Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bạch Hiền thẫn người nhìn Phác Xán Liệt, trong lớp một vài sinh viên thì thầm bàn tán, ngoài cửa sổ chim tung cánh lay động cành lá, cậu đag rất hoang mang.

Trên bục giảng, ánh mắt Trịnh Hạo Dương tìm thấy cậu.

Ánh mắt sáng lên.

Anh nhìn cậu.

Cậu nhìn anh, sắc mặt có hơi xanh xao, răng cắn lên môi, ngón tay nắm chặt lấy chiếc bút, thất thần, "rẹt", ngòi bút vệt dài một đường trên vở.

Còn bên cạnh cậu.

Phác Xán Liệt gục mặt xuống ngủ, hơi thở đều đặn, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, không biết là có một sinh viên mới chuyển đến.

"Trịnh Hạo Dương, em tự tìm chỗ ngồi, sắp đến giờ vào học rồi." Thầy chủ nhiệm nói rồi rời khỏi phòng học.

Lớp 2 Kinh Tế Đối Ngoại bắt đầu sôi nổi bàn luận, việc kỳ lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều. Bạch Hiền giữa học kỳ chuyển đến đã là một điềy rồi, không nghĩ rằng là còn có nhiều điều kỳ lạ hơn nữa! Còn cách kỳ học có một tháng, sức hút của Thánh Du mạnh mẽ từ mức nào. Haha, hay là sự nổi tiếng của Thanh Viễn chỉ là hư danh.

Trịnh Hạo Dương đi xuống cuối lớp. Anh không để lộ biểu cảm gì, nhưng đôi mắt để lại cho người ta ấn tượng mạnh mẽ....

Các nữ sinh có đôi chút hứng khởi, tùng người một dọn dẹp đồ trên bàn của mình, hy vọng anh sẽ ngồi cạnh mình.

Ánh mắt anh căn bản không quan tâm đến điều đó.

Anh đi thẳng xuống cuối lớp.

Bạch Hiền có thể cảm nhận được tiếng bước chân anh đag bước đến, từng bước từng bước. Cậu cố gắng hít thở, tay nắm chặt bút, tuy nhiên không biết có phải dùng lực quá mạnh hay không, chiếc bút từ trên tay rơi xuống, nảy trên bàn một lúc rồi rơi xuống đất.

Chiếc bút lăn dưới đất.

Một đôi giày da đen bóng, chiếc bút dừng lại trước đó.

Trịnh Hạo Dương nhặt chiếc bút lên.

Không biết vì sao anh lấy thân người cao gần bằng một mét chín cúi xuống nhặt chiếc bút, rất nhiều sinh viên nữ trong lớp đột nhiên có cảm giác run lên.

Anh đưa bút cho cậu

"Cám ơn". Bạch Hiền thì thầm nói, không ngẩng đầu lên nhìn anh.

Khi cậu đưa tay lên để cầm chiếc bút, anh lại cầm rất chặt, rất rất chặt, cảm giác như mãi mãi không muốn buông ra, cậu sững người, ngón tay vẫn để trên chiếc bút. Khoảng hai ba giây sau, anh cầm cổ tay cậu lên, đặt chiếc bút máy vào bên trong, sau đó gập bàn tay cậu lại.

Anh im lặng quay người bước đi.

Ngồi sang chỗ trống bên cạnh, anh và Bạch Hiền chỉ cách nhau một chỗ đi lại. Im lặng, anh bắt đầu sắp xếp sách vở.

"Này!! Kia là ai??"

Phác Xán Liệt hét lên, mẹ kiếp, vừa mở mắt ra đã thấy thằng đó nắm chặt tay Bạch Hiền! Lại dám nắm tay cậu! Còn cậu thể hiện một bộ mặt thất thần.

Bạch Hiền giật mình:"Anh dậy rồi à?".

"Tôi hỏi cậu thằng kia là ai?" Phác Xán Liệt trừng mắt, chuẩn bị cáu tiết.

"À....anh ta...." Cậu do dự, cố gắng mỉm cười, "cậu ấy là học sinh mới chuyển đến".

"Đến từ đâu?"

"....Thanh Viễn".

Lại là Thanh Viễn. Phác Xán Liệt dò xét:"cậu quen nó à?".

Bạch Hiền cúi đầu nhìn vở, giả vờ ngốc nghếch:"À, thầy giáo vừa giới thiệu rồi".

"Bạch Hiền!!".

Tiếng hét của Phác Xán Liệt khiến cả lớp quay lại nhìn, thầy giáo Tài Chíng Quốc Tế vừa bước vào cũng giật mình.

Trịnh Hạo Dương quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, ánh mắt thách thức.

Phác Xán Liệt cũng trừng mắt nhìn.

Trong sự im lặng, các sinh viên có thể nghe thấy tiếng hai ánh mắt chạm nhau.

"Vào học! Chào thầy giáo".

Lớp trưởng Mẫn Thạc đứng dậy chào giáo sư, các sinh viên khác cũng chào theo. Trịnh Hạo Dương quay đầu lại, chuyên tâm nghe giảng.

Bạch Hiền kéo áo Phác Xán Liệt, thì thầm: "Vào học rồi!".

"Vào học thì sao!" Anh tức giận:"Nói đi! Thằng đó là ai??". Ánh mắt anh nhìn hắn, chắc chắn không phải vừa mới quen biết. Đặc biết là ánh mắt thằng kia nhìn Bạch Hiền, thật sự là không thể nhịn được.

"Em phải chép bài...." Bạch Hiền nói càng nhỏ.

"Ghi chép cái gì!".

"Chép bài đầy đủ, sau này khi anh ôn tập kiểm tra, mới có cơ hội đạt kết quả cao hơn" Bạch Hiền cười dễ thương.

"Ma nó thèm quan tâm". Anh lẩm bẩm, đối mắt với nụ cười của cậu, cơn giận của anh bắt đầu tiêu tan.

"Anh cũng đừng ngủ nữa, thầy giáo Tài Chính dạy rất hay."

"Muốn chết à!! Cần cậu phải lo cho tôi!" Phác Xán Liệt lại trừng mắt nhìn, rồi lại gục mặt xuống bàn. À, ánh nắng buổi chiều quá nhức mắt, không phù hợp để nghe giảng, chỉ hợp với ngủ.

"Ngủ nhiều quá sẽ biến thành con lợn..." Bạch Hiền thì thầm.

"Binh!!"

Một cái gõ lên trán cậu!

Bạch Hiền oán, ồ, anh ta không ngủ à, sao lại nghr thấy được.

Phác Xán Liệt đang nằm mơ ngủ nở một nụ cười lớn, như một đứa trẻ. Bạch Hiền im lặng nhìn anh, lời giảng của thầy giáo toàn bộ bay qua tai cậu.

Cậu đang nghĩ chỉ muốn bên anh như thế này!

Yên yên tĩnh tĩnh ở bên cạnh anh.

Tiết học buổi chiêuc trôi qua rất nhanh.

Phác Xán Liệt ngủ cả buổi chiều. Anh vươn người để cho đỡ mỏi nhức, rồi nói với cậu:" Tý nữa đưa cậu đến một nơi".

Bạch Hiền cất sách vở:"Chỗ nào?".

"Đi thì biết! Hỏi nhiều thế!". Anh khó chịu nói, rồi nhìn cậu. Cậu mặc cái áo màu trắng, mái tóc óng mượt, trong ánh nắng, cả người dường như đang trong suốt:"Cậu...."

"Sao vây?".

"Hôm nay rất đẹp." Giọng nói anh rất hàm hò. Bạch Hiền suýt chút nữa nghe không rõ.

"À, haha..."

"Tại sao luôn mặc áo trắng??" Ngoài trừ lần đầu tiên "hẹn hò" cậu mặc cái áo xanh anh đưa, cậu hình như chỉ thích mặc màu trắng.

"Màu trắng, là màu của thiên sứ." Cậu mỉm cười.

"Thiên sứ." Tại sao cậu luôn thích nói cái điều vớ vẩn này.

"Vâng. Thiên sứ là trong sáng không tỳ vết, cho nên họ thích màu trắng, nếu như mặc quần áo màu trắng thiên sứ sẽ tìm ra dễ hơn."

"Tìm cái gì?" Phác Xán Liệt chẳng hiểu sao cả, tại sao càng nói càng không hiểu nổi.

"Bạch Hiền".

Một giọng nói trầm như đêm tối xen vào.

Bạch Hiền run tay, quyển vở rơi "bộp" xuống đất. Cậu hoang mang cúi xuống nhắt, trời ơi, thật vô tích sự, tại sao lại có thể vụng về như vậy.

Hai bàn tay cùng lúc xuất hiện trước mặt cậu.

Cậu sững người.

Một bàn tay tranh lên trước, nhặt quyển vở, ném "bốp" vào người cậu sau đó gõ mạnh một cái quen thuộc lên trán cậu.

"Vụng về thật! Tý nữa gặp bạn tôi, đừng có như thế nữa, hiểu không!" Phác Xán Liệt tức giận.

Từ khi sinh viên mới chuyển đến, cậu bắt đầu không bình thường, trong đó chắc chắn có troc gì đó.

"Vâng". Bạch Hiền gật đầu, do dự mỉm cười.

"Xin lỗi cậu ấy".

Trịnh Hạo Dương đứng trước mặt Phad Xán Liệt, chiều cao gần mét chín có cái gì đó tạo cho người đối diện cảm giác khiếp sợ, anh uy hiếp Phác Xán Liệt, ánh mắt lạnh lùng.

"Mày là cái quái gì!!" Phác Xán Liệt nổi giận.

"Cậu ấy không phải là người mà mày có thể bắt nạt." Trịnh Hạo Dương nhìn vết đỏ trên trán Bạch Hiền, trong lòng đau nhói:"Xin lỗi cậu ấy đi!".

"Mình không sao! Không đau mà!" Bạch Hiền vội vàng nói.

"Cậu ấy với mày có quan hệ gì". Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền:" Người của tao, tao thích bắt nạt cậu ấy, liên quan gì đến mày."

"Người của mày....."

Một ánh mắt đau đớn chầm chậm quay sang nhìn Bạch Hiền.

"Em-----là người của nó?".

Bạch Hiền cắn chặt môi, trong ánh mắt đau đớn của Trịnh Hạo Dương, đột nhiên cậu không thở được.

Vẫn còn một số sinh viên trong lớp còn chưa ra về, họ tò mò quan sát ba người cuối lớp. Phác Xán Liệt đầy vẻ tức giận, Trịnh Hạo Dương đang đau khổ, đứng giữa họ, Bạch Hiền trông thật nhỏ bé.

Ánh nắng buổi chiều rọi khắp phòng học.

Lá cây bên phòng học trong suốt thớm ngát.

Phác Xán Liệt chầm chậm quay đầu lại, anh trừng mắt nhìn Bạch Hiền đang im lặng:"Này! Cho tôi biết, cậu có phải là người của tôi không!".

Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hiền như thế này.

Sắc mặt cậu nhợt nhạt dườn như linh hồn đã bay mất, cậu đứng đó, trong ánh nắng, dường như không có cách nào đưa tay chạm vào được.

"Có nghe thấy không! Nói cho nó biết!" Phác Xán Liệt trong lòng có vẻ hoang mang, anh bắt đầu lắc mạnh vai cậu.

"Buông cậu ấy ra!"

Trịnh Hạo Dương giữ chặt tay anh lại.

"Bốp" Phác Xán Liệt vung nắm đấm thẳng vào mặt Trịnh Hạo Dương.

"Hạo Dương!" Bạch Hiền kinh hãi, đỡ lấy Trịnh Hạo Dương. Lúc đó, cậu đã lấy lại tinh thần, dùng sức hít thở, để bản thân bình tĩnh lại.

Máu mũi chảy ra.

Bạch Hiền vội lấy khăn giấy giúp anh cầm máu. Anh giữ chặt khăn giấy, cũng giữ chặt lấy tay cậu. Cậu bất ngờ, vội vàng buông tay ra, có chút lo lắng nhìn Phác Xán Liệt.

Nhưng Phác Xán Liệt lại bình tĩnh khác thường.

Anh lạnh lùng quan sát Bạch Hiền và Trịnh Hạo Dương:"Cậu và nó trước đây quen biết nhau?" Câu nói này không phải câu hỏi, là trần thuật.

"Tao và cậu ấy từ nhỏ lớn lên với nhau". Trịnh Hạo Dương trầm giọng nói.

"Im miệng! Tao hỏi cậu ấy!" Ánh mắt Phác Xán Liệt lạnh lẽo như dao, nhìn thẳng vào Bạch Hiền:"Nói đi".

"...Vâng"

"Nó thích cậu?"

Bạch Hiền hoang mang, cậu không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

"Tao có thích cậu ấy hay không, không liên quan đến mày!" Trịnh Hạo Dương nắm chặt vai Bạch Hiền nói:"Không thì nói không, có phải nói có..."

"Trịnh Hạo Dương!!" Bạch Hiền kinh hồn ngắt lời anh.

Trịnh Hạo Dương cười khổ:"Trên đời lại có chuyện như thế này..."

"Biện Bạch Hiền!!!" Phác Xán Liệt từng câu từng chữ "cho tôi biết, giữa cậu và nó là quan hệ gì?" Máu trong người anh như nhừng chảy, anh cảm thấy mình là tên ngốc nhất thế gian này.

"Em...." Bạch Hiền biết anh hiểu lầm, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Hạo Dương khiến cậu trở nên hỗn loạn.

"Em và anh ấy trước đây là bạn học."

"Chỉ là bạn học". Phác Xán Liệt nghi ngờ, bóng dáng cậu và thằng đó bên cạnh nhau khiến anh tức giận đến mức muốn đấm hắn thêm lần nữa.

"Vâng." Cậu miên cưỡng gật đầu, mười đầu ngón tay đan vào nhau.

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu.

Cậu đang lừa anh.

Đây là lần đầu tiên cậu lừa anh hay luôn luôn lừa anh?!.

"Đi với anh."

Trịnh Hạo Dương không muốn nghe thêm nữa, nắm lấy tay Bạch Hiền, đi ra phía cửa lớp. Bạch Hiền vùng vẫy, không được, cậu không được đi, Phác Xán Liệt đã tức giận rồi, sự lạnh lùng của anh còn đáng sợ hơn đánh người.

"Bỏ em ra! Hạo Dương! Em không thể đi, em có việc....." Cậu cố thoát ra khỏi bàn tay của anh.

"Em có việc gì?" Tiếng nói của Trịnh Hạo Dương cũng trở nên vô cùng đáng sợ.

"Em..."

Bạch Hiền cắn chặt môi, cậu quay sang nhìn Phác Xán Liệt đang đứng cuối lớp.

Anh trơ trọi đứng đó.

Ánh nắng chiếu lên người anh run run, in bóng lên mặt đất.

Chiếc khuyên phát sáng lạnh lẽo.

Anh lạnh lùng nhìn cậu.

"Nếu như cậu đi với nó thì đừng nhìn mặt tôi nữa."

Tiếng nói của anh lạnh lùng hơn hơi lạnh của kim cương.

"Anh cũng có chuyện muốn nói với em, nếu không muốn đi với anh, chúng ta sẽ nói chuyện ngay trong phòng học." Tại sao, chỉ là một thằng quen biết chưa đầy một tháng em lại bảo vệ như vậy.

"Anh--" Bạch Hiền hoang mang. Trong mắt Trịnh Hạo Dương cậu nhìn thấy sự đau đớn không tả.

Trịnh Hạo Dương kéo cậu ra khỏi lớp, cậu còn không kịp giải thích với Phác Xán Liệt.

Nhìn thấy cậu và hắn rời đi, sắc mặt Phác Xán Liệt tái nhợt, ngón tay nhè nhẹ run lên.

"Rầm!--" mặt đất vang lên tiếng động mạnh.

Phác Xán Liệt vung chân đá đổ chiếc bạn trước mặt.

Trong lớp còn một số sinh viên, học sợ hãi thất thần.

"Nhín cái gì!! CÚT HẾT ĐI!!!"

------End chương 13------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro