Chương 26:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Từng ngày trôi qua, bệnh của dì Thành lúc khỏe lúc yếu, có lúc có thể dựa vào thành giường nói chuyện một lúc lâu, có khi lại ngủ lịm đi cả ngày trời. Bạch Hiền mỗi ngày đều túc trực trong bệnh viện bên dì Thành, không hay biết mùa hè đã sắp kết thúc.

Chung Đại hầu như mỗi ngày đều đến phòng bệnh xem xét bệnh tình của dì Thành, anh dịu dàng thông hiểu, cẩn thận tỉ mỉ, rất nhanh chóng trở thành người bạn vong niên thinh lặng của dì . Khi bệnh tình của dì nặng hơn, anh cũng suốt ngày ở trong phòng bệnh để Thành Viện và Bạch Hiền có thể nghỉ ngơi.

Một đêm trong bệnh viện.

Có lúc Bạch Hiền đột nhiên choàng tỉnh trong giấc mộng.

Cả người toát mồ hôi lạnh, vừa thở dốc vừa mở to mắt nhìn, Chung Đại vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh giường dì Thành, ánh trăng rọi khắp phòng khiến bóng hình anh càng thanh tao cao quý. Hình như anh cũng cảm nhận được cử động của cậu nên lặng lẽ quay đầu lại mỉm cười dịu dàng.

Nụ cười mỉm ấy...

Từ thần thái, cử chỉ, giọng nói cho đến từng động tác nhỏ đều giống y như Nhân.

Ngớ người ra nhìn anh, Bạch Hiền vừa bước ra từ giấc mộng lúc ấy thường không phân biệt rõ anh là ai. Ngẩn ra nhìn một hồi lâu, sau đó, ánh mắt của cậu bắt đầu dần dần ảm đạm. Không phải là anh ấy, cho dù là tướng mạo hay trong xương tủy cũng không phải. Cậu đã nhầm lẫn một lần, tàn nhẫn làm tổn thương một người vô tội. Cậu không có bất kỳ lý do nào để phạm lại sai lầm một lần nữa.
Cậu bắt đầu có ý thức tránh né Chung Đại.

Chỉ cần Chung Đại xuất hiện trong phòng bệnh, cậu đều viện lý do bừa bãi để trốn tránh. Cậu biết mình đang trong lúc tinh thần đang sa sút, ý chí sẽ yếu đến độ dễ dàng sụp đổ. Không nhìn thấy gương mặt quen thuộc, không nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu mới không bị mê hoặc lần nữa.

Nhưng mà...

Chung Đại lại vẫn tóm được cậu một cách kỳ lạ.

Trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, dáng cao cao của anh đã chặn trước khi cậu đang muốn né tránh, vẻ mặt ôn hòa và bất lực: "Tại sao muốn trốn tôi? Tôi đáng sợ lắm phải không?".

Bạch Hiền thất thần không nói được câu nào.

"Nói cho tôi biết nhiều chuyện của Nhân hơn được không?" Anh khẩn khoản, "Xin cậu đấy!"

Kim Chấn Hoa rất ít khi có ở nhà.

Nhưng hầu như mỗi lần đến nhà họ Kim, Bạch Hiền đều có thể nhìn thấy Phác Xán Liệt ôm một người khác ra ra vào vào, anh ta lái một chiếc xe đua đỏ mới tinh, rú ga vọt qua trên đường núi trước vườn hoa, trong xe mỗi ngày đương nhiên đều có một mỹ nữ khác nhau, âm nhạc cuồng loạn vang lên trong không gian vắng lặng, phóng đi với tốc độ nhanh như đạn bay, âm thanh mạnh mẽ của chiếc xe làm kinh sợ cả bầy chim rừng.

Nhìn xa xa.

Hình bóng của Phác Xán Liệt lạnh lùng cậu độc đến mức giống như một pho tượng lạnh lẽo thờ ơ.

Mỗi lần nhìn thấy anh, Bạch Hiền trong phút chốc tay chân luýnh quýnh, người cứng đơ, đau lòng đến không chịu đựng nổi. Vậy mà Chung Đại tuy luôn mỉm cười nhưng rất kiên trì để cậu ngồi trong vườn hoa kể chuyện về Nhân.

Ánh nắng ban chiều rọi vào khu vườn, hương hoa lan xa trong cơn gió mùa hạ nhè nhẹ thổi. Dưới tán cây xanh, chiếc bàn tròn nhỏ làm bằng gỗ cây đằng, bình trà nhỏ màu trắng có những hoa văn tinh tế, hương trà thơm thơm, trà bánh bày biện đẹp đẽ. Trong chiếc ghế đằng màu trắng, Chung Đại cúi đầu nhấm nháp vị trà, Bạch Hiền đờ đẫn nhìn anh đang ngồi đối diện.

Lúc đó...

Không gian tĩnh mịch dường như chỉ thuộc về anh và cậu.

Ngắm nhìn Chung Đại, trong hoảng hốt cậu như có ảo giác thời gian đông cứng lại, nhịp tim dần chậm đến mức có thể nghe thấy cả tiếng của máu huyết lưu thông trong cơ thể mình.

"Nhân học rất tốt, phải không?"

"Phải."

"Mỗi lần thi đều xếp trong mấy hạng đầu chứ?"

"Không." Cậu lắc lắc đầu.

"...?"

Ánh mắt của Bạch Hiền nhẹ nhàng dừng lại trên gương mặt tuấn tú của Chung Đại, cười : "Không phải mấy hạng đầu, anh ấy luôn luôn đứng nhất, anh không thể tưởng tượng được thế giới này có người ưu tú như thế đâu. Cho dù sau khi thi xong thế nào đi nữa, anh ấy vẫn luôn xuất sắc nhất. Thậm chí có một lần, trong cuộc thi lớn toàn quốc về tiếng Pháp, đột nhiên một bạn khoa tiếng Pháp vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để tham gia thi thì bị ngã bệnh, anh ấy tạm thời thay thế để đi thi cũng giành được hạng nhất."

"Cậu ấy rất giỏi tiếng Pháp?" Chung Đại kinh ngạc hỏi.

"Nhân biết rất nhiều thứ tiếng, anh ấy nói ngôn ngữ của mỗi quốc gia đều có vẻ đẹp và đặc sắc riêng, anh ấy rất thích tiếng Pháp nên đã từng cố gắng học nó."

Trong đáy mắt Chung Đại ánh lên một ánh nhìn kinh ngạc, "Vậy thì chẳng trách..."

"Sao?"

"Hồi trước vì muốn đọc tài liệu tiếng Pháp, tôi bắt đầu tự học tiếng Pháp, ha ha, lúc học cảm thấy rất thoải mái và dễ dàng. Lúc đó tôi có một cảm giác rất kỳ diệu, giống như cái thứ tiếng Pháp đó đã tồn tại sẵn trong đầu, có người cho tôi chứ không phải tôi học vậy."

Bạch Hiền thẫn thờ: "Nghe nói giữa những người sinh đôi thường có một mối liên hệ kỳ diệu."

"Hơn nữa, tôi cũng đá bóng." Anh sờ sờ mũi, cười. "Lần trước nghe cậu nói Nhân đá bóng rất cừ."

"Anh đá ở vị trí nào?"

"Trung phong."

Mắt cậu chợt sáng lên: "Nhân cũng thế."

Nhưng, tôi chỉ ngồi ở ghế dự bị thôi." Anh cười ngượng nghịu. "Có thể là do thân hình hơi gầy gò nên rất dễ bị hậu vệ đối phương đốn ngã. Có một lần bị đối phương chơi ác đá một cái té ngã, bị thương ở đầu gối, sau đó đá bóng chẳng ra gì nữa."

Cậu run người, kinh sợ kêu lên: "Đầu gối?!"

"Ừ?"

"Hai năm trước phải không?"

"Đúng rồi."

"Mùa thu đúng không?" Cậu kiềm nén hơi thở, gấp gáp nhìn anh. "Đầu gối bên trái?! Bị thương rất nặng?"

Chung Đại dần dần ngạc nhiên: "Chính thế! Sao cậu biết?" Đến bây giờ đầu gối bên trái của anh cũng vẫn còn vết sẹo.
Bạch Hiền kinh ngạc đến độ không thở nổi.

Cậu nhớ trận thi đấu lúc đó, trong tình huống không có người phòng thủ, Nhân đột nhiên ngã nhào. Anh ngã rất nặng trên sân thi đấu, máu ở đầu gối bên phải tuôn ra như bị thương rất nặng, không cách nào thi đấu tiếp được nữa. Vì thế đã bỏ dở trận đấu quyết định của cúp bóng đá liên trường, chỉ đoạt giải á quân.
Chung Đại cũng kinh ngạc đến đờ đẫn.
Hồi lâu, anh nhẹ nhàng đặt ly trà trong tay lên chiếc bàn tròn, hạ ánh mắt nhìn xuống, cặp lông mày trên khuôn mặt tuấn tú của anh chiếu xuống thành một vệt đen, anh nhếch nhếch môi, cười nhạt nhẽo đau khổ:

"Tiếc là đội bóng của chúng tôi đã sớm bị loại ở trận bán kết, chứ nếu vào được chung kết, nói không chừng..."

Ngọn gió cuối hạ mang đến hương vị trong lành mát mẻ.

Hương hoa lạnh nhạt.

Bên ngoài vườn hoa là đường núi yên tịnh.

Dưới tàng cây xanh rậm rạp,

Bạch Hiền ngồi lặng lẽ, nhìn Chung Đại mặc áo sơ mi trắng, đột nhiên có một cảm giác về số mệnh. Lá cây reo xào xạc, ánh nắng rọi qua tán lá lấp la lấp lánh, máu huyết lưu thông như cũng chậm rãi, Bạch Hiền lặng ngắm anh, tim đập chậm đến độ có thể nghe thấy từng nhịp của nó.

Bạch Hiền ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trong bóng râm của tàng cây ẩm ướt, mái tóc ngắn của cậu mảnh dẻ mềm mại và tròng mắt đen trắng phân minh. Ánh mắt cậu trong suốt, lặng lẽ ngắm nhìn anh, trong ánh mắt có sự đau khổ và buồn thương, như thể sợ bị người khác phát hiện, đang cố gắng khắc chế nỗi đau để giấu nó vào trong tận đáy mắt.

"Cậu... vẫn nhìn Nhân như thế này sao?" Tim anh chợt đập nhanh, đột nhiên hỏi.

Cậu vội vàng cúi đầu xuống.

"Xin lỗi."

Cậu cắn cắn môi, biết mình lại thất lễ nữa rồi. Tuy mỗi lần đều nhắc nhở mình, anh ấy là Chung Đại là anh của Nhân, nhưng mà...

"Bạch Hiền, cám ơn em", môi anh lại vẽ nên một nụ cười hiền hòa. Tuy rằng anh không có tư cách gì để nói thế này, nhưng vẫn cám ơn em đã tốt với Nhân."

"Không!" Cậu chầm chậm lắc đầu. "Anh sai rồi, không phải em nhìn Nhân như thế. Em..." Cậu lại cắn chặt môi. "Em không tốt với Nhân chút nào, lúc nào em cũng trợn mắt nhìn anh ấy, to tiếng với anh ấy, em đối với anh ấy vô cùng tệ hại, em ương bướng lại ích kỷ lại nhỏ mọn..."

Chung Đại đờ đẫn.

Cậu hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn anh: "Anh xem đấy, cho nên em rất hối hận."

"Nhân là người lương thiện và dễ hài lòng nhất thế gian, anh ấy chỉ cần một bát mì một gương mặt tươi cười dịu dàng là đã thấy vui lắm rồi. Nhưng em vẫn cứ hay ỷ lại và hung dữ..." Gương mặt cậu rất yên tĩnh. "Nếu như đổi lại là người con gái khác, anh ấy nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, người con gái ấy sẽ rất yêu quý trân trọng anh ấy."

Chung Đại vừa ngạc nhiên vừa đau lòng, cậu lúc này lặng lẽ ngồi trong chiếc ghế đằng màu trắng, vậy mà lại có cảm giác linh hồn cậu đã bị rút mất, đang bồng bềnh trôi dạt trong không trung.

"Bây giờ em đã học biết được nhiều điều" Nụ cười tĩnh lặng trên gương mặt cậu gần như đã thông suốt, "Nhưng, cũng chẳng cần thiết nữa., em biết... đó là sự trừng phạt của thượng đế."

Chung Đạibiết, đó cũng là hình phạt của ông trời dành cho anh. Nếu anh sớm biết mình còn có một người em trai, anh chưa từng chăm sóc...

Anh dịu dàng nắm tay cậu.

Có nói gì cũng không thể an ủi được cậu, anh có thể hiểu được tất cả những tình cảm trong lòng cậu, những đau khổ và hối hận sâu sắc đó, vào lúc này, anh và cậu đều cảm thấy giống nhau.

Ánh nắng cuối hạ rực rỡ nhưng không chói mắt người.

Mây trắng lặng lẽ trôi trên bầu trời xanh trong vắt, vẫn một màu xanh trong từ thuở mới khai thiên lập địa cho đến tận tương lai xa vời sau này.

Gió thổi đến.

Trong vườn tràn mùi hương.

Chiếc xe đua mới màu đỏ gầm rú từ ngoài đường núi phóng đến.

Tiếng phanh xe ken két!

Chiếc Ferrari dừng ngay trước cửa ngôi biệt thự hoa viên màu trắng đối diện, một gã con trai vừa cao vừa đẹp trai bước xuống, bóng dáng cô độc của anh ta thật lạnh lẽo, mái tóc màu hạt dẻ bị nắng trưa chiếu thành một dải ánh sáng tà ác.

"Xán Liệt."

Mỹ nữ xinh đẹp trong xe phát hiện mình như bị bỏ rơi, chỉ có thể gọi to một tiếng, sau đó cũng mở cửa ra, tươi cười hớn hở chạy đến đi bên cạnh anh.

Trong vườn hoa.

Dưới tán cây xanh.

Bạch Hiền cúi thấp đầu.

Phác Xán Liệt đứng đối lưng với vườn hoa nhà họ Kim, ánh mặt trời rọi bóng anh đổ dài trên mặt đất, chiếc bóng dài và lạnh lẽo, cách biệt với sự yên lặng của đường núi, dồn nén đến mức không thở nổi.

Anh đi vài bước.

Rồi đột nhiên

Đứng lại.

Anh đột ngột đứng đó, bất động.

Người bên cạnh giơ tay che ánh nắng,  la lối ồn ào, anh coi như hệt tiếng ruồi vo ve vậy thôi. Anh biết cậu đang ở đó, cùng với Đại, trong vườn hoa nhà họ Kim, cậu trắng trợn xuất hiện trong cuộc đời anh, trắng trợn đùa bỡn anh, sau đó trắng trợn đi chung với bạn của anh. Anh muốn chứng minh cho cậu thấy sự tồn tại của cậu chẳng là cái quái gì đối với anh cả. Nhưng, khi anh phóng đãng với mấy người khác chỉ chứng minh anh là một thằng ngốc nực cười mà thôi.

Phác Xán Liệt chầm chậm... quay người...

Ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ vẫn nhìn chằm chằm vào vườn hoa nơi cậu con trai mà anh rất muốn coi thường ngồi đó, mà bàn tay của Chung Đại vẫn đang nắm chặt tay cậu.

------End chương 26------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro