P1- Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❤️ @lananh_6104

@nhunhamnho6104

@dua_love_chanbaekexo

@Zii365

@user75365992

@baekyeol271165 ❤️

"Hiền nhi, Hiền nhi." Xán Liệt vỗ vỗ mặt Bạch Hiền

"Ưm...ưm....em muốn ngủ." Bạch Hiền nhăn nhăn mày gạt tay hắn ra.

"Dậy nào, hôm nay là ngày đầu tiên em đến trường đấy." Tiếp tục vỗ vỗ

Ngay lập tức, cậu bật dậy, với tốc độ ánh sáng phi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Phác Xán Liệt nhìn theo cũng phải bật cười, đứa nhỏ đáng yêu.

Bạch Hiền cậu sau khi vệ sinh cá nhân xong, quần áo chỉnh tề, vui vẻ huýt sáo xuống nhà. Vào phòng ăn, Xán Liệt đã ngồi sẵn trên ghế đợi cậu. Bạch Hiền tiến lại gần, ngồi lên đùi hắn một cách vô cùng tự nhiên, bắt đầu ăn.

"Liệt, hôm nay em muốn tự mình đến trường." Bạch Hiền vừa ăn vừa nói với hắn.

Xán Liệt nhăn mày :"Không được. Em có muốn nghỉ học luôn từ ngày đầu không mà nói đến trường một mình."

Bạch Hiền bẹt bẹt miệng. "Em không muốn khoa trương."

"Được rồi, vậy anh sẽ đưa em đến gần trường rồi để em đi bộ vào, đồng ý chưa? Bây giờ thì ăn nhanh đi."

Bạch Hiền cười cười nhìn hắn, vẫn là anh tốt nhất.

Sau khi ăn sáng xong, Xán Liệt chuẩn bị xe đưa Bạch Hiền đến trường. Xán Liệt nhìn bộ dạng của cậu không khỏi ngán ngẩm.

"Quá bình thường rồi. Thân vương đại nhân mà thấy em ăn mặc như thế này chắc thổ huyết mà ngã bệnh mất." Hắn chẹp chẹp miệng.

"Em không muốn gây sự chú ý." Cậu nhăn mặt. "Như vậy sẽ chẳng ai biết được và đi điều tra thân phận của em."

Trên đường đến trường, Xán Liệt không ngừng lải nhải đủ điều, nào là đi học đừng có tiếp xúc với lũ con trai, nào là không được rời khỏi tầm mắt của Shikeru (người bảo vệ Bạch Hiền), Bạch Hiền chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu.

"Đi học cẩn thận." Phác Xán Liệt hôn nhẹ lên trán cậu.

Bạch Hiền mỉm cười gật đầu, xuống xe, từ đây đến trường còn một đoạn ngắn nữa, đi bộ không phải rất tuyệt sao.

Cậu đi vào trường, đến thẳng vào phòng hiệu trưởng, thời gian vào lớp cũng rất gần rồi.

Cạch, cánh cửa mở ra, bên trong có một người đàn ông đang có vẻ chờ đợi ai đó.

"Cậu chủ." Thấy cậu, ông ta ngay lập tức đứng dậy, cung kính.

"Ừm, lớp?" Cậu vào thẳng vấn đề

"Dạ là lớp A của khoa kinh tế, dãy nhà A ạ." Ông ta cung kính nói.

Bạch Hiền gật gật đầu, trước khi ra ngoài còn quay lại nói với ông ta.

"Về việc thân phận của tôi, tôi không muốn tiết lộ ra bên ngoài, nên hãy cứ coi tôi như một sinh viên bình thường." Nói rồi cậu đi ra ngoài.

Bạch Hiền đi loanh quanh ở dãy nhà A, trường gì mà rộng quá trời, xây gì mà xây lắm thế, tiền cũng nhiều thật.

Cậu loanh quanh mãi, huhu cái lớp A khoa kinh tế nằm ở đâu vậy? A, kia rồi, cuối cùng cũng thấy, làm người ta mệt chết mà.

Cậu bước vào lớp, giảng viên vẫn chưa có vào, tuỳ hứng chọn một chổ ở cuối phòng mà ngồi. Sinh viên ở đây dường như cũng chẳng để ý đến cậu, họ còn bận dán mặt vào cái điện thoại rồi. Cậu bạn ngồi bên cạnh cứ nhìn chằm chằm Bạch Hiền, haizzzz thật mệt quá mà.

"Cậu là học sinh mới à?"

Bạch Hiền nhìn nhìn cậu bạn, ừm, xem nào, da trắng này, mắt to này, tóc đen nhánh này, người này cười lên đặc biệt dễ thương nha. Ừm, có vẻ là người tốt.

"Ừm." Cậu mỉm cười.

"Mình là Độ Khánh Tú, làm quen nha."

Cậu bạn này có vẻ hoà đồng nha.

"Mình là Biện Bạch Hiền." Cậu đáp lại.

"Bạch Hiền? Tên hay thật. Cậu mới chuyển tới đây hả?" Khánh Tú cười.

"Không. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học." Bạch Hiền trả lời

"Ra là vậy." Khánh Tú gật gật đầu -" Nhìn cậu dễ thương như vậy, làm bạn với tôi đi."

"Ừm." Bạch Hiền mỉm cười, không phải chúng ta đã là bạn rồi sao?

Hai người ngồi nói chuyện một lúc, giảng viên bước vào. Tiết học bắt đầu, Bạch Hiền cậu vô cùng chú tâm vào bài giảng.

Giờ nghỉ giải lao, học sinh ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại Bạch Hiền và Khánh Tú.

"Này, nhà cậu ở đâu vậy? Cậu có anh chị em hay gì không?" Bạn học Tú vô cùng tự nhiên.

"Ừm, có một người anh." Bạch Hiền trả lời.

"Cậu có muốn xuống căn tin không? Căn tin trường này toàn đồ ngon thôi." Khánh Tú nói

"Ừm" Bạch Hiền gật gật đầu.

"Sao cậu cứ ừm mãi thế. Cậu ít nói nhỉ."

Bạch Hiền hơi sa sầm mặt, không phải anh đây ít nói mà anh đây muốn giữ hình tượng lạnh lùng. Là hình tượng lạnh lùng, biết không hả???

Hai người xuống tới căn tin, quá đông người.

"Haizzz, hôm nay tụi nó định cư ở đây hết hay sao ấy." Khánh Tú chẹp chẹp miệng.

"Cậu nhìn thấy bàn ở góc cửa sổ kia không? Tới đó ngồi đi, tôi đi mua đồ ăn rồi tới ngay." Khánh Tú chỉ chỉ rồi bước đi.

Bạch Hiền đi về phía cái bàn, ngồi xuống, thảnh thơi ngồi đợi Độ Khánh Tú.

"Này." Một tiếng gọi vang lên, cậu quay người lại, một lũ con gái đang đứng nhìn cậu. Bọn họ ăn mặc khá nổi bật, son phấn đầy mặt, hừm, có vẻ là đầu gấu của trường.

"Mấy người gọi tôi hả?!" Cậu chỉ chỉ vào mình.

"Không lẽ tao gọi cái đầu gối của tao?" Con nhỏ đứng đầu hàng nhăn mặt khó chịu.

"Có chuyện gì không?" Bạch Hiền cố gắng nói chuyện bình thường nhất có thể, cậu giận rồi nha, từ bé đến lớn chưa ai dám mở mồm gọi cậu kiểu như thế nha, không phải mới vào trường thì họ đã bị cậu chửi cho tơi bời rồi.

"Bàn này tao nhắm trước rồi, mày ra chổ khác ngồi." Con nhỏ đó hất cằm.

"Ax, bàn này tôi ngồi rồi. Trong phòng vẫn còn bàn mà." Bạch Hiền nói

"Tai mày có điếc không? Tao nói bàn này tao nhắm trước rồi." Con nhỏ đó trợn mắt.

"Còn có thể loại nhắm bàn trước sao?" Cậu thầm nghĩ

"Từ nhỏ tới lớn tôi chưa thấy cái loại nhắm bàn nữa đấy. Bàn này tôi ngồi rồi, mấy chị xin mời đi chổ khác." Anh đây vô cùng tỉnh táo nha

"Mày dám...." Con nhỏ đó trợn mắt quát.

"Mày học sinh mới à? Chắc chưa nghe danh tao nhỉ?" Con nhỏ đó tiến lại gần cậu.

"Chưa." Bạch Hiền thật thà lắc đầu.

"Viên San San- con gái cưng của ông chủ tập đoàn VS, đứng thứ năm trong giới kinh doanh." Một con nhỏ đứng phía sau nói.

"Ra là Viên thị, có gì to tát." Cậu nghĩ

"Ừm, thì sao?" Cậu ngây thơ

"Mày." Viên San San tức giận, đưa tay lên bóp cằm cậu.

"Mày chưa nghe danh Viên gia bao giờ hả? Muốn chết không hả?"

Bạch Hiền nhăn mặt, đau nha.

"Bỏ cái tay của mày ra." Độ Khánh Tú từ đâu đi tới.

"Độ Khánh Tú? Thằng này là bạn mày à? Hừ, thiển cận như nhau." Viên San San không những không buông tay mà còn bóp mạnh hơn.

"Bỏ cái tay thối của mày ra khỏi mặt của bạn tao. Không đừng trách tao vô tình." Khánh Tú nhìn nhìn con nhỏ, rít khẽ.

"Hừ." Viên San San buông cằm Bạch Hiền ra. Tay nhanh như cắt nắm lấy tóc cậu.

"A" Bạch Hiền kêu lên.

"Rồi đó, buông tay rồi đó." Nhỏ cười cười nhìn Khánh Tú.

"Con nhỏ không biết điều." Khánh Tú nhanh nhẹn tiến lại gần, nắm lấy tóc Viên San San.

"Mày vẫn chưa sợ nhỉ San San? Trận đòn hôm trước vẫn chưa làm mày tỉnh ngộ phải không?" Độ Khánh Tú quát lớn.

Cả căn tin nghe tiếng hét thì tò mò quay lại, ồ, đại ca lại dạy bảo tiểu nhân rồi, hếch mõm lên coi cả lũ với nhau.

"Mày bỏ tay ra, thằng điên." Viên San San hét lên.

"Mày an phận một chút, ông đây không muốn động tay động chân với phụ nữ. Nhưng cái loại mày làm người còn không đáng thì đừng trách ông đây, khôn hồn bỏ cái tay chó của mày ra khỏi người bạn tao." Độ Khánh Tú trừng mắt.

Viên San San bị doạ sợ, rút tay lại.

"Thằng khốn, mày có biết tao là ai không hả?"

"Hừ, mày nói chưa chán sao? Tao đây chỉ biết mày là con đàn bà đáng ghét nhất từ trước đến nay tao từng gặp." Khánh Tú nói rồi thẳng tay hất con nhỏ xuống đất.

Viên San San trừng mắt nhìn Khánh Tú.

"Cút." Khánh Tú quát lớn.

"Độ Khánh Tú, mày nhớ mặt tao."

"Mặt mày có gì đáng để nhớ?!"

Viên San San tức giận bỏ đi.

Cả căn tin xôn xao, đúng là khí chất đại ca.

"Cậu không sao chứ?!" Khánh Tú ngồi xuống, lo lắng nhìn Bạch Hiền.

"Không sao, cảm ơn cậu." Bạch Hiền mỉm cười, chỉnh lại tóc.

"Con nhỏ đáng ghét đó, dám chọc đến người của tôi." Khánh Tú hừ nhẹ.

"Từ sau gặp nó cậu đừng để ý tới, cứ coi như không nhìn thấy nó đi." Khánh Tú nói.

"Ừm" Bạch Hiền gật gật đầu, cậu bạn này quả không phải người đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro