Chương 28:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế à?"

Khóe miệng Phác Xán Liệt nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

Ly nước trong tay "xoảng" 1 tiếng đập vào ngực anh, nước chảy tràn khắp nơi, tiếng va đập cực lớn, toàn thân anh run rẩy, môi bắt đầu xuất hiện sắc tím nhợt nhạt.

"Đừng mà!" Bạch Hiền thất kinh nhào tới, nắm thật chặt tay anh, hoảng sợ kêu thất thanh: "Anh đang làm gì thế?"

Phác Xán Liệt cười giễu cợt: "Quả nhiên, cái cậu quan tâm vẫn là trái tim này!" Nước chảy ướt ngực anh, cảm giác thật lạnh lẽo, anh dường như lại hóa thành con rối, bất cứ đau đớn nào ở trái tim cũng chẳng liên quan gì tới anh.

Bạch Hiền khóc.

Sao có thể thế được, cho dù mọi việc đều do cậu gây ra, người sai là cậu, có liên quan gì tới trái tim đó chứ? Cậu rất ngốc, rất ích kỷ, rất tham lam, nhưng mà trái tim của Nhân không hề sai mà? Đối với cậu thế nào cũng được, nhưng tại sao lại làm tổn thương Nhân và cả bản thân anh như thế?

"Nếu cậu ra đi, tôi thề, cậu sẽ hối hận."

Phác Xán Liệt lạnh lùng nói với cậu.

"Chẳng phải anh hận em sao? Chẳng phải anh ghét em sao?" Cậu khổ sở khóc. "Nếu vậy, không nhìn thấy em là tốt hơn chứ?"

"Tôi hận cậu."

Môi Phác Xán Liệt tím tái đến động lòng.

"Nhưng, cậu không thể ra đi như thế, cậu phải làm tất cả để bồi thường cho tôi. Cậu không thể khiến tim tôi đau như cắt rồi thoải mái vui vẻ mà đi được. Nếu cậu cảm thấy có lỗi với tôi, vậy thì cậu phải dùng toàn bộ sức lực của cậu để yêu tôi. Đến lúc cậu yêu tôi rồi, yêu đến mức không thể rời xa tôi, lúc đó, có thể tôi sẽ đuổi cậu đi, đó là sự trừng phạt dành cho cậu."

Giọng nói của anh lạnh lùng tàn nhẫn.

Gió đêm cuối hạ mang hương hoa lành lạnh, hơi lạnh thấu cả xương, ánh sao sáng le lói, màn cửa bay nhè nhẹ.

Hận cậu là một sự đau khổ.

Nhưng vĩnh viễn không nhìn thấy cậu lại khủng khiếp ghê gớm hơn đau khổ nhiều lần, giống như chìm sâu vào một giấc mộng tồi tệ mãi mãi không tỉnh dậy được.

Bạch Hiền thuỗn người ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ đã gần một tiếng rồi, nhãn thần cậu đờ đẫn, môi mím chặt, hình như đang suy nghĩ một câu hỏi gì đó mà mãi mãi cũng không tìm ra đáp án. Thành Viện điều chỉnh lại tốc độ của bình truyền dịch, đắp chăn cẩn thận cho dì Thành, thấp giọng nói vài câu với dì, lúc bắt đầu quay người nhìn về phía Bạch Hiền, phát hiện từ nãy đến giờ cậu vẫn thẫn thờ như thế.

"Có chuyện gì à?"

Bạch Hiền thường thường cười rất vui vẻ, giống như chẳng có phiền muộn gì, vậy nhưng có lúc cậu lại chất chứa biết bao tâm sự. Bạch Hiền vui tươi đơn giản, Bạch Hiền buồn khổ bi thương, trước đây Thành Viện không thể hiểu rõ đâu mới là Bạch Hiền thật sự? Thành Viện không thích người ra vẻ bí mật và giả tạo quá đáng nên vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Bạch Hiền. Nhưng thời gian này suốt ngày ở bên nhau, Thành Viện lại bắt đầu dần thích Bạch Hiến. Có thể mỗi người đều có một bí mật riêng của mình chăng, không muốn để người khác khám phá ra, chỉ cần cậu ấy là người hiền lành tốt bụng, hà tất phải biết hết mọi việc của cậu ấy để niềm vui cậu ấy cố gắng tạo ra bị hủy bỏ ư?

Bạch Hiền đờ đẫn gật đầu.

Cậu thấy ánh mắt thân thiết của Thành Viện, trong ấy chứa đựng sự quan tâm thầm lặng, sự quan tâm ấy giống như một chiếc áo bông mềm mại nhẹ nhàng đắp lên trái tim đang đau đớn của cậu vậy.

Mũi Bạch Hiền cay cay, đột nhiên cậu quá xúc động, muốn đem hết mọi chuyện kể cho Thành Viện nghe. Cậu đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, đã rất rất hối hận rồi nhưng lại không biết phải làm sao để đền bù. Tiếp tục ở bên cạnh Phác Xán Liệt ư? Thật ra, cậu rất muốn ở lại bên cạnh anh, có thể nhìn thấy anh, nghe thấy anh, có thể lặng lẽ nhẹ nhàng cảm nhận nhịp tim của Nhân. Nhưng, nếu cứ ở bên cạnh Phác Xán Liệt, cậu phải che giấu tình cảm của mình thế nào đây, tình cảm của cậu có thể tàn nhẫn tổn hại anh thêm lần nữa không?

Ngay lúc ấy

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Thành Viện và Bạch Hiền quay người nhìn ra phía cửa.

Chung Đại mỉm cười dịu dàng, đồng phục bác sĩ trắng như tuyết, tay cầm hồ sơ bệnh án, vóc dáng cao cao đứng bên cửa, khí chất điềm tĩnh nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác yên lòng. Nhưng cạnh anh còn có một người nữa, trên cánh mũi người đó phát ra ánh sáng lành lạnh của kim loại, vừa cao vừa đẹp trai, ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi mím chặt một cách ngạo mạn.

Bạch Hiền kinh hãi.

Phác Xán Liệt mà lại đến phòng bệnh của dì Thành!?!

Anh nhìn cậu.

Ánh mắt lạnh nhạt cô độc, đáy mắt ẩn giấu sự cố chấp yếu đuối, ánh mắt anh xuyên thấu không khí, xuyên thẳng vào tim Bạch Hiền, khiến trái tim cậu thít nghẹt đau đớn!

Dì Thành chầm chậm ngồi dậy, giọng nói đầy yêu thương với Phác Xán Liệt:

"Cám ơn con đã đến thăm dì."

Phác Xán Liệt từ từ thu ánh mắt khỏi Bạch Hiền về, nhìn dì Thành, trầm giọng nói: "Dì... đã khỏe hơn chưa?"

Thành Viện hơi giật mình, học chung lớp với Phác Xán Liệt 3 năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nghe cậu ta nói lễ phép lịch sự thế. Ha, mặt trời chắc mọc ở đằng Tây rồi!

Vậy nhưng, đây mới chỉ là sự khởi đầu của những gì sau đó khiến người khác phải kinh ngạc ^^~.
Hai tiếng đồng hồ tiếp theo, Phác Xán Liệt vẫn ở lại phòng bệnh, anh trầm lặng nghe dì Thành nói chuyện, có lúc gật đầu để biểu thị anh đang nghe, có lúc anh giúp đi gọi y tá để đổi thuốc. Hình như anh chỉ đến vì bệnh tình của dì Thành, tuy lý do này khiến người ta không thể tin nổi. Hơn nữa ngoài lúc vừa đến phòng bệnh ánh mắt anh dừng lại ở Bạch Hiền ra, thời gian còn lại anh không nhìn cậu thêm lần nào nữa, giống như cậu chỉ là người vô hình mà thôi.

Lúc chạng vạng, ánh tịch dương xiên xiên chiếu vào phòng bệnh.

Dì Thành đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Bạch Hiền dọn dẹp đồ đạc xong, nhẹ nhàng chuẩn bị rời khỏi đây thì nhịn không nổi, quay đầu nhìn Phác Xán Liệt. Anh ngồi quay lưng lại, trong ráng chiều nghiêng nghiêng, tấm lưng thẳng vẫn tỏa ra một mùi vị lạnh lẽo.

Cậu lén thở dài.

Cúi đầu nhẹ nhàng đi về phía cửa.

Trong đầu Bạch Hiền vô cùng hỗn loạn, cả buổi chiều ngồi trong phòng bệnh với anh, tất cả những suy nghĩ đều biến thành căng thẳng và hoảng loạn. Thì ra, anh ấy có thể ảnh hưởng mạnh mẽ đến mình thế sao? Cậu cắn cắn môi, đột nhiên cảm thấy một sự sợ hãi kỳ lạ, mạch chạy rần rật bên tai, không nhìn thấy gì nghe thấy gì nữa.

Bạch Hiền đưa tay ra nắm vào tay vịn cửa.

Không kéo cửa ra được.

Lại cố gắng.

Vẫn không mở được.

Dường như cánh cửa bị một sức mạnh giữ chặt lại.

Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, một bóng cao lớn u tối từ trên cao phủ trùm lấy cậu, tay phải Phác Xán Liệt đang ghì chặt cánh cửa, lạnh nhạt nhìn cậu chăm chú: "Muốn đi rồi à?"

Bạch Hiền sợ hãi: "... vâng..."

"Được."

Anh buông tay.

Cửa phòng bệnh "cạch" một tiếng mở ra.

Phác Xán Liệt lạnh lùng nhếch mép, lạnh lùng nắm chặt tay cậu. Bạch Hiền thất kinh, anh lại chẳng màng đến phản ứng của cậu cứ nắm chặt tay cậu, ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh.

Thành Viện mỉm cười.

Chung Đại dường như cũng mỉm cười, nhưng anh nhè nhẹ lắc đầu, trong ráng chiều không thấy rõ nét mặt của anh.

Hoàng hôn nhuộm đỏ không gian.

Gió nhẹ nhàng ấm áp thổi tới.

Phác Xán Liệt nắm tay Bạch Hiền ra khỏi bệnh viện, trên đường người qua kẻ lại, xe cộ đan nhau ngược xuôi, anh nắm chặt tay cậu, trầm mặc bước đi.

Tay anh rất lạnh.

Môi anh mím chặt lạnh lùng.

Ngón tay Bạch Hiền cũng lạnh đến mức cứng đơ, nhưng cậu không dám giằng tay ra khỏi tay anh, vì cách anh nắm tay cậu rất cố chấp, dường như đó là sự ương gàn và kiên trì trong cả cuộc đời anh.

Đi rất lâu rất lâu.

Đi từ lúc chạng vạng đến khi trời sụp tối.

Từ lúc trời sụp tối đến khuya.

Rất trầm mặc, Phác Xán Liệt nắm chặt tay cậu, cứ thẳng tiến mà đi, đi từ đường này đến đường kia, từ đường nọ sang đường khác, ánh trăng như nước, ánh đèn như sao, những người bộ hành và xe cộ qua lại không ngớt.

Cuối cùng...

"Chúng ta... phải đi đâu?"

Bạch Hiền phát hiện mình đã sớm lạc đường rồi, nhìn quanh quất bốn bề, một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Cậu và anh như đã bước vào một không gian kỳ dị.

"Không biết."

"Không biết...?"

"Đúng. Tôi muốn đến một nơi có thể quên đi tất cả, nhưng, tìm không ra." Phác Xán Liệt lãnh đạm nói.

"Nếu như..."

"Một nơi để quên hết tất cả, nhưng em vẫn ở bên cạnh tôi. Nếu như phải để em ra đi mới có thể quên được mọi việc, vậy thì..." Gương mặt Phác Xán Liệt thờ ơ, nhưng bàn tay lạnh lẽo nhè nhẹ siết chặt hơn, nắm chặt lấy Bạch Hiền hơn trong tim mình. "Thế thì, tôi nguyện giữ nguyên mọi thứ như cũ."

Màu đêm thâm trầm mỹ lệ.

Ngọn đèn ấm áp.

Ánh sao lành lạnh.

Phác Xán Liệt cúi người hôn Bạch Hiền, môi anh mang chút hơi lành lạnh, run rẩy, nhưng rất dịu dàng. Trong gió đêm, anh hôn cậu, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ:

"Để chúng ta trở về trước đêm đó đi, anh chẳng nghe thấy gì cả."

Xem như đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi.

Tỉnh mộng rồi.

Tất cả vẫn tốt đẹp như cũ.

Những ngày sau đó, Phác Xán Liệt bắt đầu xuất hiện thường hơn trong phòng bệnh của dì Thành, anh trầm mặc rất ít nói chuyện, trầm mặc học cách làm nhiều việc. Khi bình truyền dịch tốc độ quá chậm hay quá nhanh, anh cũng điều chỉnh lại cho phù hợp, lúc đến giờ uống thuốc anh cũng nhớ giúp rót nước ấm cho dì Thành uống, lúc dì Thành ngủ anh sẽ nhẹ bước đi mà không gây ra tiếng động nào.

Dường như chỉ trong một đêm.

Phác Xán Liệt từ một người cứng đầu bạt mạng biến thành chín chắn lịch sự.

Tuấn Miên sau khi nghỉ hè xong quay trở lại trường, rất kinh ngạc trước sự thay đổi của Phác Xán Liệt, cậu hiếu kỳ cứ đeo bám theo hỏi Bạch Hiền cả ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đến nỗi sự thay đổi kinh thiên động địa thoát xác đổi xương lại xuất hiện ở Phác Xán Liệt, con người hết thuốc chữa này!

Chắc là do tình yêu đấy!

Tuy Bạch Hiền cứ thẫn thờ nhìn cậu mà không cho cậu bất kỳ câu trả lời nào, nhưng Tuấn Miên có thể hoàn toàn khẳng định đó chính là nguyên nhân tuyệt đối chính xác. Chỉ có tình yêu mới biến Phác Xán Liệt thành một người ưu tú mê người, chỉ có tình yêu mới khiến Phác Xán Liệt trong mắt Bạch Hiền làm nhiều điều khiến người ta có cảm giác run sợ đến thế!

Xem ra Bạch Hiền và Phác Xán Liệt rất hợp nhau mà!

Tuấn Miên hài lòng nghĩ, một người như thiên sứ, một người như ác quỷ, thiên sứ cứu vớt ác quỷ, chân thiện mỹ chinh phục tà ác, thế giới quang minh thật. Đẹp biết bao nhiêu, ha ha.

Dì Thành đã ngủ rồi, gần đây thời gian hôn mê của dì càng ngày càng dài, cơ thể hình như càng suy nhược. Bạch Hiền ngồi bên cạnh giường lo lắng nhìn khuôn mặt đầy yêu thương của dì trong lúc ngủ, cho dù Thành Viện không chịu nói rốt cuộc là bệnh gì, nhưng cậu có thể thấy được bệnh tình của dì đang dần dần chuyển thành ác tính.

Ánh nắng ban trưa nhẹ nhàng chiếu khắp phòng.

Hồi lâu sau, Bạch Hiền đứng dậy, cậu quay đầu lại, đột nhiên thất kinh trước một đôi mắt mạnh mẽ và cô độc, u tối đến giống như một đầm nước sâu, hơi lành lạnh nhưng rất nóng bỏng. Phác Xán Liệt nghiêng nghiêng dựa vào tường, thấy cậu quay đầu lại, anh tránh né đôi mắt của cậu, trầm mặc mà yên tĩnh giống như anh vốn không hề tồn tại trên thế gian này vậy!

Tim Bạch Hiền như bị rút ra, đau đớn!

Chính là như thế.

Tốt rồi sao? Giống như mọi việc chưa từng xảy ra? Thật có thể làm được chứ? Cậu và anh mỗi ngày đều gặp nhau như hình với bóng, mãi mãi ở bên nhau. Nhưng, chỉ cần nhìn thấy anh là cậu lại thấy đau đến mức không thở nổi, cậu không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, chỉ biết vết thương trong tim cậu không những không được cầm máu mà còn rách toạc ra rất đau đớn!

Cố gắng để tâm tình bình tĩnh lại!

Bạch Hiền nhẹ nhàng đến bên Phác Xán Liệt:

"Mệt lắm rồi phải không?"

Đêm qua Thành Viện có việc nên anh một mình túc trực bên dì Thành cả ngày, dưới đôi mắt hằn lên một quầng thâm mờ mờ, xem ra anh rất mệt mỏi và suy sụp, vốn phải sớm về nhà nghỉ ngơi nhưng anh lại không đi, cứ đợi trong phòng bệnh, đến lúc cậu đến, cho tới tận bây giờ.

Phác Xán Liệt lắc lắc đầu.

Cậu lại nói: "Anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, ở đây có em rồi!"

Anh nhìn chăm chú: "Em không đi?"

"Vâng, em đợi Tuấn Miên tan học đến đây rồi mới yên tâm được."

Anh thờ ơ: "Được, anh đợi cùng em."

Sau đó anh không nói gì nữa.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Trong phòng bệnh chỉ có tiếng thở rất yếu của dì Thành trong cơn mê, ánh mặt trời lặng lẽ chiếu khắp gian phòng, ngọn gió đầu thu nhè nhẹ mang theo chút hơi lành lạnh.

Phác Xán Liệt nhắm nghiền đôi mắt dựa vào bức tường trắng như tuyết.

Dường như anh rất mệt.

Môi anh mím chặt, trên má ửng lên màu đỏ khác thường.

Bạch Hiền bấn loạn nhìn anh, sự cố chấp và ương gàn của anh cậu hiểu rất rõ, trước đây cậu vẫn thường "nhu chế cương" đánh bại sự bướng bỉnh của anh, nhưng bây giờ cậu không dám, không có can đảm đó nữa.

Cậu nắm chặt tay lại.

Bỗng nhiên, cậu chú ý đến y phục của anh!

Vậy mà anh lại...

Mặc chiếc áo sơ mi trắng đó!

Chiếc áo trắng tinh, bằng vải bông, màu trắng mới tinh vô cùng sạch sẽ, hoa văn tinh xảo, trông rất dịu dàng tao nhã.

Có lẽ ánh mắt kinh ngạc của cậu đã quấy nhiễu anh, anh lặng lẽ mở mắt, thấy dáng điệu cậu đang ngắm chiếc áo một cách đau khổ, nhếch nhếch môi, lãnh đạm nói:

"Thế nào, chẳng phải em rất thích sao?"

"Em..."

"Em nói anh mặc áo sơ mi trắng đẹp nhất thế gian mà."

Cậu cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch:

"Xin lỗi."

Phác Xán Liệt nhìn cậu hồi lâu, lại thờ ơ cười cười, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên môi Bạch Hiền, xoa xoa vết tím xanh trên môi cậu: "Không sao, anh nói rồi, anh đã quên hết, những lời em nói trước đây chỉ xem như nói với anh thôi, không liên quan đến người khác."

Tim Bạch Hiền lại thít nghẹt đau đớn.

Ngón tay anh rất dịu dàng, dừng lại trên đôi môi cậu, dịu dàng tựa như làn nước dưới ánh trăng sao dưới cơn gió thoảng vậy. Ngón tay lành lạnh nhưng lòng bàn tay lại nóng khác thường.

"Anh sốt sao?!" Bạch Hiền kinh sợ thấp giọng hỏi.

------End chương 28------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro