Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hàng kem lúc chập tối, ánh nắng chiều muộn xuyên qua cửa kính chiếu vào trong nhà. Trong cửa hàng không có nhiều người, chỉ có một vài khách, không khí rất yên tĩnh. Bên cạnh cửa kính có hai chàng trai  ngồi đó im lặng rất lâu. Cốc nước lạnh trước mặt chàng trai chưa hề động vào, cốc trà sữa nóng trước mặt cậu con trai kia cũng đã nguội lạnh từ lâu lắm rồi.

"Quay về với anh."

Trịnh Hạo Dương cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói buồn bã. Anh không thể nhìn cậu vì một nguyên nhân hoang đường mà làm những chuyện hoang đường như vậy.

"Không".

Anh ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra ánh sáng mạnh mẽ:

"Anh ta không phải Nhân".

Bạch Hiền nắm chặt ống hút trong tay:"Hạo Dương, anh quay về đi. Anh học rất giỏi, quay về Thanh Viễn chắc không có vấn đề gì đâu".

"Trừ khi em quay về cùng với anh!". Trong ngữ khí  không hề có bất kỳ sự thương lượng nào.

Bạch Hiền ngơ ngác nhìn anh.

Anh vẫn giống hệt như trước đây, chỉ cần là việc anh cho là đúng, sẽ không có sự nhượng bộ nào cả.

"Không". Cậu nói với anh.

"Bạch Hiền!".

Từ khi quen biết cậu, cậu đã nói với anh bao nhiêu từ "không". Nhân tuyệt vời như vậy, con người như anh không thể đánh bại, anh cũng không biết nói gì. Nhưng mà, Nhân đã chết rồi, tại sao cậu vẫn tiếp tục nói "không" với anh!

Bạch Hiền im lặng hồi lâu.

"Anh quay về đi, xem như chưa bao giờ quen biết em".

Nói xong, cậu đứng lên chuẩn bị đi trước.

Trịnh Hạo Dương nổi giận, anh nắm chặt lấy cánh tay cậu, dùng sữ kéo cậu trở lại ghế ngồi! "Em muốn anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây, em mới có thể nhớ được! Nhân chết rồi! Cậu ấy đã chết rồi! Người đó không phải Nhân!! Em hiểu không!?".

"Soạt---!"

Cốc trà sữa đổ thẳng vào mặt Trịnh Hạo Dương!

Dòng nước trên mặt anh chảy xuống, những hạt trân châu tàn nhẫn theo dòng nước rơi xuống....

Bạch Hiền hít thở, cơn lạnh trong người làm cậu không thể hít thở:"Em nói với anh là để em nghe thấy anh nói từ này một lần nữa, thì anh đừng làm bạn em nữa!".

.....................

............

--Vài năm trước----

"Em không yêu Trịnh Hạo Dương".

Cậu lẩm bẩm, tức giận oán trách. Thật đáng ghét, tại sao cậu và Nhân lại là hàng xóm của Trịnh Hạo Dương, từ nhỏ đến lớn anh luôn nhìn cậu chăm chăm giống hệt như con chim ưng.

Anh ngồi trước máy tính tra tài liệu, nghe thấy tiếng nói của cậu chỉ mỉm cười.

"Chúng ta sau này không quan tâm, không nói chuyện với anh ta được không?" Cậu tức giận cho miếng thạch trái cây vào miệng.

Anh vẫn mỉm cười, trong một tháng cậu luôn ca thán với anh như vậy vài ba lần.

"Này! Em đang nói chuyện với anh đấy! Em tức giận bây giờ!". Cậu hét to, như muốn làm tai anh trở nên điếc.

Anh cười, cuối cùng cũng từ trước máy vi tính quay mặt lại.

"Lại chuyện gì vậy?".

Cậu có chút đỏ mặt:"Cái đó.... hắn
...... hắn.... dám... hôn ngón tay em!". Tức chết đi được!, tên Trịnh Hạo Dương đáng ghét muốn cậu xem hắn chơi bóng rổ, bởi vì dù sao hắn cũng là bạn của Nhân, cậu miễn cưỡng ngồi xuống xem, trong tay còn giúp hắn ôm đống quần áo. Nhưng mà, khi kết thúc trận đấu cậu đưa quần áo cho hắn, hắn lại dùng đôi mắt đáng ghét đó nhìn chằm chằm vào cậu, cậu đẩy đống quần áo về phía hắn, hắn lại dám----cầm ngón tay cậu và hôn lên nó!.

Buồn nôn chết đi được.

Nhưng mà, haha, cậu lập tức cho Dương Hạo Nhiên một cái tát!.

Anh nhíu mày, lấy ra một chiếc khăn tay, cầm ngon tay của cậu lên, nhẹ nhàng giúp cậu lau:"Đã tốt hơn chút nào chưa?".

"Vẫn cảm thấy buồn nôn!".

Anh hôn lên tay cậu, trong nụ hôn dường như có hương thơm của cây Tùng, tim cậu dường như trong chốc lát biến mềm nhũn ngọt ngọt như thạch trái cây. Rúc người trong lòng anh, cậu cảm thấy một tư thế thoải mái.

"Dù sao em vẫn ghét hắn".

"Cậu ấy thích em".

"....Em biết." Cậu thượt mặt, từ nhỏ đến lớn Trịnh Hạo Dương đã tỏ tình với cậu chính thức hay không chính thứ đã mười mấy lần rồi. "Cho nên em ghét hắn."

"Hạo Dương là bạn của chúng ta".

"Không phải!".

"Em quên rồi à, năm đó bị bệnh phải nằm viện đêm hôm đó phải đóng rất nhiều tiền viện phí, anh lấy tất cả tiền trong túi ra còn không đủ. Em ở trong lòng anh đau đến chảy nước mắt. Anh cầu xin ông bác sỹ đó thế nào, ông ta cũng bắt anh phải nộp đủ tiền..."

"Em căm thù cái bệnh viện đó." Cậu tức giận nguyền rủa. Cậu còn nhớ, lúc đó Nhân lo lắng cầu xin ông bác sỹ, Nhân của cậu, niềm tự hào của cậu, cậu có chết cũng không để Nhân đi cầu xin người khác. Nhưng mà Nhân hoang mang lúc đó không nghe thấy lời phản đối của cậu.

"May mà có Hạo Dương....."

"Hắn chỉ là nhà có tiền mà thôi." Cậu bĩu môi.

"Bạch Hiền!"

"Được, được," đầu hàng, "bạn, bạn tốt, thế được chưa."

Anh lắc đầu cười:" Hạo Dương luôn luôn rất tốt với em."

Cậu nhấp nháy mắt, đột nhiên cười lớn: "Đúng vậy nhỉ, nghĩ kỹ lại, Hạo Dương đối với em rất tốt....hay là....."

"Sao?"

"Em thử hẹn hò với anh ta một thời gian xem sao." Hai mắt cậu sáng lên. "Được không?"

Anh nhìn cậu

Cậu cười rạng rỡ.

Anh mỉm cười: "Được thôi."

Nụ cười của cậu vụt tắt. Cậu trừng mắt nhìn anh, tức giận, nếu như ánh mắt có thể giống như phi đao, cậu sẽ phi thẳng vào nụ cười đáng chết đó!

"Có gan thì anh nói lại một lần nữa!"

Cậu muốn cắn anh! Hừ~~~~~thực ra anh không thích cậu? Lại không ghen, lại không đố kỵ! Trong tiểu thuyết không viết như vậy! Anh đáng nhẽ sẽ lo lắng hốt hoảng ôm chặt cậu rồi hét lên, không, không, em thuộc về anh!

"Ai yo!" Cậu vì cười với tình cảnh trong tưởng tượng mà ho sặc sụa.
Anh xoa lưng cậu, giúp cậu dễ thở hơn. Vừa rồi cậu còn tức giận nổ đom đóm mắt, bây giờ lại cười như vậy, anh lắc đầu cười nhẹ, nụ cười trên môi như ánh nắng chiếu qua vòm lá cây.

"Anh đáng nhẽ phải ghen chứ!" Cậu lại bĩu môi, nhìn anh.

"Tại sao?"

"Bởi vì em muốn hẹn hò với người khác!"

Anh cười.

"Cười cái gì! Không được cười, nghiêm túc chút đi!" Cậu tiếp tục trừng mắt nhìn anh." Chỉ cần anh làm cho em không vui, em sẽ.....sẽ....." cậu cầm cốc thạch đã ăn hết một nửa lên, đanh đá uy hiếp anh, "một miếng thạch em cũng sẽ không cho anh ăn!"

Anh xoa xoa mũi, cười khổ: "Ừ." Anh cũng rất thích ăn thạch trái cây, mặc dù con trai thích ăn thạch trái cây có đôi chút kỳ lạ.

"Nói đi!"

"Bởi vì em sẽ không như vậy, cho nên anh không cần phải ghen."

"Kỳ lạ, tại sao em sẽ không như vậy?"

Anh cười nhạt: "Bởi vì, anh yêu em."

"....."

"Bởi vì, em cũng yêu anh."

"......."Ngón tay cầm cốc thạch trái cây của cậu đột nhiên trở nên mềm nhũn.
"Trên thế giới này, người yêu em nhất là anh, người yêu anh nhất là em.

"Anh ôm chặt cậu, đặt nhẹ khuôn mặt lên đỉnh đầu cậu, thở nhẹ, "Anh biết rằng em yêu anh, cũng giống như em biết rằng anh yêu em."

Gió ngoài cửa sổ thổi vào.

Anh nhẹ nhàng mềm mại ôm chặt cậu.

Giây phút đó, chỉ có thể hạnh phúc nhắm mắt lại, để nụ cười hạnh phúc leo lên môi nhỉ!!!!!!!

Nhưng mà------

"Nếu như em chết đi?" Cậu mở to mắt, "Em chết đi anh có còn yêu em nữa không?"

Anh thở nhẹ.

Cậu lo lắng nắm chặt cánh tay anh, ngước mắt lên:

"Em chết đi anh có đi yêu người khác không? Trước đây đọc một bài thơ của một thi sỹ, nói là sau khi vợ ông ta chết, vì để cho vợ ông ta yên tâm, ông ta muốn mỗi ngày còn hạnh phúc hơn cả lúc vợ còn sống, ngày hôm sau hạnh phúc hơn ngày hôm trước! Tức chết đi được! Còn nữa, trong tiểu thuyết và phim truyện cũng thường xuyên có chuyện như vậy, nói là trước đây người yêu hay vợ chết đi, sau đó nhân vật nam chính lại tìm một người khác, sau đó đôi nam nữ chết tiệt đó lại nói cái gì....., nếu như cô ấy dưới cửu tuyền có biết, nhất định sẽ rất vui vẻ thấy anh lại tìm thấy hạnh phúc,sẽ chúc phúc cho chúng ta.....Chết tiệt!Chết tiệt!"

Cậu trừng mắt nhìn anh:

"Nhân, em cho anh biết-----Em! Sẽ!Không! Vui!"

"Ừ, được." Anh chẳng biết nên khóc hay cười.

"Kể cả em chết đi, anh cũng không thể đi yêu người khác, nghe thấy không!" Cậu nghiến răng nói: "Vừa rồi anh nói, anh yêu em nhất, như thế vẫn chưa đủ!"

"......"

"Anh phải nói là \'chỉ\' yêu em! Không được đi yêu người khác!"

"Thế còn mẹ anh?"

"Vớ vẩn!" Cậu đấm vào ngực anh, "Đừng có nói tránh! Em chết đi anh cũng không được đi yêu người khác, nghe thấy không, nếu không em sẽ từ dưới đất chui lên, nửa đêm biến thành ma dọa anh! Hơn nữa sẽ tuyệt đối không chúc phúc cho anh!"

"Em." Anh buồn cười vuốt mái tóc ngắn của cậu, tỉ mỉ lấy cảm giác, cậu nhe nanh giơ vuốt lên giống như một con nhím dễ thương.

"Hứa với em!"

"Được." Anh nhìn cậu, "Anh mãi mãi chỉ yêu một mình em."

Cậu cười hài lòng: "Em cũng vậy."

"Không được, nếu như anh chết trước em, nhớ là phải tìm một chàng trai tốt yêu em. "Ngón tay anh đặt lên môi cậu, "Không được buồn, không được khóc, không được chỉ yêu một mình anh, phải vui vẻ như bậy giờ, bởi vì Bạch Hiền của anh cười rất đẹp. Phải nhớ rằng, anh sẽ chúc phúc cho hai người....chỉ cần, thỉnh thoảng có thể nhớ đến anh là được......"

"Ơ! Sao anh không nói là hoàn toàn quên anh đi? Như vậy anh sẽ càng vĩ đại hơn?" Cậu bĩu môi, "Toàn như vậy, làm em cảm thấy mình như là một kẻ xấu, anh chính là người hoàn hảo như vậy, đáng ghét!"

Cậu cười: "Anh không nỡ để em hoàn toàn quên anh đi. Nếu như em hoàn toàn quên anh đi, anh sẽ rất đau lòng. Em hãy đặt anh vào một góc trong trái tim em, một góc nhỏ bé nhất, anh đã rất hạnh phúc rồi."

"Không đời nào!" Cậu đắc ý tiếp tục ngồi ăn thạch trái cây.

"......?"

"Làm gì có chuyện anh sẽ chết, anh chắc chắn sẽ chết sau em, "Cậu do dự nhìn cái cốc không còn nhiều thạch, đấu tranh tư tưởng không biết có nên chia cho anh một ít không, "bởi vì anh sẽ không nỡ bỏ mặc em, ai chăm sóc em anh cũng sẽ không yên tâm.....Thôi, cho anh ăn thạch, chỉ được ăn một chút thôi đấy nhé....."

Gió ngoài cửa sổ thổi mạnh làm cho rem cửa tung bay.

Cậu cẩn thận đút thạch lên miệng anh:

"Một chút thôi đấy....."

.....

........

Trà sữa từ trên mặt Trịnh Hạo Dương chảy xuống, anh không lấy khăn lau, ánh mắt nhìn Bạch, buồn buồn.

"Cậu ấy rõ ràng đã chết rồi."

Một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua cơ thể cậu. Cậu hít thở, mở túi xách tìm ví, rồi lấy ra tiền của một cốc trà sữa đặt lên bàn.

Cậu không muốn nói chuyện với anh nữa.

"Thằng đó không phải là Nhân! Nếu như nó biết được là em tiếp cận nó vì trái tim của nó, nếu như nó biết được nụ cười của em, sự quan tâm của em là vì người khác, thì sẽ như thế nào?!" Trịnh Hạo Dương đau đớn.

"Anh đang uy hiếp em?"

Tiếng nói của Bạch Hiền rất nhẹ, nhẹ như một lời thì thầm bên tai.

Không biết vì cái gì, tiếng nói nhẹ như vậy của cậu nhưng lại làm cho anh đột nhiên làm cho anh thất thần. Anh nhớ lại hồi nhỏ, cậu luôn luôn cười đùa với Nhân, còn khi nhìn thấy anh, cậu lại luôn trừng mắt.

Cậu đứng dậy, nói với anh:

"Em biết anh ấy không phải là Nhân, nhưng mà, Nhân và anh ấy là một."

Nói xong, cậu rời khỏi cửa hàng kem.

Ánh nắng chiều muộn chiếu qua cửa kính vào trong, Trịnh Hạo Dương ngồi đó, không thể động đậy. Cậu thậm chí còn không quay lại nhìn anh lấy một lần.

Cậu luôn luôn không thèm nhìn anh.
Dù cho từ khi Nhân ra đi, anh luôn luôn ở bên cạnh cậu, anh muốn làm cho vui trở lại, anh muốn nụ cười lại nở trên môi cậu. Nhưng mà, chỉ khi cậu biết rằng trái tim của Nhân đã được hiến cho một người tên "Phác Xán Phán", anh mới nhìn thấy trong mắt của cậu ánh sáng. Cậu chuyển đến Thánh Du, đến bên thằng đó, như thế, anh cũng chuyển từ Thanh Viễn đến Thánh Du, nhưng mà, cậu đến một nụ cười hoan nghêng cũng không dành cho anh.

Cậu lại cười với "nó".

Dù cho biết rõ ràng đó không phải là Nhân, nhưng mà, tình nguyện nở nụ cười với một cái bóng, cũng không muốn chuyển ánh mắt đến với bản thân anh ư?

Trịnh Hạo Dương nhắm mắt lại.

Trà sữa lạnh lẽo chảy xuống sau gáy anh.

*** ***

Buổi chiều, ngoài cửa sổ mưa đang rơi nhẹ. Trong phòng học, đang là tiết học của thầy giáo Kế Toán Quốc Tế, các sinh viên của lớp 2 Kinh Tế Ngoại Thương đang chăm chú ghi chép.

Thầy giáo Kế Toán Quốc Tế nổi tiếng nghiêm khắc, mỗi học kỳ đều có rất nhiều sinh viên bị ông bắt phải thi lại, hơn nữa nội dung bài giảng của ông rất nhiều không có trong sách, phải ghi chép hết sức cẩn thận mới được. Ngoài ra, thường thì mỗi tiết học ông đều điểm danh, có một số sinh viên các khóa trước từng nói, bất kể bị ông điểm danh ba lần mà không có mặt, thì coi như đã thi trượt rồi.

"Câu hỏi này tôi mời một bạn sinh viên trả lời, "Thầy giáo Kế Toán Quốc Tế cúi đầu xuống, mở danh sách lớp ra, các sinh viên cúi đầu chờ đợi, "Phác Xán Liệt."

Ánh mắt thầy giáo nhìn xuống lớp.

"Phác Xán Liệt?"

Bạch Hiền quay xuống nhìn chỗ ngồi của Phác Xán Liệt cậu cắn chặt môi, lông mày nhíu lại. Trịnh Hạo Dương cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn Bạch Hiền, ánh mắt buồn buồn.

Chỗ ngồi cuối lớp cạnh cửa sổ trống trải.

Một con chim sẻ bay đến, quay đầu về chỗ ngồi đó hót líu lo.

"Lại nghỉ học phải không." Thầy giáo Kế Toán Quốc Tế không biểu cảm cầm bút lên định đánh dấu vào danh sách lớp, "Phác Xán Liệt đã nghỉ học hai lần rồi."

"Anh ấy bị bệnh!"

Bạch Hiện vội vàng đứng dậy, lo lắng "giải thích" với thầy giáo.

"Bị bệnh? Bệnh gì?"

"Cảm lạnh." Đây là từ đầu tiên lóe lên trong đầu Bạch Hiền.

"Cảm lạnh là có thể không đi học?"

"Sau đó bị sốt cao!"

"Bao nhiêu độ?"

"......Ba mươi chín độ." Bạch Hiện đỏ mặt, dường như người bị sốt là cậu chứ không phải Phác Xán Liệt.

Thầy giáo nghi ngờ nhìn cậu giây lát, rồi quay sang hỏi Mẫn Thạc đang ngồi bàn đầu: "Lớp trưởng, Phác Xán Liệt có xin phép em nghỉ học không?"

Mẫn Thạc chầm chậm ngẩng đầu, cậu liếc nhìn thấy Bạch Hiền đang rất lo lắng, do dự một chút, cậu nói nhỏ:

"Vâng, có ạ."

Thầy giáo gật đầu, rồi lấy bút sửa lại danh sách.

Bạch Hiền thả lỏng người, trán cậu lạnh toát, nhưng lại đầy mồ hôi. Không chịu được, cậu lại ngước nhìn chỗ ngồi phía sau của Phác Xán Liệt.

Con chim se vỗ cánh bay đi.

Bàn học phủ một lớp bụi mỏng.

Anh đã ba ngày không đến lớp rồi.

------End Chương 14------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro