Chương 25:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

****Trong phòng rất yên lặng.

Anh cầm khung ảnh trên bàn lên, bên trong là ảnh của mẹ anh. Anh dùng chiếc khăn mềm mại tỉ mỉ lâu tấm kính trên khung ảnh, như sợ rằng có thể xuyên qua tấm kính làm hỏng ảnh của mẹ anh.

Bạch Hiền ngồi bên cạnh anh, không dám nói gì.

Cô Kim qua đời một tháng rồi, anh chỉ có một người thân duy nhất, sau này không còn mẹ nữa anh sẽ làm thế nào đây?

"Bạch Hiền..."

"Hả"

"Anh muốn quay về"

"Quay về? Quay về đâu?"

"Anh muốn trở về nơi mà ba và anh trai anh từng sống." Anh chăm chú nhìn khuôn mặt trong ảnh của mẹ anh, mẹ anh khi còn sống không thích nhắc đến họ cũng không cho phép anh trở lại nơi đó.

"Ba và anh trai anh đã..." Bạch Hiền cẩn thận nói, cố gắng tránh nói những điều có thể làm cho anh đau lòng.

Cậu dã nghe anh nhắc đến điều đó.

Ba và anh trai anh khi anh còn rất nhỏ đều đã chết rồi, có lẽ lúc đó anh quá nhỏ, không có chút ký ức nào về họ. Trong nhà anh có một vài bức ảnh đã ố vàng, ba anh rất phong độ, anh trai anh còn là một đứa bé. Anh tên là Nhân, anh trai là Đại, có lẽ ý nghĩa là "xuất chúng". Nếu như anh trai còn sống, không biết chừng sẽ có một cặp song sinh tuyệt vời.

"Mặc dù họ không còn nữa, nhưng mà ở đó có lẽ vẫn còn hơi thở của họ chăng".

  Ánh mắt anh buồn buồn.

"Rốt cuộc họ sinh ở đâu, chôn ở đâu, bùn đất và không khí sẽ có một chút hơi thở của họ. Anh nghĩ, họ cũng sẽ muốn nhìn thấy anh.......không biết họ còn nhớ anh không....."

 Cậu cắn chặt môi, không biết nên nói gì mới phải.

"Ba và anh trai có thích anh không?" Anh bỗng nhiên hơi lo lắng, xoa xoa mũi, "Nếu như họ không thích anh, vậy......."

Cậu mở to mắt, cúi xuống trước mặt anh nhìn trái nhìn phải.

"Trời ơi!"

Cậu tỏ vẻ kinh ngạc, hai mắt sáng lên.

"Sao vậy?"

"Trên đời này sao lại có một người hoàn hảo như thế này? Học hành giỏi giang, nhân cách ưu tú, hoàn hảo giống hệt như một thiên sứ! Hơn nữa, anh ta lại vô cùng khiêm tốn, thế mà lại còn lo lắng rằng sẽ có người không thích anh ta........chao ôi......"

"Em thì......." Anh mỉm cười, ôm cậu đang làm động tác pha trò cười vào lòng.

"Nhân, anh thật sự muốn quay về à?"

"Ừ."

"Được thôi, thế thì em đi cùng với anh!" Cậu gục mặt vào ngực anh, ôm lấy anh, nụ cười dễ thương.

"Không cần đâu, anh tự đi được mà."

"Không được. Nếu như anh đi một mình, anh sẽ cảm thấy cô đơn." Cậu lắc lắc đầu, "Em đã nói rồi, sau này em sẽ luôn ở bên anh, không để anh cô đơn một mình." Nếu như quay trở về quê cũ của anh, không có người thân, chỉ có hơi thở của người lạ, Nhân nhất định sẽ buồn. Mặc dù cậu rất vụng về, không biết cách để an ủi anh, nhưng mà, cậu sẽ cố gắng để làm cho anh vui trở lại.

Anh ôm chặt cậu.

Trong phòng rất yên tĩnh, cô Kim trong khung ảnh im lặng nhìn anh và cậu, trong mặt dường như có một vẻ phức tạp khó đoán.

"Bạch Hiền......"

"..........?"

"Ba và anh trai nhất định sẽ thích em." Hương thơm tươi mát từ cơ thể cậu tỏa lên mũi anh, anh ôm chặt, chờ đợi họ có thể nhìn thấy người mà anh yêu.

"Ha ha, thế thì anh phải nói với họ, em rất dễ thương đấy."

"Được."

"Nhân, em cũng sẽ thích họ."

Anh hôn lên mái tóc ngắn của cậu.

Cậu cười ha ha: "Bởi vì em thích anh như vậy, cho nên chỉ cần là người nhà của anh, em đều yêu quý!"

........

.................

Cuối cùng cũng gặp được họ rồi.

Nhưng mà, tại sao không có chút cảm giác vui nào vậy? Nhân, anh có buồn không? Ông ấy làm tổn thương anh, đúng không?.......

Mọi thứ đã trở nên quá muộn rồi......

Nếu như anh vẫn còn, em nhất định sẽ rất giận ba anh, bắt ông ấy phải xin lỗi anh, bắt ông ấy phải trả lại cho anh gấp nhiều lần.

Nhưng mà-----

Bây giờ thì còn ý nghĩa nào nữa đây?.

Bạch Hiền cắn chặt môi, chầm chầm cất tấm ảnh của Nhân vào trong ví. Bất kể thế nào, vẫn đã gặp họ rồi đúng không?Cuộc sống của họ dường như rất đầy đủ,không có gì phải băn khoăn lo lắng. Có lẽ, chỉ là sự xuất hiện của chúng ta sẽ phá hỏng cuộc sống yên ổn của họ mà thôi.

Cậu đứng lên, cúi người nói với Kim Chấn Hoa đang ngồi trên ghế sofa:

"Cháu phải về đây."

Kim Chấn Hoa thở dài, bỗng nhiên già hẳn đi: "Bác là một người ba không có trách nhiệm. Cháu hận bác, phải không?"

Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa.
Không một âm thanh.

Bạch Hiền yên lặng đứng đó, một hồi lâu nhìn Kim Chấn Hoa, lâu đến mức thậm chí Kim Chấn Hoa cho rằng Bạch Hiền sẽ từ chối trả lời mà quay lưng bước đi.

"Vâng, cháu hận bác."

Cậu cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói.

"........Đối với bác là một việc rất đơn giản, có thể mang lại cho Nhân rất nhiều niềm vui, nhưng bác lại không làm."

Kim Chấn Hoa nắm chặt lấy tay ghế.

"Nhưng mà, cháu không thể hận bác." Bạch Hiền hít thở sâu, đau khổ nói, "bởi vì Nhân yêu bác. Bất kể bác làm điều gì, cháu biết Nhân cũng sẽ tha thứ cho bác. Anh ấy sẽ giữ nỗi đau ở trong lòng, nhưng bác là ba của anh ấy, cho nên anh ấy yêu bác, mãi mãi cũng sẽ không hận bác. Như thế, cháu có tư cách gì để hận bác đây?"

Lại một hồi yên lặng.

Cậu cúi chào Kim Chấn Hoa:

"Chỉ xin bác. Xin hãy nhớ rằng, bác từng có một người con trai, một người con trai rất tuyệt vời. Mặc dù bác chưa từng gặp anh ấy, nhưng mà---xin đừng quên anh ấy đi."

*** ***

Bạch Hiền đi khỏi nhà họ Kim.

Làn gió mùa hè thổi về phía sau lưng, trong vườn nhà đầy hương thơm của hoa, ngôi biệt thự trắng của nhà họ Kim dưới ánh nắng giống như một tòa thành cổ.

Trong tòa thành có rất nhiều câu chuyện nhỉ.

Còn những người đã ra đi đó có quay trở lại đây không?

Ra khỏi vườn nhà họ Kim, Bạch Hiền ngẩng đầu, nhìn về phía tòa biệt thự gần như giống hệt ở phía đối diện.

Đó là nhà Phác Xán Liệt.

Không lâu trước đây, cậu còn vui vẻ xách theo mấy túi to đi vào trong đó, để chúc mừng sinh nhật Phác Xán Liệt.

Hình như đã qua đi rất lâu, rất lâu.......

Mặc dù tất cả vẫn còn gần trước mắt, nhưng lại xa xôi như là đã ra đi mãi mãi rồi.

Bạch Hiền nắm chặt tay, trong tim bỗng nhiên cảm thấy nhói đau. Cậu vội dời mắt khỏi tòa biệt thự nhà Phác Xán Liệt, quay người đi khỏi.

Dưới tán cây um tùm le lói những tia nắng, con đường núi thẳng tắp rộng rãi. Giống hệt như ngày trước,ckhu biệt thự nằm giữa lưng chừng núi này vô cùng yên tĩnh,không có người đi bộ,cxe cộ cũng rất ít.

Lúc đó----

Một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ tươi xuất hiện phía cuối con đường,ánh nắng làm chiếc xe tỏa ánh sáng rực rỡ, xe đi rất nhanh, có thể nghe thấy tiếng động cơ kêu lên thật cuốn hút.

Chiếc Ferrari chạy nhanh đến.

Tiếng nhạc cực lớn trong xe tỏa ra xung quanh, trong xe có 2 cậu con trai. Là Phác Xán Liệt và Khánh Thù.

Bạch Hiền trong giây lát mất bình tĩnh.  

Cậu không nghĩ rằng trong hoàn cảnh như thế này lại gặp anh.

Trong chiếc siêu xe.

Khánh Thù quay cuồng theo điệu nhạc, vừa nghe vừa hát. Còn Phác Xán Liệt lái xe, trên môi nở một nụ cười lạnh lùng.

Rất nhanh----

Bạch Hiền vội vàng trốn ra phía sau của một cây lớn, nhắm chặt mắt lại, ngón tay nắm chặt lấy thân cây, không dám hít thở. Không, cậu không muốn nhìn thấy anh, cậu không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Chiếc Ferrari phi như bay qua các hàng cây.

Bụi cát bay lên.

Trong ánh nắng, từng hạt bụi nhỏ bé bay lượn.

Sau cái cây là một cậu con traimặc áo màu trắng, cậu có mái tóc ngắn đang nhắm mắt lại để lẩn trốn.

Chiếc Ferrari dừng ở đó. Khánh Thù cười nắc nẻ dựa vừa vai Phác Xán Liệt.

Con đường núi lại trở nên vắng vẻ.

Bạch Hiền ngơ ngác từ phía sau lùm cây đi ra, cậu cúi đầu, không dám quay đầu nhìn bóng dáng chiếc xe biến mất đi, chỉ nhìn xuống dưới chân mình và tiếp tục bước đi.

Bỗng nhiên!

Sau lưng cậu bỗng có tiếng lùi xe đinh tai nhức óc.

Bạch Hiền kinh ngạc quay đầu lại.

Chỉ thấy chiếc Ferrari hồng tươi lùi như bay lại! Tiếng động cơ mạnh mẽ như tiếng sư tử gầm! Tiếng nhạc Rock điên cuồng vang vọng trong bầu trời mùa hè!

Tiếng phanh xe sát sạt!

Chiếc Ferrari màu đỏ tươi chắn trước mặt Bạch Hiền.

Xuyên qua lớp kính chắn gió, ánh mắt lạnh lùng của Phác Xán Liệt, ánh mắt u ám, lạnh lùng nhìn Bạch Hiền......

"Chào...lâu lắm không gặp nhỉ."

Giọng nói bất cần.

Bạch Hiền ngơ ngác đứng đó, Phác Xán Liệt lạnh lùng ngồi trong xe, trong vòng tay anh là Khánh Thù.

Thời gian như ngừng lại.

...............

.........

Đêm hôm đó.....

........

Tim anh đau lên từng trận, cơn đau dữ dội lan tỏa khắp người anh, sắc mặt anh nhợt nhạt, đôi môi tím tái.

"Bởi vì trái tim của nó à?"

Phác Xán Liệt đau đớn, cơn đau dữ dội làm anh không thể giữ chặt lấy khuôn mặt cậu, anh buông tay xuống, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đặt tay cậu lên ngực trái của anh.

"Rất thích trái tim của nó à? Được, thế thì cậu hãy lấy quả tim này ra đi."

........

Phác Xán Liệt nắm chặt tay cậu, ngón tay anh lạnh lẽo giống như băng giá nghìn năm, dùng sức nắm chặt tay cậu, sức mạnh đó dường như có thể xuyên qua ngực anh để lấy đi trái tim.

"Để tôi đưa cho cậu!"

Anh hét lên trong màn đêm.

  "Nhanh lên, lấy nó ra đi! Không phải cậu thích nó à? Hãy lấy nó ra ngay đi, thứ mà cậu yêu quý sao không lấy nó ra ngay đi!!"

......

Phác Xán Liệt thả lỏng tay cậu.

Trên môi anh là một nụ cười đau đớn, anh nhìn cậu, cuối cùng, anh giơ tay lên, tay anh lạnh như băng, hơi run run, anh nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào những giọt nước mắt của cậu, những giọt nước mắt nóng hổi, làm ấm ngón tay lạnh băng băng của anh......

"Tôi cũng không biết phải làm thế nào....."

Làn môi Phác Xán Liệt tím tái, cơn đau tim càng trở nên dữ dội.

"......Nếu như có thể......tôi hy vọng chưa từng gặp cậu......"

......

...............

Chiếc Ferrari màu đỏ tươi.

Khánh Thù nũng nịu tựa đầu vào vai Phác Xán Liệt: "Xán Liệt, thời tiết nóng quá, chúng ta nhanh về nhà đi có được không."Q uay mặt nhìn Bạch Hiền đang đứng đó, cậu nhẹ giọng nói, "chào hỏi cậu ta làm gì, không biết xấu hổ, lúc nào cũng chỉ biết theo anh mãi không chịu buông".

Phác Xán Liệt nở một nụ cười lạnh.

Anh nâng cằm Khánh Thù lên, đặt một nụ hôn mãnh liệt lên môi cậu. Nụ hôn kết thúc, Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên. Anh nhìn Bạch Hiền, ánh mắt lạnh lùng:

"Tại sao lại ở đây?"

Bạch Hiền vẫn đứng im đó.

Anh nhíu mày, nhai kẹo cao su: "Cậu quả thật là không biết xấu hổ? Một tháng hẹn hò đã kết thúc rồi, tôi nhớ là đã nói với cậu."

Cậu vẫn đứng im đó ngơ ngác bên đường, làn da dần trở nên nhợt nhạt.

"Cậu cho rằng tôi sẽ bị cậu làm cho tổn thương à? Ha ha, cậu là cái quái gì!" Anh trừng mắt nhìn cậu, nhổ kẹo cao su ra bên đường.

Cậu đứng đó giống như một con rối không còn dây điều khiển, tất cả biểu cảm và linh hồn đã bị quên mất.

Dưới ánh nắng.

Mái tóc ngắn của Bạch Hiền tỏa ánh yếu ớt.

Gió mùa hè thổi qua, cậu đứng đó, bên tai là tiếng gió rít, trong đầu trống rỗng, chỉ có thế nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhưng lại không nghe thấy anh đang nói gì.

"Lại là bộ mặt này, nhìn có vẻ khổ sở đáng thương." Phác Xán Liệt cười nhạt, anh nhíu mày, cúi xuống nói với Khánh Thù , "xin cậu hãy học tập người ta, vẻ mặt đáng thương này của hắn thú vị hơn vẻ mặt ngốc nghếch của cậu nhiều!"

Khánh Thù ngơ ngác mở to miệng, dáng vẻ quả nhiên nhìn rất ngốc nghếch.

Bạch Hiền cắn chặt môi, huyết mạch từng chút từng chút một đang đông cứng lại. Nhìn anh, cậu muốn nói một điều gì đó, nhưng lại không biết rốt cuộc nên nói gì mới phải. Cậu muốn rời đi, nhưng hai chân cậu dường như lại cố định trên mặt đất, như không thể cử động được.

Trời đất rộng lớn, cậu chỉ muốn trốn chạy!

Nhưng lại không biết trốn chạy đến đâu mới phải......

Trong xe, ánh mắt Phác Xán Liệt vẫn lạnh lùng, ngón tay anh nắm chặt, Khánh Thù liên tục than thở kêu đau. Tuy nhiên trong ánh mắt anh chỉ có Bạch Hiền, sự im lặng của cậu làm anh tức giận!

................

..........

Thế là------

Anh bước từ trong xe ra.

Bước đến trước mặt Bạch Hiền, đưa tay lên chạm vào mặt cậu: "Thế nào, lại muốn tiếp tục thử xem tôi có phải là thằng ngốc không hả? Có tiếp tục bị cậu đùa giỡn không hả?"

Sắc mặt Bạch Hiền nhợt nhạt, cuối cùng cũng nói ra một câu:

".......Xin lỗi."

Anh giữ lấy má cậu, cười nhạt, trong ánh mắt toát lên sự thù hận:

"Tôi rất tò mò, tiếp theo cậu sẽ làm như thế nào? Muốn thêm một lần nữa lừa dối sự tha thứ của tôi, đúng không? Có phải là sẽ cả ngày cả đêm đứng trước cửa nhà tôi, giả vờ không ăn không uống, hay nhất là vào lúc trời mưa rào cậu run rẩy đứng đó, lúc mà cậu ngất đi tôi sẽ tha thứ?"

Cậu nhìn anh.

"Anh sẽ như vậy chứ?"

  "Nếu như vậy thì sao?"

"Được. Em có thể làm được."

Đó là lỗi lầm của cậu, nếu như chỉ có vậy anh mới tha thứ cho cậu, làm cho anh vui hơn một chút, thế thì cứ như vậy.

"Nhưng mà......" Nụ cười của Phác Xán Liệy dần dần trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, "Tôi cứ nhìn thấy cậu là cảm thấy buồn nôn, cậu vẫn chưa ngất ra đó, tôi đã cảm thấy buồn nôn mà chết rồi, thế phải làm thế nào?"

"Anh----"

Mặc dù biết rằng anh sẽ không tha thứ cho cậu, nhưng mà, nghe thấy anh nói như vậy, cậu vẫn cảm thấy cả người ớn lạnh.

"Anh thật sự ghét em như vậy à?"

Cắn chặt lấy môi, mùi tanh của máu làm cho cả người cậu run lên.

Chiếc khuyên trên mũi tỏa ánh sáng yếu ớt.

Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn cậu.

Bỗng nhiên----

Anh hôn lên đôi môi rớm máu của cậu!

"Không......"

Đôi môi vừa hôn Khánh Thù giờ lại hôn lên môi cậu, nhạt nhạt, có một chút mùi kẹo cao su, thêm vào mùi tanh của máu........

"Tôi không ghét cậu......"

Anh vừa hôn cậu vừa nói.

Bạch Hiền ngơ ngác lùi lại, nhưng anh giữ chặt lấy người cậu, làm cậu không thể cử động.

Khuôn mặt Phác Xán Liệt gần cậu như vậy, chỉ cách một hàng lông mi, anh hình như gầy đi một chút, ánh sáng từ viên kim cương trên mũi làm cho ánh mắt anh lạnh lùng u ám, làn môi lại nhợt nhạt, trong sự u ám và nhợt nhạt đó, anh lại vẫn có vẻ cuốn hút lạ kỳ.

Anh nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi của cậu, rồi nói thầm vào tai cậu:

".......Tôi, hận, cậu."

Sắc mặt Bạch Hiền trong giây lát trở nên nhợt nhạt như bông tuyết, máu trong người như đóng băng lại, chỉ có sự động đậy của hàng lông mày mới chứng minh rằng cậu vẫn còn đang sống.

Phác Xán Liệt thử cảm nhận nỗi đau của cậu.

Nỗi đau của cậu rõ ràng như vậy, làm cho người khác không thể không quan tâm, cũng chỉ có sự đau khổ tột cùng của cô lúc đó, có thể làm cho trái tim đang như tan nát ra của anh không còn cảm thấy quá đau đớn nữa.

Cậu..........

Vẫn còn quan tâm đến anh ư?

Nỗi đau của cậu, chỉ là bởi vì trái tim đó, hay là bởi vì anh?

Thì ra anh có thể làm cho cậu đau khổ ư?

Nỗi đau của Bạch Hiền lúc đó là bởi vì anh, có thật không?

Bên đường núi.

Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào Bạch Hiền.

Sắc mặt cậu nhợt nhạt, toàn thân run rẩy, mỏng manh như bất kỳ lúc nào cũng có thể gục ngã.

Anh cắn chặt môi, thần thái bất cần và lạnh lùng, giống hệt như một đứa trẻ yếu ớt có thể bất chấp tất cả.

Khánh Thù ngồi trong xe không dám nói gì, cậu có thể nhìn thấy Phác Xán Liệt lúc đó rất nguy hiểm, nếu như làm phiền anh, hậu quả sẽ khó tưởng tượng.

Gió mùa hè nhè nhẹ thổi qua.

Hai bên đường núi là những hàng cây um tùm.

Một chiếc BMW màu trắng chầm chầm đi đến, dừng bên cạnh Phác Xán Liệt và Bạch Hiền. Cửa xe mở ra, Chung Đại bước xuống, anh nhìn Phác Xán Liệt, rồi lại nhìn Bạch Hiền, xoa xoa mũi cười gượng.

"Hai người đang cãi nhau à?"

Anh đoán được là đã xảy ra chuyện gì đó.

Trái tim của Chung Nhân có lẽ là được ghép vào người của Xán Liệt, cho nên Bạch Hiền mới đến nơi đây, cho nên anh mới biết cậu, cũng biết được những điều liên quan đến em trai mình. Còn Xán Liệt lại là bạn thân từ nhỏ của anh. Mọi thứ dường như đã được sắp đặt từ trước.

"Không liên quan đến cậu, tránh ra!"

Phác Xán Liệt giận dữ. Mặc dù muốn cậu phải đau khổ giống như mình, nhưng mà tại sao khỉ nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, trái tim anh lại dần dần trở nên đau đớn hơn.

Chung Đại nhíu mày. Dáng vẻ của Bạch Hiền trông giống như đang bị bệnh, cả người không ngừng run rẩy, sắc mặt hết sức nhợt nhạt.

Anh đỡ lấy vai cậu, quan tâm hỏi:

"Không sao chứ?"

Cậu ngơ ngác quay đầu nhìn Chung Đại.

Giọng nói ấm áp.....

Cậu mãi mãi cũng sẽ không quên được khuôn mặt quen thuộc đó......

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn đôi tay Chung Đại đặt trên vai cậu, trong người anh đang phát hỏa: "Đại, tôi bảo cậu tránh ra! Có nghe thấy không! Ở đây không liên quan đến cậu!"

Chung Đại nói giọng xin lỗi: "Bạch Hiền là khách của tôi, tôi nên đưa cậu ấy xuống núi, ở đây rất khó gọi xe." Vì an ủi ba, anh không thể lập tức đuổi theo cậu, trong lòng đã cảm thấy rất có lỗi.

Còn dáng vẻ của Xán Liệt lúc này, có lẽ cũng không phù hợp để đưa cậu về.

"Khách của cậu......" Phác Xán Liệt nhăn mặt.

"Ừ."

"Cậu ta......là khách của cậu?" Phác Xán Liệt nắm chặt tay, cổ họng anh như tắc nghẹn lại.

"Tôi đưa cậu ấy về nhà tôi để hỏi một số chuyện." Đang nói, Chung Đại bỗng cảm thấy đôi môi của Xán Liệt tím tái, anh kinh hãi, biết là đó là triệu chứng của bệnh tim phát tác. Anh vội vàng đi đến bên cạnh Xán Liệt, hỏi:

"Xán Liệt, cậu không sao chứ?"

Cơn đau tim từng trận, tia sáng cuối cùng trong mắt Phác Xán Liệt cũng đã bị lấy đi. Anh không quan tâm đến sự lo lắng của Chung Đại, nhìn thẳng vào Bạch Hiền.

Nụ cười trên môi anh không còn nữa:

"Thì ra, tôi vẫn là thằng ngốc nhất trên thế gian này."  

------End chương 25-----

Sorry các bạn nha >< Dạo này mình phải ôn thi cuối học kỳ 2 nên đã ngưng truyện một t.gian 😥 bâyh mình lại rồi đây 😉😉 Mog các bạn vẫn sẽ ủng hộ vs vote cho truyện của mình nha 💓💓💓💓💓💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro