Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Cậu lại nói từ đó nữa." Bạch Hiền hạ giọng nói, "Nếu như cậu lại nói từ đó nữa, Trịnh Hạo Dương, tôi thề là cậu sẽ không còn là bạn của tôi và Nhân nữa."

Bên kia đầu dây vọng lên một tiếng thở dài.

"Bạch Hiền...."

"Trịnh Hạo Dương, cậu biết rõ là Nhân vẫn còn sống, anh vẫn còn sống trên thế gian này! Chỉ cần anh ấy vẫn còn, kể cả chỉ có một ngón tay, một sợi tóc, tôi cũng sẽ ở bên anh ấy! Tôi đi đâu, tôi khỏe hay không, không cần phải nói với cậu. Tôi yêu Nhân, kể cả một nghìn năm, một vạn năm sau, người mà tôi yêu vẫn là Nhân. Cậu----quên tôi đi."

"pa" tiếng cúp máy vang lên, cậu cố gắng cắn chặt môi, cả người run lên, hương hoa Di Tử tràn ngập không khí làm cậu không thể thở được.

Nhân.....

Tại sao họ đều nói là anh đã chết rồi? Anh rõ ràng vẫn sống, anh vẫn rất khỏe, em có thể nghe thấy nhịp thở của anh, nhìn thấy anh cười, cảm nhận được hơi ấm của anh. Anh vẫn sống, em biết là anh vẫn còn sống, em biết là anh mãi mãi không nỡ rời xa em.....

Nhưng mà......

Tại sao nước mắt chảy dài trên mặt..............

Nước mắt mặn chát, ướt đẫm khuôn mặt, chảy xuống môi. Tim cậu lạnh băng băng, cố sức hít thở, nhưng không cảm nhận được không khí, hình như nước mắt tràn ngập tim cậu, không còn không gian để hít thở.....

Bạch Hiền gục mặt trên bàn.

Nghe thấy tiếng khóc, bóng dáng của cậu bị ánh đèn chiếu dài dài. Hoa Di Tử yên lặng tỏa hương thơm ngát, cánh hoa trắng toát giống như một cơ thể không còn một giọt máu.

"Ding dong dong~~~~"

Tiếng di động lại kêu lên.

Bạch Hiền bịt tai lại, cậu không muốn nghe, không muốn nghe những lời nói ấy nữa!

Tiếng nhạc di động vẫn không ngừng kêu lên.  

 Cậu cầm điện thoại lên, định lấy pin ra để nó không thể kêu lên được nữa. Đột nhiên, cậu nhìn thấy tên của người gọi điện------

"Phác Xán Liệt"

Là lúc nào nhớ vào máy vậy? Trong nước mắt, trong đầu cậu là một khoảng trống.

"Này!Sao không nghe điện thoại!"

"......"

"Nói đi chứ!"

"........."

"Cậu đang khóc à?" Tiếng nói của Phác Xán Liệt có vẻ lo lắng, sau đó phẫn nộ, "Ai làm cậu buồn, cho tôi biết!"

"Không có, chỉ là em....." Bạch Hiền vội vàng lau nước mắt, ho vài tiếng, dừng tiếng nấc trong họng.

"Chỉ là cái gì?"

"Em muốn nhìn thấy anh....." Bạch Hiền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.

"......" Phác Xán Liệt sững người giây lát, "Này! Buổi chiều vừa gặp nhau mà, hơn nữa buổi tối tôi rất bận, không có thời gian."

".....Hehe, em đùa đấy."

"Thật à?"

"Vâng."

"Thế thì 8 giờ tối gặp nhau ở cổng học viện Kinh Doanh." Phác Xán Liệt cứng giọng nói.

"......"

"Tôi chỉ cho cậu 20 phút! Có chuyện gì thì lúc đó nói! Thế nhé!"

Trong điện thoại vang lên tiếng "bip bip bip"

Hương thơm của hoa Di Tử thoang thoảng bay đến.

Trước bàn học, Bạch Hiền cố gắng hít thở, tự nói với bản thân phải lấy lại tinh thần! Cậu lau nước mắt trên mặt, rồi cười với cái gương trước mặt, mặc dù trong nụ cười vẫn còn nước mắt.

*** ***

Trên bầu trời đầy sao.

Sân vận động nhỏ ở học viện Kinh Doanh có những chiếc đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, vài sinh viên nam đang vui vẻ đá bóng, con đường chạy nhựa trong đêm tối đã không nhìn rõ màu sắc, sân chiếu phim ngoài trời bên cạnh bất thời truyền sang những lời đối thoại, âm nhạc và tiếng cười nói của sinh viên.

Bạch Hiền chạy chầm chầm chậm trên đường chạy màu đỏ.

Mồ hôi chảy ra, cậu chạy rất chậm, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mồ hôi được gió thổi khô rồi mồ hôi khác lại chảy ra. Cơ thể chạy rất nóng, mồ hôi toát ra có một cảm giác thoải mái. Nước trong cơ thể mỗi người đều có hạn, nếu như biến thành mồ hôi, sẽ không còn biến thành nước mắt nữa.

Cậu vẫn chạy chầm chậm.

Khi cậu chạy đến vòng thứ 5, dưới bóng đèn của đường chạy xuất hiện một cái bóng. Dáng người anh cao, mái tóc ướt dường như vừa gội qua, chiếc khuyên kim cương dưới ánh đèn liên tục tỏa ánh sáng lấp lánh. Sân vận động trong đêm, trong giây phút đó anh thật sự giống như đang phát sáng, làm cho sao trên trời cũng mất đi màu sắc vốn có.

Anh trừng mắt nhìn Bạch Hiền, đưa tay vẫy cậu lại gần.

Bạch Hiền chầm chậm bước đến.

"Bảo cậu đợi tôi ở cửa học viện Kinh Doanh, sao lại chạy ra đây! Muốn chết à?! Ánh mắt Phác Xán Liệt nảy lửa. Mẹ kiếp, làm cho anh tắm xong còn không kịp lau tóc, kết quả là cậu lại đang chầm chậm chạy ở đây!

"À, 8 giờ rồi à? Em nghĩ là....." Cậu vội vàng lấy di động ra, xem thời gian.....

7 giờ 40.

Cậu xấu hổ vuốt vuốt tóc: "Xin lỗi, có lẽ là thời gian trong điện thoại chậm mất rồi. Cái đó....anh đợi em lâu lắm không?" 

 Phác Xán Liệt đứng đó, không nói gì. Anh sẽ không cho cậu biết là anh vừa tắm xong là đi đến chỗ hẹn luôn, còn không kịp xem thời gian.

Bạch Hiền cười: "Cảm ơn anh."

"Cảm ơn cái gì?"

Cậu cười nhẹ: "Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn anh." Chỉ có nhìn thấy anh, ở bên cạnh anh, nhịp tim hoảng loạn sợ hãi đó mới có thể chậm chậm ổn định lại.

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu hồi lâu.

Cậu thật cổ quái!

"Tại sao khóc?"

"Em không có...."

"Nói đi!" Anh nắm chặt lấy khuỷu tay cậu, tiếng nói hung dữ, cậu đau đớn.

"Đau...."

"Mắt lại sưng mọng lên, cậu coi tôi là thằng ngốc à?! Nói đi, ai bắt nạt! Có phải là....." Anh đột nhiên không nói nữa.

"Ai?" Bạch Hiền quên mất đau đớn, tò mò truy hỏi

"Lộc Hàm." Sắc mặt cậu ta có vẻ kỳ lạ. "Là cậu ta bắt nạt cậu?!"

"Tại sao lại là cậu ấy?" Càng tò mò hơn.

"Cậu chỉ cần nói có phải hay không là được! Ít nói vớ vẩn đi!" Anh hung dữ, biểu cảm lại càng kỳ lạ.

"Anh đã hẹn hò với Lộc Hàm bao giờ chưa?" Nhớ lại rồi, lần đầu tiên trong phòng học nhìn thấy anh, Tuấn Miên nói là Lộc Hàm và Khánh Thù là người của anh

"Không phải!"

"Thế tại sao cậu ấy lại phải bắt nạt em?" Cậu nhìn anh, "Cái đó, anh hơi coi thường cậu ấy rồi đấy."

Anh trừng mắt nhìn cậu.

"Kể cả bị anh từ chối, cũng không nhất định sẽ thù hận em chứ, anh quá kiêu ngạo đấy. Lộc Hàm mặc dù không thích em lắm, nhưng cũng thật sự không làm gì hại đến em, em cảm thấy thực ra cậu ấy cũng rất dễ thương đấy." Cậu cười ngọt ngào, hai mắt chớp chớp.

"Kiêu ngạo?!"

"He he," Cậu nhớ lại. Chết rồi, cậu thật sự đã nói 2 từ đó?

"Cậu nói tôi kiêu ngạo?!" Anh đang hết sức giận dữ.

"A.....cái đó....." Cậu nghĩ trước nghĩ sau, "Cái đó.....a! Đúng rồi! 20 phút rồi chứ?"

"20 phút nào!"

"Anh nói chỉ gặp em 20 phút," cậu lấy điện thoại ra, nụ cười rạng rỡ, "sắp hết 20 phút rồi, anh có thể về rồi, haha."

"Bạch Hiền-----" Anh tức giận nghiến răng.

Hơi thở nguy hiểm.......

Bạch Hiền cẩn thận lùi lại nửa bước.

"Binh!"

Một cái cốc mạnh vào trán cậu! Cậu đau đớn. Ôi, thế là không tránh kịp rồi.

"Tôi là người có thể bị cậu gọi đến đuổi đi à? Muốn chết phải không?!" Phác Xán Liệt trừng mắt, "Tôi cứ không đi đấy!"

".....À."

Bạch Hiền xoa trán. Không đi thì thôi, sao lại đánh người ta.

"......Đau không?"

Tiếng nói anh vẫn cứng nhắc.

Cậu kêu lên: "Đau."

"Binh!" Lại một cái cốc nữa.

Bạch Hiền nước mắt như sắp chảy ra, Phác Xán Liệt, kẻ bạo lực này.

"Tôi hỏi cậu đau không?!"

Anh nguy hiểm giơ ngón tay lên, chuẩn bị tiếp xúc thân mật với trán cậu một lần nữa.

"....Anh.....anh muốn em nói đau.....hay là không đau......"

"Nói thật!"

"Cái đó.....hình như có một chút chút đau....."

Ngón tay anh lại giơ lên, dường như ngay sau đó lại không hề niệm tình cốc thêm một phát nữa.

"Nhưng mà thực ra không đau chút nào! Thật sự không đau mà!" Bạch Hiền nói liên hồi, "Không đau! Không đau! Kỳ lạ thật!"

"Ừ."

Có vẻ như cảm thấy hài lòng, bàn tay anh xoa vào trán cậu, lực rất mạnh, Bạch Hiền đau đến mức nước mắt như sắp chảy ra. Phác Xán Liệt là một thằng ngốc!

Thằng ngốc Phác Xán Liệt đột nhiên dùng đôi tay đỡ lấy đầu cậu.

Dưới ánh đèn.

Mặt anh dần dần tiếp gần cậu.

Bạch Hiền mở to mắt.

Môi anh trước mặt cậu.

Cậu lo lắng nhắm mắt lại không dám thở.

Sau đó-----

Hơi thổi dịu dàng, có chút ấm áp, có chút lạnh lẽo, rất gần trán của cậu, nhẹ như lông vũ, rất nhẹ, rất nhẹ.

Cậu mở mắt ra.

Sâu trong mắt anh có sự nhiệt tình và xấu hổ. Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cậu, anh hét lên: "Nhìn cái gì! Nhắm mắt lại!"

Cậu không dám mở mắt ra nhìn nữa.

Phác Xán Liệt cười, anh thích hung dữ, thích bắt nạt cậu, giống như một con mèo thông minh biến cậu thành một con chuột dễ thương. Không nhớ ra là quyển sách nào nói, nếu như thích một ai đó, thế thì kể cả bạn bắt nạt người ấy, người ấy cũng sẽ không còn cảm thấy đau. Có lẽ là lừa gạt, bởi vì trán cậu ấy đã đỏ rực lên rồi.

"Này....."

Bạch Hiền nhìn trộm. Anh đang cười.

"Làm cái gì đấy!"

"Muốn về rồi....."

"Tại sao."

"Hơi lạnh." Mồ hôi trên người đã khô hẳn, gió đêm thổi đến, cậu lạnh. Bệnh vừa khỏi, cậu không muốn nhiễm bệnh lại.

"Nhưng tôi không muốn đi!"

"A....." Bạch Hiền quay mặt đi.

Trong màn đêm, bộ phim chiếu trong sân vận động truyền đến tiếng cười của các sinh viên, Phác Xán Liệt quay đầu, đột nhiên nói:

"Đi xem phim."

Trong màn đêm.

Khắp trời đầy sao.

Màn hình chiếu phim là một bức tường màu trắng, ánh sáng máy chiếu chiếu lên, nhân vật nam nữ chính bắt đầu lãng mạn yêu nhau, chia tay, rồi lại yêu nhau.....

Các sinh viên ngồi trên từng bậc thang, ba ba hai hai, có lúc chảy nước mắt, có lúc vỗ tay, có lúc lặng im không nói gì.

Bạch Hiền và Phác Xán Liệt ngồi trên bậc thang cao nhất, gió đêm thổi qua người anh và cậu, tóc anh đã khô, cơ thể có mùi thơm thoang thoảng. Anh đưa tay ôm lấy Bạch Hiền đang run người lên, cứng giọng nói: "Như thế này thì không lạnh nữa chứ!"

Anh dùng lực rất mạnh, cậu ngay lập tức bị kéo vào trong lòng.

Nhưng mà--------

Bởi vì như vậy, cậu nghe thấy nhịp đập của trái tim anh.

"Thình thịch----"

Tim anh đập bên tai cậu.

"Thình thịch----"

Tim anh đập cùng với cậu.

"Thình thịch----"

Cậu thậm chí có thể cảm thấy nhiệt độ và dòng máu đang lưu thông qua trái tim ấy.

Thời gian qua đi trong đêm, tất cả như không có gì thay đổi. Cậu vẫn là cậu, chỉ cần có anh là nhất định có cậu, chỉ cần có cậu là nhất định có anh.

Nhân......

Em biết, anh không hề ra đi.....

*** ***

Các sinh viên lớp 2 Kinh Tế Đối Ngoại đã quen với việc Phác Xán Liệt đi học đầy đủ, mặc dù lần nào anh cũng đến muộn, hơn nữa lần nào cũng dùng chân đá vào cửa để mở ra.

Các sinh viên trong lớp cũng dần dần quen với việc Bạch Hiền giúp Phác Xán Liệt chép bài, khi thầy giáo hỏi cậu thì thầm giúp anh trả lời, Phác Xán Liệt đánh nhau với người khác cậu đến can đồng thời xin lỗi thay anh, khi Phác Xán Liệt bắt nạt cậu dường như cậu luôn nở một nụ cười tỏ vẻ không có chuyện gì.

Cho nên khi đến tiết Tài Nguyên Nhân Lực, Phác Xán Liệt nộp bài luận, rồi rất lưu loát trả lời câu hỏi về bài luận của thầy giáo, các sinh viên cũng chỉ biết trợn tròn mắt, không thể hiện thái độ kinh ngạc quá lớn.

Phác Xán Liệt và Bạch Hiền đang yêu nhau ư?

Những "người tình" của Phác Xán Liệt ở học viện Pháp Luật đến phòng học của lớp họ, dùng ánh mắt tò mò nhìn Bạch Hiền 5 phút, rồi hỏi cậu về chuyện đó.

Kết quả của họ là bị Phác Xán Liệt dùng quyển sách ném thẳng vào mặt làm lệch cai mũi vừa làm xong ở thẩm mỹ viện.

Thế là, vấn đề đó chẳng có ai dám hỏi nữa.

Cho đến một buổi chiều----

"Đây là Trịnh Hạo Dương, vừa chuyển đến từ đại học Thanh Viễn, mọi người hoan nghênh." Thầy chủ nhiệm mỉm cười giới thiệu sinh viên nam đang đứng trên bục giảng. Anh cao khoảng 1m85, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng......

------End chương 12------  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro