Chương 27:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hương hoa vẫn thơm.

Trong không khí bỗng nhuộm một thứ mùi quái gở.

Vườn nhà họ Kim.

Phác Xán Liệt ngồi xuống chiếc ghế đằng màu trắng một cách cứng nhắc, anh hướng ánh nhìn lạnh lẽo vào Bạch Hiền lúc này khuôn mặt đang trắng bệch, hô hấp có phần rối loạn; không nói lời nào, trong đáy mắt lộ ra nét hận thù tàn khốc. Chung Đại cười, rót cho anh một ly trà thơm, lắc đầu nói:

"Sao có thể để người kia cứ thế mà đi về? Ở đây khó bắt được xe lắm!"

Hương trà vấn vít trong ly.

Không ai nói gì.

Đồng tử Phác Xán Liệt co thít lại, anh mấp máy môi, cứ trừng mắt nhìn Bạch Hiền. Cậu hình như gầy đi một chút, vai càng gầy yếu, mỏng manh đến mức nếu ánh mắt anh lạnh lẽo hơn nữa chắc là hơi thở của cậu cũng mất đi luôn.

Cậu hồi hộp vịn chặt tay ghế.

Cậu có thể cảm nhận ánh mắt của Phác Xán Liệt mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, từ bên ngoài dần dần tiến vào đến xương cốt. Cậu lạnh đến mức run toàn thân run rẩy, cảm thấy nếu thêm một khắc nữa thôi cậu sẽ chết trong ánh mắt tàn nhẫn của anh.

Chung Đại sờ sờ mũi, cười:

"Hai người không nói gì à?"

Đúng là đầu óc bị thương cả rồi, hai người này cứ như đứa trẻ ấy, dùng ý muốn phục thù và tránh né để làm tổn thương lẫn nhau, nhưng lại hoàn toàn không biết hận thù và tránh né đơn thuần không chỉ không giải quyết được vấn đề mà còn làm tổn thương mình đến mức rỉ máu tâm hồn.

"Tôi về đây!"

Hồi lâu sau, Bạch Hiền lập cập nói một câu, hoảng loạn đứng dậy, cả nhìn Phác Xán Liệt cũng không dám.

"Làm gì chột dạ thế?"  

 Phác Xán Liệt cười lạnh, cũng đứng lên, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống cậu bên dưới, thân hình cao lớn của anh tạo thành bóng râm hoàn toàn che lấp cậu nhỏ bé.

Bạch Hiền giật mình.

Đúng, cậu đang chột dạ. Vốn cho rằng thời gian trôi đi sẽ làm cậu quên được việc làm tội lỗi của mình, nhưng mà, cảm giác tội lỗi này càng ngày càng sâu thêm, giống như một con sâu cứ từng ngày đục khoét gặm nhấm trái tim cậu.

Phác Xán Liệt nâng cằm cậu lên đầy khinh bỉ.

Anh quan sát cậu.

"Nói tôi biết, Đại rất giống cái người tên Chung Nhân gì đó phải không?" Phác Xán Liệt nhếch mép, ánh mắt căm hận. "Cho nên, cậu không còn muốn ngó ngàng gì đến trái tim trong ngực tôi nữa, chuyển hướng sang thích khuôn mặt của Đại chứ gì?"

Bạch Hiền kinh ngạc mở to đôi mắt: "Cái gì?"

"Cậu đúng là to gan thật đấy!" Phác Xán Liệt hít hơi, tay bóp chặt cằm cậu. "Chơi giỡn với tôi xong, còn dám chạy đến đùa cợt với Đại. Trong mắt cậu, tất cả đàn ông trên thế gian đều có thể chơi đùa được, đúng không?"

"Em không có!" Cậu sợ hãi kêu lên. Không, sao anh có thể chỉ trích cậu nặng nề như thế!

"Không có...?" Phác Xán Liệt bóp chặt tay hơn, tàn nhẫn vuốt ve cằm cậu, nghiến răng kèn kẹt.

"Vậy tại sao mỗi ngày cậu đều ở bên Đại?"

Mấy ngày gần đây, thường thấy cậu và Đại ngồi lặng lẽ trong vườn hoa nhà họ Kim.

Có lúc cậu uống trà.

Có lúc cậu nhẹ nhàng nói chuyện.

Cậu không giống trước kia luôn cười rất vui vẻ với anh, ở bên cạnh Đại, thần thái của cậu tĩnh lặng đến thấu suốt. Sự tĩnh lặng này anh hoàn toàn không quen, dường như cậu cố ý tạo ra nó vì Đại.

Mỗi lần đi ngang vườn hoa nhà họ Kim.

Anh không để mình nhìn thấy cậu.

Cậu giống như một giấc mộng, mỗi một hồi ức nhỏ bé đều có thể khiến tim anh buốt nhói. Vậy mà, cho dù luôn đứng quay lưng lại với cậu, từng tế bào trong thân thể anh đều không tự chủ mà cảm thấy được cậu, không khí căng thẳng đến mức chịu không nổi; cậu đi rồi, không khí càng trống vắng đến không thể chịu đựng được hơn.

"Em..." Bạch Hiền kinh sợ, mở miệng muốn phân trần, cậu không trêu đùa Chung Đại, làm sao cậu dám thế, làm sao cậu bỡn cợt Chung Đại được? Nhưng, ánh mắt lạnh lẽo nhức nhối của Phác Xán Liệt lạnh đến mức khiến cậu không thể nói tiếp, anh sẽ không nghe cậu giải thích nữa, mọi lời nói của cậu đối với anh đều là vô hiệu.

Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu: "Cậu đúng là người vô liêm sỉ nhất thế gian!"

Tim  đau như cắt.

Bạch Hiền nhắm mắt, cặp lông mày đen nhỏ xinh trên làn da trắng như tuyết run nhẹ. Đúng, cậu là người đáng ghét vô liêm sỉ, cậu không thể nào viện được bất cứ cớ gì để cầu xin anh tha thứ.

Cậu không phản ứng gì.

Trước mặt anh, cậu trong một lúc dường như câm lặng như một con rối, mặc anh sỉ nhục hay làm gì, đều không có chút cử động nào. Những thù hận của anh như màu bóng đêm đen đặc chết chóc trước mặt, không có tiếng động nào, không có bất cứ âm thanh gì.

Phác Xán Liệt dùng hết sức bóp chặt cằm cậu.

Bạch Hiền đau đến mức mặt trắng bệch, nhưng vẫn một mực im lặng, không bao biện không giải thích, cậu im lặng như mãi mãi cũng không nói thêm lời nào nữa.

"Tôi hận cậu."

Phác Xán Liệt rút hơi nói, âm thanh dồn nén trầm khàn.

cậu rùng mình.

"Tôi hận không giết được cậu!"

Sự im lặng của cậu thổi bùng cơn giận dữ của Phác Xán Liệt! Tay anh lạnh băng, hơi run rẩy, muốn chế ngự nó, lại dần dần trở nên ghê gớm hơn... Đột nhiên, tay anh vận hết sức! Anh bóp cằm cậu đến môi miệng méo mó lại, xương cằm kêu lắc rắc! Anh muốn cậu đau! Anh muốn cậu đau đến phải hét lên. Chứ không phải cứ im lặng không nói thế này.

"Đủ rồi!"

Chung Đại không nhìn được nữa, bước đến giữ tay Phác Xán Liệt lại, nhíu mày nói:

"Xán Liệt! Tính trẻ con thế này không thể giải quyết được vấn đề gì!"

Bạch Hiền đau đến mức đầu óc trống rỗng, cậu có thể cảm thấy bàn tay Phác Xán Liệt chứa đựng một ý muốn phục thù kinh hồn, khiến cậu hận mình không thể chết ngay đi cho xong!

"Giải quyết thế nào? Anh nói đi phải giải quyết thế nào đây?"

Phác Xán Liệt điên loạn hét to, quay đầu nhìn Chung Đại, lại quay đầu thật mạnh nhìn Bạch Hiền. Cậu vẫn im lặng im lặng. "ùng" 1 tiếng, tim anh buốt đau!

Anh giận dữ hét:

"Sao cậu không nói gì hả? Cậu chuẩn bị không nói suốt đời chắc? Khiến tôi nực cười đến mức như một thằng ngu, sau đó cười thầm tôi, có đúng không? Cậu dựa vào đâu mà không nói chứ? Cậu vốn không để tâm, phải không? Cho dù tôi chết đi, cho dù tôi vì cậu mà chết, cậu cũng không quan tâm, đúng không? Không nói gì, cậu muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hết hả?"

Tiếng hét của Phác Xán Liệt như một mũi dao găm chích máu, khoét thẳng vào tim Bạch Hiền, đau đến mức khắp người run bắn lên, giống như đầu cậu được chôn vùi trong lòng đất giờ bị đào xới tung lên.

Cậu hoảng loạn mở to đôi mắt, sâu thẳm trái tim đau đớn tột cùng.  

  "Em không biết... em không biết..."

Cậu không biết phải làm thế nào, thế là, cậu chỉ biết chạy trốn. Nhưng, trốn tránh cũng sai rồi? Phải vậy không? Môi Phác Xán Liệt tím tái, đáy mắt là nỗi đau khổ bị tổn thương trần trụi, nỗi đau này còn sắc nhọn buốt nhói hơn cả đêm hôm đó.

"Cái gì cậu cũng không biết hả?"

Phác Xán Liệt gào lên đau khổ.

Tâm can như càng đau buốt khổ sở đến cùng cực, anh xiết đầu cậu chặt hơn, phẫn nộ hét lên với cậu:

"Tôi hận cậu!"

"Tôi hận cậu!"

"Tôi – hận – cậu !"

Cậu có biết không?

Tôi hận cậu!

Tôi hận cậu lừa dối tôi, hận cậu gạt tôi xong còn làm ra vẻ như chẳng có gì xảy ra, tôi mãi mãi không tha thứ cho cậu, nhưng mà cậu cũng không màng nếm thử sự tha thứ nếu có được. Tôi hận cậu; hận cậu xuất hiện trước mặt tôi, nhưng lúc cậu cố không xuất hiện trước mặt tôi nữa, ngoài càng hận cậu thêm, tôi cũng bắt đầu hận cả bản thân mình!

Vườn hoa nhà họ Kim.

Ánh nắng chiếu xuyên qua tán lá xanh rậm rạp.

Gió mùa hè mang theo hương hoa lành lạnh.

"Xán Liệt!"

Chung Đại hoảng hốt chạy bổ đến.

Phác Xán Liệt chầm chậm chầm chậm trượt dài xuống đất, làn môi tím xanh, khóe mắt dường như có chút ánh sáng óng ánh. Lúc anh ngã quỵ hai tay vẫn xiết chặt Bạch Hiền đang đau đớn, nặng nề ngã xuống đất, cho dù đau quặn mà ngất đi, anh vẫn có ý thức bảo vệ đầu cậu.

Màn đêm buông xuống.

Ánh sao xuyên qua cửa sổ rọi xuống phòng ngủ.

Phác Xán Liệt hai mắt khép chặt, mặt trắng bệch nằm hôn mê trên giường, hơi thở của anh rất nhẹ, môi vẫn tím tái. Gió đêm thổi đến, màn cửa bay lật phật, trong ánh sao lung linh trong suốt, Bạch Hiền đang đờ đẫn đứng bên cạnh giường ngắm nhìn anh. Trong đầu vô cùng hỗn loạn, cậu cứ thẫn thờ đứng đó, máu huyết trong tai rần rật chảy, cậu biết mình vô phương chạy trốn.

Tất cả là do cậu làm ra.

Tất cả phải do cậu tự giải quyết.

Chung Đại đang khám cho anh, tuy nhịp tim của Xán Liệt rất yếu ớt nhưng cuối cùng cũng đã hồi phục ổn định dần, không còn gì để quá lo lắng nữa. Anh nhè nhẹ cau mày, trong lòng có chút nghi hoặc, Xán Liệt đã làm phẫu thuật thay tim rồi nhưng tại sao mấy ngày gần đây bệnh phát tác ngày càng nhiều? Anh còn nhớ được nghe nói rằng phẫu thuật thay tim cho Xán Liệt rất thành công, cơ bản đã có thể sinh hoạt như người bình thường rồi mà.

Anh nhìn về phía Bạch Hiền đang đứng bên giường.

Áo váy trắng của cậu bị gió đêm thổi bay nhè nhẹ, da trắng đến gần như trong suốt, đáy mắt tràn đầy nỗi ân hận day dứt, môi bị cắn chặt như sắp bật máu, đôi vai gầy yếu đang run rẩy không ngừng.

Là do cậu sao?

Chung Đại thở dài, có lẽ mình không nên để Phác Xán Liệt và cậu qua lại nữa. Anh vốn cho rằng Xán Liệt yêu cậu sâu đậm như thế, chỉ cần ở bên cậu sẽ thấy vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng, sao anh lại quên rằng, cũng chỉ có tình yêu sâu sắc mới nhấn chìm Xán Liệt vào nỗi đau khổ như vậy!

Thế là,

Anh mỉm cười nói với Bạch Hiền: "Em cứ về trước đi, anh chăm sóc Xán Liệt là được rồi."

Nhưng cậu chầm chậm lắc đầu:

"Không!"

Cậu không muốn tránh né nữa, không có chỗ nào để trốn chạy cả, chỉ cần trong lòng Phác Xán Liệt vẫn căm hận và đau khổ, dù cậu có chạy đến chân trời góc bể cũng không thể quên được việc mình đã gây ra.

Đêm đã khuya.

Lúc Phác Xán Liệt từ từ mở mắt,

Bạch Hiền đang nằm nhoài, đầu kê trên nệm trải giường. Ánh sao chiếu vào, mái tóc ngắn mềm mại của cậu dường như phát ra chút ánh sáng. Hình như cậu đang ngủ, đôi vai lặng lẽ co giật, chiếc áo trắng mỏng manh đến như trong suốt. Phác Xán Liệt vô thức vươn tay ra, ngón tay khẽ chạm nhẹ vào mái tóc mềm của cậu, như một con nhím mềm mại, mái tóc của cậu giữa những ngón tay anh man mát và ấm áp.

Một cách lặng lẽ...  

Phần gáy của cậu trở nên cứng đờ.

Phác Xán Liệt khi phát hiện ra, toàn thân cũng cứng đơ, nắm chặt tay lại, rút ra khỏi mái tóc của cậu, nhãn thần trở nên lạnh lẽo u ám.

Cậu ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh:

"Tỉnh rồi sao?"

Đây là nụ cười đầu tiên cậu tặng anh kể từ sau đêm hôm đó, trong nụ cười có chút yếu mềm, chút ăn năn, trong đôi mắt mờ mịt như có sương mù, nhưng đó vẫn là một khuôn mặt tươi cười.

 Cậu nhìn anh, thần thái không có chút gì lẩn tránh, cũng không trốn chạy nữa.

Bạch Hiền đỡ Phác Xán Liệt ngồi dậy, để gối nằm lót sau lưng anh, đắp chăn lên người anh cẩn thận, sau đó, cậu nhẹ nhàng cười với anh:

"Anh muốn uống chút nước không?"

Phác Xán Liệt trầm mặc nhìn cậu, thái độ lạnh nhạt mà bướng bỉnh.

Rót một ly nước ấm mang đến, cậu cẩn thận chậm rãi đặt ly thủy tinh vào trong tay anh, nhẹ giọng nói: "Nên uống bây giờ mới tốt!"

Tay nắm chặt ly nước, Phác Xán Liệt gườm gườm nhìn cậu, trong đáy mắt u tối đầy cảnh giác, khàn giọng hỏi:

"Cậu muốn làm gì?"

Bạch Hiền không hiểu ngước nhìn anh: "Kìa?"

"Tại sao, cậu lại giả vờ giả vịt như vậy hả?" Giọng nói của anh lạnh lẽo tàn khốc, ngón tay cứng đơ đến mức như có thể bóp nát ly thủy tinh.

"Không phải trốn tôi như trốn rắn rết sao? Không phải cậu ngay cả nói chuyện với tôi cũng không muốn sao? Lại giả bộ thế này, rốt cuộc cậu muốn đùa giỡn đến mức nào nữa hả?" Chiếc khuyên trên cánh mũi anh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo châm biếm.

Nhìn anh, ánh mắt cậu dần dần ủ rũ, rất nhẹ rất nhẹ nói:

"Em không có... chỉ là em... em không biết nên làm thế nào..."

Bạch Hiền khổ sở cười:

"Nếu có thể chọn lựa lần nữa, em sẽ lặng lẽ đi bên cạnh anh, không quấy nhiễu anh, không để anh phát hiện ra em. Chỉ cần mỗi ngày có thể trông thấy anh, lén lút làm chút việc gì đó cho anh, em nghĩ như thế cũng đã đủ hạnh phúc rồi!"

Phác Xán Liệt mím chặt môi.

Bạch Hiền tiếp tục thấp giọng nói: "Là em quá tham lam và ích kỷ, nên mới gây ra chuyện không thể tha thứ này. Anh rất ghét em... em... em cũng căm hận bản thân mình. Em sai rồi, em đã làm sai rồi, đã làm sai một cách không thể khoan dung nổi, nhưng mà, phải làm sao đây?"

Cậu nhẹ hít hơi, nhìn anh chăm chú, trong ánh mắt có ý bất chấp tất cả:

"Xin anh nói em biết, bất luận là gì, em cũng sẽ làm !"

Rất lâu...

Ánh mắt Phác Xán Liệt vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi hận cậu, hận đến không thể đập nát đầu cậu ra, hận đến mức khi cậu chưa xuất hiện trên cõi đời này, tôi sẽ dùng mọi cách để báo thù, để cậu nếm thử những nỗi đau khổ tôi đang phải chịu đựng."

Bạch Hiền cắn chặt môi.

"Được."

Thật ra, cậu đã sớm nếm trải cảm giác đau khổ đó rồi, chính là cảm giác đau khổ đến khắc cốt ghi tâm mới khiến cậu đến bên cạnh Phác Xán Liệt. Và cũng chính vì thế, lúc cậu hiểu rõ mình đang khiến người khác bị tổn thương sâu sắc y như vậy, cậu mới không thể tha thứ cho bản thân mình.

"Nhưng, tôi không cách gì làm được." Phác Xán Liệt đau khổ nhắm nghiền mắt. "Không phải vì tôi nhu nhược, mà vì... tôi biết, cậu không yêu tôi!"

Cậu ngây người.

Nỗi đau khổ tột cùng trên khuôn mặt Phác Xán Liệt đến khiến người ta phải nghẹt thở, anh trừng mắt, trong đáy mắt anh là sự yếu đuối bất lực: "Cậu không yêu tôi, vì thế cậu không thể nếm trải sự đau khổ đó, cho nên sự phục thù của tôi chỉ là trò chơi chán phèo của con nít, cuối cùng người bị áp bức và sỉ nhục vẫn là bản thân tôi mà thôi."

Tim cậu thắt lại đau đớn.

Nếu có thể, cậu nguyện khiến anh được vui vẻ, nếu nỗi đau của cậu có thể khiến anh vui sướng hài lòng, có thể khiến anh quên hết tất cả những gì đã xảy ra. Vậy nhưng, vết thương trong tim cậu càng xé càng to, không ngừng rỉ máu. Cậu biết, việc mình đã phạm phải mãi mãi không thể được tha thứ, không phải vì sự hận thù của anh, mà vì tình yêu của anh.

Rất lâu sau đó,

Cậu hết sức khó khăn nói ra:

"Nếu như, em rời khỏi nơi này thì sao?"

Cho dù cậu không đành lòng, nhưng mãi mãi biến khỏi nơi này, mãi mãi không xuất hiện trước mặt anh, để thời gian xoa dịu tất cả những ký ức, chắc sẽ tốt hơn chứ?

"Cậu không cần trái tim trong ngực tôi nữa sao?" Phác Xán Liệt lạnh lùng hỏi. "Hoặc, vì không muốn nhìn thấy tôi, nên ngay cả trái tim cậu yêu thích cũng không cần chứ gì?"

"Không phải!"

Bạch Hiền đau khổ khàn giọng kêu lên.

"Thế thì là gì?" Anh lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm. "Vì trái tim này, cậu cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi, sao, giờ lại dễ dàng vứt bỏ thế à? Chẳng phải cậu rất yêu nó sao? Chẳng phải thích nó tới mức xem tôi như trò chơi sao? Bây giờ, có thể tùy tiện vứt bỏ như thế, cậu không sợ vì hận cậu mà tôi sẽ tàn nhẫn giày vò trái tim cậu yêu quý sao?"

Bạch Hiền bắt đầu run rẩy: "Không... không thể..."

------End chương 27------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro