Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Buổi chiều, bầu trời xanh ngắt, mặt trời chiếu qua các tầng mây, mặt trời rực rỡ trên các làn mây tinh khiết. Trong đài hoa trước cổng trường Thánh Du, từng bình hoa thơm hướng về phía mặt trời tỏa hương thơm ngát.

Các sinh viên Thánh Du ra ra vào vào.

Bạch Hiền đi ra khỏi cổng trường, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, là năm giờ ba muơi phút. Phù, may quá, Phác Xán Liệt ra lệnh cho cậu không được đến muộn, bắt buộc trước sáu giờ phải có mặt tại "Hân Hân", nơi gặp mặt với bạn của anh là ở đó. "Hân Hân" cách cổng trường Thánh Du chỉ có mười lăm phút đi bộ, cậu không cần vội vàng, cứ chầm chậm mà đi là được.

Hôm này có một chút gió.

Giữa mùa hè, gió là món quà tuyệt vời nhất của thiên nhiên, bất kể ánh mặt trời có nóng bỏng thế nào, nhưng mà chỉ cần có gió, mồ hôi toát ra trên người cũng được gió thổi khô.

Bạch Hiền cầm cái ô màu trắng chầm chậm bước đi.

Bên đường, cửa kính bên trong các cửa hàng bị ánh nắng chiếu chói lòa, cậu không nhịn được dừng bước lại để xem hàng hóa trên các gian hàng. Wow, những con búp bê thật là dễ thương, trong đó có hai con ếch xanh bằng sứ, hai con ếch dựa vào nhau cười ngọt ngào, trên cổ con ếch cái còn có một chiếc nơ màu hồng, ha ha, chúng cười thật hạnh phúc, Bạch Hiền cũng cười theo, tâm trạng tự nhiên trở nên rực rỡ như ánh mặt trời.

Ánh mắt rời khỏi cặp ếch, cậu đột nhiên mở to mắt, bên trái của giá trưng bày là một thiên sứ bằng vải!

Thiên sứ màu trắng.

Sau lưng là một đôi cánh trắng toát.

Đôi cánh đó không biết làm bằng chất liệu gì, hình như là thạch anh, mỏng như cánh ve,rực rỡ trong suốt, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Cậu ngẩn ngơ nhìn thiên sứ trong gian hàng.

Ngón tay không ý thức vuốt vuốt lên cửa kính,dường như có thể xuyên qua cửa kính để chạm vào đôi cánh đó của thiên sứ.

Thiên sứ đột nhiên được nhân viên bán hàng cầm đi.
Bạch Hiền vội vàng nhìn vào trong cửa hàng, chỉ thấy nhân viên cho thiên sứ vào trong một chiếc túi giấy tinh xảo, mỉm cười đưa nó cho một thanh niên mặc áo sơ mi trắng đang quay lưng về phía cậu.

Cậu buồn bã thở dài.

Ngón tay vẫn đặt trên vị trí vừa rồi, nhưng mà thiên sứ đã không còn mất rồi. Trong lòng cậu tự nhiên cảm thấy thất vọng, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng cửa kính được mở ra, thanh niên mặc áo sơ mi trắng cầm cái túi giấy đi ra.
Gian hàng thủy tinh được ánh nắng ngày hè chiếu sáng rực rỡ như một chiếc gương.

Bạch Hiền đối mặt với gian hàng đó.

Bóng dáng của chàng thanh niên phản chiếu trên cửa kính.

Tay phải anh cầm cái túi giấy.

Chiếc áo sơ mi sáng trắng như có một vầng hào quang nhạt.

Anh đi đến bên cạnh một chiếc xe BMW màu trắng đỗ bên đường, mở cửa xe.

Anh nắm chặt lấy chiếc túi giấy trong tay.

Anh cúi đầu mỉm cười.

Nụ cười của anh-----

Trên cửa kính----

Trên ngón tay của Bạch Hiền----

Dịu dàng-----

Dịu dàng như một vầng hào quang----

Rách toạc.....

Thế giới đột nhiên trở nên yên lặng như vậy.

Vạn vật mất đi âm thanh.

Xe cộ và người người qua qua lại lại trên phố.

Nhưng mà, yên lặng không nghe thấy gì cả, cũng không có hơi thở, cũng không có nhịp tim đập, chỉ có mạch máu của huyệt thái dương đang kêu "bịch, bịch, bịch, bịch".

Đột nhiên trời đất quá rộng lớn.

Còn cậu đứng bên cửa kính quá nhỏ bé.

Chiếc xe BMW màu trắng đã đi rồi, trên con đường huyên náo, chầm chầm đi qua trước mặt cậu, cách cửa kính không đến ba mét, giống hệt như lần đó trên con đường núi yên tĩnh, chầm chậm đi qua trước mặt cậu.

Dưới ánh nắng.

Bạch Hiền chầm chậm quay người lại.

Làn môi cậu không còn một giọt máu, nhợt nhạt đến kinh hoàng.

Là----

Anh ấy ư?

Là anh ấy, phải không?!

Chiếc BMW trắng dần dần mất hút cuối con đường, dần dần bị đám đông xe cộ che khuất.

Đột nhiên-----

Bạch Hiền chạy thục mạng về phía chiếc BMW trắng đã mất hút!

Tiếng chạy nhanh trên phố!

Người đi bộ ngạc nhiên quay đầu lại.

Chỉ nhìn thấy một cậu con trai đang gắng sức chạy rất nhanh, mái tóc của cậu bị gió làm cho rối bù, chiếc áo trắng của cậu bị gió thổi tung bạy!

Cậu gắng sức lắc lư hai vai!

Khuôn mặt cậu đỏ lựng vì chạy!

Dường như chỉ là dựa vào bản năng, cậu chạy nhanh vụt qua từng người, từng người trước mặt, tiếng gió mạnh cũng làm cho mọi người đi bộ cũng nhanh chóng tránh sang hai bên.

Cậu chạy nhanh như vậy!

Cậu chạy ở phía ngoài cùng của vỉa hè, dùng tất cả sức lực để chạy, cậu muốn đuổi kịp chiếc xe đó, cậu muốn đuổi kịp chiếc xe đó!

Nhân-----

Nhân! Có phải đó là anh không?

Có phải anh không?Nhân!Kim Chung Nhân!!

Đó có phải là anh không-----Nhân!

Gió thổi táp vào mặt, cậu chạy nhanh đến mức mà bước chân cũng bắt đầu loạng choạng, mặt trời chiếu hoa cả mắt, nhưng cậu không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì cả!

"Kít--------"

Tiếng phanh xe vang lên.

Tài xế xe tức giận hung dữ ngẩng đầu ra, hét lên với cậu con trai đang chạy điên cuồng: "Muốn chết à?! Cậu muốn chết thì cũng đừng có hại chết tôi!"

Xe cộ trở nên hỗn loạn.

Bạch Hiền ngẩn ngơ đứng giữa dòng xe, mồ hôi trên tóc cậu thảm hại rơi xuống mặt. Cậu không nghe thấy ông tài xế đó nói gì, chỉ là, trong tầm nhìn của cậu, một chút chút cuối cùng, một chút chút bóng dáng của chiếc BMW trắng đã biến mất.

Tất cả đều biến mất rồi......

Cậu ngơ ngẩn đi trên vỉa hè.

Ánh nắng mùa hè vẫn hết sức khốc liệt, mồ hôi ướt đẫm lưng cậu, gió nhè nhẹ thổi đến, cậu lạnh từng cơn.

Ngơ ngẩn bước đi.

Bên cạnh cậu một người rồi lại một người đi qua, nhưng mà, tất cả đều là người lạ, tất cả đều không có một chút quan hệ gì với cậu.

Cậu ngơ ngác đứng lại, trong lòng cảm thấy trống trải vô cùng.Trong ánh nắng nóng bỏng, đột nhiên cậu ngã xuống, dựa vào cửa gian hàng bán đồ điện tử, cứ như vậy ngồi trước mặt những người đang đi bộ. Ôm lấy đầu gối, gục mặt xuống đó, cậu ngẩn ngơ nhìn ra con đường đông đúc.

Sau đó

Nước mặt trào ra khuôn mặt cậu.

Trong cửa hàng vang ra một bài hát, nhẹ nhàng vang vọng trên con phố buổi chiều.

"........"

Bạn thật sự đã quên mất đi mối tình đầu của mình rồi ư?

Giả sử như có một ngày.

Bạn nhìn thấy một người giống hệ như anh ấy.

Đó có phải thật sự là anh ấy không?

Có thể như vậy không?.

Đây là sự khoan dung của vận mệnh, hay là.

Một câu chuyện cười thâm độc.

......."

Trên vỉa hè buổi chiều, Bạch Hiền ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất, từng đôi chân bước đi của người đi bộ, chiếc áo trắng như cánh hoa không còn một giọt máu.

Cậu khóc.

Nước mặt ướt đẫm khuôn mặt.

"......

Nếu như đây là kết cục cuối cùng

Tại sao em vẫn không thể quên được anh.

Thời gian thay đổi chúng ta, tạm biệt với sự ngây thơ.

Nếu như gặp lại nhau cũng không thể tiếp tục, mất đi mới là vĩnh hằng

Trưng phạt sự nghiêm túc của em vì em quá ngây thơ

Lẽ nào em sẽ sống cả đời như thế này sao
Nụ hôn của em đã định trước là em không thể hôn người mà em yêu

Đợi anh từ khi bắt đầu cho đến bây giờ
Cũng không thể.........

.....".

Con đường huyên náo.

Trước cửa hàng đồ điện tử, giữa hai cái loa phát ra âm thanh, Bạch Hiền khóc thành tiếng.

Giây phút đó, cậu muốn cả thế giới nghe thấy tiếng khóc của mình.

Nếu như cả đều giới đều không thể nghe thấy tiếng khóc của cậu, như thế thì anh cũng không thể nghe thấy phải không?

Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

Cậu khóc to lên.

"Tại sao lại khóc vậy? Có gì cần giúp đỡ không?" Một giọng nói ấm áp vang lên trên đầu Bạch Hiền.

Sau đó một bóng dáng cúi xuống.

Một chiếc khăn tay sạch sẽ.

Chiếc khăn đặt vào lòng bàn tay Bạch Hiền, còn bóng dáng cao lớn đó như một bóng cây đang che ánh nắng cho Bạch Hiền.

Giọng nói đó......

Quen thuộc giống như vừa qua một giấc mơ rất dài, rất dài......

Bạch Hiền chầm chậm chầm chậm-----

Ngẩng đầu lên.

Chung Đại nhìn thấy một khuôn mặt đầy nước mắt, khuôn mặt của cậu con trai đã sưng đỏ vì khóc.

Khi dừng xe lại, nhìn thấy cậu con trai đang dựa vào trước cửa kính của cửa hàng khóc.

Cậu khóc rất đau đớn, chiếc áo trắng tinh đã bị mặt đất làm cho bẩn thỉu. Cậu khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc như Alice bị lạc đường trong truyện cổ tích.

Cậu vừa khóc vừa ngẩng đầu lên.

Trong mắt cậu đầy nước mắt óng ánh.

Chung Đại lúng túng, quên mất phải nói gì. Ngay lúc đó, cậu con trai mặc áo trắng đột nhiên kinh ngạc mở to mắt ra.....

"Nhân!"

Cậu ôm lấy anh, cậu ôm lấy anh rất chặt, nhìn lên khuôn mặt anh, nước mắt cậu chảy qua má xuống cằm rồi rơi trên chiếc áo sơ mi trắng của anh.

"Nhân----!"

Cậu khóc nức nở, trên khuôn mặt đầy nước mắt, nhưng đôi mắt lại sáng rực đến kinh người, dường như có ngàn vạn bó đuốc đang cháy rực trong đó. Cậu vừa khóc vừa gọi một cái tên rất kỳ quái, hai cánh tay ôm chặt lấy anh, ôm rất chặt, dường như cậu muốn dùng cả cuộc đời của mình để ôm lấy anh.

Chung Đại ngẩn người ra.

Anh ngẩn ngơ đứng trong vòng tay ôm của cậu, cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt. Nước mắt óng ánh giống hệt như vầng hào quang của những vì sao, nước mắt lấp lánh xuyên qua áo sơ mi của anh, thấm vào da thịt anh, ấm ấm nồng nồng.

Ánh nắng mặt trời hôm đó thật rực rỡ.

Người người qua qua lại lại đều quay mặt lại nhìn anh và cậu đứng đó.

Chàng trai nhìn rất dịu dàng.

Còn cậu con trai kia khóc như một tinh linh.

Cậu và anh ôm lấy nhau

Gió nhè nhẹ thổi

Tiếng nhạc nhẹ nhàng bay lượn trong không khí

Một bức tranh đẹp dịu dàng.

Ánh nắng giống như nghìn vạn ngôi sao đang rọi sáng lên người anh và cậu.

Đến khi một thanh niên tóc nâu hùng hổ xông ra từ trong đám đông, hét lớn: "Này! Mấy người đang làm trò quái gì thế này----?!"

*** ***

Trong nhà hàng Hân Hân.

Nhân viên phục vụ tò mò nhìn những khách hàng đang ngồi ở cạnh cửa sổ.

Năm nay màu trắng là mốt à?

Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, nụ cười dịu dàng làm cho rất nhiều nữ phục vụ thần điêu phách lạc.

Đối diện anh là một thanh niên tóc nâu ngắn, trên mũi có một cái khuyên kim cương nhỏ, đẹp trai chói mắt. Chàng trai tóc nâu cũng mặc áo sơ mi trắng, những đường thêu trên vải u nhã tinh xảo, tuy nhiên lúc đó anh cắn chặt môi, khuôn mặt nhăn hằm hằm....

Bên cạnh chàng trai tóc nâu là một cậu con trai khác mặc áo trắng, cậu dựa vào cửa kính, ánh nắng bao vây lấy cậu, khuôn mặt nhìn không rõ, mái tóc ngắn mềm mại trong ánh nắng trông thật đáng yêu.

Từ khi họ đi vào, không hề nói với nhau câu nào.

Không khí yên lặng cổ quái.

"..." Chung Đại xoa xoa mũi, mỉm cười, định phá vỡ đi không khí làm người ta do dự, "Xán Liệt, còn không giới thiệu đi."

Phác Xán Liệt ngón tay cứng lại, đôi môi nhợt nhạt.

Anh không quên được khung cảnh vừa nhìn thấy, Bạch Hiền đầy nước mắt ôm Chung Đại, cậu dường như trông cực kỳ hạnh phúc, điều này trước đây anh chưa từng nhìn thấy.

"Xán Liệt!!"

Chung Đại trông anh lạnh lùng im lặng, gượng cười, biết được là anh chắc chắn vẫn còn rất tức giận. Anh quay mặt ra Bạch Hiền, mỉm cười nói:"

"Xin chào, cậu là Bạch Hiền nhỉ?"

Bạch Hiền ngơ ngác nhìn anh.

Trong ánh mắt của cậu hình như chỉ còn linh hồn, nhìn thẳng vào anh, hơi thở của cậu rất nhẹ......

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn Bạch Hiền, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại. Anh không biết tại sao cậu lại như vậy, tại sao cậu lại dùng một ánh mắt như vậy dành cho người bạn tốt nhất của anh! Anh giận không thể giật mạnh vai cậu kéo ánh mặt của cậu lại về phía mình.

Cậu chỉ có thể nhìn một mình anh!

Nhưng mà, ánh mắt cậu nhìn Chung Đại chăm chú như vậy.

Cơ thể Phác Xán Liệt dần dần cứng lạnh.

Trái tim đang đau nhói, cơn đau như kim đâm chầm chậm lan khắp toàn thân.

Chung Đại cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, cầm chiếc túi giấy bên người lên, rồi lại ngẩng đầu lên, nói:

"Nghe nói cậu rất thích thiên sứ, cho nên tôi mua cái này tặng cậu, hy vọng là cậu thích nó."

Bạch Hiền mở túi giấy ra.

Thiên sứ vải trắng tinh, sau lưng là một đôi cánh trong suốt óng ánh. Ngón tay nhè nhẹ chạm vào đôi cánh đó, cảm giác lành lạnh, ngón tay run lên, hình như đột nhiên tỉnh giấc khỏi một giấc mộng.

"Cảm ơn."

Cậu nhẹ nhàng nói với Chung Đại.

"Ha ha, cậu là người mà Xán Liệt thích, cũng chính là bạn của tôi." Chung Đại mỉm cười nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của Phác Xán Liệt, "cậu ta đây là lần đầu tiên mang người mình thích đến gặp tôi. Bạch Hiền, mặc dù Xán Liệt rất nhiều lúc hay vô lý, nhưng mà, thực ra cậu ta là một người vừa dễ thương vừa đơn thuần. Nếu như cậu giận cậu ta, để cậu ta đau khổ một chút là được rồi, không nên thực sự làm tổn thương cậu ta."

"Đủ rồi! Đừng nói nữa!"

Phác Xán Liệt hét lên, đấm mạnh lên bàn, tiếng động làm cho các nhân viên phục vụ và khác hàng giật mình quay sang nhìn.

Chung Đại xoa xoa mũi, cười gượng.

Bạch Hiền bị tiếng giận dữ của Phác Xán Liệt đánh thức, cậu hoang mang quay sang nhìn anh. Đôi mắt anh đỏ rực, hai môi cắn chặt. Nhìn anh, cậu đột nhiên có thể cảm nhận thấy cơn giận và nỗi đau của anh lúc đó.

........

"Tại sao muốn ở bên cạnh Xán Liệt?" Phác Triệu Man hỏi.

"Bởi vì cháu muốn mang lại hạnh phúc cho anh ấy." Bạch Hiền nhìn thẳng vào mắt bà, ánh mắt trong suốt như nước suối, "Cháu muốn mang lại rất nhiều rất nhiều hạnh phúc cho anh ấy, làm cho anh ấy trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian này."

.......

Điều này, hình như là không lâu trước đây cậu từng nói, nhưng cái mà cậu mang đến cho anh lại là đau đớn ư?

Nhưng mà------

Cậu hỗn loạn nhìn chàng trai mặc áo sơ mi trắng. Anh ta là ai, anh ta rốt cuộc là ai, tại sao lại có thể giống nhau như vậy!Có phải là Nhân sống lại không? Có phải là anh lại trở về bên cạnh cậu không? Tuy nhiên, tại sao anh ấy không hề nhận ra cậu, hình như có vẻ là lần đầu tiên gặp cậu.

Bạch Hiền ngơ ngác nhìn anh.

------End Chương 21------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro