Chương 22:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không........

Không phải.......

Nụ cười đó, giọng nói đó, thần thái đó.......

Mặc dù rất giống, nhưng mà vẫn không phải là anh ấy.

Anh ta không phải là Nhân.

Bạch Hiền hít thở, để cho mình bình tĩnh lại, nói với Chung Đại: "Xin lỗi, vừa rồi tôi quá mạo phạm." Cậu biết, vừa rồi những điều cậu làm đã làm tổn thương đền Phác Xán Liệt, cũng mang lại phiền phức cho bạn của anh.

"Cậu nhận nhầm người rồi, đúng không?"

"......Vâng."

"Ha ha, trong rất giống nhau à?

".......Vâng." Cậu ngơ ngác nói, "Dáng người, tướng mạo, giọng nói, thần thái....đều rất giống." Thậm chí kể cả dộng tác xoa xoa mũi cũng giống hệt, trước đây cậu luôn cười Nhân "này, anh học Sở Lưu Hương vuốt mũi cũng giống thật đấy nhỉ."

Chung Đại cười nói: "Nói như vậy thật sự tôi rất muốn gặp anh ta, thật sự có người giống nhau như vậy à."

".......Anh ấy......đã không còn nữa rồi....."

Bạch Hiền hít thở một hơi nhẹ, giọng nói rất nhỏ, rất nhỏ.

Không khí đột nhiên lại trở nên cổ quái.

Đôi môi Phác Xán Liệt tím ngắt.  

  Thân thể anh lạnh cứng, dột nhiên nhận ra rằng mình không hiểu rõ về Bạch Hiền. Giọng nói cậu nhỏ như vậy, nhỏ đến mức giống như một cái chùy đánh mạnh vào tìm anh, giọng nói của cậu tiết lộ ra tình cảm làm anh đố kỵ đến mức muốn giết người!

Hôm nay, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đó, cậu nói anh mặc vào là người mặc áo sơ mi trắng đẹp nhất thế giới, nhưng mà, cậu lại không nhìn anh, đến một cái liếc nhìn cũng không dành cho anh.

Trái tim của anh càng lúc càng đau đớn dữ dội.

Nắm chặt tay, không quan tâm đến sự đau đớn đang xé nát thân thể anh, kể cả chết thì cũng đã sao, cậu thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn anh một lần.

"Xin lỗi."

Chung Đại xoa xoa mũi, cười gượng.

"Không sao."

Bạch Hiền yên lặng nhìn anh. Nhân, anh có tin không, trên dời này lại có người giống hệt anh, có lẽ là anh biết rằng em qua nhớ anh nên mới để em có thể gặp lại anh nhỉ.

Chung Đại lại quay sang nhìn Phác Xán Liệt, thở một hời, đưa tay ra với Bạch Hiền, mỉm cười nói:

"Thế thì để tôi tự giới thiệu một chút nhé, tôi là bạn của Xán Liệt". 

Bạch Hiền nhẹ nhàng bắt tay anh:

"Xin chào."

"Hy vọng sau này có thể thường xuyên gặp cậu, tôi là Chung Đại".

Ngoài cửa kính, mặt trời đã chuyển sang màu đỏ.

Trên phố xe qua xe lại.

Trong nhà hàng tiếng người cười nói huyên náo.

Nhân viên phục vụ đi đi lại lại.

Bạch Hiền choáng váng, trước mặt là một lớp sương mù, đôi môi cậu run lên: 

"Anh-----anh tên là------"

"Tôi là Chung Đại." Anh không hiểu lại xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tay cậu nắm chặt lấy tay anh, trong ánh mắt có sự ngạc nhiên tột độ.

"Chung Đại?!"

Cậu kinh ngạc, không phải Chung Đại đã chết lúc nhỏ à?! Tại sao lại.....nhưng mà, trong giây lát, cậu đột nhiên hiểu ra điều gì đó, đáng lẽ cậu phải biết từ đầu mới phải, tại sao lại có thể giống nhau như vậy, tại sao cậu có thể gặp anh, tại sao cậu có thể ngồi trước mặt anh. Nhân, Nhân anh vẫn chưa chết phải không, anh vẫn luôn đi tìm anh ta, anh ở bên cạnh em, anh nhìn thấy anh ấy, anh cũng nhìn thấy anh ấy phải không!

"Đúng."

"Là anh....." Nước mắt lại tuôn ra trong mắt cậu, cậu cười, rồi lại khóc, " là anh, lại là anh à?"

Chung Đại không hiểu gì: "Sao vậy?"

"Nhân....."

"Ai vậy?"

"Chung Nhân....." Trong giây lát, đôi môi cậu là hơi mặn của nước mắt, đáng lẽ phải cười mới phải, nhưng mà, tại sao trên mặt chỉ có nước mắt. ".....Anh biết Chung Nhân không?"

"Chung Nhân là ai?" Cái tên này rất giống anh, Chung Đại Chung Nhân (cheng you, cheng yi), ghép lại sẽ là có cách đọc như "tuyệt vời"

"Anh không biết Chung Nhân à?!? Bạch Hiền ngơ ngác, trong người tự nhiên cảm thấy lạnh. "Anh chưa từng nghe thấy Chung Nhân à?"

"Anh ta rốt cuộc là ai? Tôi có biết anh ta không nhỉ?"

Cậu nhắm mắt lại.

Nước mắt lại lăn dài trên má.

Nhân......

Người đó hình như trước đây chưa từng nghe nói về anh.

Chung Đại trong lòng có vẻ bất an, nhìn chăm chăm vào cậu: "Cho tôi biết, Chung Nhân là ai, tại sao cậu cảm thấy tôi biết anh ta?"

Anh nắm lấy tay cậu.

Anh nhìn cậu.

Cậu nhìn anh.

Trên đời này, hình như như chỉ còn Chung Đại và Bạch Hiền, những người khác hoàn toàn không còn tồn tại.

Phác Xán Liệt đứng phắt dậy, anh giơ chân đạp đổ ghế ngồi của mình.

Tiếng động mạnh làm cho tất cả mọi người quay mặt lại nhìn.

Anh bước nhanh ra cửa, dáng đi kiêu ngạo....

Tuy nhiên......

Không ai nhìn thấy làn môi anh đã tím ngắt lại. Bởi vì cơn đau tim, anh không thể nhìn thêm nghe thêm nữa, anh không cho phép mình yếu đuối trước mặt Bạch Hiền.

*** ***  

Màn đêm đã buông xuống.

Bở vì kỳ nghỉ hè, con đường núi trước cửa Phong Viên rất yên tĩnh. Cây cối um tùm hai bên đường, cứ cách khoảng ba mươi mét là có một cái đèn cao áp, tuy nhiên ánh đèn vàng không thể xuyên qua được vòm cây rậm rạp, cho nên, hai bên đường vẫn là một màu tối đen yên tĩnh.

Dưới núi có một cái hang, bên trong toàn là cỏ hoang và cây cối không được chăm sóc, gió đêm từ trong hang thổi đến, nghe như tiếng nấc nghẹn ngào.

Bạch Hiền một mình đi trong con đường núi yên lặng.

Bên đường, chỉ có bóng dáng cô đơn của cậu. Gió nhè nhẹ thổi đến, mái tóc ngắn lộn xộn, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chiếc áo trắng trông như lá hoa di tử.

Cậu không thể nghĩ gì cả.

Từ lúc nhìn thấy Chung Đại, thể giới của cậu dường như điên đảo, trong đầu cậu trống trải. Rõ ràng biết là anh ta không phải, rõ ràng biết là đó chỉ là một người trông rất giống, nhưng mà, cậu vẫn không có cách nào tỉnh lại khỏi cơn mơ đó.

Cậu yên lặng bước đi, đi qua một ngã rẽ, dưới ánh đèn là một bóng dáng cao cao, tuy nhiên cậu không nhìn thấy.

"Bạch Hiền."

Giọng nói thấp trầm.

Cậu ngơ ngác, quay người lại, nhìn vào đôi mắt đó. Dưới ánh đèn, thần thái đó có nỗi đau thâm trầm, anh ta là Trịnh Hạo Dương."......Anh....không về nhà à?"

Bạch Hiền đứng trước mặt Trịnh Hạo Dương, ngơ ngác nhìn anh. Anh là con một, ba mẹ rất chiều, cậu nghĩ rằng kỳ nghỉ đến là anh sẽ lập tức quay về.

Trịnh Hạo Dương cười gượng: "Anh vẫn chưa về, đang sống ở lầu 3 Phong Viên, lên nhà ăn ăn cơm em thường xuyên gặp anh. Sao em không chú ý thấy à?"

"Xin lỗi." Cậu nhẹ giọng nói.

Trong mắt anh lóe lên một tia sáng: "Anh có nghe nhầm không? Em lại xin lỗi anh à. Anh nghĩ rằng em sẽ mắng anh, bảo anh về đi, tránh càng xa em càng tốt." Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn ghét anh, ghét anh luôn xuất hiện trước mặt cậu, rất nhiều lúc anh cảm thấy, cậu có lẽ không muốn trên đời này tồn tại một người tên là Trịnh Hạo Dương.

Bạch Hiền nhìn anh, cậu nói: "Em hôm nay rất mệt." Nói xong, cậu rảo bước quay về ký túc.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trịnh Hạo Dương chặn trước mặt cậu.

"Không liên quan đến anh."

Cậu cúi đầu muốn đi qua người anh.

Anh nắm lấy tay cậu, giọng nói đau đớn:  "Anh ở đây đợi đã ba tiếng! Tại sao lại bảo là không liên quan đến anh? Ở trường Thánh Du này, người duy nhất có liên quan đến quá khứ của em chỉ có anh mà thôi!

"Em nói là không liên quan đến anh! Bây giờ không liên quan, tương lai không liên quan, quá khứ cũng không liên quan!" Bạch Hiền cố giấu đi sự hỗn loạn trong tim, hét lên với anh.

Trịnh Hạo Dương đau đớn nắm chặt tay cậu:

"Bạch Hiền!"

Cậu nhắm mắt lại, hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại: "Xin lỗi, em đang rất hỗn loạn." Cậu bỏ tay ra khỏi tay anh.

"Phác Xán Liệt đã tìm anh."

"Cái gì?" Cậu giật mình ngẩng đầu lên.

"Lúc chập tối, anh ta gọi điện cho anh, bảo anh nói cho anh ta chuyện trước đây." Trịnh Hạo Dương nói với cậu, "Cho nên anh ở đây đợi em, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Bầu trời đen kịt không có sao.

Dưới ánh đèn vàng vọt. 

Bóng cây làm cho con đường núi càng trở nên u ám.

Bạch Hiền ngơ ngác nhìn Trịnh Hạo Dương, gió thổi làm vạt áo của cậu tung bay, cơ thể mỏng manh dường như không thể đứng vững.

"Anh ấy tìm anh?"

Bạch Hiền ngơ ngác hỏi lại.

"Ừ, trong điện thoại Phác Xán Liệt có vẻ rất hỗn loạn, anh ta "ra lệnh" cho anh kể lại tất cả về quá khứ của em.

"Anh đã nói cho anh ấy chưa?" Cậu như ngừng thở.

Trịnh Hạo Dương tỉ mỉ thăm dò biểu cảm của cậu:"Không." Anh hiểu, nếu như anh nói nguyên nhân chuyển đến Thánh Du của Bạch Hiền cho Phác Xán Liệt, như thế, cậu sẽ giận anh rất lâu rất lâu hoặc là cả đời nay sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh.

Cậu nhắm mắt lại.

"Cảm ơn anh."

"Nhưng mà, không thể cứ giấu mãi thế này, Phác Xán Liệt chắc chắn sẽ biết thôi."

"Không," Cậu lắc đầu, "Anh ấy sẽ không biết, chỉ cần em không nói, anh không nói."

"Em có thể giấu bao lâu?"

"Có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu," Ánh mắt cậu kiên quyết, như có thể bất chấp tất cả.

"Anh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà, Phác Xán Liệt đã bắt đầu nghi ngờ. Anh ta muốn biết về quá khứ của em, anh ta thậm chỉ đe dọa tối nay kể cả giết anh cũng bắt anh phải nói ra sự thật!" Trịnh Hạo Dương đặt tay lên vai cậu, "Bạch HIền, anh ta nếu như muốn biết, em sẽ không giấu được đâu! Chỉ cần đến Thanh Viễn tìm hiểu, thì sẽ biết được về Nhân!"

Cậu im lặng.

"Bạch Hiền, em tỉnh lại đi có được không?" Trịnh Hạo Dương lắc mạnh vai cậu, "Anh ta không phải là Nhân, mặc dù anh ta có trái tim của Nhân, anh ta cũng không phải là Nhân!"

"Anh ấy là Nhân."

Cậu cắn chặt môi.

"Không phải! Anh ta là Phác Xán Liệt, anh ta không phải là Chung Nhân!" Trịnh Hạo Dương hét lớn. "cầu xin em hãy tỉnh lại đi được không?! Tên của anh ta là Phác-----Xán -----Liệt!"

"Anh ấy là Nhân............"

Bạch Hiền bịt tai lại hét lên tuyệt vọng.

"Lẽ nào em điên rồi à? Thật sự điên rồi à?! Anh ta làm gì có điểm nào giống Nhân! Chỉ là một trái tim mà thôi! Nếu như mắt của Nhân cũng hiến tặng thì sao? Nếu như thận cũng hiến tặng thì sao? Nếu như tủy cũng hiến tặng thì sao? Đúng rồi, Nhân đã từng đi hiến máu đúng không? Tại sao em không đi tìm! Xem ai là người đang dùng máu của Nhân! Tại sao em không đi?!" Trịnh Hạo Dương không thể nhịn được nữa, hét lớn.

"Đừng nói nữa-----"

Cậu dùng hết sức hét lên, âm thanh xuyên qua màn đêm, cây cối hai bên đường xào xạc kêu. Sau đó, cậu bắt đầu run rẩy, run rẩy cố gắng thoát khỏi đôi tay anh, run rẩy lùi lại đằng xa.

Trong màn đêm yên lặng.

Thân thể cậu run rẩy giống như một đứa trẻ bị ốm.

Cậu run rẩy lùi lại phía sau một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Gió đêm thổi đến, cây cối vẫn xào xạc kêu. Sắc mặt cậu nhợt nhạt, giọng nói lại còn nhẹ hơn cả gió đêm:

"Nếu như.....anh ấy không phải là Nhân.....em phải làm thế nào?"

Trịnh Hạo Dương kinh ngạc nhìn cậu:

"Bạch Hiền...."

Trong mắt của Bạch Hiền như có sương mù, chiếc áo của cậu trắng như trong suốt, cả người cậu hình như có thể ngay lập tức tan biến trong màn đêm.

"Nếu như trên đời nay không còn Nhân nữa, thế thì, có phải sẽ chỉ còn em cô đơn một mình không?"

Giọng nói nhè nhẹ.

Giọng nói nhè nhẹ trong làn gió đêm yên lặng.

"Nếu như trên đời này chỉ còn một mình em, em sẽ phải đi đâu đây?"

Trịnh Hạo Dương đột nhiên nghĩ đến vết thương trên cổ tay câu, anh mắt cúi xuống.

Bạch Hiền hít thở sâu, sau đó, trên khuôn mặt cậu nở một nụ cười: "Cho nên anh thấy đấy, Nhân không nỡ bỏ em lại một mình, anh ấy để trái tim của anh ấy bên cạnh em. Mặc dù anh ấy không còn nữa, nhưng mà, anh ấy vễn ở bên cạnh em."

"Bạch Hiền....."

"Hơn nữa," Cậu mỉm cười, đôi môi run rẩy, "Hạo Dương, anh biết đấy, em trước đây rất ích kỷ, khi Dực còn sống, em luôn bắt nạt anh ấy, đến cả thạch trái cây cũng không muốn cho anh ấy ăn. Cho nên, anh ấy không cam tâm ra đi như vậy, em phải trả lại tất cả những gì em còn nợ."

Trái tim của Trịnh Họa Dương đau đớn.

Có lẽ nên tiếp tục mắng cậu ấy, để cậu ấy hiểu hành vi của mình hoang đường như thế nào, buồn cười nhiều như thế nào, tuy nhiên, trái tim anh đau đớn như có vết thương, cuối cùng không biết nói gì nữa.

".....Nhưng mà, nếu như Phác Xán Liệt biết em chỉ vì trái tim....."

"Cầu xin anh, Hạo Dương." Cậu cắn chặt môi, "Đừng nói với Phác Xán Liệt, đừng cho anh ấy biết. Nếu như anh ấy biết, anh ấy sẽ tức giận, anh ấy sẽ không thèm quan tâm đến em nữa. Như vậy, phải làm thế nào đây?"

Trịnh Hạo Dương nhìn chằm chằm vào cậu rất lâu.

------End chương 22------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro