Chương 23:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   ".....Được, anh hứa với em." Nhẹ nhàng, một nụ cười nở trên môi Bạch Hiền, cậu cười với anh trong màn đêm:

"Cảm ơn anh."

Đây là lần đầu tiên, Trịnh Hạo Dương cười với cậu, trước đây nụ cười đó hoàn toàn thuộc về Nhân. Cậu ấy cuối cùng cũng cười với anh, còn tim anh tại sao vẫn đau nhói như vậy.

Màn đêm yên lặng, ánh đèn vàng vọt.

Dưới ánh đèn.

Bạch Hiền đột nhiên nghe thấy một âm thanh nào đó.

Cây lá dường như hoảng hốt.

Cậu hoảng hốt nhìn ra phía xa, dưới bóng cây đen tối.

Gió đêm từ trong hang thổi ra.

Cây cối xào xạc kêu.

Trong bóng cây đằng xa, hình như có một bóng dáng cô đơn lạnh lẽo. Phác Xán Liệt đứng đó hình như đã rất lâu rồi, lâu như hàng thế kỷ. Cây lá trên đầu anh xào xạc lay động, giống như một cơn ác mộng.

Anh đứng im ở đó.

Bên tai là tiếng gió nhè nhẹ.

Nhẹ như tiếng sét từ trên bầu trời u tối truyền xuống.  

  Cây cối cuồng loạn kêu.

Dưới bóng cây đen tối, đôi tay Phác Xán Liệt lạnh ngắt, máu trong người dường như hoàn toàn đóng băng. Anh cho rằng mình sẽ chết, nhưng mà trái tim đang đau đớn nói cho anh biết rằng anh vẫn còn sống, đây không phải là ác mộng, cái mà anh nghe thấy hoàn toàn là sự thật.

Gió đêm.......

Thổi qua giữa anh và cậu......

Cậu nhìn thấy anh. 

Cậu đứng dưới bóng đèn vàng vọt.

Anh đứng dưới bóng cây u tối.

Cậu kinh ngạc tuyệt vọng.

Viên kim cương trên mũi anh tỏa ánh sáng lạnh lẽo.

Trịnh Hạo Dương cũng sững người ra, anh nhìn Bạch Hiền, cậu đứng đó, kinh ngạc và hoang mang, rồi lại nhìn Phác Xán Liệt, anh dường như bị bao trùm bởi màn đêm.

Cuối cùng cũng không thể giấu kín được.

Trịnh Hạo Dương đưa tay đỡ vai cậu định an ủi. Nhưng, tay anh dừng lại giữa không trung, cậu ngơ ngác nhìn Phác Xán Liệt, trong mắt cậu không hề có anh.

Giống như một vở kịch, bất kể bắt đầu, giữa chừng hay kết thúc đều không còn chỗ cho sự tham gia của anh.

Không biết bao nhiêu người đi qua.

Trịnh Hạo Dương im lặng ra đi.

Con đường núi chỉ còn Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đứng đó.

Màn đêm tĩnh lặng.

Lầu 5 Phong Viên cuối con đường núi phảng phất ánh đèn mờ ảo.

Bạch Hiền chầm chậm đi lại gần Phác Xán Liệt, bước chân cậu hơi run rẩy, cây cối bên đường lại xào xạc kêu, càn lại gần anh lại càng cảm thấy khí lạnh đến kinh người.

Cậu cắn chặt môi, nói:

"Anh......"

Cậu không biết là anh đã nghe được bao nhiêu, nhưng mà, hơi thở lạnh lẽo của anh trong màn đêm làm cậu lo lắng.

Chiếc áo sơ mi trắng của Phác Xán Liệt trong màn đêm dường như tỏa ánh sáng yếu ớt, anh không nói gì, hai môi cắn chặt.

Cậu run rẩy, hít thở sâu, rồi lại hít thở sâu:

"Anh.....đều nghe thấy hết rồi à?"

Ánh mắt anh lạnh lùng:

"Cậu hy vọng tôi mãi mãi không nghe thấy, phải không?"

"Em......"

"Trong mắt cậu, tôi giống như một thằng ngốc, phải không?" Cơn gió mùa hè nhưng lại mang theo hơi lạnh như mùa đông, trái tim anh đau thắt, giống như đang bị hàng nghìn nhát dao đâm vào. Anh không để cho giọng nói của mình bộc lộc bất cứ tình cảm gì, không muốn lại một lần nữa trước mặt cậu biểu hiện giống như một thằng ngốc.

Bạch Hiền không thở được, lục phủ ngũ tạng của cậu đều như co thắt lại, cậu hoang mang muốn giải thích một cái gì đó, mở miệng ra, nhưng lại không biết nói gì.

Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn cậu:

"Nói đi, nói với tôi đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là tôi nghe lầm mà thôi."

"......"

"Tại sao không nói gì?" Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu, bước lên phía trước mấy bước, đặt tay lên cằm cậu, làm cậu phải ngẩng đầu lên, "Cậu không phải mãi mãi muốn giấu tôi chứ? Sao không tiếp tục lừa dối tôi nữa đi, cả đời lừa dối tôi đi! Đồ dối trá----!!"

Bạch Hiền khóc.

Nước mắt cậu ướt đẫm rồi rơi xuống mu bàn tay anh.

Phác Xán Liệt nhìn cậu, chép chép miệng: "Hôm sinh nhật, cậu cũng khóc. Gần đây cậu hình như rất thích khóc lóc.....tại sao lại có nhiều nước mắt như vậy?.....Cho tôi biết, những giọt nước mắt này là vì ai?"

Khuôn mặt Bạch Hiền ướt đẫm nước mắt.

Cậu run run nhắm mắt lại.

"Tôi nghĩ rằng, nước mắt của cậu là vì tôi, cho nên tôi hoang mang lo lắng như một thằng ngốc," Phác Xán Liệt nắm chặt tay, "Cậu nhất định thấy tôi rất đáng cười phải không? Trong mắt cậu, tôi luôn luôn rất buồn cười phải không?"

"Không phải, không phải!"

Cậu khóc lóc lắc đầu, nước mắt cuồng loạn trào ra.

"Xin lỗi......"

Trong mắt là sự hối lỗi tột cùng, cậu khóc lóc:

"Xin lỗi....xin lỗi...."

Cậu khóc lóc thảm thương, nước mắt ướt đẫm bàn tay anh, trái tim anh như bị bóp chặt lại, đau nhói, làn môi anh tím ngắt.

Phác Xán Liệt hít thở nhẹ.

Cố gắng đứng thẳng, anh không muốn để cho người mình run rẩy.

"Xin lỗi? Cậu có lỗi gì với tôi? Tôi vì tôi mà chạy mười nghìn mét, làm bài luận cho tôi, tìm cho tôi chiếc khuyên kim cương, giúp tôi ôn bài, giúp tôi làm mỳ trường thọ, mua áo sơ mi trắng cho tôi, cậu đối với tôi hình như giống một thiên sứ, cậu có lỗi gì với tôi?"

Bạch Hiền khóc, lúc đó, cậu thật sự biết rằng mình đã sai.

Cậu không phải thiên sứ.

Cậu là một con ác ma.

Cậu tiếp cận anh vì mục đích của mình, nói với anh là muốn cho anh vui vẻ hạnh phúc, cậu lương thiện thuần khiết như một thiên sứ. Nhưng mà, đó đều là lời dối trá.....cậu là một kẻ ích kỷ, vì Nhân, vì muốn ở bên cạnh Nhân, cậu chưa từng quan tâm đến Phác Xán Liệt. Cậu không quan tâm đến sự hung dữ của anh, bởi vì cậu không quan tâm đến anh chút nào. Cậu cho rằng mình là một thiên sứ, nhưng mà thiên sứ làm sao có thể làm tổn thương đến người khác như vậy!

Cậu làm tổn thương anh.

Kể cả trong nước mắt, kể cả trong màn đêm, nỗi đau đớn trong mắt anh, làm cậu hối hận đến mức muốn lập tức chết đi.

Tại sao cậu làm tổn thương anh, trái tim của cậu cũng đau đớn như vậy, cậu phải là ma quỷ mới phải, tại sao cậu đột nhiên giận không thể dùng tất cả đổi lại để chưa từng làm tổn thương anh! Phác Xán Liệt nắm chặt cằm cậu, ngón tay lạnh ngắt,: "nhìn thấy chưa, tôi hôm nay mặc áo sơ mi mà cậu tặng. Cậu từng nói, tôi mặc nó là đẹp nhất trên thế gian. Tại sao, cậu lại không thèm nhìn tôi?"

Nước mắt làm mơ hồ ánh nhìn của cậu.

Cậu hối hận khóc:

"Xin lỗi......"

Ngoại trừ câu nói này, Bạch Hiền hình như không biết nói gì hơn.

"Thích mặc áo sơ mi trắng có phải là cái thằng tên là "Chung Nhân" không? Thích ăn mỳ trường thọ cũng là nó phải không?" Phác Xán Liệt đau đớn, đau đến mức toàn thân run rẩy, đâu đến mức mà móng tay đều biến thành màu tím, "Bởi vì nó, cậu mới tiếp cận tôi đúng không?!"

Trong tim Bạch Hiền càng đau khổ, cậu khóc:

"Xin lỗi !Xin lỗi! Xin lỗi!"

Cơn đau nơi tim càng lúc càng dữ dội, cơn đau kịch liệt dần dần lan khắp toàn thân anh, anh đau đớn, sắc mặt nhợt nhặt, đôi môi tím ngắt.

"Bởi vì tim của nó phải không?"

Phác Xán Liệt "khinh khổ vô văn" nói, cơn đau làm anh không thể đặt tay trên cằm cậu nữa, anh hạ tay xuống, nhè nhẹ nắm lấy cánh tay cậu, rồi lấy tay cậu đặt lên ngực phải.

"Rất thích tim của nó phải không? Được, thế thì cậu hãy lấy nó ra."

Cậu sợ hãi rút tay lại, nước mắt ướt đẫm:

"Xin lỗi, em sai rồi! Em biết em sai rồi, xin lỗi!"

Phác Xán Liệt nắm chặt tay cậu, ngón tay anh lạnh lẽo như băng hàn ngàn năm, nắm chặt tay cậu, lực mạnh đó dường như có thể xuyên qua ngực anh lấy trái tim ra!

"Tôi lấy cho cậu!"

Anh hét lớn lên trong màn đêm!

"Cậu lấy nó ra đi! Không phải thích nó à? Lấy nó ra đi, là thứ mà cậu yêu quý thì hãy nhanh lấy nó đi!!"

Bạch Hiền khóc lóc thảm thiết: "Xin lỗi.....em phải làm thế nào, xin anh hãy cho em biết, em phải làm thế nào.....đừng có dọa em như vậy.....em biết là em sai rồi.....xin anh đừng dọa em nữa......."

Cậu khóc đến mức toàn thân run rẩy.

Cậu biết mình sai, sự ích kỷ của cậu càng lúc càng sai, nhưng mà, đã làm tổn thương đến anh,a cậu không biết làm thế nào để bù đắp cho anh những sai lầm đã gây ra!

Màn đêm yên lặng.

Ánh đèn vàng vọt.

Trên mặt Bạch Hiền đầy nước mắt.

Cậu khóc giống như một đứa trẻ không biết mình làm sai điều gì, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm nhưng không biết phải xử lý thế nào.

Phác Xán Liệt buông tay cậu ra.

Trên môi anh nở nụ cười gượng, anh chăm chú nhìn cậu, cuối cùng, nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay anh lạnh ngắt, có chút run rẩy, anh nhè nhẹ lau nước mắt cho cậu, dòng lệ ấm nóng, nóng ấm lên ngón tay lạnh ngắt của anh.

"Tôi cũng không biết phải làm thế nào....."

Làn môi anh tím ngắt, trái tim đau như muốn vỡ nát ra.

"......Nếu như có thể......tôi mong là chưa từng gặp cậu......"

Nhìn cậu lần cuối.
Anh quay lưng.

Chậm chậm đi vào trong màn đêm.

Trái tim đau đớn từng cơn, anh đau đến mức không còn nhận ra phương hướng, giống như dẫm phải mây đen trong ác mộng, trong màn đêm sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy.

Đau, có làm sao?

Phác Xán Liệt nhắm mắt lại.

Kể cả trái tim đau đến mức hoàn toàn chết đi, thì cũng có làm sao? Đây cũng không phải là trái tim của anh, đau đến chết đi, cậu đau khổ cũng không phải bởi vì anh.

Lại một cơn đau dữ dội đến với trái tim của anh!

Mơ màng với màn đêm phía trước......

Yên lặng.....

Thân người Phác Xán Liệt yên lặng đổ xuống, gió đêm nhè nhẹ thổi đến, không nghe rõ điều gì. Mặt đất lạnh lẽo, cây cối kêu lên xào xạc, gió xuyên qua hang động dưới đường, dường như có tiếng kêu của cậu sau lưng anh, nhưng mà cậu kêu cái gì cũng nghe không rõ.......

Thì ra......

Cậu.....

Không phải là thiên sứ của anh.....

--------------------------------------------------------------

Buổi sáng

Bệnh viện Nhân Ái

Cửa sổ phòng bệnh mở một nửa, mưa phùn theo gió bay vào, chiếc rèm cửa màu xanh bay lên trong mưa mùa hè, không khí mát mẻ dễ chịu.

Những dòng nước trong suốt trong ống tiếp dịch yên lặng chảy.

Từng giọt từng giọt.

Nước truyền dịch đi vào cổ tay trái của Phác Xán Liệt. Trên giường bệnh, anh mặc quần áo bệnh nhân màu xanh, dựa vào chiếc gối trắng tinh, vẻ mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không thèm quan tâm đến giọng nói của y tá bảo anh phải nằm xuống nghỉ ngơi.

Mưa, không ngừng nghỉ.

Phác Xán Liệt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh dường như dừng lại một chút, không động đậy. Chiếc khuyên kim cương cũng mất đi ánh sáng, giống hệt như là bị lấy mất đi linh hồn.

Chung Đại ngồi trên ghế sofa bên cạnh giường bệnh, anh nhìn Phác Xán Liệt rất lâu, không nhịn được hỏi nhẹ:

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Phác Xán Liệt im lặng.

Chung Đại đứng dậy đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn thẳng vào anh: "Nói cho tôi biết được không? Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao cậu lại đột nhiên bị bệnh như vậy? Viện trưởng Nhiệm nói may mà cậu được đưa đến bệnh viện kịp thời,nếu không thì........"

Từng giọt nước yên lặng đi vào trong cổ tay trái của Phác Xán Liệt.

Làn môi Phác Xán Liệt nhợt nhạt.

Trong dáng vẻ ngang ngạnh đó dường như chứa đựng sự yếu đuối khôn cùng.

"Cô Doãn cả đêm qua không ngủ trông bên cạnh giường bệnh của cậu, mặc dù cô ấy không nói, nhưng mà tất cả mọi người đều thấy là cô ấy rất quan tâm đến câu." Chung Đại ngồi bên cạnh giường bệnh của anh, nói với anh, "Tôi biết, có một số điều cậu không muốn nói với mẹ mình, nhưng mà, cậu có thể nói cho tôi mà. Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều có thể tin tưởng lẫn nhau mà, không phải thế sao?"

Chung Đại vỗ vỗ vai anh.

Nụ cười trên môi ấm áp.

Chầm chậm-----

Phác Xán Liệt quay đầu lại, giọng nói có vẻ đau đớn: "Người mà hiến tim cho tôi, có phải tên là......Chung Nhân không?"

"Chung Nhân...."

Chung Đại ngơ ngác, lần trước nghe Bạch Hiền nói về cái tên đó, không biết tại sao, mỗi lần nghe thấy cái tên đó, giống hệ như có một vật gì đó đập vào ngực anh.

"Có phải người đó không?"

"Tôi không rõ." Khi Xán Liệt làm phẫu thuật thay tim anh vẫn chưa tốt nghiệp, mặc dù nói là anh đi theo viện trưởng làm thạc sỹ, nhưng về tình hình của cuộc phẫu thuật lần đó viện trưởng Nhiệm dường như không hề nhắc đến.

"Đại, giúp tôi tra xem." Phác Xán Liệt nói buồn bã.

Chung Đại xoa xoa mũi, nhìn anh: "Sao vậy, có liên quan gì đến lần bị bệnh này của cậu à? Chung Đại.....rốt cuộc là ai vậy?"

Ánh mắt Phác Xán Liệt lạnh băng băng, đôi môi mím chặt. Vẻ mặt của anh làm cho Chung Đại kinh ngạc, trong lòng không yên, không hỏi thêm nữa.

"Được, để tôi tìm xem, tìm ra thì tôi sẽ cho cậu biết."

Chung Đại mỉm cười nói.

Phòng bệnh lại bắt đầu trở nên yên lặng.

Chỉ có tiếng mưa phùn lách tách bên ngoài.

"Cậu----có phải cãi nhau với Bạch Hiền rồi không?" Chung Đại nghĩ đi nghĩ lại, cuối cũng cũng hỏi. Có lẽ là tình yêu thôi, chỉ có tình yêu mới làm cho Xán Liệt vài ngày trước còn hạnh phúc như ở trên mây, sau một đêm lại đau khổ như phải xuống địa ngục.

Phác Xán Liệt không biểu cảm, làn mội dường như càng trở nên nhợt nhạt.  

------End chương 23------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro