoán, áo chỉ đủ che đến phần mông. Quét mắt nhìn một vòng quanh căn phòng, đầu tiên đóng cửa phòng lại, sau đó tìm một cái ghế cạnh cửa, kéo cánh cửa đến chặn cửa phòng lại, sau đó mắt lạnh chuyển một cái, tìm được một cái bình thủy tinh trên bàn, cẩn thận từng chút một đặt ở sát mép ghế.

    Cứ như vậy, chỉ cần cửa phòng hơi bị đẩy một chút, bình thủy tinh sẽ rơi từ trên ghế xuống đất, âm thanh này, đủ làm cậu cảnh giác.

    Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, Biện Bạch Hiền trở lại phòng, tiếp tục làm công việc thăm dò của mình.

    Vì đee tránh phiền toái, từ sau khi ra khỏi phòng tắm, Biện Bạch Hiền vẫn còn mặc đồ lót. Sau đó ngồi trước bàn lục lọi ngăn kéo, muốn tìm vật gì đó quan trọng. Mở ngăn kéo phía trên ra cũng không tìm được gì, cho đến khi nhìn thấy phía dưới có một cái ngăn kéo nhỏ bị khóa lại, mắt liền sáng lên. Nhớ tới lúc tắm có phát hiện một chiếc chìa khóa đeo trên cổ, Biện Bạch Hiền vội vàng cởi ra cắm vào, trùng hợp mở được ngăn kéo.

    Giống như dự đoán của cậu, trong ngăn kéo này cất giấu một món đồ - cuốn nhậy kí.

   
   

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro